Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm

Chương 20




Gần tới cuối kỳ lại bị bệnh nặng thật sự làm người ta sốt ruột.

Điểm thi cuối kỳ lần này sẽ ảnh hưởng đến việc chia lớp năm học lớp 12. Sau khi ba Kiều mẹ Kiều thương lượng với nhau xong thì quyết định sẽ để ba Kiều xin nghỉ phép mấy ngày để ở nhà chăm sóc con gái.

Tiền lương của ba Kiều cũng không quá cao, gần đây công việc cũng khá nhàn. Ngày thường ông cũng hay chăm sóc cho một lớn một nhỏ trong nhà. Thấy Kiều Nam Gia sốt cao trông vô cùng đáng thương, ông đau lòng, bận trước bận sau hết nấu cháo cho cô lại giúp cô đo nhiệt độ cơ thể.

Buổi sáng ông cũng mang Kiều Nam Gia tới bệnh viện khám bệnh, bác sĩ nói cô bé bị cảm lạnh. Hơn nữa hệ miễn dịch của cô bé cũng khá kém nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt mấy ngày.

Kiều Nam Gia nằm trên giường ngủ mơ mơ màng màng đã lâu, không biết bây giờ là ngày nào tháng nào.

Chờ đến khi cô tỉnh lại thì trăng ngoài cửa sổ đã lên cao, chiếu sáng cả bầu trời.

“Con đói rồi à?” Trên đỉnh đầu vang lên tiếng hỏi thăm ôn nhu của ba Kiều. Sau đó bàn tay ông dừng lại trên trán cô, “Đỡ sốt rồi. Gia Gia, đói bụng chưa?”

Cổ họng Kiều Nam Gia khô khốc, nóng rát như bị thiêu đốt, hơi mở to mắt gật đầu.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Cô an tĩnh nằm trên giường, tay túm chăn lại, khuôn mặt nhỏ đỏ rực, đôi mắt đen nhánh bao phủ một tầng hơi nước. Một lúc lâu sau hơi nước mới hơi tản đi một chút.

Ngày thường đã phản ứng khá chậm rồi, lúc này lại càng giống như người máy hết điện hơn. Nhìn cô như này ba Kiều vừa buồn cười vừa đau lòng.

“Con chờ chút, ba mang cơm lại đây.”

“Con có thể xuống……” Kiều Nam Gia không định nhờ ba mang lên, vừa nói vừa nỗ lực ngồi dậy.

Cô làm sao có thể là người dễ dàng bị một chút cảm nhẹ như này đánh gục được?

Đột nhiên gió lạnh từ cửa sổ thổi vào, cô lạnh run lên, nổi hết cả da gà. Cô cảm giác cả người đau nhức, đầu choáng váng như bị say xe, mũi thì bị ngạt không thở được.

Kiều Nam Gia ngồi trên giường choáng váng vài giây rồi nằm uỵch một cái xuống giường.

“Con cảm ơn ba.”

Ba Kiều: “……”

Sao lại cảm giác con bé cảm nặng hơn nhỉ?

Ba Kiều bưng cháo cùng một đĩa rau vào trong phòng, đặt trên tủ đầu giường.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Mũi Kiều Nam Gia bị ngạt, không ngửi được mùi gì hết. Một bát cháo trứng vịt cùng thịt nạc vô cùng ngon nhưng cô chả cảm nhận được gì hết, chỉ vùi đầu vào xúc ăn cho hết.

Ăn xong thì uống thuốc, cả người Kiều Nam Gia đều cảm thấy không khỏe.

Ba Kiều lấy hai viên kẹo sữa hình thỏ con từ trong ngăn kéo ra nhét vào trong miệng cô.

Đã lâu rồi cô chưa bị cảm. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi cô bị cảm, sau khi uống thuốc xong thì ba Kiều đều nhét cho cô ăn một viên kẹo đường. Lâu chưa ăn kẹo này làm cô có chút cảm động.

