Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chương 6: Trở lại Hoa Sơn




Mỗi sáng ngày trước sư tỷ đều đến đạp ta từ trong chăn tỉnh dậy để đi luyện công, mỗi lần như vậy ta muốn ôm chăn ngủ tiếp cũng không được, nhưng lần này do ngủ quá say, tiếng rống giận dữ vang dội bên tai, mà hai mắt ta gần như dính chặt, thiếu chút nữa khóc, “Sư tỷ, cắt đứt quan hệ đi.”

“...” Sư tỷ kìm nén việc muốn đánh vào mặt ta, “Lê Tử, muội còn không tỉnh lại, tên tiểu quỷ kia sẽ có chuyện thật đó.”

Ta sợ hết hồn, lập tức đứng dậy, chớp mắt một cái tay chân và lưng đau như bị kim châm, ta kìm nén đau đớn hít một ngụm không khí, “Hắn bị làm sao?”

Sư tỷ nhíu mày, “Huyệt đạo của tiểu quỷ kia cực kì khó giải, hỏi ai đã điểm huyệt hắn, hắn lại không chịu trả lời, bọn người thái sư phụ cũng hết cách luôn rồi. Nên đành phải gọi muội tỉnh dậy, mau cùng ta đến đó.”

Trong lòng nhất thời khó hiểu, tại sao tên tiểu quỷ kia không nói ra là ta đã điểm huyệt hắn.

Nằm nghỉ ngơi hơn nửa ngày, lại có thuốc trị thương, mấy vết thương khắp người không còn đau nhức nhiều nữa. Ta đi cùng với sư tỷ tới chỗ bọn người thái sư phụ, nhìn đám đông người đang đứng đợi, không tránh khỏi căng thẳng nuốt nước miếng.

Trời lúc này vẫn còn âm u, chưa sáng hẳn, cánh cửa Túc Tâm đường mở lớn, ta cảm thấy sắc mặt những người kia rất không tốt. Tại sao thái sư phụ sư phụ cùng với các sư bá sư thúc lại cùng lúc xuất hiện ở đây, không cần nói cũng biết - - Hoa Sơn chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.

Ta đưa mắt liếc nhìn xung quanh, nhưng không thấy tên tiểu quỷ kia đâu. Nghiêng đầu nhìn sư tỷ, sư tỷ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sư phụ thấp giọng, “Còn không mau quỳ xuống nhận tội.”

Thái sư phụ chậm rãi nói, “A Lê bị thương ở chân, không cần quỳ đâu.”

Khẽ liếc qua khuôn mặt sư phụ trông hắn vô cùng hung dữ nha, chỉ vậy thôi là chân ta đã bắt đầu thấy đau nhức rồi. Mỗi lần luyện công, ta đều bị đánh ở bắp chân, nghĩ lại cảm thấy thật sự sợ hãi, run rẩy nói, “Thái sư phụ, sư bá sư phụ sư thúc, các ngài muốn căn dặn con chuyện gì sao?”

Sư phụ lớn tiếng quát, “Nghịch đồ! Dám cấu kết cùng với người trong ma giáo, tội không thể tha! Chuyện vây diệt Thủy Đông Lưu lần này bị lộ thông tin ra ngoài, ngươi lại là người cuối cùng trở về núi, có phải do ngươi giở trò hay không?”

Ta nháy mắt mấy cái, này... Này mất tích vài ngày thì sẽ trở thành nhân vật phản diện hay sao? Còn chưa kịp phản ứng, sư phụ đã buộc cho ta cái tội danh như vậy, ta cảm thấy rất oan ức, “Đồ đệ không có... Ngày đó con ở trong ngôi miếu hoang, tìm thấy một đứa bé, chính là tên tiểu quỷ kia. Lúc mọi người rút lui con phải kéo tiểu quỷ đó đi theo nên lạc mất mọi người, rồi còn chạy sai hướng, nên rơi xuống đáy cốc, bị người trong Tà Nguyệt Cung bắt giữ cả ngày.”

Thái sư phụ vuốt chòm râu bạc trắng, suy nghĩ một lát, khẽ gật đầu, “Tà Nguyệt Cung đúng là ở gần chỗ đó.”

