Nhân Gian Băng Khí

Chương 664: Vịt Bầu gây họa




Thực ra ngươi thực sự cần phải suy nghĩ một chút đó." Cuồng Triều nói trong tai nghe.

"Cái gì ?"

"Âu Dương Nguyệt Nhi muốn dung mạo muốn dung mạo, muốn khí chất có khí chất, muốn gia thế có gia thế, muốn danh tiếng có danh tiếng, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, mẹ nó, nàng chả phải thần nữ rồi còn gì. Quan trọng là người mù cũng thấy nàng thích ngươi."

Mười Một hỏi ngược lại:" Không phải dạo này ngươi xem phim Hàn Quốc chứ ?"

"Ách, cái này…" Cuồng Triều ngập ngừng.

Trong thời gian qua,Cuồng Triều với Nhược Từ khởi đầu từ việc cãi nhau ầm ĩ không ai chịu ai, rồi Nhược Từ thỉnh thoảng đưa ra vài ý kiến làm cho Cuồng Triều hết sức tán thưởng. Dần dà hai người không hiểu ra sao nảy sinh một mối quan hệ. Mặc dù thường xuyên không thấy mặt, nhưng 24/24 đều mở vi tính chat với nhau, mặc dù hầu hết là tranh cãi, nhưng lại không ảnh hưởng gì hết với tỉnh cảm trong lòng.

"Đừng nói ta. Trái lại xem ngươi kìa." Cuồng Triều hỏi:" Âu Dương Nguyệt Nhi và Nguyễn Thanh Ngữ hai người đều rất thích ngươi, rất khó xác định ai tốt hơn, ngươi định làm thế nào ? Có thích cưới hết không ?"

Mười Một vừa đi vừa nói:" Không có hứng thú." Mười Một không muốn thảo luận thêm ở phương diện này nữa, hỏi:" Tìm được DK không ?"

"Không có, ta có phải thần đâu. Ngươi muốn tìm hắn như vậy thì tại sao ở sân bay không đi theo hắn ?"

"Theo dõi hắn dễ dàng như vậy sao ?"

Cuồng Triều thở dài:" Bây giờ chỉ sợ cũng chỉ có mấy tên biến thái Long Hồn mới có thể tìm hắn."

Nói tới Long Hồn, Mười Một bỗng nhiên dừng bước, hỏi:" Ngươi lần trước có tìm ra tài liệu của Hổ tổ hay không ?"

"Không có. Hổ tổ và Lang tổ là tách biệt hẳn ra. Báo tổ cũng là một tổ độc lập, tin tức mỗi tổ hiện ta cũng không có biện pháp đánh cắp. Chúng ta tra xét mãi tuy nhiên tư liệu thậm chí chỉ một tổ thôi một chữ cũng không có."

"Rất thần bí a."

"Đúng vậy, cũng không biết Hổ tổ tìm Lãnh Dạ làm gì. Nếu không ngươi về hỏi lão phó tổ trưởng của các ngươi xem sao ?"

Mười Một lắc đầu:" Vô dụng." Đừng xem Tửu Quỷ bình thường lôi thôi lăng nhăng nhưng bên trong lại tỉnh táo và khôn khéo hơn bất cứ kẻ nào. Khi nói về hắn, đừng để bề ngoài của lão đánh lừa, nhiều lúc cảm thấy lão ngây ngây dại dại nhưng lại là một lão già giảo hoạt hơn ai hết.

Trong khu biệt thự, rất ít xe taxi chạy qua, giờ lại là buổi tối nên taxi lại càng khó nhìn thấy. Ở nơi này toàn là nhà đại phú đại quý, xe tư xếp thành dàn, ai có thể nhàn rỗi gọi xe taxi. Biết rõ vùng này không làm ăn được gì, bọn tài xế taxi cũng không nhàn rỗi chạy tới đây làm gì.

Mười Một đi bộ một mạch hướng về phía nội thành. Bốn giờ sau cuối cùng mới gọi được một chiếc taxi còn thưa thớt hơn cả gấu trúc quốc bảo. Mặc dù trong xe còn có khách, nhưng sau khi tài xế nhìn thấy tiền đã đồng ý tiện đường chở vào nội thành.

Trở lại nội thành thì đã rạng sáng. Mười Một đổi xe taxi rồi về nhà mình.

Hắn mở cửa ra. Một luồng cảm giác quen thuộc ập tới, có lẽ đấy chính là vị đạo khi về nhà. Hắn đóng nhẹ cửa lại, đầu tiên kiểm tra xung quanh xem bảo đảm trong nhà không có người đụng tay chân rồi mới nói:" Cuồng Triều."

"Ừm ?" Trong máy bộ đàm Cuồng Triều đáp:" Chuyện gì ?"

