Nhân Sinh Kiếp Này Phải Yêu Em

Chương 23: Dương tổng tôi không có ý đó




"Là như vầy, về chuyện vi phạm hợp đồng, thật rất xin lỗi anh Dương tổng, nhưng Lục Dĩ Nam, anh trai tôi, niếu xét phương diện giấy tờ, thì anh trai tôi đúng là đã vi phạm hợp đồng, nhưng niếu xét về phương diện tình cảm, anh trai tôi dù ít dù nhiều cũng đã theo anh hơn hai năm nay, chưa từng làm điều sai trái, lại nói anh trai tôi là bị tai nạn, là tai nạn đó anh có biết không?" Lục An Kỳ gằn giọng nói hai từ "Tai Nạn." với anh, sau đó nói tiếp.

"Hiện giờ vẫn còn đang hôn mê, chưa rõ sống chết, anh có cần tuyệt tình tuyệt nghĩa đến như vậy không?" nói tới đây mắt cô hiện lên tia đỏ, cô nhìn anh chờ đợi.

Hàn Chí Dương sau khi nghe cô gái trước mặt nói một hơi, anh không trả lời vấn đề cô nói mà bình thản nhắc nhỡ cô.

"Cô còn 2 phút."

Cái gì? 2 phút sao? người đàn ông đáng chết này là không có ý nghe cô thương lượng, anh là đang ngồi đây chờ hết 5 phút sao?

Lục An Kỳ tức giận,cô cắn chặt môi, không lên tiếng nhìn chằm chằm Hàn Chí Dương.

"Còn 1 phút." anh bình thản ngồi vắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực, tiếp tục nhắc nhở cô lần nữa.

Lục An Kỳ nhìn người đàn ông cao ngạo này, trong lòng hận không thể lập tức bóp chết anh ta, cô đứng bật dậy, ngữ điệu rõ có chút lớn tiếng.

"Dương tổng, có phải ngay từ đầu, anh là cố ý không muốn cùng tôi thương lượng chuyện này đúng không?"

"Anh trước là làm tôi ở đại sảnh mất mặt với mọi người? Sau là tiếp tục để cho tôi ngốc ở trong phòng anh gần 3 giờ đồng hồ, tới cùng anh cũng chỉ là lòng dạ hẹp hòi, để trong lòng những lời lúc trưa tôi nói, nên muốn xem bộ dáng tôi lúng túng có đúng không?"

Hàn Chí Dương chậm rãi bỏ chân dài đang vắt chéo xuống sau đứng dậy, không quan tâm cô gái trước mặt đang trợn tròn hai mắt tức giận thở phì phò nhìn mình, anh phủi phủi dạt áo nói: "Hết giờ." rồi sải chân dài bước về phía cánh cửa phòng.

Bộ dáng bình thản ung dung tiến về cánh cửa của Hàn Chí Dương như vậy, khiến cho Lục An Kỳ trong lòng chợt rối tinh rối mù, hốt hoảng, lo sợ, cô biết một khi anh bước ra khỏi căn phòng này, thì cô sẽ không có lần thứ hai gặp anh để thương lượng, và chuyến đi lần này của cô xem như là vô ít sao?

Cô không dám nghĩ sau đó nữa sẽ là gì? Trong phút chốc người đàn ông đó đã đi tới cửa phòng, tay anh đang vươn lên sắp chạm đến tay cầm của cánh cửa..

Cô mặc kệ, bây giờ không quản nhiều như vậy nữa, cô nhỏ giọng khẽ nói: "Chết thì chết."

Sau đó liều mạng nhào tới trước mặt Hàn Chí Dương kéo tay anh ra khỏi tay cầm, rồi lập tức áp lưng vào cánh cửa, chắn ngang trước mặt anh, hai mắt cô mở to nhìn anh, run run giọng lên tiếng.

"Dương tổng, xin anh đừng đi, van cầu anh, khi nãy là tôi ngu ngốc, nói không suy nghĩ, Dương tổng đại nhân, anh cao cao tại thượng như thế, có thể bỏ qua được không?"

Hàn Chí Dương nhìn vào nơi cánh tay đang bị Lục An Kỳ nắm chặt, khẽ nhíu mày lại.

Lục An Kỳ thấy gương mặt anh bỗng chốc trở khó coi, liền nhìn theo tầm mắt anh, phát hiện mình là đang nắm tay anh đến chặt như vậy, cô vội buông tay ra, lí nhí trong miệng nói: "Xin lỗi.."

Lời cô nói chưa dứt liền bị tay Hàn Chí Dương bóp cằm cô đưa khuôn mặt cô đối diện thật gần với mặt mình, anh rít lên giọng nói đầy vẻ châm chọc.

"Cô Lục, cô đây là muốn biết tôi có phải thật không thích phụ nữ? Nên dùng bản thân quyến rủ tôi sao?" theo lời anh nói, anh càng đưa môi anh đến gần môi Lục An Kỳ.

Lục An Kỳ bởi vì hoảng sợ, mà giải thích những câu đứt khúc không liền mạch.

"Dương tổng... tôi...Cái đó..."

"Tôi..không...p.h..ả..i"

"C..ó.. Có ý..đó"

"Không phải ý nghĩ đó? Vậy.. Chẳng lẽ là muốn thực hành luôn sao?"

Hàn Chí Dương nham nhỡ vòng tay còn lại ra sau lưng cô, ép cả người cô dính chặt vào người anh, cô gần như bị anh ép chặt đến sắp không thở được nữa, thân thể Lục An Kỳ chợt run lên lợi hại.

Nước mắt cô rơi xuống không ngừng, nghẹn giọng van xin người đàn ông trước mặt.

"Dương tổng, tôi thật không có ý đó, không có ý nghĩ đó, van cầu anh đừng như thế.. Tôi.. Rất sợ..." cô chỉ nói được bấy nhiêu nước mắt lại thi nhau rơi xuống.