Ba Kiều đột nhiên nhớ ra: “A, vừa nãy ba mới thái ớt cay, quên chưa rửa tay……”

Cùng lúc đó, vị cay nóng của ớt nhanh chóng lan tỏa trong miệng Kiều Nam Gia, chui xuống cổ họng như muốn nổ tung họng cô. Trong nháy mắt cô hết ngạt mũi, tỉnh táo hơn gấp trăm lần, thậm chí còn muốn nhổ kẹo ra chạy nhanh tới phòng khách rót nước uống.

Kiều Nam Gia không nói nổi nữa: “Ba, nước…… nước!”

“Đây đây!”

Một hồi lăn lộn, cuối cùng Kiều Nam Gia cũng có thể dựa vào gối ngồi trên giường.

Cô có chút buồn ngủ nhưng lại cố gắng chống người dậy: “Con nghỉ hai ngày rồi.”

“Ba xin nghỉ học giúp con rồi. Cô Trần nói con phải nghỉ ngơi thật tốt.”

“Chỉ là ——”

“Bây giờ muốn học cũng không được. Giờ mà học thì được ít mấy nhiều đó. Hai ngày này con phải nằm nghỉ thật tốt.”

Ba Kiều nói cũng có lý. Bây giờ trong đầu cô trống rỗng. Đừng nói giải đề, đến cả đọc bài 《 Ly Tao* 》 một lần cũng khó. Nhưng Kiều Nam Gia vẫn muốn thử sức mình, cố nhớ lại bài thơ.

*Ly Tao: Một bài thơ nổi tiếng của Trung Quốc.

Hôm nay mẹ Kiều tăng ca, vội đến sứt đầu mẻ trán, thừa dịp ăn hai miếng cơm thì hỏi tình huống trong nhà.

Không lâu sau.

Chồng bà gửi một bức ảnh. Trong ảnh là Kiều Nam Gia đang ôm thỏ con bằng bông ngồi trầm tư, lông mày nhăn chặt, đầu nghiêng nghiêng không biết đang nghĩ cái gì. Chỉ có hai mắt vừa dại ra lại vừa mờ mịt.

Ba Kiều nhắn: “Em nói xem, có phải con bé bị sốt đến ngốc rồi không?”

“……”

Để tránh cho Kiều Nam Gia lún sâu vào trong học tập, hơn nữa từ sau khi Kiều Nam Gia dậy thì thì hai ba con cũng hiếm khi có thời gian ở riêng với nhau.

Vì vậy ba Kiều cầm máy tính bảng ngồi bên cạnh Kiều Nam Gia, kéo cô cùng xem phim với mình.

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Bộ phim có chủ đề về tình thương của ba. Ba Kiều xem mà nước mắt nước mũi lung tung tán loạn, lau hết một túi giấy. Chờ đến lúc ông thấy Kiều Nam Gia mãi không nhúc nhích thì mới quay đầu lại, sửng sốt.

Không biết từ lúc nào Kiều Nam Gia đã yên lặng ngủ đi.

Ông dừng bộ phim lại. Nhìn cô con gái ngoan của mình, có chút dở khóc dở cười. Động tác ông nhẹ nhàng, vô cùng cẩn thận ngả người cô xuống giường, đắp lại chăn cho cô.

Lúc này.

Điện thoại của Kiều Nam Gia “Đinh” một tiếng.

Theo bản năng ba Kiều cầm điện thoại Kiều Nam Gia lên. Hóa ra là tin nhắn rác rưởi cuối tháng. Ông xóa tin nhắn đi. Lúc đang chuẩn bị để điện thoại vào vị trí cũ, ánh mắt ba Kiều dừng lại ——

Mật khẩu điện thoại Kiều Nam Gia là sinh nhật con bé, hai vợ chồng ông đều biết nhưng chưa bao giờ mở điện thoại của con bé ra kiểm tra.

