Nhân Thú Đáng Yêu

Chương 14




Nghe những gì Lãnh Tuyết nói nàng bỗng mang một cảm giác mơ hồ, xâu chuỗi lại rồi chợt nhận ra điều bất ổn.

Tuy nàng vô tâm vô tư nhưng không đến nỗi ngu, nên cũng biết mình vừa hành động gì đó khiến mọi người nghĩ mình thách đấu chức tộc trưởng, mà cách thi đấu chính là đi săn đọa lạc giả. Lúc này Nhật tâm nàng thật là rối não mà.

Trước một nền văn hóa khác biệt lớn đến như vậy hở một tí là sẽ gây nên sự kiện. Thật không biết sẽ còn xảy ra những tình huống gì nữa. Nhìn lại Nhĩ Lạc vẫn đang đứng đó nhìn vẫn còn nguyên dạng thú. Nàng có thể không hiểu ngôn ngữ thú, nhưng thấy đôi mắt long lanh như muốn khóc lại miên man bao suy tư nghi hoặc, trong lòng nàng bỗng trĩu nặng.

Thử nghĩ xem nàng đang là tranh chức tộc trưởng với chồng nàng đó, mang suy nghĩ của người hiện đại, nàng nhìn Nhĩ Lạc đầy cảm thông. Chắc là Nhĩ Lạc đang tổn thương và đả kích nhiều lắm vợ mình lại muốn “cướp chức” của mình. Nhật tâm thở dài.

Thật ra lúc này Nhĩ Lạc long lanh sắp khóc là hoàn toàn đúng, nhưng hắn là nhìn vê thê hắn vô cùng lo lắng cho an nguy sinh mạng của nàng. Nếu nàng muốn làm tộc trưởng chỉ cần nói hắn một câu hắn sẵn sàng nhường chức cho nàng mà. Tuy nàng có hơi yếu ớt nhưng lại rất thông minh. Nếu nàng làm tộc trưởng hắn cũng chẳng ngại ngần đứng sau mà ủng hộ, cũng như thu vén đại cục cho nàng. Nhưng tại sao lại trước mặt mọi người thách đấu bắt đọa lạc giả. Tại sao lại dấn thân vào nguy hiểm như vậy. Cuối cùng thì hắn đã làm gì sai để nàng dày vò hắn như vậy. Tim hắn quặn lại. toàn thân tê bại, ê buốt. Hắn thực sự không hiểu.

Lãnh tuyết thì khác, trong mắt hắn thê của hắn cực kì thông minh, cực kì linh hoạt, lại cẩn trọng, hắn cho rằng nàng đã chắc phần thắng trong tay nên mới như thế. Dù thế nào chỉ là quyết định của thê hắn, hắn sẽ ủng hộ. Mà nhất thời quên mất bắt đọa lạc giả nguy hiểm thế nào.

Đám sư tử trăng và kì lân thì vô cùng kinh ngạc nhìn về phía giống cái kia. Giống cái này chẳng phải quá tự cao rồi sao, ngu si và không cần mạng. Trong mặt lộ rõ vẻ kinh thường nhìn về Nhật Tâm, tiếc rằng từ sau chuyện cái khố nàng đã không còn để bọn họ vào trong mắt vốn dĩ coi như vô hình.

Huyết Nhãn và một số phu khác của nàng thì trong lòng cực kì mâu thuẫn, nên ủng hộ quyết định này của nàng hay nên khuyên ngăn. Mà có muốn ngăn cũng quá muộn, đã là đứng trước bộ tộc mà tuyên bố như thế bây giờ không thể rút lại nữa. Chỉ cần nàng cần bọn họ, nhất định bọn họ quyết không từ nan sẽ hết lòng, bọn họ ko hẹn mà cùng suy nghĩ sẽ âm thầm theo nàng, nếu nàng gặp nguy hiểm ko ứng phó được sẽ liều mạng ra bảo vệ nàng.

Nhật tâm lúc này thực sự rất trăn trở, nàng cũng không biết phải làm sao mới tốt. Không thể cứ để tình trạng khác biệt văn hóa này gây ra những sự kiện dở khóc dở cười như vậy nữa. Nàng cùng không muốn một ngày nào đó mình vừa đưa tay “gãi mông” tự nhiên bị cả tộc vây lại đánh vìhành động đó có nghĩa là “mọi người hãy đánh tôi đi”. Khóe môi giật giật, lòng đầy kinh hãi. Cuối cùng còn bao nhiêu cái hành vì có thể gây nguy hiểm cho nàng nữa đây. (Nàng là tự tưởng tượng nhé, tộc ko có quy định cái điều “gãi mông” này.)

