Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 25: Thuyết thư tổ tôn




Hạn hán đến mức gần như là thiên tai kéo dài, ở thành Kim Lăng cuối cùng cũng có thể nghênh đón trận mưa đầu mùa, mưa to rầm rề, giống như trút hết nước từ trên trời xuống, mù mịt cả một đêm, tảng sáng ngày kế mới trong xanh lại. Trận mưa xua đi một tầng oi bức, vài ngọn gió lướt qua mặt mang theo một chút lạnh lẽo, làm cho người ta thần thanh khí sảng.

Mộ Dung Vân Thư không bước chân ra khỏi nhà cuối cùng cũng chịu bước ra cửa, nàng mang theo Lục Nhi bước trên đường còn chút lầy lội. Có lẽ vì hiếm khi được mát mẻ như thế này, trên đường cái Kim Lăng hôm nay kẻ qua người lại vô cùng náo nhiệt.

"Tiểu thư, chúng ta đến trà lâu nghe người ta bình thư được không?" Lục nhi chỉ vào một gian trà lâu đông kín người phía trước hưng phấn mà nói. "Được." Mộ Dung Vân Thư gật đầu đồng ý, từng bước đi đến bên kia.

Lục nhi mừng rỡ, "Tiểu thư, người rốt cục cũng cảm thấy hứng thú với tin tức bát quái?!"

"Ta đối với trà mới cảm thấy hứng thú." Mộ Dung Vân Thư vừa đi vừa nói chuyện.

"..." Nàng sớm nên biết, người không nhiễm nhân gian khói lửa như tiểu thư đương nhiên cũng sẽ không nhiễm tính bát quái nhân gian. Có lẽ chỉ là tin tức bát quái động thiên chấn địa mới có thể gợi lên hứng thú của tiểu thư, nhưng phải đi đâu mới tìm được tin tức chấn động cỡ đó? Bỗng nhiên, Lục nhi linh quang chợt lóe, cười hì hì nói: "Tiểu thư, Ngưu Lang Chức Nữ lập tức sẽ gặp gỡ nga~."

"Ừ." Mộ Dung Vân Thư chỉ thản nhiên lên tiếng.

Lục nhi bóp cổ tay thở dài, mấy chuyện trên trời cũng không có hứng thú, chẳng lẽ muốn nghe chuyện dưới âm phủ? Không có khả năng, tiểu thư ngay cả thần tiên cũng không quan tâm, làm sao có thể quan tâm quỷ... Hoắc! Ban ngày ban mặt, nghĩ thứ đó làm gì! Lục nhi vội vàng lắc lắc đầu, trong lòng không ngừng nói cho chính mình không có quỷ, không có quỷ, nhưng càng nghĩ càng sợ, khóe mắt nhoáng lên một cái, bỗng nhiên ở phía trước nhìn thấy gương mặt trắng nhợt một cách kì lạ, lập tức đột nhiên hét rầm lêm, "Quỷ a!"

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy dừng lại, ánh mắt khinh đạm thoáng nhướng lên, không mặn không nhạt nhìn nàng nói: "Ta hôm nay mới hiểu được em còn có tiềm chất làm linh môi(*)."

(người có thể gọi hồn)

Lục nhi hoàn hồn, sau khi thấy rõ người có gương mặt trắng như người chết kia, nhất thời thở phào một hơi, thầm oán nói: "Phượng công tử, ngài không ở trên núi Hoa Đà ngây ngốc đi, sao lại chạy tới trên đường cái dọa người?"

Phượng Thành nghe vậy, trên trán xuất hiện ba vạch đen thui, học khẩu khí của nàng nói: "Lục nhi cô nương, cô nương không ở bên trong Mộ Dung phủ ngây ngốc đi, sao lại chạy trên đường cái bị người dọa?"

Lục nhi đại 囧, ngượng ngùng le lưỡi, cầu cứu nhìn về phía chủ nhân nhà mình.

Mộ Dung Vân Thư nhìn Phượng Thành mỉm cười, nói: "Phượng công tử, lại gặp mặt."

Phượng Thành tinh tế đánh giá nàng một lát, vui mừng nói: "Ngươi thoạt nhìn khí sắc không khác."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mi, từ chối cho ý kiến, "Uống trà không?"

"Vừa uống xong."

"Vậy uống một chén nữa."

"Uống trà là thương thân, ngươi có thể mời ta uống rượu."

"Nghe nói trà lâu miễn phí nước lọc."

Phượng Thành bật cười, "Chẳng lẽ là ngươi tiếc tiền?"

"Yên tâm, tiền khám bệnh sẽ không thiếu ngươi." Nói xong, Mộ Dung Vân Thư chậm rãi đi vào trà lâu, liếc về bên đường lớn một cái, cuối cùng hướng lầu hai đi đến, ở cạnh cửa sổ ngồi xuống. Đối diện trước mặt là một đôi ông cháu đang thuyết thư(*).

(kể chuyện)

Phượng Thành thản nhiên ngồi xuống bên trái nàng, hỏi "Ngươi làm sao mà biết ta là đến xem bệnh giúp ngươi?"