Nhưng giờ phút này ba Kiều lại vô cùng khiếp sợ. Bởi vì đứa con vạn năm không đổi này giờ lại thay đổi?

Nền điện thoại là tấm hình của tay một bạn nam nhẹ nhàng vu0t ve mèo con.

Nếu là trước kia thì ba Kiều sẽ không nghi ngờ gì hết.

Nhưng phong ba yêu sớm vừa xảy ra mấy ngày trước còn chưa qua đi. Ông không thể không hoài nghi. Chẳng lẽ Kiều Nam Gia……

Quảng cáo

REPORT THIS AD

Kiều Nam Gia ngủ vô cùng ngon.

Mẹ Kiều tăng ca xong thì về nhà. Vợ chồng hai người lại vào phòng ngủ tiếp tục mở đại hội thảo luận về vấn đề mẫn cảm lại nghiêm trọng: yêu sớm. Hai người mặt đối mặt nhìn chằm chằm điện thoại trước mặt, cả hai đều không có dũng khí mở ra.

Mẹ Kiều: “Em thấy nên kiểm tra điện thoại. Làm thế để phòng ngừa có chuyện xấu xảy ra. Hơn nữa Gia Gia đang ngủ, chúng ta xem thì con bé cũng không biết.”

Ba Kiều: “Anh thấy không được.”

Mẹ Kiều: “Em thấy được.”

Ba Kiều: “…… Cái này, vợ ơi nghe anh nói. Như thế là không tôn trọng con bé. Con bé sắp thành niên, nên có không gian riêng tư của mình.”

Mẹ Kiều khó hiểu: “Hai vợ chồng mình nuôi con bé mười mấy năm rồi, còn cái gì của con bé mà chúng ta không biết đâu? Cần gì quan tâm cái riêng tư đó?”

Ba Kiều cẩn thận giải thích: “Mỗi người đều phải có không gian riêng tư của mình, người lớn hay trẻ con đều được bình đẳng.”

Mẹ Kiều lập tức trở mặt: “Anh có ý gì? Anh ám chỉ em hả? Anh nghĩ em là người như nào? Anh nói rõ ràng cho em!”

Ba Kiều: “Không không vợ ơi nghe anh giải thích QAQ”

……

Cuối cùng hai người vẫn không thể thống nhất ý kiến trong chuyện này được.

Nửa đêm, Kiều Nam Gia mơ mơ màng màng đi WC, đôi mắt buồn ngủ đang mông lung lại nhìn thấy một bóng đen trên sô pha. Cô sợ tới hồn phi phách tán suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất. Nửa ngày sau cô mới thấy rõ ràng người trên đó, chính là ba Kiều ngủ trên sô pha.

Kiều Nam Gia dở khóc dở cười: “Ba ơi, sao ba ngủ trên sô pha thế?”

Ba Kiều bị con gái hỏi tới, chỉ có thể nói dối: “Nửa đêm ba không ngủ được nên ra đây……”

Kiều Nam Gia lại tin thật.

Cô đi toilet xong lại quay trở về ngủ tiếp.

Nhìn bóng dáng cô rời đi, vẻ mặt ba Kiều trong đêm đau khổ, chỉ có thể coi mình là một người anh hùng hy sinh thầm lặng. Ông làm hết thảy để bảo vệ đứa con gái đáng yêu của mình!

…… Nhưng nói đi nói lại, mùa đông ngủ trên sô pha lạnh thật.

Chân thò hết cả ra ngoài.

“Hắt xì!”

Gần đây không hiểu sao, bình thường Kiều Nam Gia cũng không lười biếng nhưng mấy ngày nay cảm giác ngủ như nào cũng không thấy đủ. Lúc Kiều Nam Gia tỉnh lại, cảm thấy mình khỏe hơn một chút, thuận tay với điện thoại nhìn giờ.

