Nhàn Thê Đương Gia

Chương 112: Hắc điếm tập kích




Edit: Aquarius8713 Beta: Tiểu Ngọc Nhi.

Vân Lẫm liếc Cố Thanh Ảnh một cái, nhìn ánh mắt tên kia cứ như tên trộm lấm la lấm lét nhìn mình, trong bụng nghĩ tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.

“Chưởng quầy, mấy vị khách này nói muốn gặp ngài.” Tiểu nhị cười đón lấy cái sọt từ trên lưng nàng.

Nữ tử nhìn về phía bàn của Thất Nhàn.

Cố Thanh Ảnh lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Hoàn toàn không còn ý tưởng đào góc tường nhà người ta. Hắn cũng không muốn đem một lãnh nữ mặt không biểu cảm như vậy, tự mình làm khổ mình.

Mặc dù hắn đối với dung mạo nữ tử này có chút thất vọng, dù sao ban đầu hắn cũng hi vọng quá lớn. Nhưng khuôn mặt chưa bao giờ là tiêu chuẩn để hắn bình phán một nữ nhân. Chẳng qua, nữ nhân này thật sự là quá lạnh rồi. Ban nãy chỉ liếc nhìn hắn một cái, đã khiến cho lông mao hắn dựng đứng hết cả lên.

Hắn đời này đã gặp một khối băng như Vân Lẫm rồi, cũng không muốn lại giao thiệp với khối băng khác nữa.

Thất Nhàn đứng lên, đã khôi phục vẻ thong dong. Cũng chỉ là một vết bớt mà thôi, so với cho nàng một thân hình thùy mị không có nửa điểm cân xứng thế này, đã là khá ưu đãi.

“Chưởng quầy lại là nữ tử, thật khiến cho chúng ta cả kinh nha.” Thất Nhàn cười nói.

“Làm sao? Chẳng lẽ chỉ có nam nhân mới mở được tửu lâu sao?” Giọng nói của nữ tử lại lạnh hơn mấy phần.

Thất Nhàn sửng sốt một chút, vội vàng nói: “Không không! Tất nhiên không phải như vậy. Ai nói nữ nhân không bằng nam nhân? Nam tử có thể làm kinh doanh nữ nhân tất nhiên cũng có thể làm, hơn nữa còn có thể làm được tốt hơn.”

Nữ tử liếc nhìn nàng một cái: “Không phải thì được rồi.” Như cũ không có bất kỳ nhiệt độ nào. Đảo mắt nói với tiểu nhị: “Nhị tử, tính tiền đi.”

Thất Nhàn lại ngạc nhiên một trận, đóng cửa đuổi khách ngay tại chỗ vậy à. Nữ tử này, hoàn toàn không có vẻ muốn nói chuyện, lãnh mạc giống như tuyết kết trên núi.

Bây giờ thì đã hiểu cái gì gọi là mặt nóng áp mông lạnh rồi.

Thình lình lại nghe, bên tai truyền đến tiếng cười “Hự” “Hự” bị đè nén.

Thất Nhàn nhíu mày, đảo mắt. Chỉ thấy Cố Thanh Ảnh cúi gằm cười đến vui vẻ. Nhìn bả vai run rẩy kia, ngay cả cái bàn đều lắc lư theo.

“Cố công tử, cười vui vẻ như vậy sao?” Thất Nhàn ôn nhu nhẹ hỏi, đôi mắt trong suốt, híp thành một đường nhợt nhạt.

“Không có. . . . . .” Sau khi trả lời một câu khẩu thị tâm phi. Cố Thanh Ảnh tiếp tục “hự hự” cười thầm. Cuối cùng cũng có người không thèm tán dóc với nữ nhân này. Thấy được nữ nhân này kinh ngạc thật đúng là vui vẻ nha.

“Nếu Cố công tử ngài vui vẻ như vậy, thì bữa cơm này liền do ngài trả tiền nha.” Trong lúc vui vẻ nhẹ phun ra một câu.

“A?” Cố Thanh Ảnh lúc này mới mở to mắt, ngẩng đầu lên. Tại sao lại để hắn chủ chi thế này? Ban đầu là hắn đuổi theo bọn họ, trên người làm sao có thể mang tiền. Dọc đường, dĩ nhiên là cần hai vợ chồng bọn họ bao ăn bao ở nha. (TNN: đã ăn ké lại còn k biết điều =]] chết anh rồi haha)

Không đợi hắn mở miệng phản đối, Thất Nhàn đã chuyển qua tiểu nhị nói: “Tiểu ca, chúng ta muốn ở trọ. Xin chuẩn bị cho chúng ta một gian phòng hảo hạng.”

