Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 9: Sở mỗ đến đây du ngoạn




Thật sự là thời buổi rối loạn!

Mộ Dung Vân Thư kiên nhẫn hỏi, “Lại xảy ra chuyện gì?”

“Có người đến Tiền trang phá cửa, đối với chuyện Tiền trang tạm dừng buôn bán tỏ vẻ bất mãn, ở chợ cũng không thu ngân phiếu Hối Phong Tiền trang, dân chúng đang rất phẫn nộ, chỉ sợ sự tình sẽ náo động lớn.”

Nghe vậy, mày của Mộ Dung Vân Thư hơi hơi trầm xuống, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Đi tung tin: Mộ Dung phủ dựa vào núi lớn là ma giáo, ai dám gây náo loạn, chính là đối địch cùng ma giáo.”

“Chuyện này, chuyện này chỉ sợ sẽ kích khởi sự phẫn nộ của dân chúng lớn hơn nữa.”

“Yên tâm, cho dù bọn họ dám giận cũng không dám nói.”

“Nhưng thanh danh của Mộ Dung phủ…” Tiền Tổng Quản không dám nói thẳng, dù sao người bị phá hư thanh danh là cô gia tương lai của Mộ Dung phủ.

Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, “Gia sản cũng sắp không còn, còn lo thanh danh làm cái gì?”

“Vâng.” Tiền Tổng Quản vẻ mặt hoang mang đi ra khỏi Mộ Dung phủ, làm sao cũng không nghĩ ra trong hồ lô của đại tiểu thư rốt cuộc là cái gì.

Mộ Dung Vân Thư vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, không sợ hãi. Trong đôi mắt phượng lóe lên tia sáng đầy mưu tính.

“Tiểu thư, ta phát hiện một vấn đề.” Lục nhi cười hớ hớ nói.

“Nói.”

“Người càng ngày càng chó cậy gần nhà rồi!”

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày “là người mượn thế chó để đánh.”

“Người mắng cô gia là chó.”

“Chẳng lẽ muốn ta mắng chính mình?”

Ách… Được rồi, là nàng dùng sai từ rồi. Lục nhi ngượng ngùng le lưỡi, còn nói: “Thân phận của Cô gia dùng thật tốt.”

Hàng mày liễu xinh đẹp hướng hết lên trên, “chút tác dụng ấy cũng không có, vậy lấy hắn làm chi?”

“… Chẳng lẽ người lúc trước đồng ý gả… Cưới cô gia, là vì hắn hữu dụng?”

“Không phải.”

May mà không phải. Lục nhi thậm chí cảm thấy vui mừng.

“Là nhìn trúng đống vàng của hắn.”

“… Tiểu thư, người quá tục.”

“Ừ, ta là phàm phu tục tử.”

Dân cư đông đúc thật ra có rất nhiều chỗ tốt, một trong số đó chính là tin tức truyền mau. Phương Hồng Phi giựt dây danh môn chính phái đến Mộ Dung phủ khởi binh vấn tội chuyện rất nhanh đã truyền khắp giang hồ, cũng rơi vào trong tai của Sở Trường Ca.

Đông hộ pháp: “Giáo chủ, chỉ cần một câu của người, bốn huynh đệ thuộc hạ lập tức đi diệt Danh Kiếm sơn trang!”

“Đúng, giết cả nhà hắn.”

“Lấy mộ phần tổ tiên của hắn.”

“Ta đây làm cái gì?” Bắc hộ pháp nghĩ nghĩ, “Ngủ với nữ nhân của hắn…”

“Không có mắt! Ngủ cùng nữ nhân Họ Phương có gì tốt? Muốn ngủ là ngủ với giáo chủ của ta…” Tây hộ pháp lập tức câm miệng, vẻ mặt sợ hãi, nói sai, thật tình nói sai.

“Ngươi muốn ngủ với ta, hay là muốn ngủ với nữ nhân của ta?” Sở Trường Ca cười tủm tỉm hỏi, tuyệt không giống bộ dáng đang tức giận.

Nhưng tứ đại hộ pháp đều biết, giáo chủ rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng. “Ta…” Tây hộ pháp nhìn về phía ba vị huynh đệ, cứu mạng a cứu mạng~!

