Nhân Sinh Như Mộng

Chương 14: U linh nữ quân




____U Linh____

Cốc....cốc....cốc....

" Vào đi..."

Cạch một tiếng cửa phòng mở ra. Một thân ảnh bạch y đi vào, trên tay còn bê một chồng sách cao hơn đầu. Hắn để chồng sách sang bên cạnh Phượng Nguyệt, nhìn nàng chăm chú đọc sách, dung nhan diễm mỹ tuyệt luân, mang theo chút lạnh lùng, nhất là đôi mắt màu lam lấp lánh như ánh sao hiện lên sự cơ trí. Làm hắn si mê, nhớ mãi không quên.

Mãi lo nghiên cứu sách sử lưu truyền qua các đời Phượng đế, Phượng Nguyệt không hề chú ý cho đến khi cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng nhi si như say của người trước mặt đang nhìn mình. Phượng Nguyệt ngẩn đầu lên, biết được người đến không phải là Tiểu Tước hay Nhược Lệ mà là Tử Huyên - vị hôn phu- trên danh nghĩa của nàng.

" Ngươi tới đây làm gì? "

" Ta đem sách tới cho nàng " Hắn cười ôn nhu nói

" Tiểu Tước và Nhược Lệ đâu? " Phượng Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn. Nàng không ghét cũng không thích Tử Huyên, hắn dù sao cũng không đụng chạm tới nàng. Bất quá chỉ là vị hôn phu hữu danh vô thực thôi. Phụ thân và mẫu thân muốn nàng đi lên đế vị thì được nhưng nếu muốn nàng gả cho hắn là chuyện không bao giờ có thể xảy ra. Hôn sự này sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy bỏ thôi. Nàng cũng không vội.

" Hai người bọn họ đi giúp Nhị ca chuẩn bị rồi. Có việc gì nàng cứ việc bảo ta là được, ta sẽ đi làm cho nàng. " Tử Huyên nhanh chóng trả lời.

" Nhị ca...!! Thân thiết tới mức đó rồi sao?.... Bản thượng thần tự làm được không dám phiền Tử Huyên thượng tiên. Từ hôm nay trở đi không được ta cho phép thì không được bước vào khuê phòng của ta. Ngươi sau này đừng có lượng lờ trước mặt ta nữa. Lui ra đi... " Phượng Nguyệt đuổi, nói xong lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Dù không muốn nhưng Tử Huyên vẫn phải đi ra ngoài. Nhưng vừa tới cửa thì bị Phượng Nguyệt gọi lại.

" Ta quên mất... Ngươi đi trên đường có gặp Tiểu Tước và Nhược Lệ thì bảo hai người đó sang hầu hạ ta. "

" Được " Tử Huyên cười có chút mất tự nhiên nói.

Đợi Tử Huyên đi khuất, Phượng Nguyệt bỏ sách đang cầm trên tay xuống thở dài. " Xin lỗi ngươi Tử Huyên. Giờ ta không muốn yêu ai nữa, ta quá mệt rồi! " Tim của nàng đã đóng cửa lại rồi. Nó bị thương quá nặng, sẽ không chịu nổi một chút tổn thương nào nữa đâu. Cho nên nàng đành phải xem như không thấy tâm ý của hắn.

__Lễ Đàn_ U Linh Cốc__

Khắp U Linh Cốc người người đều bận rộn, làm việc không hề nghỉ tay. Mai là ngày Phượng Nguyệt điện hạ đăng cơ, một ngày quan trọng như vậy bọn họ phải chuẩn bị thật tốt, vì thời gian quá gấp rút người dân U Linh Cốc cũng phải làm việc. Tuy mệt nhưng không ai than trách, trên mặt còn treo nụ cười mừng rỡ hạnh phúc.

Phượng Hiên mất tích mấy ngày nay cũng trở về chỉ huy công việc

" Nhanh đem cái này để qua bên kia "

" Dạ "

" Cái kia treo cao lên chút... Đúng vậy, cao chút nữa... Được rồi. "

" Trưởng lão dạ minh châu này để ở đâu? "

" Để dài theo cột đi. Nhanh tay lên một chút "

" Dạ "

"....."

"....."

" Tham kiến Tử Huyên thượng tiên... " Thấy Tử Huyên đang đi đến. Mọi người đồng loạt dừng công việc trên tay xuống hành lễ với hắn. Tử Huyên gật đầu lại với mọi người rồi trực tiếp đi thẳng tới chỗ Phượng Hiên đang đứng.

