Nhân Tại Thâm Thâm Xử

Quyển 1 - Chương 5




Vốn dĩ Triển Chiêu cho rằng, quan hệ giữa cậu và Bạch Ngọc Đường sau sự kiện trứng rán kia sẽ cải thiện hơn, nhưng không ngờ, tên đó đối với cậu, vẫn là thái độ không nóng không lạnh, chỉ có điều thi thoảng, cậu có thể cảm nhận được sự ẩn nhẫn trong ánh mắt hắn, như thể đang cố gắng kiềm nén thứ gì đó.

Sơ trung của cậu cũng bình lặng như vậy mà trôi đi, dường như mỗi một quãng thời gian, đều bình lặng như vậy. Trong quãng thời gian ấy, nụ cười xinh đẹp của Đinh Nguyệt Hoa, cùng vẻ mặt lãnh đạm của người kia, so với nhau hình thành rõ ràng như trắng với đen, nhưng lại cố chấp cùng tồn tại.

Đoàn tàu thời gian lăn đi trên bánh xe ký ức, đem từng hình ảnh gói kín lại, bọn họ đều đã từng sống trong những năm tháng thuần khiết ấy, cười tươi như hoa.

Cao trung đến nhanh hơn so với tưởng tượng của bất kỳ ai.

Trùng hợp khi xưa giờ đây tan vỡ, cậu và Bạch Ngọc Đường cũng xa nhau, nhưng không ngờ lại chung lớp với Đinh Nguyệt Hoa. Giống như lúc trước cậu từng ngồi phía sau Bạch Ngọc Đường, bây giờ cậu cũng ngồi phía sau Đinh Nguyệt Hoa, vừa ngẩng đầu lên nhìn chữ viết không rõ trên bảng đen, hơi chếch một chút, là mái tóc đuôi ngựa thật dài của cô bé, lặng lẽ buông xuống chiếc eo thon.

Đợi ta tóc dài đến eo, thiếu niên cưới ta có được không?

Được không được không?

Mái tóc của Đinh Nguyệt Hoa sắp dài đến eo, nhưng trong lòng cậu không nghĩ đến bất kỳ chuyện nào khác, cả ngày mặc quần áo màu xanh nhạt, vùi đầu chăm chỉ học hành, có đôi lúc ngẩng đầu lên thấy bên ngoài cửa sổ lướt qua một bóng trắng.

Khóe miệng hơi cong, tóc mái buông xuống che khuất đôi con ngươi dịu dàng.

Ở lớp Bạch Ngọc Đường quen biết một người bạn mới, họ Nhan, tên hai chữ Tra Tán.

Triển Chiêu cũng là đi ngang qua lớp họ mới nhận ra, hai người ngồi bàn trên bàn dưới, rõ ràng tính cách không giống nhau, nhưng lại hợp nhau như kỳ tích.

Nhan Tra Tán, là lớp trưởng lớp Hai, còn Triển Chiêu, là lớp trưởng lớp Một.

Cả hai đều là lớp trưởng, thỉnh thoảng cũng phải gặp nhau. Có lúc gặp ở hành lang, còn mỉm cười lên tiếng chào hỏi.

Đối với cậu bạn Nhan Tra Tán này, Triển Chiêu từ lâu đã nghe nói, thiết diện vô tư, chính trực dũng cảm, có lẽ chính bởi vậy, mới giành được sự tôn trọng của Bạch Ngọc Đường.

Nhưng Triển Chiêu vẫn hơi giật mình, đồng thời có chút mất mát nho nhỏ.

Cậu vẫn cho rằng Bạch Ngọc Đường là kẻ lạnh lùng như vậy, đối với mọi người đều sẽ duy trì khoảng cách nhất định, dù sao thì hắn cũng là một thiếu niên cao ngạo.

Kỳ thực nguyên nhân họ quen biết nhau rất đơn giản.

Cây to gọi gió lớn, vì Nhan Tra Tán quá chính trực, khó tránh cũng gây nên chút đố kị.

Năm nhất cao trung có người hãm hại cậu ta trộm đồ của bạn học, vốn là chuyện rất nhỏ, kết quả sau khi quạt gió thổi lửa, lại huyên náo rất lớn, xôn xao, đồn ầm lên khắp trường.

Nhưng Nhan Tra Tán vẫn trước sau như một, mỉm cười, học tập, cứ như lời đồn đại gì cũng chẳng liên quan đến cậu ta.

Cuối cùng Bạch Ngọc Đường đứng ra, lạnh lùng quét qua cả lớp, nói một câu, “Là đứa nào, lăn ra đây cho đại gia!”