“Tiểu Tây đối với nam nhân không có hứng thú, hẳn là muốn ngủ với giáo chủ người.”

“Không đúng, không đúng, đại Tây nào dám ngủ với giáo chủ, nhiều lắm là ngủ một chút giáo chủ phu nhân.”

Nam Bắc hộ pháp mỗi người một ý.

Tây hộ pháp vẻ mặt hắc tuyến, thực sự muốn đập đầu chết đi. Các huynh đệ, ta tuy rằng lúc trước khi bị bắt nhập ma giáo đã từng thề nguyền rằng, nhất định phải lấy giả ngây giả dại làm vũ khí, đem quyết tâm gây sóng gió tiến hành đến cùng, nhưng, lúc này không phải cố ý muốn làm điều ác, lại thật sự sắp bị sét giáng xuống rồi!

Sở Trường Ca tươi vẫn cười, nhưng tươi cười này xem ở trong mắt tứ đại hộ pháp lại dị thường kinh khủng, “Dù sao ta cũng không vội, con đường phía sau ta sẽ không cần ngồi xe ngựa, đổi ngồi kiệu.”

“Không thành vấn đề, thuộc hạ nhất định thay giáo chủ tìm nhuyễn kiệu xa hoa nhất phong cách nhất đứng đầu toàn Đại Nghiệp Vương Triều.” Tây hộ pháp đặc biệt chân chó nói.

“Cỗ kiệu của Sở Trường Ca ta đương nhiên phải tốt nhất.” Hắn dừng một chút, còn nói: “Vì tiết kiệm ngân lượng, giảm bớt người rảnh rỗi, không cần thiết mướn kiệu phu.”

Không cần thiết mướn kiệu phu là có ý gì? Tứ đại hộ pháp nhất thời cảm thấy một mảnh mây đen đang bay lượn trên đỉnh đầu, dự cảm không tốt, không tốt a~.

Không phải Giáo chủ lại muốn bọn họ… làm kiệu phu chứ?

Quả nhiên, Sở Trường Ca nói ra câu sấm sét chấn động.”Bốn các ngươi, làm kiệu phu cho ta.”

Bốn người bi ai ba giây.

“Giáo chủ, mướn kiệu phu, cũng đâu tốn bao nhiêu tiền.”

“Đúng vậy, cùng lắm thì chúng ta thay người xuất tiền túi.”

“Cỗ kiệu cũng do chúng ta mua.”

“Kiệu phu cũng do chúng ta làm.”

“Tiểu Bắc!”

Ba đạo tầm mắt giống như muốn giết người cùng nhau bắn về phía Bắc hộ pháp.

Bắc hộ pháp vẻ mặt vô tội kiêm vô thố, “Nói sai, nói sai.” Thật tình nói sai.

Sở Trường Ca cười tủm tỉm vỗ vỗ vai hắn, lời nói thấm thía: “Tốt lắm, Bắc hộ pháp có thể có giác ngộ này, bản giáo chủ cảm thấy vui mừng sâu sắc.” Sau đó lại đối với ba người còn lại nói, “Ba người các ngươi, nên học tập Bắc hộ pháp nhiều.”

Muốn giết người, phi thường muốn giết người.”Giáo chủ, chúng ta đi diệt Danh Kiếm sơn trang trước rồi trở về làm kiệu phu cho người.”

Sở Trường Ca bộ dáng tao nhã, khẽ cười, “Cho ta một lý do.”

“… Phương Hồng Phi khi dễ phu nhân.” Lý do này còn chưa đủ sao?

“Hắn khi dễ ra sao?” Hắn không cho rằng nàng là loại người mà bất cứ ai cũng có thể khi dễ.

“Không có, nhưng là hắn có ý đồ.”

“Chỉ mỗi cố ý đồ còn chưa đủ. Ma giáo chúng ta giết người, luôn luôn quang minh chính đại, có lý do rõ ràng, các ngươi tùy tiện hành động, sẽ phá hỏng thanh danh của ta.”

Thanh danh của ngươi còn chưa đủ xấu xa sao? Bốn người vô cùng ăn ý, trong lòng đồng loạt đều có suy nghĩ giống nhau.