"Ngươi gọi Vịt Bầu đem súng ống và đạn dược qua đây. Những loại đặc biệt do Hoàng Hậu chọn lựa."

"Ờ được." Cuồng Triều nói:" Vừa vặn lúc này là nửa đêm, thông báo cho Vịt Bầu đi luôn ngay nhé, buổi tối vận chuyển an toàn hơn một chút."

Mười Một không nói gì. Tức là đã ngầm đồng ý. Từ việc hôm nay phát hiện Ưng nhãn trong xe của hắn hắn đã cảm giác được nguy cơ khó hiểu. Mặc dù không biết rốt cuộc là ai đã làm chuyện này nhưng có thể chắc chắn lai lịch đối phương không tầm thường, hơn nữa sẽ không dừng lại ở đó cho nên tốt nhất là mình phải có sự đề phòng.

Mười phút sau trong căn cứ Đông Hải.

Vịt Bầu chạy một mạch từ tầng một trong lầu chính bảy tầng đến phòng thí nghiệm tầng năm đẩy cửa ra liền hét lớn:

"Lão đại ra lệnh cho ta chuẩn bị tốt đến nửa đêm…"

Còn chưa nói xong Vịt Bầu quay đầu bỏ chạy. Phía sau trong phòng thí nghiệm truyền tới tiếng "Loảng xoảng" khi có vật nặng rơi vỡ. Ngay sau đó là một trận "Bang bang" khi có thủy tinh liên tục rơi vỡ, kèm theo là tiếng gào khóc chửi tục của tiến sĩ điên. Vịt Bầu biết mình xông vào là gây họa lớn rồi, hơn nữa là họa mất mạng nên cướp đường chạy như điên. Trong phòng thí nghiệm mơ hồ truyền tới tiếng rống giận dữ chỉ phát ra khi Hầu Tử hoảng sợ…

Vịt Bầu một hơi chạy tới phòng nghỉ trên tầng bảy, không ngừng lau mồ hôi lạnh trên trán. Xúc động chính mình phúc lớn mạng lớn chạy nhanh nếu không thì, cái đống thịt Hầu Tử đang nằm trên bàn mổ chính là tấm gương cho hắn.

Cả trụ sở này, không ai là không sợ lão điên kia. Huống chi hắn chỉ là giấy gói đậu phụ. Đụng ai không đụng lại đụng đến tên điên kia không biết lão có châm ngòi một quả bom nguyên tử làm tan tành căn cứ này không.

Vịt Bầu một bên thở hổn hển.

Một bên run như cầy sấy hướng ra ngoài cửa nhìn ngắm xem hôm nay đã phải ngày giỗ của Vịt Bầu hắn chưa. Vịt Bầu vừa thở dài được một hơi thì bỗng nhiên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân. Vịt Bầu khiếp sợ nhảy dựng lên, "vù" một cái phóng ra sau cửa, cẩn thận qua khe cửa xem mặt kẻ đang xâm nhập. Khi nhìn thấy bên ngoài là bóng dáng thon thả của Hoàng Hậu Hàn Nguyệt Dung hắn mới giống như thoát xác phệt mông xuống mặt đất.

Hàn Nguyệt Dung đẩy cửa đi vào trừng mắt liếc hắn một cái:" Hầu Tử thiếu chút nữa thì bị ngươi hại chết rồi. Không có việc gì hô to gọi nhỏ làm gì."

Vịt Bầu cười khổ:" Ta làm sao biết hắn lại ở tầng 5. Không phải hắn buổi chiều ở tầng 4 khu vực nuôi cấy sinh vật sao ?"

"Hắn ở tầng 4 chỉ là thu thập một chút nguyên liệu. Dùng khi mổ cho Hầu Tử." Nói đến Hẩu Tử Hàn Nguyệt Dung lại giận đánh cho hắn một cái nói:" Ngươi có biết là ngươi suýt hại chết Hầu Tử không ?"

Vịt Bầu vội vàng xoa tay cười xin lỗi:" Ta thực sự không biết tên điên ở đó, nếu như biết ta đánh chết cũng không dám liều. Đúng rồi Hẩu Tử hắn không việc gì chứ ?"

Hàn Nguyệt Dung tức giận nói:" Hoàn hảo, không có việc gì, chỉ là bị người điên chém thêm một dao nữa mà thôi."

" …"

Nguyệt Dung lại nói:" Trái lại Tiểu Bạch …"

Vịt Bầu hốt hoảng:" Tiểu Bạch làm sao ?"

