Nhân Gian Băng Khí

Chương 697: Vảy ngược của Mười Một




Viên cảnh sát nghe lệnh của đại đội trưởng, biết người đàn ông kia có quan hệ với Diệp đội trưởng, mới tức giận lui vê. Diệp Tiêu không khỏi lén lau mồ hôi lạnh. Hắn âm thầm cảm thấy may mắn hôm nay đã tới đây một chuyến, bằng không nơi đây có thể đã xảy ra một đại họa nữa. Nói đùa, bản lĩnh thật sự của Mười Một có thể hắn không biết, nhưng ngày đó trong quán bar 11 người đàn ông to con cường tráng còn bị hắn giết sạch mà không tổn thất một sợi lông, huống chi thuộc hạ của hắn chỉ có vài ba công phu mèo cào, đánh kiểu gì cũng chết.

Mười Một cũng không so đo với viên cảnh sát cùng Diệp Tiêu, ánh mắt lạnh lùng đảo qua một vòng, sau đó rơi vào vết phanh gấp in lại trên mặt đường, cuối cùng chuyển qua một chiếc điện thoại di động bị vỡ nát cách đó không xa. Khi thấy cái điện thoại, mí mắt Mười Một hơi giật giật một chút, vội đi tới nhặt chiếc điện thoại lên. Vốn đây là vật chứng tại hiện trường, ngoại trừ cảnh sát ra không ai có quyền đụng chạm. Thế nhưng Diệp Tiêu không dám nói gì, những cảnh sát khác lại càng không dám tiến lên ngăn cản..

Khi Mười Một nắm lấy điện thoại của Trương Hân Hân trong lòng bàn tay, đột nhiên một luồng sát khí kinh thiên trên người hắn đột nhiên như nổ tung ra. Từng luồng khí mãnh liệt nhưng vô hình xoay thành vòng, lấy Mười Một làm tâm, vòng vòng khuếch tán ra.

Không có gió, đương nhiên cát bụi sẽ không bị cuốn đi. Nhưng nếu như ở đây ai quan sát tốt thì sẽ phát hiện ra, dưới chân Mười Một không có một hạt bụi nhỏ nào, so với sau khi quét còn sạch hơn gấp trăm lần. Hơn nữa, nếu như không phải hắn đang cúi đầu, mọi người sẽ kinh hãi sao mà cặp mắt của hắn lại đáng sợ như vậy. Trong mắt hắn là trận trận tia lãnh khốc, chỉ cần liếc mắt nhìn qua là có thể khiến người ta lạnh sương sống như đặt trong hầm băng.

Mà khi sát khí trên người hắn đang điên cuồng bạo liệt, phàm là những người đúng gần hắn một chút đều không tự chủ được lùi lại mấy bước, rồi nhìn nhau không biết đã xảy ra chuyện gì. Còn Diệp Tiêu ánh mắt ngưng trọng trên người Mười Một mà suy nghĩ.

Mười Một tức giận cũng phải, hắn muốn bảo vệ tốt người bên cạnh hắn, nhưng lại có tới ba bè phái muốn làm thương tổn họ. Rồng cũng có nghịch lân, khi đụng vào sẽ nổi giận, cất tiếng gầm làm trời đất phải đổi sắc.

Cuồng Triều lo lắng nhất một chuyện cuối cùng cũng đã xảy ra, Mười Một là một kẻ không để ý tới đạo đức và pháp luật bao giờ, khi hắn đã hóa điên, tức là, máu sẽ chảy thành sông.

Câu cuối cùng của Trương Hân Hân "Anh! Cứu em!" cứ vang vọng bên tai hắn, tay Mười Một bất giác nghiền nát cái điện thoại di động, hai mắt nhìn chằm chằm vết xe trên đường, trông hắn lúc này như một pho tượng gỗ bất động.

Tất cả mọi người đều lẳng lặng nhìn hắn, ngay cả thở mạnh cũng không dám. Không biết vì sao nhìn thân ảnh cao ngạo kia, bọn họ từ đáy lòng lại cảm thấy sợ hãi.

Trực giác nói cho bọn họ, kẻ này nghìn vạn lần không nên đụng vào.

Diệp Tiêu biết hắn phải đứng ra nói gì đó, không khỏi lắc đầu cười khổ. Mọi người nghĩ làm quan là sung sướng, không biết quan lớn cũng có đau khổ a. Hắn ho một tiếng, cười gượng nói:" Kia là Sở thủ trưởng."

Sở thủ trưởng? Toàn bộ cảnh sát đều lộ ra vẻ kinh ngạc, Diệp đại đội trưởng lại gọi người trẻ tuổi này là thủ trưởng? Hắn tới cùng là có thân phận gì?