Cuối cùng cũng đưa ra quyết định nàng nói Lãnh Tuyết triệu tập 20 phu của nàng lại (đã bao gồm Nhĩ Lạc) vào căn nhà gỗ. Bên ngoài có 2 bóng trắng rình mò. Ai cũng biết chỉ mình nàng ko biết, không thấy nàng đuổi 2 tên kia, nên bọn họ cũng ko nói gì.

Nhĩ Lạc là không kiềm lòng được chạy đến trước mặt nàng đôi mắt long lanh lúc này đã hóa người. Hắn ôm chặt lấy nàng, mà kích thước quá chênh lệch mặt nàng ụp vào bụng trên của hắn. Cảm thấy tủi thân vì bản thân qúa nhỏ bé.

-Tại sao chứ? Có phải anh làm sai điều gì? Anh nhất định sẽ sửa, đừng ghét anh có được không?--- Cảm thấy có vài giọt nước nhỏ trên đầu mình. Nhật Tâm nhìn lên thấy một đôi mắt đỏ hoe ngấn lệ. Không ngờ một tên cao lớn đẹp trai như vậy rơi nước mắt lại có thể khiến người ta xót xa đến vậy, tim thấy nhói một cái. Nàng giơ tay lên lau lau dòng nước mắt chảy ra hết sức ôn nhu.

-đừng khóc. Em xin lỗi. Là tại em không tốt. Tại em tính khi trẻ con, không biết cân nặng nhẹ.---nàng kéo vai hắn xuống. Hôn lên cánh môi hắn. Trong sự kinh ngạc của hắn. Nhanh chóng hắn đáp trả, nhấc bổng nàng lên, đôi môi không ngừng gặm mút đôi môi nàng không chịu buông tha, chiếc lưỡi ẩm ướt ấm áp tấn công đàn áp chiếc lưỡi của nàng. Có thứ gì đó đã đổi kích thước đang gây khó chịu cho nàng, nàng đẩy hắn ra, nhưng mãi cho đến khi hôn thỏa mãn mới chịu buông nàng.

Đáp trả như vậy là quá nồng nhiệt rồi. Nàng chỉ là muốn an ủi hắn. Bây giờ thì 2 má nàng đỏ ửng. Nhìn về phía 19 mỹ nam tử đang lóe lên đôi mắt ganh tị nhìn hắn lại là đôi mắt cầu xin nhìn nàng như thể đang nói, bọn họ cũng muôn hôn nàng như thế.

Lạc đề, hoàn toàn là lạc đề mà. Nàng kêu họ đến không phải như những gì họ đang nghĩ. Trấn tính bản thân nàng giõng dạc.

-Em không hề có ý định thách đấu chức tộc trưởng với anh Lạc Nhĩ.---Đôi mắt mọi người nhìn nàng kinh ngạc hoang mang Nhĩ Lạc cũng không ngoại lệ. Nàng liền tiếp lời.

-Có vẻ ngay từ đầu mọi người đã hiểu sai hành vi của em. Em giới thiệu tên của mình chỉ là thể hiện sự thân thiện chứ ko phải muốn nạp phu, bộ lạc em không có tập tục này. Hôm nay em làm như vậy vì quá tức giận lúc trước Nhĩ Lạc đã hóa gấu hù dọa em, không nghĩ hành vi đó là thách đấu tộc trưởng. Ngoài ra ở đại lục của em cũng không hề có nhân thú, giống đực cũng giống như bọn em không thể hóa hình. Em đến từ một đại lục rất xa, vô cùng khác biệt. Em quyết định phải nói ra, vì em không muốn lần sau em lại vô tình gây ra chuyện gì mà bản thân mình cũng không biết.

Tất cả những gì nàng nói như sét đánh ngang tai bọn họ. Nói như vậy thì chăng lẽ nàng ko hề yêu thích bọn họ, ko muốn bọn sao, nếu chấp nhận chuyện này bọn họ sẽ trở thành “không là gì” với nàng sao. Tuyệt đối ko. Bọn họ nhất định sẽ không vì những giải thích này của nàng mà cho nàng từ chối bọn họ. Dường như chỉ còn quan tâm có một vế, bọn họ liền nhao nhao.

“Em là trước bộ lạc nhận bọn anh làm phu. Chuyện này ko thể vì một lời giải thích mà coi như ko có gì”. “Sống làm phu của em, chết làm ma của em”, “dù thế nào em cũng là thê của anh”, “đúng rồi”, “chuyện gì có thể đổi chuyện phu thê tuyệt đối không đổi”, “em ko thể nuốt lời, ko cho em nuốt lời”, “anh không cần biết gì hết, em là thê của anh”.