Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 28




Mộ Cảnh Hành cứng mặt. Tim đập bùm bùm cũng ngừng lại.

- - nói thông suốt gì chứ.

Anh nhìn chằm chằm ánh mắt thanh minh của cô, xem lâu rồi, liền chính mình đều không khỏi có chút hoài nghi, có phải hay không thật ra mình đoán sai..

Chẳng lẽ anh thật là quá muốn nhìn đến hiệu quả nên sinh ra ảo giác?

Mộ Cảnh Hành ánh mắt tối tối, cảm thấy vẫn là nên dò xét một chút.

Nếu thật sự, cô chỉ cần có một chút thông suốt, một chút xíu động tâm như anh nghĩ, cũng không cần lại chơi cái gì uyển chuyển, trực tiếp gọn gàng mà lưu loát nói rõ.

Nếu như một chút xíu thông suốt đều không có xuất hiện, vậy nói ra kết cục cũng sẽ bị cự tuyệt, thuyết minh mồi lửa còn chưa đủ.

Mùa hè thời tiết âm tình bất định, thường thường một khắc trước vẫn là mặt trời rực rỡ vạn dặm, một khắc sau liền mưa to tầm tã.

Hôm nay, thời tiết oi bức vượt quá mức bình thường.

Hạ Nguyên trong phòng làm việc mở điều hòa không khí, "Có phải trời muốn mưa hay không?"

Phượng tỷ uống vào một ly trà lạnh, "Trời mưa cũng tốt, cái thời tiết mắc toi này cũng quá khó chịu, vừa lúc mưa về sau có thể mát mẻ hơn."

"Những năm gần đây này, thời tiết càng ngày càng nóng, hai ngày trước tớ nhìn dự báo thời tiết, dĩ nhiên đạt đến 40 độ, ông trời ơi.." Phượng tỷ rùng mình một cái.

Đi một chút ở giữa hai tòa nhà, đều có thể ra một thân mồ hôi, còn đặc biệt dễ dàng rám đen, bôi một tuýp kem chống nắng đi ra ngoài đều không có bao nhiêu tác dụng.

Hạ Nguyên chọc chọc hình chibi người nhỏ đáng yêu in trên cái ly, tiếc nuối, "Nếu mà mưa xuống mấy ngày.. Vậy thời hạn chúng ta đi vẽ vật thực có phải lại muốn kéo dài hay không?"

Cái ly này là trước đây Mộ Cảnh Hành đưa cho cô.

Thế nhưng trước kia cô đều không có cảm giác gì, bây giờ nhìn, lại cảm thấy phía trên này bản chibi người nhỏ cùng Mộ Cảnh Hành có mấy phần mạc danh giống nhau.

Nhưng Cảnh Hành tại sao muốn đem bản chibi của chính anh đặt ở trên ly cho cô?

Vừa nghe liền cảm thấy không có khả năng rồi, anh cũng không phải tự luyến đến vui vẻ điên cuồng đem mỗi chỗ đều in lên ảnh chân dung của mình.. Cho nên khẳng định là chính cô đang nghĩ vớ vẩn.

Hạ Nguyên uống một hớp trà lớn, cảnh cáo chính mình một tiếng..

Phượng tỷ liếc cô một cái, "Vẽ vật thực có gì tốt, chúng ta làm giáo viên, đến lúc đó còn phải đến phụ trách nhìn học sinh, lỡ như phải leo núi gì đó còn mệt mỏi như vậy, cậu cho rằng là chuyện tốt à."

"Nếu thật muốn đi du lịch, liền chờ nghỉ phép tự mình bay thẳng qua là tốt rồi, muốn đi nơi nào đi đâu, không phải so với cái này nhẹ nhõm hơn nhiều sao?"

Đại loại là thế.

Nhưng Hạ Nguyên cũng không để ý, trong ánh mắt cô toàn bộ đều là ánh sáng óng ánh như cũ, ngay thẳng nói, "nhưng tớ vẫn cứ muốn đi."

"..."

Phượng tỷ quyết định không cùng cô nói cái này.

Dù sao cũng vô dụng.

Hạ Nguyên vô cùng giữ chủ ý.

Nàng dứt khoát dời đi chủ đề, "Cậu đi xe đạp đến à? Đợi lát nữa lỡ như trời mưa, tớ đưa cậu trở về đi."

Hạ Nguyên nói thầm, "Còn chưa nhất định mưa đâu."

Dù sao cô vẫn không thích mưa.

Hai người đang nói, liền nghe bên ngoài bầu trời đột nhiên một trận tiếng sấm, sắc trời tựa hồ đều âm u xuống, mưa to tầm tã không hề có điềm báo trước ào ào nện xuống, rơi trên phíên đá xanh thành từng đám bọt nước.

Học sinh còn ở bên trong sân trường lập tức loạn cả lên, từng người hướng công trình kiến trúc bên cạnh chạy tới.

