Nhân Gian Băng Khí

Chương 778




Một trận chiến có kết quả có thể khiến tất cả mọi người phải khiếp sợ đã bị quân đội bí mật che dấu, quân đội không hề nhắc đến chuyện này, cứ như trận chiến chưa từng xảy ra vậy.

Nhưng trong đêm đó, nhiều thi thể đã được chuyển đi từ núi Liệp Tuần, nhờ vậy mọi người mới biết được trận chiến tàn khốc và đầy máu tanh này.

Thế nhưng kẻ gây ra trận chiến này là Mười Một liệu có nằm trong đống thi thể kia? Đây mới là điều mà tất cả những người đang chú ý đến trận chiến này quan tâm.

Tuy bọn họ sử dụng các loại quan hệ, dùng mọi con đường, nhưng vẫn không thể nào biết được Mười Một còn sống hay đã chết.

Trong lúc tất cả mọi người đều đang nghĩ Mười Một không có khả năng sống sót thì nhân vật chính của trận chiến này đã nghênh ngang trở lại nội thành.

Không sai, là nghênh ngang.

Mười Một không thèm che dấu, hắn đi cùng với Vịt Bầu trên một chiếc xe, hai người đi về thẳng cao ốc Vân Thiên, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.

Thiên Táng, Tuyết Linh Nhi và Hỏa Điểu đang trọng thương đã biến mất, không đi cùng Mười Một nữa.

Mười Một xuất hiện làm cho các thế thực vô cùng chấn động, sau khi biết tin tức này là thật, Vương gia vô cùng kinh hãi, lập tức triệu hồi tất cả những người đang ở bên ngoài về để bảo vệ gia tộc.

Dương gia cũng kinh hãi giống Vương gia, hành động giống hệt như họ.

Ngay cả Long gia cũng vô cùng kinh ngạc, người của Long gia cũng được điều động, nhưng không nhìn ra được manh mối gì.

Chỉ trong nửa giờ, toàn bộ kinh thành đều phải khiếp sợ. Năm người đối mặt với hơn hai trăm người của hai nhà Vương, Dương, quá trình chiến đấu và kết quả như thế nào không ai biết, chỉ biết rằng rất nhiều thi thể bị quân đội chuyển đi từ núi Liệp Tuần, mà hai nhà Vương, Dương hình như không có ai sống sót trở về.

Đúng lúng này, Mười Một lại bình yên vô sự quay về nhà, điều này nói lên cái gì? Mười Một thắng, trận chiến này hắn đã thắng? Năm người đấu với hơn hai trăm người, thắng? Tuy việc này rất khó tin, nhưng không phải là không thể.

Nhớ năm đó Yến Vân Thập Bát Kỵ(*) chỉ bằng mười tám người đã giết hơn vạn người.

Nếu như mỗi người trong đám Mười Một đều có thực lực giống như Yến Vân Thập Bát Kỵ, như vậy việc năm người giết hai trăm người cũng không phải là không thể.

Tuy không ít người nghĩ đám Mười Một giống như Yến Vân Thập Bát Kỵ trong lịch sử, nhưng lại càng có nhiều người không cho là như vậy.

Phải biết rằng, thời đại của Yến Vân Thập Bát Kỵ là thời đại của vũ khí lạnh, nhưng bây giờ là thời đại của súng đạn, do đó mọi việc sẽ khác hẳn.

Võ công cao đến đâu cũng có thể mất mạng chỉ vì một viên đạn, huống hồ là một trăm viên đạn bắn tới cùng lúc? Vậy nên những người này liền nghĩ quân đội có liên quan đến chuyện này, quân đội vừa đến thì Mười Một đã an toàn trở về, mà người của hai nhà Vương, Dương thì đều biến thành những thi thể.

Không lẽ quân đội tham dự vào chuyện này? Lại liên tưởng đến chuyện giới thượng lưu đang đồn đãi về quan hệ của Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi, những người này lại càng tin rằng quân đội đã giúp Mười Một, bởi bọn họ không thể tin nổi chuyện năm người mà giết sạch hơn hai trăm người.

Hơn nữa ngoại trừ lý do này là hợp lý nhất, những lý do khác đều không hợp lý.

Thử nghĩ xem, nếu không phải quân đội giúp Mười Một, liệu hắn có thể bình yên vô sự trở về như vậy? Quân đội sao lại thả hắn đi? Vì thế, so sánh với việc năm người giết sạch hai trăm người, mọi người càng tin rằng Âu Dương Bác đã giúp Mười Một.

Nghĩ tới việc Âu Dương Bác đã trở thành chỗ dựa của Mười Một, một số kẻ có ý đồ với Mười Một hoặc là đã từng đắc tội với hắn đều sợ toát mồ hôi, vô cùng lo lắng.