Ta nhẹ nhàng thở phào, “May mắn gặp Hành Sơn sư thúc ngài ấy cứu con thoát ra khỏi sơn cốc, xong rồi đưa con đến một trấn nhỏ.”

Sư phụ nhíu mày, “Cái gì Hành Sơn sư thúc?”

Ta gãi gãi đầu, chỉ chỉ sư tỷ đứng bên cạnh, “Sư tỷ biết rất rõ vị ấy, lúc ở trong miếu sư tỷ giới thiệu cho con biết.”

Ánh mắt mọi người đồng loạt di chuyển đến người sư tỷ, ta bỗng nhiên cảm thấy toàn thân thật thoải mái a. Sư tỷ không chút suy nghĩ nói, “Làm sao sư thúc có thể xuất hiện ở Tà Nguyệt Cung chứ. Khi đó chúng tôi rút lui cùng nhau, vừa hay hắn với ta cùng Tam sư huynh ở chung một đội, đồng thời quay lại khách điếm. Mãi cho đến ngày hôm sau mới nói lời từ biệt, mỗi người đi một hướng.”

Ánh mắt nóng bỏng lại nhìn chằm chằm vào ta, lưng của ta thiếu chút nữa là chảy đủ mồ môi để tạo thành sông, mà hình như tên kia chưa từng xác nhận với ta hắn là Hành Sơn sư thúc, “Thái sư phụ có thể hỏi tên tiểu quỷ kia, hắn sẽ chứng minh sự trong sạch cho con.”

Thái sư phụ hỏi, “A Lê, phương pháp điểm huyệt kia, là người nào dạy cho con?”

Ta nghiêng đầu suy nghĩ, thấy sắc mặt mọi người xanh lè y hệt bộ dáng của Diêm La, vẻ mặt ta nghiêm túc trả lời, “Chính là cái vị Hành Sơn sư thúc giả mạo đó.”

Dứt lời, sắc mặt của mọi người trong đại đường đều biến đổi, nguyên một đám sương mù bao phủ xung quanh ta cảm thấy mình phải chịu áp lực rất lớn, yếu ớt nói, “Thái sư phụ, sư phụ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì... Còn tiểu quỷ kia đang ở đâu?”

Sư phụ quát, “Ngươi bị người ma giáo lừa gạt, mà lại không biết, còn cả gan đi học công phu điểm huyệt của tà giáo, thật hổ thẹn với tổ sư gia, mau đến trước bài vị sư tổ quỳ một canh giờ sám hối cho ta.”

Đại não lập tức ù ù, như vậy là, cái vị Hành Sơn sư thúc kia thật sự là người trong ma giáo, sớm nghe nói võ công Tây vực rất khác so với người chúng ta, chẳng trách không có cách giải huyệt. Ta đành phải chấp nhận bản thân mình xui xẻo, đứng dậy đi đến Từ đường (*). Mới đi được vài bước lập tức nhớ tới tiểu quỷ, nghiêng người hỏi, “Thái sư phụ... Tiểu quỷ kia như thế nào rồi ạ?”

(*) Từ Đường: nơi để thờ lạy bài vị tổ tiên

Thái sư phụ giống như một vị cao tăng đắc đạo đưa tay nhẹ vuốt chòm râu, “Vẫn chưa giải được huyệt.”

... Thái sư phụ ngài không phải là cao thủ trong cao thủ sao... Ta im lặng, không ngờ lại làm liên lụy đến tiểu quỷ, nếu cả đời đều không giải được huyệt đạo cho hắn, vậy ta có nên cõng hắn đi tới chỗ Ma giáo hay không? Nghĩ đến bọn người Ma giáo độc ác kia, khó khăn nuốt nước miếng, thật sự là... Quá kinh khủng mà, ô ô ô.

Lê bước chân nặng nề đi đến Từ đường, chọn một cái đệm dày nhất, quỳ hai đầu gối xuống, bắt đầu đánh chu công chung với bài vị tổ sư gia... Không đúng, bắt đầu thực hiện chiến dịch thành tâm sám hối.