Sáng ngày tiếp theo, một tin tức kinh động toàn giang hồ — Tất cả nam nhân ở Danh Kiếm sơn trang trong một đêm toàn bộ bị cạo trọc, đỉnh đầu lưu lại một câu dùng mực nước viết ‘Sở mỗ đến đây du ngoạn’.

“Ma giáo thật sự khinh người quá đáng! Cha, chúng ta kêu gọi giang hồ hảo hán, huyết tẩy Hắc Phong Sơn.” Phương Hồng Phi hận không thể lập tức giết Sở Trường Ca.

“Nói xàm!” Phương Thanh Thành xanh mặt quát lớn, “Ngươi cho mình là ai, người khác dựa vào cái gì nghe ngươi kêu gọi?”

“Ma giáo làm nhiều việc ác, ai cũng oán hận mà!”

“Lời tuy như thế, nhưng những kẻ trong ma giáo người người đều âm hiểm độc ác, võ công của Sở Trường Ca lại sâu không lường được, không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

Phương Hồng Phi tức giận đến mặt cũng vặn vẹo, không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ Danh Kiếm sơn trang chúng ta phải nén giận như vậy, bị võ lâm đồng đạo chê cười sao?!”

“Việc nhỏ không nhịn sẽ bị loạn đại mưu.”

“Nhưng là…”

“Phi nhi.” Phương mẫu vẻ mặt hiền lành cắt ngang hắn, “Sao con còn ko vào trong gội đầu đi?”

“Ta…” Phương Hồng Phi nắm chặt quyền đầu, trong mắt bộc phát lên sự căm hận, “Một ngày nào đó, ta muốn làm cho Sở Trường Ca quỳ gối dưới kiếm của ta cầu xin tha thứ!” Nói xong, phẩy tay áo bỏ đi.

Phương mẫu ngạc nhiên, “Lão gia, Phi nhi nó…”

“Để nó đi đi.” Phương Thanh Thành thở dài thật sâu, có lẽ, ông ta thật sự sai lầm rồi, có lẽ không nên để cho Phi nhi từ hôn.

Danh Kiếm sơn trang từ trên xuống dưới có không ít nam đinh, duy độc nhất chữ trên đỉnh đầu Phương Hồng Phi không phải viết lên, mà là dùng nội lực đem mực nước bức khắc lên, trừ phi lột bỏ đi lớp da đó, nếu không cả đời cũng đừng mong rửa sạch càng đừng nói sẽ mọc ra lớp tóc mới.

Hậu hoa viên của Mộ Dung phủ, trăm hoa đua nở, hương thơm bốn phía.

Mộ Dung Vân Thư một mặt vẽ tranh, một mặt nghe Lục nhi hăng say thuật lại lời đồn đãi, tâm tình vui vẻ.

“Cô gia thực khí phách!” Lục nhi vẻ mặt sùng bái nói lời tổng kết.

“Ừ.”

“Cô gia đối với tiểu thư thật tốt!”

Tốt… Sao? Tay Mộ Dung Vân Thư run lên, một giọt mực nước rơi lên tờ giấy Tuyên Thành trắng tinh, rất nhanh chóng lan ra thành một chấm đen lớn. “Bỏ đi.” Nàng vô hạn tiếc hận nói thầm.

“Mọi người đều hâm mộ người gả cho một lang quân tốt!”

Hâm mộ? Không thể nào. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều muốn cấu kết ma giáo rồi? Mộ Dung Vân Thư mỉm cười, “Là cưới.”

“Cũng không khác mấy.” Lục nhi không để ý lắm khoát tay, bỗng nhiên nhìn tranh vẻ mặt kì quái hỏi, “Tiểu thư, người trên lưng ngựa sao lại không vẽ?”

“Vốn không có.”

“Nhưng là thoạt nhìn hẳn là có mà.” Lục nhi không hiểu về tranh, nhưng con tuấn mã cuồng dã chạy trên vách núi này hẳn là có người cưỡi mới đúng, hơn nữa phải là người cũng dạng ngông cuồng hoang dã đến không thể kềm chế.

Lục nhi lại nhìn về phía chủ nhân, lại phát hiện trên mặt nàng nổi lên một vệt đỏ ửng khả nghi, nhất thời hiểu ra “Thì ra tiểu thư là muốn vẽ cô gia a~!”