“Ách?” Cố Thanh Ảnh lại muốn lên tiếng, chuẩn bị một gian phòng? Vậy hắn ở chỗ nào? (TNN: Ở vs Cẩu nhi ế =]])

Tiểu nhị lập tức đem giấy tờ đã hoàn tất giao cho chưởng quầy nhà mình, vươn tay ra, cung kính nói: “Vâng thưa ngài. Hai vị, mời đi theo ta.”

“Ấy, còn có ta, còn có ta nữa mà.” Cố Thanh Ảnh kêu lên, tranh thủ quyền lợi của mình.

Thất Nhàn làm như không nghe không thấy, kéo Vân Lẫm, chuẩn bị đi theo tiểu nhị. Lúc xoay người, khóe miệng hiện lên vẻ sảng khoái.

Vân Lẫm liếc mắt đồng tình nhìn Cố Thanh Ảnh, ai kêu hắn cười nhạo Thất Nhàn, nên chịu phạt đi.

Cẩu Nhi cũng ngoắc ngoắc cái đuôi, vô cùng thương xót nhìn vị thân huynh đệ Cố đại công tử từng cùng mình chơi đùa này, thật là tự gây nghiệt không thể sống a. Nâng bước, đi theo hai người Thất Nhàn. Nó rất biết nhìn tình thế.

“Này! Các ngươi đừng đi mà.” Cố Thanh Ảnh đứng lên, muốn đi lên lầu đuổi theo hai người kia.

Đột nhiên đằng trước có một thân ảnh màu lam ngăn trở bước tiến của hắn.

Cố Thanh Ảnh cúi đầu, thấy được vết bớt màu đỏ sậm. Trong lòng nhất thời không kịp phản ứng, phản xạ tự nhiên “xẹt xẹt xẹt” lui về phía sau vài bước.

Trong mắt nữ tử nổi lên mấy phần chán ghét. Nam tử quả nhiên đều như nhau, sinh vật t*ng trùng chỉ biết chú trọng vẻ ngoài.

Lập tức cầm giấy tờ trong tay đặt trên bàn: “Tính tiền!”

Cố Thanh Ảnh cả người lại run run một cái, hắn làm sao lại cảm thấy giọng của nữ tử này lạnh hơn vài phần?

Ai oán nhìn tờ giấy kia một cái, hoàn hảo trên người mình còn có chút bạc vụn, cũng chỉ một bàn rau xanh mà thôi, chút bạc vụn này chắc cũng đủ trả.

Cho tay vào ống tay áo, chuẩn bị lấy túi tiền: “Bao nhiêu bạc?” Vô lực hỏi.

“Năm mươi lượng.” Hờ hững không chút gợn sóng.

“Cái gì?” tay Cố Thanh Ảnh đang lấy bạc lập tức dừng lại: “Năm mươi lượng?”

Hắn nhất định là nghe lầm rồi. Một mâm rau dại như vậy mà cũng muốn năm mươi lượng? Năm mươi văn tiền thì đúng hơn. Được rồi lần này cố ngoáy lỗ lai nghe cho rõ đi.

“Năm mươi lượng.” Giọng nói lạnh lùng tiếp tục vang lên.

“Cái gì?” Cố Thanh Ảnh sửng sốt, nhất thời nhảy lên ba thước: “Chỉ có một bàn món ăn phá núi chết tiệt này mà ngươi muốn năm mươi lượng? Sao ngươi không đi cướp luôn đi?”

Bây giờ, hắn hoàn toàn khẳng định này nữ nhân lạnh lùng không dung mạo này đã xem hắn trở thành dê béo, muốn hung hăng làm thịt hắn một bữa đây.

“Ngươi gọi tất cả đều là món ăn đặc sản của quán trọ.” Nữ tử cầm lên thực đơn ném về phía Cố Thanh Ảnh: “Giá ghi công khai.”

Cố Thanh Ảnh không chịu tin. Nhưng vừa mở thực đơn ra nhìn, mắt lập tức choáng váng. Này thật đúng là một nhà trọ quái đản mà. Rau xanh so với thịt còn đắt hơn. Theo cái giá ghi trên đó, một chút đồ ăn bọn họ gọi thật đúng là trị giá như vậy.

