Nhân Gian Băng Khí

Chương 675: Cáo già (3)




Vừa rồi lão cảm giác rõ ràng được Mười Một muốn giết lão. Nếu như Thanh Ngữ chậm trễ một bước thôi, hoặc là lão không có quát thủ hạ ngừng lại, sợ rằng Mười Một sẽ động thủ. Không biết vì sao, rõ ràng bên mình có cả một bức tường người bảo vệ như vậy, nhưng Từ Khiêm một chút cũng không thấy an toàn, phảng phất những người này chỉ là giấy dán tường không chịu nổi một kích. Lão biết, nếu như vừa rồi Mười Một thực sự xuất thủ, khả năng cực lớn là lão nằm trong vũng máu. Bởi vì ở chỗ đó, không ai có đủ khả năng để ngăn chặn thanh niên được xưng là "Sát thần" này.

Thở dài, ngay cả Từ Khiêm cũng thấy sợ sự can đảm và điên cuồng của Mười Một. Trải qua một cuộc tiếp xúc nhỏ, lão đã biết Mười Một là một kẻ vô pháp luật cùng ý thức đạo đức, không sợ cường thế, hành sự không hề cố kỵ. Nếu như chọc giận hắn, hắn sẽ trả thù điên cuồng. Tiêu biểu như Trần gia, có ân oán lớn nhỏ với Mười Một liền dẫn đến sự sụp đổ của cả đại gia tộc này. Trong cuộc đối đầu với Trần gia, hắn không có thu liễm, mà cứ thế giết chóc, đem toàn bộ người của Trần gia lâm vào trạng thái lo sợ nhưng không ai có thể chống lại được. Cuối cùng, Mười Một một mình đột nhập vào đầu não Trần gia, đánh bom đồng quy vu tận cùng tất cả.

Sau khi nổ tung mà Mười Một vẫn sống sót, Từ Khiêm không biết lý do, cũng không thể điều tra được. Lão chỉ biết sau đó Mười Một thất tung hơn nửa năm, khi xuất hiện trở lại đã gia nhập Phượng tổ của Long Hồn.

Đánh chó phải đánh dập đầu, bằng không cuối cùng có hại chỉ có thể là bản thân.

Từ Khiêm ngồi trong xe ngẫm nghĩ một chút rồi nói:" Tiểu Hậu!"

Tiểu Hậu là một trong những hầu cận do lão mang đến, đồng thời là tài xế của lão. Nghe được tiếng Từ Khiêm quát hắn lập tức trở về ghế lái xe, cung kính nói:" Dạ!"

"Chuyện này, ngươi thấy thế nào ?"

Tiểu Hậu biết lão đang nói đến Mười Một, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:" Hắn làm cho ta liên tưởng đến sói."

"Sói?" Từ Khiêm lộ ra thần sắc hứng thú nghe tiếp.

Tiểu Hậu nói:" Ta từng làm việc ở biên giới, trên thảo nguyên thường có sói lui tới. Ta cũng từng gặp vài lần, cũng từng phải đối phó với bọn chúng vài lần, đối với bọn chúng cũng có chút hiểu biết. Sói tính cách phi thường hung tàn, kể cả thi thể đồng bọn cũng không buông tha. Hơn nữa nó không sợ chết, chỉ cần con đầu đàn kêu gọi, biết rõ xông lên là chết, chúng nó cũng không ngại ngần liều mạng, để tạo cơ hội cho đồng bọn. Bọn chúng can đảm, bất khuất, hơn nữa rất có trí tuệ, lại vô cùng kiên trì, thà rằng chết chứ không chịu khuất nhục. Vừa rồi trong lúc đối mặt với hắn, không biết vì sao, ta lại đột nhiên nghĩ đến sói. Ta cảm thấy, trên người hắn có khí tức của chó sói."

Hung tàn, không sợ chết, dũng cảm, bất khuất, trí tuệ, kiên trì,... Từ Khiêm nhẩm lại một lần, không khỏi gật gù đồng ý. Đúng như theo lời Tiểu Hậu, Mười Một rất giống một con sói đầu đàn, thà rằng chết chứ tuyệt đối không chịu khuất phục. Toàn bộ những bản tính của loài sói đều có trên người thanh niên hoàn mỹ này, Từ Khiêm cũng mơ hồ cảm thấy lão đang đối đầu với một con sói vô pháp phục tùng, chứ không phải là một con người bình thường.

Từ Khiêm lại hỏi:" Vậy theo kinh nghiệm của ngươi, đối phó với sói tốt nhất là làm cách gì ?"