Cúi người hành lễ với Phượng Hiên một cái, hắn nói: " Không biết có còn việc gì chưa làm không? Tử Huyên muốn phụ giúp một tay "

Phượng Hiên vừa trở về cũng được biết tin Tam nha đầu có vị hôn phu. Mấy hôm nay thấy Tử Huyên có cố gắng, tình cảm dối với Phượng Nguyệt cũng là thật lòng. Nhưng cái nha đầu kia cứ như nước đổ lá môn, không hề mải mai tới. Hắn phải tội nghiệp thay tiểu tử này, con đường truy thê sau này sẽ chịu khổ không ít đâu. Bỗng nhiên một suy nghĩ xẹt qua trong đầu của hắn. Đầu lông mày nhíu lại một chút rồi giãn ra. Nhìn Tử Huyên nói: " Chắc ngươi vừa bị Tam nha đầu đuổi ra đây có phải không? "

" Dạ phải, nàng bảo ta sau này không cần lượng lờ trước mặt nàng nữa. " Tử Huyên cười khổ

Phượng Hiên lắc đầu mà nói:

" Ngươi không cần chấp nó. Tính khí nó mấy hôm nay không được tốt lắm. Nó đã nói như vậy rồi thì ngươi tạm thời đừng tới gần nó. Hmm.... Công việc thì đều có người làm hết rồi. Hay là ngươi đi qua chỗ của Phượng đế đi, lão đang đang buồn bực sắp chết rồi"

" Được, ta đi ngay "

Tử Huyên vừa đi thì Phượng Diệc xuất hiện. Hắn đi tới đứng song song gác tay lên vai Phượng Hiên, nói: " Tên tiểu tử này rất tốt, rất có thành ý. Nhưng đáng tiếc, hắn lại yêu nhầm tảng băng vạn năm của chúng ta. Quá đáng tiếc a..."

Phượng Hiên hất tay Phượng Diệc ra, xoay người bỏ đi. Trong mắt xẹt qua tia khác thường.

Phượng Diệc nhìn tay mình bị hất ra. Tự hỏi: không biết hắn đã nói cái gì sai mà Lão ta quay người bỏ đi. Thiên a... Mấy hôm nay hắn bận bù đầu không nghe được câu khen ngợi. Giờ còn bị ghét bỏ, hắt hủi nữa là sao?

_______________________

Sáng hôm sau

Trước cửa phòng Phượng Nguyệt đứng hai hàng tiên nga. Trên tay bưng đủ thứ đồ. Bên trong, Nhược Lệ hầu hạ Phượng Nguyệt rời giường. Dùng qua một chút điểm tâm, rồi thay Phượng Nguyệt chải tóc.

Tóc của Phượng Nguyệt rất dài, lại mượt mà và mềm mại, còn có hương thơm thoang thoảng dễ chịu. Nhược Lệ yêu thích vuốt mãi không thôi. Cuối cùng bị Phượng Nguyệt trừng mắt mới dừng lại.

Phượng Nguyệt nhìn hình ảnh của mình trong gương. Mắt phượng lam mâu, long mi cong vút, chân mày được vẽ gọn gàng, môi nhỏ mềm mại hồng hào. Giữa trán điểm một nốt chu sa. Ngày thường Phượng Nguyệt không son phấn. Hôm nay trang điểm lên càng xinh đẹp tựa như trong tranh bước ra, chỉ cần nhìn qua một lần thì sẽ nhớ mãi, rung động tận tâm can.

Nhược Lệ phất tay bảo người bên ngoài bưng đồ vào. Nhược Lệ cầm hai cây trâm điêu khắc phượng hoàng uốn lượn ngậm châu sai bằng vàng, cắm vào tóc Phượng Nguyệt. Hạt châu sai rung động chạm vào má Phượng Nguyệt làm nàng thoáng run vì lạnh. Cuối cùng là mặc y phục. Phượng y lộng lẫy hoa lệ khoát lên người nàng càng thêm xinh đẹp kiều diễm. Ngoại bào dùng chỉ vàng thêu hình phượng hoàng sống động như thật.

Nhìn một vòng quanh người Phượng Nguyệt, Nhược Lệ không khỏi than thở một câu: ' Ông trời quá thiên vị rồi, ban cho sư phụ dung mạo xinh đẹp không giống người thường a ' tuy nhiên câu này nàng không nói ra.

Phượng Nguyệt đang đeo ngọc bội lên đai lưng thì bên ngoài vang lên tiếng thông báo của Tiểu Tước

" Chủ tử sắp tới giờ rồi. "

" Ta đã biết " Nàng nhàn nhạt trả lời một câu rồi nhắc váy đi ra.

____Lễ đàn____

Dân chúng U Linh Cốc tề tụ đông đủ đứng dưới Lễ Đàn. Trên bậc thang thứ bảy mươi của Lễ Đàn là các vị ca ca, tẩu tẩu và năm vị trưởng lão của Phượng Tộc đang đứng ngay ngắn nghiêm chỉnh.

" Phượng Nguyệt Điện Hạ đến "

Tất cả đồng loạt nhìn về hướng Phượng Nguyệt. Nàng đi phía trước, theo sau là Tiểu Tước, Nhược Lệ và mười hai tiên nga chia ra hai bên. Đứng trên đài cao Phượng Đế vừa ý gật đầu, ông cuối cùng cũng có thể tự do đi vân du khắp nơi với thê tử của mình rồi. Phượng Nguyệt là đứa con ông yêu thương nhất lại là đứa có trách nhiệm, thông minh, trầm tĩnh vô cùng phù hợp để kế vị. Giao lại ngôi vị cho nàng là lựa chọn không hề sai.