“Ai muốn vẽ hắn? Đừng nói bậy!” Mộ Dung Vân Thư giận dỗi, mặt lại khó kiềm được đỏ bừng đến tận mang tai.

Lục nhi cười trộm, “Không nói thì không nói.” Tiểu thư cư nhiên cũng biết thẹn thùng, thật sự là điều hiếm có trong thiên hạ!

“Đi lấy họa trục ( cái mà để cuốn tranh lại thành cuốn đó ^^) đến.” Mộ Dung Vân Thư bởi vì trên mặt nóng bừng cảm thấy xấu hổ vô cùng, đành phải đuổi nàng đi.

“Nga, em nhất định sẽ chọn loại họa trục tốt nhất.” Lục nhi vẻ mặt ái muội cười hì hì chạy đi.

Mộ Dung Vân Thư vội vàng bưng tay, muốn giảm đi độ nóng trên mặt, sau đó cầm lấy bút, từ chấm đen bắt đầu vẽ. Mãi đến khi vẽ xong, nàng mới đột nhiên phát giác, khi vẽ lại trong vô thức nghĩ đến dung mạo của hắn, giống như hắn là người cực kì quen thuộc, cứ tự nhiên mà hiện ra từ nét vẽ.

“Thật là kỳ quái.” Nàng nhỏ giọng nói thầm.

“Đúng vậy, thật là kỳ quái, vì sao bên trong bức họa, điệu bộ của cô gia thoạt nhìn cũng có nhân tính vậy nhỉ?”

Tâm tư hoàn toàn để vào trong bức họa Mộ Dung Vân Thư bị thanh âm thình lình thốt lên ở phía sau sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cách vài giây nỗi lòng mới khôi phục bình tĩnh, ” Em nói hắn không có tính người?”

“Chỉ tiểu thư họa mới có nhân tính.”

Hoặc là… Chính là em không thấy được thôi. Trong lòng Mộ Dung Vân Thư nói như vậy, vẻ mặt sợ sệt nhìn vẻ phong thần tuấn lãng, hăng hái trong bức họa Sở Trường Ca, suy nghĩ ngàn vạn, qua hồi lâu đột nhiên hỏi, ” Em nói triều đình đã muốn hạ lệnh truy nã Sở Trường Ca?”

“Đúng vậy, em còn lén lấy về nè, đầu của cô gia hiện tại thật đáng giá.” Lục nhi đưa lên lệnh truy nã.

Mộ Dung Vân Thư mở lệnh truy nã bị gấp nhiều nhăn nhúm, ngẫm nghĩ một lát, mới thấp giọng nói: “Đầu người ba vạn lượng, nếu có hình ảnh… Ít nhất cũng có thể trị giá được ba mươi lượng…” Sau đó, ngẩng đầu nhìn Lục nhi nói, “Đem bức họa ta vẽ vừa rồi đưa đến nha môn, đổi lấy vàng mua thức ăn vặt ăn.”

“Ha?” Lục nhi nghĩ rằng mình đã nghe lầm, “Đưa đến nha môn?”

“Ừ, hình trên bức lệnh truy nã này quá xấu, một chút cũng không giống hắn.”

Lục nhi vẻ mặt hắc tuyến, “Tiểu thư, tuy rằng người nọ bị họa cái mũi không giống cái mũi, ánh mắt không giống ánh mắt, nhưng thiên chân vạn xác là cô gia a! Người làm sao có thể… làm sao có thể nối giáo cho giặc chứ!”

“Giúp triều đình tróc nã khâm phạm, sao lại có thể nói là nối giáo cho giặc chứ?”

Lục nhi nghẹn lời, vắt hết óc suy nghĩ hơn nữa ngày mới nghĩ đến một câu để phản bác nàng, “Tiểu thư, người đã nói xuất giá phải theo chồng!”

“Ừ.” Mộ Dung Vân Thư nhẹ nhàng gật đầu, lại đem lệnh truy nã cầm lên tay cẩn thận nhìn vài lần, nói: “Hắn cũng nhất định đối với bức họa này thực không hài lòng.”

“…”

Lục nhi nhìn trời, cô gia, nô tỳ em đã hết sức, ngài tự cầu nhiều phúc đi.