Lập tức, cười toét cả miệng: “Cái này. . . . . . Cô nương, có thể giảm giá hay không?”

Nữ tử sắc mặt không đổi: “Không mặc cả.”

“A?” Cố Thanh Ảnh không còn cách nào, mang giọng khóc nức nở hướng phía trên lầu hô: “Đại tẩu, đệ sai rồi.”

Thái dương nữ tử áo lam trước mặt nhảy lại nhảy, cả người rùng mình, tiếng hô của nam nhân này y giọng nữ nhân vậy, sao một chút cũng không sợ mất mặt chứ?

Tất nhiên, Cố Thanh Ảnh cho tới bây giờ cũng không biết mất mặt là cái gì. Đáng thương nhìn chằm chằm trên lầu, chỉ mong nữ nhân kia rủ lòng từ bi ném túi tiền xuống, giải cứu hắn khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng này.

Đột nhiên, người phía trên tựa hồ nghe được tiếng lòng của hắn, thật sự có một vật thể, trắng bóng, bay về phía hắn.

Trong bụng Cố Thanh Ảnh bắt đầu vui mừng, lòng dạ nữ nhân này xem ra cũng không quá ác độc. Nhưng mà, có túi tiền lớn như vậy sao?

Định thần nhìn lại lần nữa, Cố Thanh Ảnh không nhịn được khóe mắt co giật. Thứ bị ném tới lại là Cẩu Nhi.

Thân hình vội vàng nhoáng lên tránh né. Bị Cẩu Nhi này đập trúng cũng không phải là chuyện đùa. Hắn cũng không có tình cảm vĩ đại như vậy, còn làm đệm thịt cho nó.

Cẩu Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thân huynh đệ nhà mình lại không có chuẩn bị tiếp lấy nó.”Ngao” một tiếng, quả nhiên đều phải dựa vào chính mình rồi. Lập tức xoay người, vòng vòng, lúc này mới vững vàng rơi vào một mặt bàn. Cái bàn nặng nề chấn động mấy cái.

“Ngao” Cẩu Nhi rống lên một tiếng về phía lầu hai, phát tiết bất mãn của mình.

Cái biến cố này cũng không khiến nữ tử quên thu tiền, duỗi tay ra: “Năm mươi lượng!”

Cố Thanh Ảnh len lén dò xét khuôn mặt càng ngày càng lạnh của nữ tử: “Cái này. . . . . .” Hắn không có tiền a. . . . . .

“Cũng biết ngươi là không có tiền thanh toán.” Nữ tử rụt tay về.

“Ừ.” Cố Thanh Ảnh mãnh liệt gật đầu. Hai vị trên lầu kia rất nhiều tiền nha, cứ uy hiếp bắt bọn họ trả là được rồi.

“Còn muốn ăn cơm chùa hay sao?” Nữ tử xoay người.

“Không có không có.” Cố Thanh Ảnh vội vàng khoát tay.

“Vậy liền ở trong quán làm công trừ nợ.” Nữ tử phun ra một câu lạnh như băng.

“Cái gì?” Cố Thanh Ảnh nhất thời sửng sốt.

“Bắt đầu từ ngày mai, ngươi liền ở đây hỗ trợ. Cho đến khi ngươi trả hết nợ mới thôi.” Nữ tử lấy bàn tính ra, “lạch cạch” tính , “Tiểu nhị một tháng có thể được một lượng một tháng, cứ như vậy tính, ngươi phải ở trong nhà trọ này làm công bốn năm lẻ hai tháng.”

Cố Thanh Ảnh còn chưa kịp phản ứng. Bảo hắn làm tiểu nhị?

Thì nữ tử đã vứt một khối khăn lau ném cho hắn: “Từ hôm nay ngươi liền ngủ ở phòng chứa củi! Đi quét sạch phòng củi trước đi!”

Cái gì? Còn muốn để hắn ngủ phòng chứa củi?

Chờ đợi nhìn lại trên lầu hai ngay cả một bóng quỷ cũng không có.

Ai! Nhận mệnh thở dài! Xem ra tối nay không thể làm gì khác hơn là ngủ phòng chứa củi rồi. Về phần kiếp sống tiểu nhị bốn năm lẻ hai tháng, có thiên tài mới muốn làm đó. Ngày mai hắn liền chạy khỏi đây, cùng lắm thì ghi phiếu nợ cho nhà trọ này, trở về lại đưa thêm tiền cho nàng là được.