Đương nhiên, cũng có không có ít người cảm thấy may mắn là mình đã không đắc tội hắn.

Ví dụ anh em nhà họ Phan đã nghe theo lời khuyên của Gia Cát Hoàng mà ngừng tay, hiện giờ bọn họ mới biết mình thật sáng suốt khi nghe lời Gia Cát Hoàng.

Nhìn lại kẻ địch của Mười Một xem, Từ Khiêm xong rồi, Vương gia suy sụp, Dương gia cũng vậy.

Người này quả thực là kẻ chuyên gây tai họa, đi đến đâu liền gây tai họa đến đó.

Trong đêm nay, tất cả các thế lực kinh thành đều bị chấn động trước chuyện này, tất cả mọi người bàn tán suốt cả một đêm.

Đương nhiên, việc này chỉ có những thế lực lớn mới biết, không ảnh hưởng chút nào đến những người dân bình thường.

Mà một trong những nhân vật được bàn tán là Âu Dương Bác cũng bị nhiều cuộc điện thoại quấy nhiễu, những cuộc điện thoại từ cấp trên này hắn không thể không nghe, mà những cuộc điện thoại này đều là hỏi có phải hắn cố ý thả Mười Một không, hay là chuyện hắn có quan hệ như thế nào với Mười Một. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

Cũng khó trách mọi người sẽ bồn chồn như vậy, việc của Từ Khiêm vẫn còn chưa xử lý xong, nếu lại xảy ra chuyện Âu Dương Bác chuyên quyền, thậm chí gây nên lời đồn quân đội giết sạch người của hai đại gia tộc kia thì chính phủ cũng không biết giải quyết như thế nào.

Nhưng câu trả lời của Âu Dương Bác cho bọn họ rất ngắn gọn và quyết đoán: Nói láo.

Đúng vậy, hắn luôn ở trong quân khu, làm sao biết được chuyện gì xảy ra bên ngoài? Giết sạch hai đại gia tộc? Quả thật là nói láo, có thể có một hai người trung thành với hắn, nhưng không có khả năng cả hai tiểu đoàn đều trung thành với hắn như vậy. Nếu thực sự hắn ra lệnh giết sạch người của hai đại gia tộc, vậy thì nhất định sẽ có tin tức truyền ra.

Dù lá gan hắn có lớn đến đâu, cũng tuyệt đối không dám làm chuyện như vậy.

Về việc tự ý thả Mười Một? Âu Dương Bác nói rằng mình không hề hay biết chuyện này.

Mà tiểu đoàn trưởng Hứa đang ở núi Liệp Tuần cũng tỏ ra rất phối hợp, hắn báo cáo rằng: khi quân đội đến thì chiến đấu đã chấm dứt, quân đội lục soát trên núi thì chỉ phát hiện được hơn trăm thi thể, không hề tìm được bất cứ người nào còn sống.

Tiểu đoàn trưởng Hứa thậm chí còn ''cẩn thận'' chỉ ra trong báo cáo rằng từ tình hình ở hiện trường, hắn nghi ngờ người của hai nhà Vương, Dương chiến đấu với nhau, cuối cùng hai bên đồng quy vu tận.

Về việc có ai sống sót hay không, tiểu đoàn trưởng Hứa nói rất hàm hồ, chỉ nói cho dù thực sự có người còn sống thì cũng đã rời đi trước khi quân đội đến.

Cứ như vậy, Âu Dương Bác và tiểu đoàn trưởng Hứa vừa tung vừa hứng, chối bỏ mọi trách nhiệm của quân đội, mà cũng không nảy ra lời đồn quân đội giết người của hai nhà, vì thế họ cũng không sợ cấp trên điều tra.

Về phần tự ý thả Mười Một, chưa nói đến việc tiểu đoàn trưởng Hứa giấu kín chuyện này giúp hắn, cho dù thực sự bị điều tra ra thì cũng không có vấn đề gì lớn.

Phải biết rằng Mười Một là ''người'' của cục quốc an, là thành viên của Long Hồn, nếu muốn điều tra thì cứ đến cục quốc an và Long Hồn.

Ai dám điều tra hai tổ chức này? Cứ như vậy, những việc này làm giới cao tầng ở kinh thành xôn xao cả một đêm, nhưng cuối cùng cũng chẳng có kết quả gì.

Mà lúc này nhân vật chính là Mười Một đang ngủ say sưa trong nhà.

Mười Một rất mệt mỏi, trận chiến này hắn đã sử dụng tinh thần và thể lực đến mức cực hạn, khiến cho hắn kiệt sức, vô cùng mệt mỏi.