Cô với với sờ sờ một chút, không thấy?

Kiều Nam Gia không khỏi sửng sốt. Kỳ lạ, sao lại không thấy điện thoại?

Cô xốc chăn lên tìm khắp nơi, nhưng tìm như nào cũng không thấy. Trùng hợp ba Kiều vào cửa. Kiều Nam Gia gọi ông: “Ba ơi, ba thấy điện thoại con đâu không?”

“A……”

Tối hôm qua ba Kiều bị ăn đánh, hoang mang sợ hãi nhảy ra khỏi giường, vô tình làm rơi điện thoại của Kiều Nam Gia, vỡ màn hình. Sáng sớm tinh mơ ông chỉ có thể cầm điện thoại mang đi sửa. Nhân viên cửa hàng nói mai mới có thể lấy được.

Ba Kiều mặt không đổi sắc tiếp tục nói dối: “Lúc sáng ba tới nhìn con xong không để ý làm rơi điện thoại của con xuống đất, vỡ mất rồi. Nên ba mang đi sửa rồi.”

Kiều Nam Gia nghi hoặc: “Nhưng con để điện thoại ở……”

“A ha ha ha con xem hôm nay muốn ăn món gì? Mau mau đi rửa mặt đi rồi đi ăn cơm!”

Ba Kiều mạnh mẽ đánh trống lảng nói sang chuyện khác.

Mấy ngày không học tập, không nói chuyện với các bạn, trong lòng Kiều Nam Gia có chút vắng vẻ. Sau khi đầu óc tỉnh táo thì cô bỗng ý thức được đã ba bốn ngày mình chưa hỏi thăm nam thần rồi.

Nam thần có chú ý đến chuyện này không nhỉ? Hẳn là cậu ấy không chú ý tới đâu.

Mỗi ngày cậu ấy bận rộn học tập, còn phải tham gia một số hoạt động trong trường, làm gì có thời gian ngày nào cũng ngồi chờ cô nhắn tin tới đâu?

Kiều Nam Gia dùng sắc lắc đầu.

Nếu bệnh đã đỡ hơn rồi thì cô phải ngồi vào bàn làm bài tập mới đúng. Gần đây bài tập nhiều lên, Kiều Nam Gia không dám chậm trễ. Nghĩ vậy cô làm luôn, nhanh chóng lấy đề thi cùng giấy nháp từ trong cặp sách ra.

Ba Kiều đứng ngoài cửa, âm thầm quan sát hành vi kỳ lạ của con gái. Ông cho rằng Kiều Nam Gia sẽ trộm chơi máy tính. Nhưng lại phát hiện sau khi trầm tư một lát, con bé lại lấy đề thi ra làm bài.

“!!!”

Biểu tình của ba Kiều ngốc một lát. Bỗng nhiên ông cảm thấy, việc yêu đương còn dễ xử lý hơn nhiều so với việc học đến tàu hỏa nhập ma.

Con gái quá chăm học, nên làm sao bây giờ?

***

Mấy ngày nay Chu Ngôn Quân chặt chẽ giám sát nhất cử nhất động của Bách Nhiên.

Với cậu thì hành động của Bách Nhiên thời gian gần đây quá kỳ lạ.

Theo lịch thì buổi chiều hôm trước bọn họ tới sân bóng rổ để huấn luyện, sau khi huấn luyện xong thì các thành viên đánh bóng với nhau hai trận. Toàn bộ quá trình mặt Bách Nhiên lạnh tanh, cả người đều tản ra hơi thở bực bội, ném bóng vào rổ như muốn đập nát rổ bóng ra. Đối thủ không dám ngăn cản cậu, đồng đội cũng sợ hãi không dám tới tranh bóng với cậu.

Hôm qua bọn họ đã hẹn nhau đi tới tiệm net chơi game.

