Nhân Tình 2

Chương 36: Chương 36





Ánh mắt cô nhìn anh ánh lên phần cầu cứu.

Vương Đình Phong chỉ đành gật đầu.

Hôm trước anh mới xem qua còn hôm nay chính thức thực hành nên có đôi phần gượng gạo.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô nhẹ nhàng.

Nhưng với liều lượng thuốc trong người cô như vậy là không đủ, cô ôm chặt lấy anh kéo anh lại gần mình hơn.

Vương Đình Phong cảm nhận được điều gì khác lạ ở mình, nhanh chóng phối hợp cùng cô.

Chiếc lưỡi nhỏ cậy mở hàm răng trắng sứ tiến sâu vào bên trong.

Hai người cuốn lấy nhau, dây dưa một hồi tạo ra những âm thanh mĩ miều cuối cùng là sợi chỉ bạc khi buông tay.
Không mất thời gian để chờ đợi, cô gấp gáp cởϊ áσ cho anh.
Bế em lên giường!
Cô nhỏ giọng cầu xin, anh gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng làm theo.
Chiếc váy trắng cô mặc trên người cũng rơi xuống đất để lộ ra cơ thể mềm mại, cảnh xuân nhanh chóng thu gọn trong tầm mắt anh.

Hai người, hai cơ thể tr@n trụi ôm chặt lấy nhau.

Cô chủ động hôn anh, nụ hôn vô cùng nồng cháy.

Anh cũng mau chóng làm theo những gì mình đã thấy.
Anh cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng ngần để lại trên đó vài vết tích nhỏ.


Hơi thở ấm nóng di chuyển dần xuống dưới cuối cùng dừng lại ở пɡựᴄ.

Bàn tay to lớn bắt đầu làm việc, nhẹ nhàng bỡn cợt tạo kɧoáı cảʍ.

Bên còn lại được anh chăm sóc tận tình bằng chiếc lưỡi nhỏ.

Đầu óc cô dần trở nên mụ mị, hai tay nắm chặt lấy grap giường khiến chúng trở nên nhàu nhĩ.

Thanh âm yêu kiều không ngừng phát ra từ miệng cho.

Anh càng trêu đùa bên trên, cô càng cảm thấy trống rỗng bên dưới.

Vì không chịu đựng được mà cầu xin:
Phong! Làm ơn...cho vào đi! Em không chịu được nữa rồi.
Anh nhìn xuống dưới gật đầu hiểu ý cô.

Từ nãy đến giờ anh cũng cảm thấy khó chịu mặc dù không biết bản thân bị gì.

Anh nhanh chóng để thứ to lớn ấy xâm nhập vào cơ thể cô.

Những giọt máu chảy xuống thấm đẫm ga giường, cô chau mày:
Đau! Đau quá!
Nghe cô kêu đau, anh hoảng hốt:
Anh làm vợ đau hả? Vậy để anh đi ra.
Đừng...đừng mà, anh tiếp tục đi!
Anh gật đầu tiếp tục.


Lần đầu luôn đau thế này sao? Cô cố gắng chịu đựng tay nắm chặt lấy giường không buông.

Sợ vợ đau, anh không dám làm mạnh mà nhẹ nhàng di chuyển.

Cơ thể hai người dần hoà lại làm một.

Cơn đau chỉ đến lúc đầu, cảng về sau càng thấy dễ chịu hơn hoặc có thể do một phần tác dụng của thuốc.
Anh chưa bao giờ có được cảm giác này, cảm giác lạ lẫm đến nỗi không thể diễn tả.

Có lẽ khi đạt đến một giới hạn nào đó, con người sẽ thay đổi và anh cũng vậy.

Hành động nhẹ nhàng, chậm rãi này khiến anh khó chịu.

Bên dưới bắt đầu luân chuyển nhanh hơn, mạnh hơn.

Cô nhanh chóng nhận ra điều ấy hoảng hốt nói với anh:
Phong! Chậm...chậm lại, em không chịu được.
Phong! Em...dừng lại đi!
Du͙c vọиɠ che mờ lý trí, khiến tai anh chẳng còn nghe thấy gì.

Anh vẫn tiếp tục thậm chí còn nhanh và mạnh hơn rất nhiều.

Dù cô cố gắng cầu xin thế nào, tình hình vẫn không thay đổi.

Ái tình bị kícɧ ŧɧícɧ mãnh liệt, cô ưỡn người, miệng nhỏ liên tục phát ra âm thanh.

Đầu óc trở nên trống rỗng, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực đành mặc anh thỏa sức chơi đùa.
Anh bắt đầu thở d ốc nhanh chóng tiến đến giai đoạn cuối cùng.

Cô cũng không nhịn được hét lên một tiếng.

Anh gầm gừ vài tiếng trong miệng đem thứ chất lỏng trắng đục vào bên trong cô..