Một canh giờ sau, quỳ đến hai chân tê liệt, cầm cây chổi chống đỡ cơ thể ráng đi đến nhà ăn, việc trước mắt là ăn no cái bụng để hồi phục sức khỏe. Ai ngờ đến không đúng lúc, thời điểm ta tới thì nhìn thấy sư tỷ bưng bát cháo cuối cùng đi ra ngoài, ta kêu to một tiếng “Sư tỷ”!

Người sư tỷ run lên, nhìn người trước mắt ra vẻ ghét bỏ, “Lê Tử, muội ngáp một tiếng cũng dư sức thổi bay hổ đó muội biết không.”

Ta cười đùa đi đến bên cạnh nàng, “Sư tỷ, sư tỷ xinh đẹp thiện lương à... Có thể nhường chén cháo này cho muội được không?”

Sư tỷ nheo mắt nhìn ta, “Cháo này là đưa cho tiểu quỷ kia, nếu vậy muội có muốn thương lượng với hắn một chút hay không?”

Nghĩ đến tên tiểu quỷ kiêu ngạo độc mồm độc miệng, ta vuốt vuốt cằm, thôi cứ mang cháo qua cho hắn cũng được, ta liền hỏi sư tỷ chỗ hắn đang ở, rồi vội vàng qua đó coi tình trạng hắn thế nào.

Lục sư thúc đã đến thăm tiểu quỷ trước ta một bước, lúc hắn đi ra gặp ta đứng ngoài cửa, từ xưa tới nay Lục sư thúc nổi tiếng là người ôn hòa hiền lành nhìn thấy ta hắn mở miệng chào hỏi, “Chuyện tình ngày ấy đã được chứng minh, A Lê khiến con chịu khổ rồi.”

Ta lập tức cảm động lệ rơi đầy mặt, cuối cùng cũng được chứng minh trong sạch. Ban đầu còn định độc chiếm bát cháo thịt này, hiện tại ta quyết định đưa nó cho tiểu quỷ ăn, không nên lợi dụng chuyện công để trả thù riêng nha.

Vào bên trong, tiểu quỷ đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ đối diện cửa sổ, mắt hắn nhìn ra ngoài cửa sổ đến thất thần. Đợi lúc ta đi gần đến chỗ hắn, liền thò đầu ra, đôi mắt sắc xảo kia lập tức sáng lên, “Ngươi cái tên ngu ngốc này lại xuất hiện.” Ánh mắt của hắn chính là đang cười nhạo ta, “Đồ cặn bã, người đi trên đường ai ai cũng ca ngợi phái Hoa Sơn võ công siêu phàm cực kì lợi hại, vậy mà một cái huyệt đạo cũng không giải được, khiến ta mở rộng tầm mắt quả thật là lợi hại.”

Ta giơ nắm đấm đến trước mũi hắn, “Không được phép gọi ta là đồ cặn bã.”

Đẩy chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, múc một muỗng cháo thơm phức lên thổi thổi cho bớt nóng, sau đó đưa tới miệng hắn, “A nào.”

Hắn lườm một cái, sắc mặt vô cùng khó coi, “Là cháo cho người ăn hay hành tây cho lợn ăn.”

“... bớt soi mói đi.” Ta múc tất cả hành trong bát định đổ đi, nghĩ lại làm như vậy thì quá phí phạm, một ngụm ăn sạch, trong cháo trắng vẫn còn mang theo hương thơm của thịt, có chút ngọt, ta thật muốn ăn hết cả bát. Kiềm chế cái bụng trống rỗng vang lên, ta múc một thìa nữa đưa cho hắn, chỉ thấy khuôn mặt hắn đỏ chót vì bực tức.

“Ta không thèm ăn nước miếng của ngươi.”

Ta nhéo mặt hắn, sau đó nghe thấy tiếng bụng hắn kêu ọt ọt, ngay lập tức đứng dậy vui vẻ nói, “Được, vậy ta ăn hết.”

“... Này!”

Từng miếng từng miếng đút cho hắn ăn xong, sau cùng ta còn tốt bụng lấy ống tay áo của mình lau khóe miệng cho hắn, ta chợt nhận ra rằng bản thân mình rất có tố chất làm một thê hiền lương mẫu (*).

(*) Thê hiền lương mẫu: vợ hiền, mẹ tốt

“Đồ cặn bã, ngươi đắc ý cái gì?”