Chu Ngôn Quân lôi hai em gái tới chơi cùng. Cậu trông mong Bách Nhiên nhường mình một chút đầu người để mình thể hiện trước mặt hai em gái.

Kết quả ván nào Bách Nhiên cũng MVP, đánh kẻ địch thành đầu chó luôn. Toàn bộ quá trình hai em gái kia đều “Anh soái quá”, “Đại thần cầu mang theo”, “Có thể thêm bạn tốt với em không lần sau chúng ta chơi cùng nhau?”. Có Bách Nhiên, hai cô gái quên luôn Chu Ngôn Quân là người nào.

Mặt Chu Ngôn Quân tái mét. Cố tình quay đầu lại thì thấy gương mặt Bách Nhiên u ám như Diêm Vương sống, không dám mở miệng, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay trở về.

Hôm nay…… Thật ra thì hôm nay chưa có việc gì xảy ra.

Chỉ là cả người Bách Nhiên đều tản ra áp suất thấp, không ai dám tới gần cậu. Ngay cả Chu Ngôn Quân cũng không ngu ngốc chạy tới trêu cậu.

Chu Ngôn Quân chống cằm suy nghĩ hồi lâu.

Trạng thái này bắt đầu có từ sáng ba hôm trước, Bách Nhiên mang theo vẻ tức giận lúc rời giường đi vào cổng trường. Mấy ngày liền tâm trạng của cậu không những không chuyển biến tốt hơn mà còn càng ngày càng nghiêm trọng.

Cậu nhớ rõ mấy ngày nay Bách Nhiên xem điện thoại nhiều hơn so với bình thường. Thỉnh thoảng cậu ấy lại cầm lên xem vài giây sau đó mặt vô cảm nhét vào trong túi.

Chẳng lẽ là ——

“Người anh em, không phải mày bị em nào đá đấy chứ?”

Bách Nhiên đang thu dọn đồ nhét vào cặp sách, nghe vậy thì kéo khóa cặp lên, cặp mắt tử vong nhìn chăm chú Chu Ngôn Quân: “Mày nói lại lần nữa?”

Chu Ngôn Quân nhanh chóng lắc đầu: “Tao chưa nói gì hết!”

Trên mặt Bách Nhiên viết hai chữ “bực bội” rõ to, khoác cặp sách lên vai, nói: “Hôm nay không chơi bóng đâu, tao về nhà.”

Không có tâm trạng.

Không có lý do gì khác, chỉ là không có tâm trạng.

Đặc biệt là lúc Bách Nhiên về đến nhà, cậu nhìn chồng sách vở trong nhà cùng Sữa Bò Ngọt đang nằm chơi đùa trong ổ cứ như chứng cứ cho thấy cậu đã bị lừa gạt.

“……”

Cậu ném cặp sách lên trên giường, lê dép lê đi vào phòng khách mở TV lên xem.

Trên TV đang chiếu phim truyền hình, âm nhạc ầm ĩ kêu to trong phòng. Một tay Bách Nhiên gối đầu, nằm ngửa trên sô pha. Phòng khách chỉ mở một ngọn đèn, ánh đèn nhẹ nhàng phủ trên gò má cậu, dừng lại ở xương quai xanh cân đối chỗ cổ cậu một lát.

Mày Bách Nhiên lạnh lùng dựng lên.

Cậu cầm điện thoại lên xem.

Mở Weibo ra, tin nhắn hỏi thăm dừng lại ở mấy ngày trước. Mấy hôm trước còn chụp ảnh gửi cho cậu nhiệt tình vui sướng nói tuyết đã rơi, sau đó thì im bặt.

Giống như kẻ lừa gạt cười nhạo cậu.

Bách Nhiên bực bội xì một tiếng. Sau mấy ngày suy nghĩ thì cậu biết được, đến đối phương là ai mình cũng không biết.