Không tốn chút khó dễ nào, người kia ảo não đứng dậy, ngoan ngoãn nhận lỗi.

Cả lớp ồ lên.

Từ đó trở đi, Bạch Ngọc Đường kết bạn với Nhan Tra Tán.

Muốn chọc vào Nhan Tra Tán, trước tiên phải bước qua Bạch Ngọc Đường.

Câu này vốn chỉ là một lời nói đùa, kết quả một truyền hai đi, lại trở thành lời cảnh cáo ai ai cũng tuân theo.

Đúng là điển hình của anh hùng cứu mỹ nhân. Triển Chiêu làm bài tập, không hiểu sao đôi mắt có chút nhức nhối.

Thời gian trôi nhanh như tên bắn, chớp mắt đã là màu đen của cao tam (lớp mười hai).

Vào lúc này, còn có thể đùa giỡn trong giờ học, đại khái chỉ có Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu ôm bài tập chầm chậm đi đến văn phòng của giáo viên, đi ngang qua cửa sổ lớp Hai, hơi nghiêng đầu, liền nhìn thấy tên nhóc áo trắng kia xoay người, quay xuống bàn sau cười sảng khoái.

Nhan Tra Tán cười tủm tỉm, như là đang trêu ghẹo hắn, Triển Chiêu nghe thấy cậu ta nói, “Bạch Ngọc Đường, nói mau ông có thích Tô Hồng hay không!”

Chuyện yêu thích, đáng ra không nên là chủ đề khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy hứng thú, nhưng Nhan Tra Tán hỏi, người kia cũng đáp lại.

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, hỏi ngược lại cậu ta, “Ông đoán xem tôi thích ai?”

“Làm sao tôi biết được?”

“Vậy thì để tôi nói cho ông biết —- “

Trong mắt người kia chứa ý cười, môi hơi ngập ngừng, khẽ mở miệng, nhẹ nhàng nói ra một cái tên ——- Triển Chiêu không nhìn thấy, khi hắn mở miệng, cậu cũng đi qua lớp họ, cậu không thấy hắn mở miệng hình gì, không biết cái tên ấy phát âm như thế nào.

Sẽ là phát âm như thế nào? Sẽ là một chữ Nhan sao?

Cuốn sách bài tập trước ngực bị gió thổi loạt xoạt, cậu đưa tay chặn lại, nhẹ nhàng bước vào phòng Toán.

Tháng năm, bình minh dạo khúc nhạc đầu.

Vì Đinh Nguyệt Hoa học Toán không giỏi, nên giáo viên đặc biệt giao cho Triển Chiêu dạy kèm thêm cho cô. Hôm ấy tiết học của bọn họ kéo dài hơn, còn có chút vấn đề chưa giải quyết, Triển Chiêu bèn hẹn cô đến nhà.

Đúng hôm ấy trời mưa to, lúc bọn họ học xong bên ngoài trời đã đen kịt một màu.

Hai người đứng ở cửa, ngoài trời sấm vang chớp giật, mưa như trút nước.

Theo thường lệ về muộn của Bạch Ngọc Đường thì giờ này chính là lúc hắn về nhà.

Trong đêm đen, thiếu niên áo trắng quần áo ướt sũng, tóc đen dính trên trán, nước vẫn còn chảy xuống, dáng vẻ có chút chật vật, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên. Chạy về trong mưa, thứ đầu tiên chàng trai áo trắng nhìn thấy là thiếu niên áo lam đang đứng đó.

Hai người nhìn nhau, dường như cậu nhìn thấy trong mắt người kia mơ hồ có ý cười, nhưng ngay sau đó khi chuyển hướng sang Đinh Nguyệt Hoa bên cạnh cậu thì lại trở nên lạnh lẽo.

Lòng Triển Chiêu đột nhiên nặng trĩu.

Đinh Nguyệt Hoa lùi về sau một bước, kéo góc áo Triển Chiêu.

“Cô sao đến đây.” Ngữ khí lạnh lùng, ánh mắt Bạch Ngọc Đường rơi vào bàn tay cô đang nắm lấy tay Triển Chiêu, nhíu chặt mày.

Đó là một câu trần thuật, rõ ràng chứng tỏ rằng chủ nhân không hoan nghênh.

Triển Chiêu mở miệng, “Là tôi bảo cô ấy đến, tôi —- “

Bạch Ngọc Đường ngắt lời cậu, “Sau này đừng cho người ngoài đến nhà chúng ta,” hắn híp híp mắt, đập vào mắt là trang phục sạch sẽ của thiếu nữ, ánh mắt đào hoa đẹp đẽ lóe lên một tia khinh bỉ, khóe miệng hắn nhếch lên, nhẹ nhàng phun ra một chữ, mang theo hàn ý khác thường, “Bẩn.”