Hàn Nguyệt Dung nhún vai nói:" Tiểu Bạch lần này thảm rồi. Chắc nó bị người điên đột nhiên nổi điên làm hoảng sợ bỏ chạy, húc phải người điên ngã lăn ra, thuốc men đổ hết. Lúc này đang truy đuổi nó khắp nơi, ta mới có cơ hội lén lút chạy ra ngoài."

Vịt Bầu trừng mắt lau mồ hôi lạnh:" Ngươi không để cho người điên một mình chạy loạn trong căn cứ chứ ?"

"Không có việc gì, camera giám thị tùy thời có thể cho ta biết. Với lại hôm qua ta đã đem toàn bộ mật mã ở kho vũ khí và các nơi nguy hiểm đổi hết, người điên muốn vào cũng không được."

Vịt Bầu trước người chắp tay chữ thập trước ngực, dạ Bồ Tát phù hộ cho tên điên đừng gây chuyện gì a, con tim ta bé nhỏ chịu không được a."

Hàn Nguyệt Dung trợn mắt nhìn, tên này sao lại chắp tay chữ thập, tín ngưỡng tên này sao lại loạn như vậy a.

"Sở Nguyên truyền tin về sao ?"

Nhắc tới Mười Một Vịt Bầu lập tức xốc lại tinh thần, nói:" Lão đại nói ngươi chọn lựa vũ khí giúp hắn, ta sẽ chuyển tới cho hắn."

"Hắn trực tiếp tìm ngươi ?"

Vịt Bầu bĩu môi:" Không phải, Cuồng Triều chuyển lời hắn cho ta."

Hàn Nguyệt Dung mở bộ đàm da người trong tai ra, bây giờ trong căn cứ nguyên vật liệu đầy đủ nên bộ đàm ai cũng có một cái, Vịt Bầu còn vì thế mà vui vẻ vài ngày.

"Cuồng Triều."Hàn Nguyệt Dung nói:" Liên hệ Sở Nguyên."

Một lát sau trong máy bộ đàm truyền ra âm thanh không chút cảm tình:"Chuyện gì ?"

"Ngươi cần vũ khí loại gì ?"

"Viễn trình tiêm lực."( tên lửa tầm xa ???)

"Hiểu, ta lập tức giúp ngươi chuẩn bị." Dừng một chút, Hàn Nguyệt Dung lại hỏi:" Cần ta qua giúp không ?"

"Không."

"Người điên còn bảo ta nhắc ngươi rằng gien của ngươi đã bắt đầu có xu thế tự chủ tiến hóa, nếu có vấn đề gì lập tức trở về căn cứ kiểm tra."

"Tự chủ tiến hóa!?"

"Ta cũng không biết nữa, người điên nói nhân tế bào cùng hai mươi tư nhiễm sắc thể của ngươi đang tiến hóa, hơn nữa còn không thể khống chế. Nghe ý tứ của hắn thì có vẻ rất nguy hiểm. Ngươi nên về làm một cuộc kiểm tra đi."

"Biết rồi. Ta xong việc sẽ trở về."

Hàn Nguyệt Dung thở dài. Mười Một lúc nào cũng như thế. Không quá coi trọng mạng sống của mình. Tuy nhiên, nàng và Hầu Tử cũng thế. Bọn họ đều là cũng một loại người, cho nên mới có thể đi cùng nhau.

Hai người lại nói chuyện ở căn cứ, sau khi cúp máy, Hàn Nguyệt Dung nói với Vịt Bầu:" Đi kho vũ khí."

"À ờ…" Vịt Bầu cẩn thận hỏi:" Lão điên kia… bây giờ đang ở đâu?"Hắn bây giờ đánh chết cũng không dám gặp lại người điên nói gì đây lại là do hắn gây sự trước. Có lẽ tiến sĩ điên vừa nhìn thấy hắn đã xông vào xâu xé hắn ra rồi.

Hàn Nguyệt Dung dùng máy bộ đàm hỏi một chút rồi nói:" Đang đuổi theo Tiểu Bạch ở tầng một."

"Tầng một." Vịt Bầu miệng chữ A mồm chữ O nói:" Tầng một có xe bắn tên lửa!!!" Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Hàn Nguyệt Dung bĩu môi:" Nhưng mà trên xe không có đạn."

"Ơ. Các ngươi tháo xuống từ bao giờ vậy."

"Ừm, hôm qua ta sợ người điên lại gây chuyện nên đã tháo dỡ xuống."

Vịt Bầu sợ bóng sợ gió một trận, lại lau mồ hôi lạnh nói:" Tại sao không gọi ta hỗ trợ?"

"Ta sợ ngươi chân tay lóng ngóng, làm rơi tên lửa xuống đất, kích nổ mất."

Vịt Bầu thoáng chốc so với khóc còn khó coi hơn, lại hỏi:" Còn xe tăng ?"