“Ai làm phu quân của ta nhất định sẽ rất tự hào về ta.”

“Hừ.”

Ta tức giận, dám cười nhạo ta. Chưa kịp giơ nắm đấm để đánh hắn tơi tả, bụng tức thì kêu ọt ọt một tiếng, thật đói...

Tiểu quỷ nhíu mày nhìn, “Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa ăn?”

Ta nhăn mặt, “Chút gạo cuối cùng trong nhà ăn đều nằm trong bụng của ngươi rồi.”

Không ngờ hắn ngược lại không có cười nhạo, miệng mở to, nhưng một lúc lâu sau mới phát ra tiếng, “Ta sẽ mời ngươi ăn một bữa bào ngư viên cá coi như để bồi thường.”

Ta vỗ đầu hắn, “Biết điều được một chút. Ban nãy sư thúc đến đây, cám ơn ngươi đã chứng minh trong sạch cho ta, xém nữa bọn họ kết tội ta là có thông đồng với Ma giáo rồi.”

Tiểu quỷ hừ lạnh, “Ma giáo tuyệt đối không đáng sợ, là do các ngươi quá đa nghi.”

Ta giơ tay trái lên, dựng thẳng hai ngón tay, rồi hà hơi vào hai đầu ngón tay, sắc mặt hắn đột nhiên trắng bệch, “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

“Đừng nhúc nhích, để ta thử giải huyệt cho ngươi.”

“Cứu mạng... Cánh tay ta sắp tàn phế rồi.”

“Đừng kêu gào nữa, ngón tay bị thương của ta chọt miết cũng đau lắm đây.”

Kết quả là thử chục lần vẫn không thành công, chọt đến nỗi cánh tay hắn không tàn thì ngón tay ta cũng muốn phế. Vô cùng chán nản thu tay lại, thêm một lần nữa khẳng định lời thái sư thúc nói 'gân cốt dẻo giai thiên tài võ học' hoàn toàn là lời nói xạo gạt người. Ta thở dài, “Tiểu quỷ, nếu ngày mai vẫn chưa thể giải huyệt, ta dẫn ngươi đi đến chỗ bọn người Ma giáo.”

Hắn miễn cưỡng liếc ta một cái, “Ngươi biết người Ma giáo ở đâu sao? Không phải nói bọn họ là tà môn ma đạo à, ngươi cũng dám đến đó?”

Ta nức nở nghẹn ngào, “Không dám.”

“...”

“Nhưng cũng không thể cứ nhìn như ngươi vậy.” Ta vỗ vỗ ngực, “Chúng ta là danh môn chính phái.”

Hắn lại hừ lạnh, “Chuyện này thì có liên quan gì đến danh môn chính phái... Chờ đã, ngươi ôm ta làm gì, mau buông ta ra!”

Ta ước chừng cân nặng của hắn, nhưng không nghĩ hắn lại nặng như vậy, “Ôm ngươi đặt lên giường nằm, ngồi lâu như vậy chắc mệt rồi.”

Tiểu quỷ chấp nhận số phận lập tức nhắm mắt lại, “Ta lớn như vậy ngoại trừ mẹ ta thì chưa từng có nữ nhân nào ôm qua.”

Vẻ mặt ta trầm ngâm tựa người lớn tuổi đã rất hiểu chuyện đời, “Đời người khó tránh khỏi có lần đầu tiên.”

Đắp chăn cho hắn xong, ta đói muốn hoa cả mắt, “Nghỉ ngơi đi, ta đi tìm đồ ăn. Đợi lát nữa ta lại đến thăm ngươi.”

“Ờ.”

Từ trong phòng tiểu quỷ đi ra, lập tức nhìn thấy các sư huynh sư tỷ đồng loạt chạy ra bên ngoài, tiếng chuông vang lên bên tai.

Chuông ở Hoa Sơn vang lên có ba mục đích, ngắn và chậm nghĩa là nhà ăn mở cửa, nhanh là để tập hợp các đệ tử trong Hoa Sơn, dài mà dồn dập là có kẻ địch tấn công. Hiện tại là loại thứ hai. Ta vội vàng chạy theo các sư huynh sư tỷ đến chỗ đại sảnh, không biết xảy ra chuyện gì.