Đinh Nguyệt Hoa chợt cắn môi, đột nhiên buông tay, đẩy cửa ra lao vào trong màn mưa, Triển Chiêu sững sờ, theo bản năng cất tiếng gọi “Nguyệt Hoa!” rồi đuổi theo, bước chân đạp xuống mặt đất, bùn lầy bắn lên. Giọt mưa rơi xuống, cuốn trôi đi lời nói ác độc của Bạch Ngọc Đường, cậu mơ hồ nghe thấy một tiếng “Mèo con —–” nhưng lại không biết có phải người kia gọi cậu hay không.

Sau này đừng cho người ngoài đến nhà chúng ta.

Chúng ta, hắn nói là chúng ta.

Triển Chiêu nhắm mắt lại, trong ánh sáng trắng lóa của chớp giật, cậu đưa tay bắt được thân hình vàng nhạt run rẩy kia.

Khi thiếu niên áo lam trở về nhà, Bạch Ngọc Đường vẫn đứng bên cửa, tóc ướt sũng, sắc mặt nhợt nhạt hơn so với ngày thường.

Trong tay hắn cầm một chiếc ô còn đang nhỏ nước xuống sàn, nhưng hình như chưa hề được mở ra, bị hắn nắm chặt trong tay.

Từ lúc cậu vào nhà, ánh mắt người kia vẫn dõi theo cậu, nhưng cậu chỉ lẳng lặng đi lên cầu thang, nhìn cũng không nhìn hắn, phía sau là những vết chân lấm bùn.

Cậu nghĩ cậu nhất định là cố ý, như vậy có nghĩa là hắn sạch sẽ, cậu bẩn thỉu.

Cậu muốn chọc giận hắn, chí ít là làm ngược lại với cái tính ưa sạch sẽ của hắn.

Phía sau ánh mắt Bạch Ngọc Đường khẽ chuyển động, do dự vươn tay ra, dường như muốn nói lại thôi.

“Mèo con —– “

Cậu dừng chân, nhưng không quay đầu lại.

Phía sau môi người kia khẽ mấp máy, dường như đang cố gắng nói ra điều gì.

Cậu không nhìn thấy, vì vậy tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh, cậu chỉ hơi dừng lại rồi tiếp tục đi lên, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.

Bạch Ngọc Đường há miệng, đôi môi run rẩy trong hư vô.

Không có âm thanh nào phát ra, lời nói mà lâu nay hắn vẫn chưa nói ra thành lời, người kia không cách nào nghe thấy được.

Mèo con, tôi thích cậu.

Mèo con, tôi thích cậu.

—— Mèo con, Mèo con là ai? Chẳng lẽ là mèo nhà ông nuôi à?

Ánh mặt trời chiếu vào nhè nhẹ, Nhan Tra Tán chống cằm, nghe xong câu trả lời thì ghẹo hắn.

Hắn cười không nói, ánh mắt ngưng lại ở bóng người màu lam vừa lướt qua.

—— Gia nói là Mèo của gia, chính là một con Mèo con.

Mèo con của hắn, Mèo con độc nhất vô nhị của hắn.

Hạt bụi lơ lửng giữa không trung.

Chiếc ô rơi cạch xuống sàn nhà, vệt nước dưới chân lan nhanh ra.

Triển Chiêu dựa vào cửa, vô lực ngửa đầu lên nhắm mắt lại.

Nguyện ý vì người mà giữ lại cô gái cậu không muốn giữ, nhưng người cậu muốn giữ lại chẳng chùn bước chân.

Ai sẽ vì cậu mà lưu lại, dừng ngựa ngắm hoa.

Ở một thế giới nào đó, tiếng nhạc Rock & Roll ầm ĩ, áo lam nằm trên giường chập chờn ngủ, thiếu niên áo trắng dè dặt lại gần, cúi người xuống, dường như đang kiểm tra xem cậu có giả bộ ngủ hay không. Chỉ là trong thoáng qua, một cái chạm nhẹ lên môi tựa như bươm bướm vỗ cánh, chuồn chuồn lướt nước.

Thiếu niên áo trắng hốt hoảng mà chạy, hắn mở mắt ra, gò má nóng ran, hô hấp hỗn loạn.

Chỉ là bất ngờ, nhưng có một khoảng không chiếm giữ trong ký ức hắn, theo mỗi nhịp hô hấp của hắn, nhấp nhô liên miên.

Đêm nay hắn sát vai với cả thế giới, ngoài cửa sổ tiếng sấm vẫn đì đoàng như trước