"Là độc."

Phượng Thành lại bật cười, " Bệnh của ngươi tương đối nghiêm trọng." Bất kể chuyện gì phải luôn theo ý của nàng, nếu không sẽ lập tức ý kiến, ngay cả cách nói cũng giống, thật sự rất giống với Tích Nguyệt. Mặc dù không phải là cùng một người, nhưng có thể gặp gỡ người như thế phải có thật nhiều may mắn...... Đáng tiếc may mắn của hắn từ nhiều năm trước đã dùng hết.

Tạo hóa, thật biết trêu người.

Khóe miệng Phượng Thành hé ra một nụ cười khổ, nụ cười kia ở trong mắt Mộ Dung Vân Thư tràn ngập vô tận bi thương, giống như trong đôi mắt luôn có một tầng mây đen, làm sao cũng không thể cười mỗi ngày. Nàng thoáng nhíu mi, lại nhìn hắn thêm một lần nữa, sau đó nói: "Dù sau, ngươi không đi Tây Châu Thiếu Lâm tự, lại xuất hiện tại Kim Lăng, ngoài việc giúp ta giải độc, ta nghĩ không ra nguyên nhân nào khác." Huống chi, Sở Trường Ca lúc này tất nhiên đã từ chỗ của Oa đầu bếp biết được chuyện nàng trúng độc, sẽ tìm Phượng Thành y thuật tốt nhất đến giúp nàng giải độc là chuyện trong dự kiến. Kỳ thật nàng lúc trước để cho Oa đầu bếp truyền tin cho hắn, cũng là có dụng ý này. "Vậy ngươi hẳn là cũng biết là ai để cho ta tới." Mỗi lần nhắc tới Sở Trường Ca, Phượng Thành đều đã có loại cảm giác bất đắc dĩ cùng bi phẫn

‘Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng" (*). Vì sao bất cứ chuyện gì Sở Trường Ca luôn có thể đến trước hắn một bước...

(*)Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng

Chu Du vốn là một mưu tướng nổi tiếng của nước Đông Ngô thời Tam Quốc, còn Gia Cát Lượng là quân sư đại tài của nước Thục. Trong trận chiến Xích Bích, 2 người đã hợp sức hợp trí đánh cho Tào Tháo của nước Ngụy thua lên bờ xuống ruộng. Nhưng sau đó, khi 2 người phải đối đầu với nhau vì vua tôi của mình thì tài của Chu Du không thể sánh bằng Gia Cát Lượng. Sau mấy lần trúng kế và bị sỉ nhục, Chu Du vì uất ức mà chết. Trước khi qua đời, danh tướng của Đông Ngô còn đau đớn than rằng: “Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng?”.

Mộ Dung Vân Thư không lên tiếng, cúi đầu yên lặng uống trà, xem như đồng tình.

Đối diện với cặp ông cháu đang thuyết thư nhất đáp nhất xướng kia, sinh động kể về ân oán tình cừu của Mộ Dung phủ, Danh Kiếm sơn trang, Trấn Viễn tiêu cục cùng với ma giáo. Cả gian trà lâu đầy khách đều say sưa lắng nghe, thậm chí có tiểu hài tử ngồi ở trên mặt đất trước mặt, ngồi xếp bằng, ngước chiếc đầu nhỏ tập trung tinh thần, sợ bỏ lỡ cái gì.

Bỗng nhiên, lão nhân đầu đầy tóc bạc kia gõ một cái vào thanh la, mở ánh mắt to tròn tròn hỏi, "Các ngươi đoán xem, vị giáo chủ ma giáo này sau khi biết được Mộ Dung Vân Thư thân trúng kịch độc, sẽ làm cái gì?"

"A? Mộ Dung Vân Thư trúng độc a? Trúng độc gì? Sẽ chết sao? Gia gia, ông nói mau, nói mau a!" Cháo gái của ông lão kéo tay áo làm nũng.

"Đừng nóng vội đừng nóng vội." Lão nhân cười ha hả, nói: "Yên tâm, giáo chủ ma giáo kia thần thông quảng đại, tuyệt đối sẽ không để cho người yêu thương chết đột ngột."

Đứa cháu gái kia, hếch mũi, chất vấn nói: "Vậy hiện tại vì sao ông ấy không ở Kim Lăng?"

"Đó là bởi vì hắn đang ở tại Thục Châu a!"

"Ông ấy ở Thục Châu làm gì?"

"Đương nhiên là tìm Tiểu Lương vương tính sổ!"Ông lão lại gõ một cái thật mạnh vào thanh la (*) nói: "Độc trên người Mộ Dung Vân Thư, chính là Tiểu Lương vương kia hạ, cho nên Sở Trường Ca đã bắn tiếng, nếu Mộ Dung Vân Thư có chút bất trắc gì, sẽ đem cả nhà Lương vương phủ chôn cùng!"

* Chiêng đồng

"Trời ạ! Hắn ngay cả Vương gia cũng dám giết ư?"