Cổ Mười Một hơi giật giật, sát khí đang điên cuồng vây lấy hắn nhất thời biến mất như thủy triều xuống. Mọi người đứng gần hắn liền cảm thấy khác thường, hình như vừa rồi có cái gì rất nặng đè lên người, rồi đột nhiên biến mất. Diệp Tiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, lần thứ hai hắn kiến thức được sự kinh khủng của Mười Một, không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, việc bỏ vụ án mạng tại khu công nghiệp kia là một quyết định sáng suốt.

Mãi cho đến khi sát khí trên người Mười Một biến mất hoàn toàn, Diệp Tiêu mới dè dặt tiến tới hỏi:" Ngài, sao ngài lại tới đây?"

Mười Một không lên tiếng, như tượng điêu khắc bằng gỗ không nói không động.

Diệp Tiêu cười gượng, hỏi:" Cô gái bị bắt cóc có phải có quan hệ với ngài không ?"

"Là em gái của ta." Mười Một nói giọng thật trầm, thật băng lãnh, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn cúi đầu xuống, không ai có thể thấy được sát khí trong mắt hắn.

"À!" Diệp Tiêu bừng tỉnh hiểu ra. Thảo nào vừa rồi Mười Một nổi giận đến như vậy. Diệp Tiêu vội vàng nói:" Ngài đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ toàn lực điều tra."

Mười Một lạnh giọng hỏi:" Chuyện xảy ra như thế nào?"

Diệp Tiêu sửng sốt một chút, vội vàng vẫy tay với một viên cảnh sát phía sau còn đang ngỡ ngàng:" Mau tới đây, kể lại tình tiết cho chúng ta nghe."

Viên cảnh sát kia có chút sợ hãi nhìn bóng lưng của Mười Một, rồi nhìn Diệp Tiêu, bất chấp sợ sệt báo cáo:" Vâng. Theo lời khai của người chứng kiến, thì vụ án xảy ra trong khoảng vào tầm 4h35 đến 4h40. Một chiếc minibus màu trắng đột nhiên lao tới cổng trường, rất nhanh dùng sức mạnh bắt cóc một nữ sinh và một cô giáo sau đó trốn thoát khỏi hiện trường. Sau đó có hai người đàn ông từ một chiếc xe thương vụ gần đó đến đánh hai gã bắt cóc, cho đến khi từ trên xe có một gã cầm đao nhảy xuống thì hai người đàn ông kia phải lui về."

Diệp Tiêu hỏi:" Nạn nhân tên gì?"

Cảnh sát đáp:" Cô giáo tên là Triệu Linh, nữ sinh tên Trương Hân Hân." Viên cảnh sát trộm liếc Mười Một, nhưng Mười Một không có phản ứng gì, không biết cô nữ sinh Hân Hân này có phải là em gái theo lời hắn nói hay không. Diệp Tiêu nhìn xung quanh một chút, lại hỏi:" Chiếc xe thương vụ kia đâu?"

Cảnh sát chỉ vào con đường phía trước nói:" Sau khi bắt cóc thành công thì chiếc minibus chạy theo đường này, chiếc xe thương vụ sau đó cũng chạy theo đường này, không biết là có phải đuổi theo bọn bắt cóc hay không?"

Diệp Tiêu lắc đầu, cảnh sát hiện giờ vẫn chưa thu được tin báo là chiếc xe thương vụ kia đuổi theo xe bắt cóc hay là bỏ chạy.

Diệp Tiêu hỏi:" Chiếc xe bắt cóc kia có đặc điểm gì?"

"Xe minibus màu trắng, không biển số, trông bên ngoài khá mới, nhưng chưa xác định được là có phải đã qua sơn lại hay chưa. Trừ vài điểm đó ra, không có gì đặc biệt."

Diệp Tiêu hỏi:" Bọn bắt cóc thì sao? Có mấy người? Có đặc điểm nhận dạng nào không?"

"Bọn bắt cóc có khoảng bốn người, nhưng đều bịt mặt nên chỉ biết là đàn ông, hơn nữa đều rất to lớn, chiều cao vào khoảng 1m75 đến 1m80. Bốn người này không mở miệng nói chuyện, nên cũng không thể điều tra từ giọng nói được."

Lúc này, bỗng nhiên Mười Một ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên trên vết lốp xe in lại, sau đó ngẩng đầu nhìn hướng xe vừa bỏ chạy. Lúc này mắt hắn đã khôi phục vẻ lạnh lùng bình thường, không có điểm khác lạ.

Diệp Tiêu vỗ trán nói:" Hiện tại là giờ tan tầm cao điểm, bọn chúng muốn đào tẩu nhanh sợ khó có khả năng. Có nên gọi cho cục cảnh sát giao thông yêu cầu bọn họ phối hợp không?"