Sau khi về đến nhà, hắn qua xem Nguyễn Thanh Ngữ thế nào, Nguyễn Thanh Ngữ đã được Long Hồn bí mật đưa về, giờ vẫn còn đang ngủ say, có lẽ ngày mai khi thức giấc nàng cũng chẳng biết chuyện gì đã xảy ra tối nay.

Mẹ của Nguyễn Thanh Ngữ đêm qua bị người của Từ Khiêm đánh thuốc mê, có lẽ cũng không biết việc đêm qua con gái của mình bị bắt cóc rồi lại được đưa về.

Như vậy cũng tốt, không biết cũng là một loại hạnh phúc.

Mười Một xem xét kỹ mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ, hai mẹ con không gặp bất kỳ thương tổn gì, cùng lắm thì lúc thức dậy ngày mai có chút đau đầu. Sau đó, hắn lặng lẽ rời khỏi nhà họ.

Sau đó Mười Một kéo lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà, bố trí hệ thống báo động ở cửa, sau khi trở lại phòng thì nằm lăn ra giường mà ngủ.

Trên bầu trời, vầng trăng chậm rãi xuất hiện từ sau đám mây.

Ánh trăng mông lung chiếu trên mặt đất, nhưng lại không thể chiếu xuyên qua tấm rèm để mang ánh sáng vào trong phòng.

Căn phòng chìm trong bóng tối, khi ngủ, gương mặt Mười Một không còn vẻ lạnh lùng, không có cái vẻ lạnh lùng đó, hắn trông giống như một người bình thường, thậm chí nếu tươi cười hơn một chút thì có thể nói là rất đáng mến.

Đáng tiếc, cho dù là khi ngủ, hắn cũng sẽ không cười, bởi vì hắn chưa bao giờ biết, cười rốt cuộc là cái gì, ra sao.

Hắn ngủ rất an tĩnh, an tĩnh đến mức làm cho người ta đau lòng người. "Tích!" Đột nhiên một tiếng động chói tai vang lên từ loa máy tính, Mười Một vốn đang say ngủ bỗng mở bừng hai mắt, nhanh chóng bật dậy, một khẩu súng ngắn giảm thanh xuất hiện trong tay hắn.

Sau đó hắn nhanh chóng lao ra khỏi phòng ngủ, trong chớp mắt đã lách đến sau cửa phòng khách.

Khi nghe thấy tiếng động ở bên ngoài, hắn mới buông khẩu súng trong tay xuống, đồng thời thở nhẹ ra.

Bên kia cánh cửa vang lên giọng nói lo lắng của Nguyễn Thanh Ngữ: "Mẹ, con đi đây."

Trương Tâm Ly, mẹ của Nguyễn Thanh Ngữ gọi với theo: "Ăn cơm đã rồi hãy đi?" "Không được, con bị muộn học rồi."

Nguyễn Thanh Ngữ vừa nói vừa vội vã chạy đi, khi đi qua cửa nhà Mười Một, nàng ngừng chân một chút, nhìn mấy lần, sau đó liền vội vã chạy đến thang máy.

"Đứa nhỏ này."

Trương Tâm Ly nói thầm một câu, lắc đầu, lập tức quay người vào nhà dọn dẹp để chuẩn bị đi ra ngoài.

Ngày hôm qua hai mẹ con họ bị người của Từ Khiêm đánh thuốc mê, sáng nay dậy rất muộn, do vậy mới có cảnh như vừa rồi.

Mười Một nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ sáng, khó trách Nguyễn Thanh Ngữ lại vội vàng như vậy, nàng vốn luôn rất đúng giờ.

Mười Một không ngờ hắn lại ngủ sâu như vậy, xem ra trận chiến đêm qua đã làm hắn rất mệt mỏi.

Nếu không phải vừa rồi khi Nguyễn Thanh Ngữ đi ra chạm vào thiết bị báo động hắn bố trí đêm qua, sợ rằng lúc này hắn vẫn còn đang ngủ.

Mười Một quay đầu nhìn Vịt Bầu vẫn đang ngủ say sưa trong phòng khách, hắn vẫn còn ngủ rất say, thậm chí còn chảy cả nước miếng.

Trận chiến hôm qua Vịt Bầu cũng không làm gì nhiều, có điều lúc trước lái xe tông chết không ít người, sau đó lại trốn trong khe đá căng thẳng lo âu, cũng hao tổn tinh thần không ít.

Mười Một cất súng, không đánh thức hắn, quay người đi vào phòng ngủ.

Lúc này, giọng nói của Cuồng Triều bỗng nhiên tại vang lên trong tai Mười Một: "Ngươi dậy rồi?" "Ừ."

Mười Một khẽ lên tiếng.

"Lên mạng, ta cho ngươi xem thứ này.''

(*) Một đội kỵ binh gồm mười tám người vào thời Tùy, tương truyền rằng từng tiêu diệt cả một đội quân mấy nghìn người.