"Giết." Tiểu Hậu nói:" Chúng nó không bao giờ bị đánh dọa, chỉ có giết sạch mới có thể giải quyết triệt để. Bằng không dù chỉ lưu lại một con sói con, nó vẫn sẽ lặng lẽ trốn đí, rồi thừa dịp chúng ta không chú ý đột nhiên tung ra một kích trí mạng, cho dù kết quả có là đồng quy vu tận."

Từ Khiêm hỏi:" Ngươi cảm thấy người kia có phải sói con hay không ?"

Tiểu Hậu suy nghĩ một chút, nói:" Ta cảm thấy hắn đáng sợ hơn bầy sói nhiều."

"Ngươi sợ ?"

Tiểu Hậu không lên tiếng, biểu thị sự cam chịu.

Từ Khiêm thở dài một hơi, sâu xa nói:" Tiểu Hậu, ta rất thất vọng về ngươi a. Đừng quên chúng ta là quân nhân,biểu tượng của quân nhân chính là sự dũng cảm. Chúng ta vĩnh viễn chỉ có thể đi tới trước mà không bao giờ lùi về phía sau. Trong từ điển của quân nhân, không có hai chữ Sợ và Lùi."

Tiểu Hậu nói:" Dạ, không phải ta sợ, mà ta lo hắn sẽ gây bất lợi với ngài. Ta cảm thấy Sở Nguyên này là một con người không hề cố kỵ, chỉ cần hắn nổi điên lên, sợ rằng chuyện gì hắn cũng có thể làm được."

Từ Khiêm gật đầu nói:" Điểm này ta cũng đã nghĩ tới." Dừng một chút, lão nói:" Hắn không phải không hề cố kỵ, chỉ là bình thường hắn không thể hiện ra mà thôi. Như ngày hôm nay xảy ra chuyện Thanh Ngữ, hắn lại có thể chạy tới cứu người trước cả chúng ta, qua đó cho thấy hắn vẫn có tình cảm, có người mà hắn lo lắng. Chí ít đó là Thanh Ngữ. Ừm."

Từ Khiêm trầm mặc chốc lát, hỏi:" Ta nhớ hắn còn có quan hệ với con gái của Âu Dương Bác nữa phải không ?"

Tiểu Hậu giật mình nói:" Thế nhưng dạ, nàng là con gái của Âu Dương thượng tướng mà."

Từ Khiêm trừng mắt liêc hắn:" Ta có nói là đi làm gì cô ta đâu? Tuy rằng ta cùng lão già Âu Dương đó quan hệ không tốt lắm, nhưng lão dù sao cũng là thủ hạ cũ của ta, ta đối với ngườ do ta một tay nâng đỡ luôn có cảm tình.."

"Đi điều tra cô ta xem, xem cô ta gần đây có liên lạc cùng Sở Nguyên không? Lại điều tra xem, bên người hắn, có người nào bình thường tương đối thân cận với hắn?"

Tiểu Hậu gật đầu:" Vâng."

"Được rồi, ngươi đi đi."

Lúc Tiểu Hậu đẩy cửa ra, Từ Khiêm lại hỏi:" Được rồi, khi nào cảnh sát tới."

Tiểu Hậu đáp:" Đã báo, bọn họ hiện đang sắp tới hiện trường."

"Ừm, ta sẽ không ra mặt. Đến lúc đó nên nói cái gì, không nên nói cái gì, ngươi liệu mà làm."

" Vâng, thưa ngài."

Sau khi Tiểu Hậu xuống xe, Từ Khiêm một mình ngồi bên trong xe, nhẹ nhàng vuốt ve chòm râu trên cằm. Đây là thói quen của lão đã rất nhiều năm rồi, hiện tại muốn sửa cũng không xong, bình thường bất tri bất giác lão lại sờ cằm. Mà mỗi khi lão sờ cằm, đều là đụng tới chuyện khó giải quyết.

Mười Một lái xe chở Vịt Bầu và Nguyễn Thanh Ngữ một đường chạy về khu vực thành thì, phía sau bọn họ không xa là chiếc xe jeep, đây là do Từ Khiêm phái tới, trên danh nghĩa là hộ tống Nguyễn Thanh Ngữ, nhưng thực tế là giám sát bọn họ.

Khi đi qua một cửa hàng nhỏ bên trong khu công nghiệp, Nguyễn Thanh Ngữ có chạy xuống mua bông. Lúc này nàng đang nhét bông vào trong lỗ mũi Vịt Bầu, làm hắn thở không được, chỉ có thể thở hồng hộc bằng miệng.

Lỗ mũi bị tắc, thanh âm của Vịt Bầu có chút kỳ quái, hắn eo éo nói:" Thanh Ngữ, được rồi đó? Cô còn nhét nữa là ngày mai thức dậy mũi ta còn to hơn mũi lợn."