Cô ấy gọi cậu là “bạn học Bách”, nhưng cô ấy là người lớp nào? Cô có đúng là học sinh trường trung học phổ thông Nhất Trung không? Hay cô ấy là tên hỗn đản Bách Quốc Minh kia giả mạo để bày tỏ tình thương của cha?

Nghĩ tới gương mặt hiền từ của Bách Quốc Minh kia, cả người Bách Nhiên đều cảm thấy không khỏe.

Cậu càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Chứ làm gì có ai sẽ phát hiện nick của cậu, làm gì có ai dành nhiều thời gian như vậy mỗi ngày để chú ý nhất cử nhất động của cậu, làm gì có ai tâm sự cùng cậu nhưng lại không chủ động lộ ra thân phận của mình?

Chẳng lẽ thật sự là Bách Quốc Minh???

Bách Nhiên định xóa đối phương đi, nhưng lại dừng lại. Cậu để im phỏng đoán ghê tởm đó, đen mặt tìm kiếm nick của “Nam Gia Có Cá”.

Weibo: Nam Gia Có Cá.

Bài đăng đầu tiên trên Weibo: Tuyết rơi rồi! Siêu vui vẻ! [Doraemon vui sướng]

Bài đăng thứ hai: Hôm nay thịt xào ở nhà ăn ăn ngon thật! Hy vọng ngày nào cũng có thể tới đó ăn!

Bài đăng thứ ba: Cùng nhau ăn cơm chiều, ba người cùng chia sẻ bàn mỹ thực nè ~

Cậu dừng Weibo lại nhìn hình ảnh này một lát. Trí nhớ cậu rất tốt, nhanh chóng nhớ ra đêm hôm đó mãi “Nam Gia Có Cá” chưa chúc cậu ngủ ngon. Hóa ra là ngồi ăn cơm cùng người khác.

“……”

Cậu tiếp tục lướt xuống dưới.

Khác với Bách Nhiên vạn năm mới đăng một bài, gần như ngày nào “Nam Gia Có Cá” cũng đang Weibo. Weibo này là Weibo cá nhân của cô nên không có quá nhiều người theo dõi. Bài đăng của cô giống như những lời tâm sự, cô còn hay chia sẻ những bài hát thú vị trên đó nữa.

Bách Nhiên dần phủ nhận đối phương chính là Bách Quốc Minh.

Thế thì người này đến tột cùng chính là ai?

Cậu lướt nhanh xem vài bài đăng Weibo rồi ngón tay bỗng nhiên dừng lại một chút.

Hôm Quốc khánh “Nam Gia Có Cá” đăng một bức ảnh chụp. Cô ngồi trong một tiệm, tay bưng một cốc đồ uống. Người chụp run tay nên ảnh chụp có chút mơ hồ, nhưng cô cười vô cùng xinh đẹp, dù ảnh mờ nhưng trông vẫn rất xinh xắn. Cô cười cong cong hai mắt, lộ ra hàm răng chỉnh tề.

Ghi chú: Rốt cuộc cũng có thời gian đi ăn cá nướng cùng Thư Ấu. Buổi chiều có thể cùng nhau đi tìm mèo con chơi! Siêu vui vẻ!

Bách Nhiên hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm bạn nữ trong bức ảnh.

Ảnh chụp hơi mờ nhưng không cản trở cậu thấy được bộ dáng của bạn nữ này. Cậu nhớ rõ mình đã từng gặp qua người này rồi, chỉ là không biết cô là ai.

Ngón tay lướt tiếp xuống phía dưới.

Hôm đại hội thể thao, “Nam Gia Có Cá” chụp một bức ảnh.

Ảnh chụp là một tấm giấy khen, bên trên viết rõ ràng “Giải nhất vòng loại phần thi chạy 400 mét cho học sinh nữ khối 11. Kiều Nam Gia lớp 11-3.”

Ghi chú: Lần đầu tiên trong đời! Ha ha ha ha ha! [trái tim]

…… Cái tên quen thuộc, phần thi quen thuộc.