Đột nhiên, khóe mắt liếc về đại cẩu màu trắng nào đó đang rón ra rón rén muốn nhảy lên lầu hai.

Cố Thanh Ảnh lập tức tiến lên ôm lấy, từ từ nói: “Huynh đệ, tối nay cùng ca ngủ chung đi. Ca một người ngủ phòng chứa củi, rất tịch mịch a.”

Nghĩ lại, Cẩu Nhi này chắc là bị Vân Lẫm đạp xuống đi. Vân Lẫm làm sao có thể cho phép kẻ này đi quấy nhiễu chuyện tốt của mình chứ.

Hai vợ chồng kia thật đúng là rất xứng đôi. Đều là người có thù tất báo a.

Cẩu Nhi quay đầu lại hung hăng trừng hắn, người này mà lại dám nói cùng nó là huynh đệ nha. Mới vừa rồi còn thấy chết không cứu. Hiện tại lại thân thiết giống như không có gì phát sinh như thế? Thật đúng là không biết xấu hổ nha.

Nó trốn. Nó dùng sức trốn. Nhưng vẫn là không tránh thoát được ma trảo của Cố Thanh Ảnh, bị hắn túm đi về phòng chứa củi.

Mà lúc này, trong phòng khách chữ Thiên trên lầu hai, Thất Nhàn đang cào tường, bị động tĩnh lầu dưới chọc uốn gọi mẹ luôn.

Phòng chứa củi? Hắn đường đường Cố Ninh vương cư nhiên bị đuổi đến phòng chứa củi ngủ. Ha ha. Ai bảo hắn dám cười nhạo nàng. Liền để cho hắn ngủ phòng chứa củi một đêm cũng tốt. Ngày mai lại đi chuộc hắn ra.

Đột nhiên cảm giác được sau lưng rơi vào lồng ngực ấm áp, cằm người nọ kề vào trán của mình: “Nàng đang nghĩ cái gì thế?” Có thể nghe ra giọng nói ôn tình.

“Ta đang nghĩ đến Ninh vương gia. . . . . .” Nghĩ tới người này bị mình chỉnh như vậy, cười rất là vui vẻ.

Đột nhiên có cái gì không đúng, lực tay của người kia thật là càng lúc càng lớn nha, là muốn kẹp chết mình sao?

Ngẩng đầu nhìn, sắc mặt Vân Lẫm đã biến thành màu xanh rồi.

Thất Nhàn ánh mắt vừa chuyển, liền hiểu ra. Lập tức bổ sung: “Ta đang nghĩ Ninh vương gia lúc này thật đúng là đụng phải tảng đá nh.” Nhíu nhíu mày: “Gia, chàng muốn kẹp chết ta, sau đó lại đem những nữ nhân kia cưới vào cửa sao?”

“Nói nhảm!” Vân Lẫm nhẹ quát. Lúc này mới phát giác lực tay của mình hơi lớn. Nhưng mà, hắn đúng là không tự chủ được, nghe trong miệng nữ nhân này nói nghĩ đến nam nhân khác, hắn hận không được lập tức muốn diệt người nọ.

Hắn không cho phép nàng nghĩ đến bất kì nam nhân nào ngoại trừ hắn. Cho dù hắn biết Thất Nhàn không có ý tứ gì khác, nhưng hắn chính là không cho phép!

“Hắn đụng hay không đụng phải tảng đá là chuyện của hắn.” xoay người Thất Nhàn lại: “Nàng nghĩ đến ta là được rồi.”

“Tuân lệnh, gia.” Khóe miệng Thất Nhàn cười duyên cong lên, nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng của Vân Lẫm. Thật là đã lâu rồi không có cùng hắn ở một chỗ ấm áp như vậy.

Cho tới nay, lúc nào cũng có nhiều chuyện tới quấy rầy bọn họ.

Trước lúc hắn xuất chinh, hai người phải ở hai nơi cách xa nhau. Sau này hắn trở lại, thì lại gặp phải một tràng cung biến. Rồi tiếp đó, lại có hai bóng đèn lớn kẹp giữa bọn họ.

Hiện tại, rốt cục có thể thanh tịnh một đêm.

Nhưng cố tình lại có người không muốn hai người được như ý.

Màn đêm buông xuống, trăng sáng biến mất sau những đám mây đen, một mảnh tối đen dày đặc phủ kín cả đất trời, ngay cả sao đều núp phía sau mây, không muốn đi ra ngoài.

Tửu lâu Phượng Lai từ trước đến giờ ít khách, lúc này cũng đã sớm đóng cửa, chìm vào giấc ngủ.

Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thân ảnh màu đen bay vọt ở trên nóc nhà tửu lâu, xuyên qua nóc nhà chính phòng, hòa thành một thể cùng màn đêm.

Thất Nhàn bỗng nhiên mở mắt, mặc dù động tác đối phương rất nhỏ giống như chuột đào lỗ, nhưng có thể nào thoát khỏi lỗ tai từng qua huấn luyện đặc thù của nàng?

Muốn đánh thức người bên cạnh. Quay đầu, lại thấy Vân Lẫm cũng đã cảm giác được mở mắt, ánh sáng phiếm lạnh thấu xương.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không nói chuyện, rất ăn ý cùng lúc đứng dậy, mặc áo khoác. Phục ở cửa.

Đột nhiên, chỉ thấy một đoạn gậy trúc đâm thủng lớp giấy cửa sổ, đi vào, khói trắng theo gậy trúc kia phun ra.

Khói mê! Thất Nhàn cau mày, bế khí. Bàn tay trái bịt chặt ngăn ngừa miệng cây gậy trúc này tỏa ra khói.

Chỉ nghe bên ngoài “rầm” một tiếng vang lên, người thổi khói mê hẳn là bị Thất Nhàn ngăn chặn mà để khói vào miệng làm mình hôn mê đây.

Người bên ngoài dò xét, cũng không ẩn núp nữa. “Bang” một tiếng đạp cửa ra, liền giết xông vào.

Vân Lẫm cùng Thất Nhàn sao có thể dễ dàng bị hạ như vậy?

Nhất thời, trong đêm tối đánh thành một đoàn.

Đối trận, từ trong phòng đánh tới đại sảnh, tiện đà đánh tới trong viện.

Tiếng bàn ghế vỡ vụn, tiếng cửa sổ bị phá, cuối cùng đánh thức tất cả mọi người đang ngủ say.

“Sao vậy? Sao vậy?” Tiểu nhị cầm đèn lồng chạy ra.

Vừa lúc, trong hỗn loạn một cái ghế bị phá bay tới, ngay giữa lưng tiểu nhị. “Bịch” một tiếng, đèn lồng rớt, tiểu nhị ngất đi.

Mấy người phòng thu chi bị hù sợ đến núp ở phía sau cây cột xa xa nhìn lại.

Cố Thanh Ảnh hai mắt sương mù, ngáp, từ phòng chứa củi đi ra: “Làm ầm cái gì vậy? Hơn nửa đêm, có để cho người khác ngủ nữa hay không?”

Cẩu Nhi vẫy vẫy cái đuôi, đi theo.

Lúc thấy rõ tình thế, trong nháy mắt, liền thanh tỉnh lại.

Đây là người từ nơi nào tới?

Lập tức, Cố Thanh Ảnh nhảy lên, gia nhập cuộc chiến.

Cẩu Nhi cũng xông tới.

Trong vòng vài phút, mấy người đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng, trên người càng ngày càng không xuất nổi sức lực.

Vân Lẫm muốn phá ưng trảo của đối phương song lực bất tòng tâm, Thất Nhàn thường dùng một chiêu trí mạng thế nhưng giờ lại thoát ra người sống, Cố Thanh Ảnh đánh ra quyền cũng mềm nhũn.

Ba người miễn cưỡng đánh lui một vòng công kích, lưng tựa lại với nhau.

“Làm sao vậy chứ?” Cố Thanh Ảnh bóp chặt quả đấm của mình, có chút nghi ngờ.

“Trúng độc.” Vân Lẫm đã có chút nghiến răng nghiến lợi rồi.

“Trong thức ăn có độc.” Thất Nhàn khẳng định. Không khỏi âm thầm phỉ nhổ bản thân, rõ ràng biết được càng là đồ tốt càng độc hại. Làm sao lúc dùng bữa hết lần này tới lần khác lại quên mất. Nàng thật là quá sơ suất, cho là sau sự kiện ở kinh thành rốt cục có thể nghỉ ngơi tốt, không nghĩ tới ở nơi núi rừng thôn dã này cũng sẽ gặp chuyện không may.

“Hắc điếm?” Cố Thanh Ảnh nổi giận, lúc trước còn giả bộ bắt hắn làm tiểu nhị nơi này, không nghĩ tới thế nhưng tâm tư bất chính với bọn họ? Nhưng mà, những thứ này rốt cuộc là do người nào làm?