Nguyễn Thanh Ngữ cười:" Bị thương thành như vậy mà vẫn còn đùa được à." Nói rồi, nàng lại thờ dài:" Xin lỗi, Tiểu Hải, cũng là tại tôi."

Vịt Bầu eo éo đáp:" Có gì mà phải xin lỗi, ta là nam nhân, cô là nữ nhân, nam nhân đánh nhau vì nữ nhân là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà."

Nguyễn Thanh Ngữ cười nói:" Ừ, đánh đến nỗi thiếu chút nữa mất luôn mũi luôn."

"Không sao không sao." Vịt Bầu vung tay tỏ vẻ không thèm quan tâm:" Ta cũng đang ngại mũi hơi cao đây, tiện thể lần này sửa mũi luôn."

Nguyễn Thanh Ngữ cười lắc đầu, cái cớ gây cười của Vịt Bầu có vẻ hơi miễn cưỡng đi.

Lúc này Vịt Bầu đột nhiên ôm bụng kêu:" Ai da."

"Làm sao vậy ?" Nguyễn Thanh Ngữ lại càng hoảng sợ, còn tưởng rằng cả bụng hắn cũng bị thương.

Hai miếng bông trong lỗ mũi Vịt Bầu thấm đầy máu, hắn trương bộ mặt sầu mi khổ kiểm mà eo éo nói:" Ta đói."

Nguyễn Thanh Ngữ nhất thời dở khóc dở cười:" Được rồi, hiện tại phải đi chợ đã, rồi ta làm thức ăn cho các anh. Được không ?"

"Quá được."Vịt Bầu giơ ngón tay cái với nàng, sau đó hắn quay về phía Mười Một mà nháy mắt với nàng. Hắn đang ám chỉ là đây là cơ hội cho cô đấy.

Nguyễn Thanh Ngữ cũng không biết thế là tốt hay không nữa, chỉ có thể trừng mắt với hắn. Vịt Bầu xác thực là bằng hữu phi thường tốt, có học!?, ngoài trừ lái xe hơi bị điên cuồng một chút thì không có gì xấu. À, còn có, hắn rất thích vui đùa cùng Nguyễn Thanh Ngữ, hơn nữa mỗi lần đều nhắc tới Mười Một, làm cho Nguyễn Thanh Ngữ cảm thấy rất bất đắc dĩ. Có đôi khi, Thanh Ngữ cảm giác, Vịt Bầu không đi làm bà mối thật là quá lãng phí. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Kỳ thực Vịt Bầu cũng biết chuyện giữa Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi, nhưng trong lòng hắn vẫn thiên vị Nguyễn Thanh Ngữ hơn, mong muốn Mười Một có thể chọn người thứ hai. Dù sao hắn cũng cùng ở chung Nguyễn Thanh Ngữ trong khoảng thời gian không ngắn, tình cảm rất sâu dày. Nhưng hắn lại cùng Âu Dương Nguyệt Nhi không có cảm tình gì đáng nói, ngay cả mặt mũi cũng chưa gặp qua, càng không nói đến là bằng hữu đi. Về phần người ta là đại minh tinh, ừm, Vịt Bầu cảm thấy nàng ta làm tình nhân là tốt rồi, về phần vợ á, Thanh Ngữ vẫn là hay nhất. Đương nhiên, đây mới chỉ là ý tưởng của Vịt Bầu chứ không phải của Mười Một, thỉnh thoảng không có việc gì hắn lại chém gió bên tai Mười Một, nói tốt hơn cho Thanh Ngữ mà thôi.

Mười Một đưa Thanh Ngữ đến cửa một siêu thị thì dừng lại. Bây giờ mới là hơn chín giờ, chưa tới giờ đóng cửa. Vịt Bầu vốn cũng muốn để Mười Một cùng Thanh Ngữ đi vào mua đồ nhưng Mười Một không muốn đi, cuối cùng cũng chỉ có thể Vịt Bầu đưa nàng đi. Trong chiếc xe jeep phía sau, khi Vịt Bầu và Thanh Ngữ xuống xe, một gã quân nhân trong đám cũng bám theo, bọn còn lại ở trong xe tiếp tục quan sát.

"Sở Nguyên." Sau khi Vịt Bầu và Nguyễn Thanh Ngữ rời đi, Cuồng Triều mới hỏi:" Ngươi làm vậy có quá mạo hiểm hay không ?"

Mười Một nhìn chiếc xe jeep qua gương chiếu hậu, đáp:" Mạo hiểm và thành công có quan hệ với nhau."

"Tuy như vậy, nhưng cẩn thận mắc lừa Từ Khiêm chứ ?"

"Không sao." Mười Một nói:" Làm trò."

Cuồng Triều cũng không rõ. Mạo hiểm như vậy, ngay cả bản thân hắn cũng không dám chắc thành công hay không.