Phượng Nguyệt nhìn một trăm bậc thang trước mặt, trong mắt không khỏi hiện lên sự nghiêm túc. Nhấc chân bước lên bậc đầu tiên, không khí xung quanh liền dao động. Nàng biết trận pháp đã khởi động.

U Linh Cốc có một trận pháp lưu truyền từ thời kỳ hồng hoang viễn cổ. Mỗi đời Phượng Đế đều phải vượt qua nó mới có thể xem là đủ tư cách Phượng Đế. Tuy nhiên muốn vượt qua nó thì không phải chuyện dễ dàng gì. Một khi bước vào trận pháp thì toàn bộ tu vi và pháp thuật của người đó đều bị phong ấn lại, chỉ được dùng sức lực của bản thân để chống chọi lại uy áp của nó mà đi lên, bậc càng cao uy áp càng mạnh. Phượng Nguyệt cũng không ngoại lệ. Khi bước đến bậc thứ sáu mươi bảy, Phượng Nguyệt đã có cảm giác có chút khó khăn. Càng về sau, mỗi bước chân càng khó nhấc lên. Trong lòng không ngừng đấu tranh, nàng dùng hết tất cả sức lực ra cố gắng nhấc chân đi lên. Y phục của nàng đón gió mà bay. Dưới ánh nắng chiếu vào trên áo, xung quanh phượng hoàng tỏa ra ánh sáng lung linh, theo từng cử động của nàng, vạt áo rung động, phượng hoàng trên áo càng chân thật hơn. Tưởng như là nó sắp cửa tung cánh bay đi mất.

Khi bước lên tới bậc cuối cùng trên trán Phượng Nguyệt đã lấm tấm mồ hôi, mà trận pháp cũng tự nhiên biến mất. Nàng đi đến chiếc bàn duy nhất trên Lễ Đàn có đặt một viên U Linh thánh thạch. Nàng nhìn nó một lúc rồi cắt máu nhỏ một giọt lên trên thánh thạch. Máu nhanh chóng được hấp thụ. U Linh thánh thạch phát ra ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt. Những người tu vi yếu không thể chịu nỗi trực tiếp nhắm mắt lại. Gần một khắc sau đó ánh sáng tán đi. Phượng Nguyệt xoay người lại cầm trong tay Phượng Ấn nâng cao cho tất cả mọi người nhìn rõ.

Mọi người đồng loạt quỳ rạp xuống hô to " Nữ Quân bệ hạ thiên tuế thiên thiên tuế "

Phượng Nguyệt bình thản thu tất cả vào mắt. Vết bớt hoa mạn châu sa trên xương quai xanh phát sáng. Sau đó hóa thành một con Phượng Hoàng dài bảy trượng. Lông màu đỏ như máu, long mao trên đầu là màu vàng. Toàn thân phát ra ánh sáng xinh đẹp. Đây là bản thể của Phượng Nguyệt - Huyết Phượng.

Giống Tộc Thánh Linh Miêu có Bạch Linh miêu phát dương quan đại. Phượng Tộc có Huyết Phượng mang lại may mắn, hưng thịnh và cũng có thể mang đến tai ương diệt tộc. Một đời Huyết Phượng đều được dạy dỗ nghiêm khắc, từ khi mới sinh ra đã bị loại bỏ đi ác tính. Đến khi trưởng thành phần ác tính đó sẽ quay lại, sức mạnh tiềm ẩn của Huyết Phượng sẽ bộc phát toàn bộ, nếu muốn thì chỉ cần một cái phất tay cũng có thể biến Cửu Trùng Thiên thành bình địa. Nhưng chỉ cần trong tâm của Huyết Phượng không mang tà tâm thì Phượng Tộc sẽ được hưng thịnh. Còn nếu mang tà tâm nhất định bị tất cả người trong Phượng Tộc vây giết để phòng ngừa Phượng Tộc bị diệt vong. Lão tổ tông của Phượng Tộc chính là Huyết Phượng mang lại điềm lành cho Tộc. Tuy nhiên lão tổ tông đã chết trong trận đại chiến hồng hoang Thần - Ma. Cho tới tận nay Phượng Nguyệt chính là Huyết Phượng Hoàng thứ hai được sinh ra.

Huyết Phượng vỗ cánh bay vút lên không trung, lượn quanh trên bầu trời của U Linh Cốc. Phát ra tiếng kêu vang dội. Phía dưới người dân U Linh Cốc không ngừng hô to

" Nữ Quân bệ hạ thiên tuế thiên thiên tuế...."

Đám người Phượng Diệc nhìn nhau cười. Phượng Đế dời mắt nhìn về phía Tử Huyên, thấy được biểu hiện yêu say đắm trên mặt của hắn Phượng Đế liền cười rạng rỡ.