Viên cảnh sát gật đầu nói:" Đã gọi, nhưng hiện giờ vẫn chưa có tin tức gì."

Diệp Tiêu thầm nói:" Vô lý, chẳng nhẽ bọn chúng đổi xe giữa chừng?"

Lúc này Mười Một chậm rãi đứng lên, ngưng mắt nhìn con đường trước mặt một hồi, rồi xoay người lên xe.

Diệp Tiêu vội vàng gọi:" Ai, Sở thủ trưởng."

Mười Một dừng lại, nhưng không quay đầu nhìn hắn. Text được lấy tại Truyện FULL

Diệp Tiêu cười khổ:" Việc này để chúng ta làm đi. Yên tâm, tôi sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục nhất."

Mười Một không trả lời hắn, rồi tiếp tục đi tới xe của hắn. Hắn chui vào trong xe rồi đi theo lối chiếc xe bắt cóc vừa đào tẩu.

Diệp Tiêu lắc đầu nói:" Tại sao cứ những chuyện liên quan đến hắn ta lại phiền phức như thế chứ ? Ai, Lý, chỗ nào giao cho các ngươi, ta đi theo hắn ta. Đừng để phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn."

"Đã rõ." Viên cảnh sát tên Tiểu Lý này gật đầu đáp.

Diệp Tiêu vội vàng trở lại xe của hắn, rồi đuổi theo xe của Mười Một.

Mười Một không lái xe điên cuồng như vừa rồi nữa, mà là đi rất từ từ, chú ý tới xe cộ xung quanh, mỗi ngõ ngách mà hắn đi qua cũng được để ý vài lần. Đáng tiếc đi rất xa rồi nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Xe Diệp Tiêu đuổi theo đằng sau hắn, nhưng không ngăn hắn lại, mà là chỉ bám theo hắn. Giờ đây, điều hắn quan tâm nhất chính là an nguy của Trương Hân Hân, nếu như nàng bị thương tổn lần thứ hai, dù cho hắn đồng quy vu tận với Dương gia lần nữa cũng không tiếc.

"Thế nào ?" Cuồng Triều hỏi:" Ngươi có đầu mối gì chưa?"

"Không? Ngươi?"

Cuồng Triều thờ dài:" Toàn bộ hacker của chúng ta đều đã làm việc, tất cả các vùng xung quanh trường cao đẳng có camera mặt đường đều được chúng ta theo dõi, nhưng không tìm ra được chiếc minibus kia. " Dừng một chút, Cuồng Triều áy náy nói:" Xin lỗi."

Mười Một thản nhiên nói::" Không liên quan tới ngươi."

Xét tình hình thực tế, chuyện này quả thực không thể trách Cuồng Triều được, trước trường Cao đẳng Tân Thành không có camera mặt đường, Cuồng Triều có biện pháp sao? Dù cho có công phu Thiên Lý Nhãn đi chăng nữa thì cũng phải có mắt mới làm được, không có mắt thì cũng chẳng làm được gì.

Mười Một lại hỏi:" Người tên Triệu Linh bị bắt cóc đi cùng Hân Hân kia ngươi đã điều tra chưa?"

Cuồng Triều cười khổ:" Trong kinh thành người tên Triệu Linh không có một vạn cũng có tám nghìn, hơn nữa ngoại ô trùng tên trùng họ Triệu Linh cũng có ba bốn nghìn người, tạm thời chúng ta đang dùng biện pháp loại trừ để điều tra."

"Mạng trường học thì làm sao ? Chắc chắn cô ta có hồ sơ tại trường."

Cuồng Triều bất đắc dĩ cười khổ:" Ta cũng muốn a, nhưng trường của Hân Hân chỉ có mạng cục bộ, không có mắc truyenfull.vn, ta không có biện pháp xâm nhập."

Mười Một nói:" Là ta quá nóng vội, quên hỏi số di động của Triệu Linh kia."

Cuồng Triều an ủi:" Cũng không liên quan tới ngươi. Trong tình hình này ai cũng sốt ruột cả thôi."

Mười Một bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, rồi nhìn vào gương chiếu hậu thấy Diệp Tiêu vẫn đuổi theo, liền táp xe vào lề đường. Diệp Tiêu cũng vội vàng dừng lại, đỗ xe ở ngay phía sau.

Nhìn thấy Mười Một xuống xe đi tới chỗ hắn, Diệp Tiêu cũng vội vàng xuống xe, nói:" Sở thủ trưởng, ngài đừng hiểu lầm, ta..."

Mười Một ngắt lời:" Gọi điện thoại cho thủ hạ của ngươi ở trường học, lệnh cho bọn họ đi hỏi ngay lập tức số điện thoại của Triệu Linh!"