Bách Nhiên còn nhớ rõ hôm đó Chu Ngôn Quân bảo cậu xem náo nhiệt nên cậu liếc mắt một cái. Cậu chỉ cảm thấy mấy bạn nữ bên chạy 400 mét quá ầm ĩ. Đến lúc cậu tới chỗ chuẩn bị cho phần thi chạy tiếp theo của mình thì không nghĩ tới mình dính phải tai bay vạ gió, lúc đưa lưng về phía vạch đích thì trực tiếp bị đẩy ngã xuống dưới đất.

Minh An: Xin lỗi các nàng nhé, ở chương 8 hôm trước tui chưa thêm đoạn lúc Kiều Nam Gia chạy đến vạch đích bị đẩy thì đụng trúng Bách Nhiên, làm cậu ngã rồi rơi hỏng điện thoại:< Tui đã beta bổ sung rùi các nàng nha ^^

Đầu xỏ gây tội thì ngất xỉu, mấy người còn lại vội vàng đỡ cô đến phòng y tế.

Bọn họ luôn miệng kêu “Kiều Nam Gia”, “Kiều Nam Gia”.

Bách Nhiên đứng dậy, đầu gối bị ma sát đau đớn nên cậu mới phát huy thất thường. Vì chuyện này mà Chu Ngôn Quân cười nhạo cậu hồi lâu, làm sao cậu có thể quên được.

Cậu ngồi trên sô pha, biểu tình nghiêm trọng.

……

……

……

Bách Nhiên không thể tin được.

Hóa ra “Nam Gia Có Cá” lại là người này!

Nói với cô giáo là không thích cậu, ở nhà ăn làm bộ không quen cậu nhưng cứ trộm ngắm cậu, cố ý tiếp cận Chu Ngôn Quân rồi tới sân bóng rổ để làm mình chú ý tới cậu ta ——

Trong đầu Bách Nhiên nháy mắt hiện ra hình ảnh buổi sáng mấy hôm trước hôm có tuyết rơi. Không biết cô bị ai ném tuyết vài cái, ướt hết cả tóc, mặt cũng dính đầy nước tuyết tan ra, khuôn mặt bị đông lạnh đến tái nhợt, ngay cả môi cũng tím vì lạnh.

Lúc cô nhìn về phía cậu thì đôi mắt mở to, có chút sợ hãi cùng cầu xin.

Hiển nhiên là Kiều Nam Gia đã thích cậu thật lâu, nếu không cũng sẽ không tới gần cậu theo bản năng như vậy. Cô muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi, rõ ràng là muốn nói mình chính là “Nam Gia Có Cá”.

Nhưng cô không thể nói, cũng không dám nói.

“……”

Bách Nhiên bừng tỉnh.

Thảo nào, quả nhiên Kiều Nam Gia đã âm thầm thích cậu từ rất lâu rồi.

Nếu cậu nhớ không lầm thì hôm trước lúc xuống sân bóng rổ huấn luyện, bạn nữ Chu Ngôn Quân quen cũng tới đó nói là Kiều Nam Gia bị cảm nên nghỉ học vài hôm, không liên hệ được với cô nên định cuối tuần đi thăm.

Chu Ngôn Quân thì hỏi han ân cần, chỉ kém cầm theo quả bóng tới cửa an ủi.

Nếu cậu nhớ không lầm thì Chu Ngôn Quân còn từng oán giận với cậu, nói hình như Kiều Nam Gia không quá thích cậu ấy, luôn duy trì khoảng cách với Chu Ngôn Quân làm cậu ta sâu sắc hoài nghi xem có phải mị lực của mình bị suy giảm đi hay không.

Ra vậy. Người Kiều Nam Gia vẫn luôn yêu thầm là cậu.

Không có người khác.

Chỉ có cậu.

Tâm tình Bách Nhiên bỗng nhiên rất tốt.