"Đó chẳng là cái gì! Đối kia Sở Trường Ca mà nói, ngay cả giết hoàng đế để chơi đùa cũng dễ dàng giống như đạp chết một con kiến."

"Nhưng giết Vương gia là trọng tội tru di cửu tộc!" Cháu gái vẻ mặt hơi sợ nói.

Ông lão vẻ mặt hòa ái vuốt vuốt chòm râu hoa râm, cười sâu kín bí hiểm nói: "Thiên hạ này vẫn còn chưa có ai dám diệt cửu tộc của Sở Trường Ca."

"Gia gia ông không phải gạt người chứ? Hắn thực sự lợi hại như vậy?"

Ông lão lại sờ sờ mấy cọng râu bạc thưa thớt, nói: "Đương kim thiên hạ, không ai có thể có bản lãnh này."

Lúc này, vài tên bộ khoái xông lên lâu, không nói hai lời bắt đầu bắt người.

"Gia gia..."

"Tiểu Tình..."

Bộ đầu phất tay lên, nói: "Đem hai ông cháu yêu ngôn hoặc chúng này mang về nha môn thẩm tra!"

Rất nhanh, người đã bị mang đi, trà lâu lại khôi phục bình tĩnh.

Lục nhi không đành lòng nhìn về phía hai ông cháu bị bắt đi, cầu xin nói: "Tiểu thư, cứu bọn họ đi."

Mộ Dung Vân Thư cúi đầu uống trà như trước, giống như không nghe, không thấy gì cả. Thật lâu sau Lục nhi mới nghe nàng nói một câu, "Bọn họ làm sao cần ta cứu..."

Phượng Thành cũng nghe được những lời này, mặt lộ vẻ tán thưởng, nói: "Nhãn lực của ngươi tốt lắm."

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, buông chén trà ngẩng đầu lên hỏi: "Vậy Đoạt Hồn đan rốt cuộc là loại độc gì?"

"Ta nghĩ rằng ngươi không sợ chết."

"Ta sợ chết không minh bạch."

"Vậy ngươi đành phải sợ tiếp đi, bởi vì ta cũng không biết nó rốt cuộc là loại độc gì." Phượng Thành thở dài: "Ba năm nay ta đã lật mở hết tất cả các loại sách độc, sách giải độc, không hề tìm được bất cứ ghi chép gì giống như vậy, giống như loại độc Đoạt Hồn đan đó là đột nhiên từ trên trời rơi xuống."

Mộ Dung Vân Thư cúi đầu, trầm tư thật lâu, mới giống như lầm bầm lầu bầu lẩm bẩm nói: "Có lẽ, nó cũng không phải độc."

Mặt Phượng Thành lộ vẻ kinh ngạc, "Không phải độc vậy là cái gì?"

Mộ Dung Vân Thư lắc đầu, thản nhiên nói: "Ta cũng không rõ ràng lắm." Sau đó lại lâm vào trầm tư, thật lâu sau mới xoay tròn cái chén trong tay, sau đó đứng dậy nói: "Mời ngươi uống rượu."

"Tốt. Ta biết đầu phố có quán rượu Gia Tửu vừa thơm hương vừa thuần, đi vào trong đó nhé?" Nhắc tới đến rượu Phượng Thành sẽ tràn đầy sức lực.

Mộ Dung Vân Thư không nói tiếp, bước đi xuống lầu.

Phượng Thành trợn tròn mắt, chẳng lẽ là hắn quá muốn uống rượu, thế cho nên xuất hiện ảo giác?

Lục nhi vô hạn đồng tình nhìn phía nam tử trắng như quỷ, nói: "Ý của Tiểu thư nhà tôi là, mời công tử đến Mộ Dung phủ uống rượu."

"Ý là a..." Phượng Thành cảm thấy, nàng cùng Tích Nguyệt vẫn là có sự khác nhau rất lớn, Tích Nguyệt nói chuyện chưa bao giờ quanh co lòng vòng, tính tình cũng không vân đạm phong khinh như vậy.

Chánh chủ đi rồi, tứ đại hộ pháp cũng yên lặng đi theo ra khỏi trà lâu.

"Trong mắt Phu nhân thật chỉ có Phượng Thành a!" Bắc hộ pháp vừa đi vừa cảm thán.

"Nói bậy!Trong mắt phu nhân rõ ràng chỉ có giáo chủ." Tây hộ pháp sửa chữa nói.

Nam hộ pháp nhìn một đôi "bích nhân"(*) phía trước liếc mắt một cái, nói: "Kỳ thật trong mắt phu nhân có nam nhân khác, cũng không phải chuyện xấu, dù sao địch nhân của giáo chủ rất nhiều, nhiều tình địch cũng không tính là nhiều."

Đông hộ pháp vô cùng đồng ý gật đầu, cười tủm tỉm nói: "Chỉ cần nam nhân kia không phải ngươi hoặc ta là tốt rồi."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Nam, Tây, Bắc tam hộ pháp trăm miệng một lời.

Trở thành tình địch của giáo chủ, đó là một sự kiện đáng sợ. cỡ nào...