Lúc này, một đạo tia chớp từ trên trời giáng xuống chiếu sáng nửa bầu trời.

Mấy học sinh đang chạy ở trên đường nhảy dựng một cái, "ĐỜ MỜ!"

"A a a a a a! Đang ở trên đường cái, sét vừa mới từ trên trời đập tới, làm tôi sợ muốn chết."

Chờ chạy đến dưới công trình kiến trúc tránh mưa, học sinh nào chạy chậm quần áo cũng đã ướt một nửa.

Có người cách khá xa, mắt nhìn quần áo gần như ướt đẫm trên người mình, mắt nhìn công trình kiến trúc, dứt khoát cũng không vội, ngừng lại, trực tiếp hướng phòng ngủ đi đến, lau mặt, "Thoải mái quá!"

Dù sao như thế nào cũng chạy không nổi đi, ướt cũng ướt rồi.

Trận mưa này rơi xuống, thời tiết mát mẻ hơn nhiều.

"Lớn như vậy? Thế nào trở về đây.."

"Bà không phải có bạn trai sao? Để bạn trai bà đến đón."

"Hắn? Làm sao có thể? Hắn đoán chừng đã ngủ thành con heo lười."

Một đám nữ sinh đứng ở dưới cửa hiên, nghe tiếng mưa rơi lốp bốp, nhìn mưa như xâu thành rèm châu, có chút phát sầu.

Các nàng trên người đều mặc váy, cái này nếu để ướt đẫm..

Các nam sinh lúc này vẫn rất có sức biểu hiện, khu dạy học đều có đặt dù lấy dùng miễn phí, đều nhao nhao đem dù tặng cho bạn học nữ. Các bạn học nữ tốp năm tốp ba tụm một chỗ rồi đi thành một nhóm, bả vai dù sao ướt cũng đã ướt rồi.

Nhưng ngay cả như vậy dù cũng không đủ nữa.

Mấy cô nàng tụ một chỗ trong nhà bắt đầu gọi điện thoại cho người quen biết, có bạn trai gọi bạn trai, có bạn cùng phòng lại gọi bạn cùng phòng, thực sự không được chỉ có thể chờ một lát xem mưa có thể nhỏ hay không, không được nữa đành phải đội mưa mà đi.

Một đám nữ sinh mặt không biểu tình, ai kêu chúng ta đều là cẩu độc thân chứ.

Phượng tỷ mắt nhìn ngoài cửa sổ, đóng cửa sổ lại, "Nói mưa liền mưa, đi thôi, bây giờ vẫn là tớ.." Đưa cậu..

Phượng tỷ còn chưa nói xong, liền nghe chuông điện thoại di động của Hạ Nguyên vang lên, cô cầm lấy di động, nghi hoặc nhìn thoáng qua, sau đó lên tiếng, "Cảnh Hành.."

Phượng tỷ đem lời nuốt xuống, đem chút trà cuối cùng uống xong, đi thôi, đoán chừng không cần đến nàng, hộ hoa sứ giả đã tới.

Quả nhiên, sau khi Hạ Nguyên nói xong, liền nói Mộ Cảnh Hành tiện đường lại đây mang cô cùng trở về, thuận tiện hỏi Phượng tỷ muốn cùng nhau đi xuống hay không.

".. Hờ hớ." Phượng tỷ hai tay ôm ngực, không có hứng thú uống trà.

Làm một người bạn thân, lúc nên buông tay liền phải buông tay, đi theo làm bóng đèn làm gì.

Lúc Hạ Nguyên xuống dưới, Mộ Cảnh Hành còn chưa tới.

Thế là có học sinh của Hạ Nguyên đã nhìn thấy cô, "Cô giáo Hạ, cô cũng còn chưa đi sao?"

Hạ Nguyên gật đầu, thử kêu lên tên bạn học này.. "Trương Hồng Phi?"

(Yue: Họ hàng gì với Tiểu Lục- Trương Phi Phàm không? > w <)

Cô nhận ra người ra học sinh này, nguyên nhân là cái bạn học này mặt phi thường có đặc sắc, nghiêm túc giống như cục gạch.

"Cô giáo Hạ cô nhận biết em?"

Trương Hồng Phi cả người đều bay bổng, lúc nói chuyện đều không biết mình nói cái gì.

Chẳng lẽ ở thời điểm cậu không biết nhìn thấy cậu đẹp trai?

Không biết qua bao lâu, mới hai mắt đăm đăm nhìn tới nơi hẻo lánh vừa rồi, máy móc lấy di động ra, "Ngao ngao ngao! Các ngươi tuyệt đối không biết lão tử gặp cái gì!"

"Damn it! Cô giáo Hạ cũng tránh mưa ở bên khu ba này! Cô giáo Hạ còn gọi ra tên của ta! A a a a a a a a! Ta muốn điên rồi!"

Tặng kèm ảnh chụp lén một bên mặt.

"..."

Cái bài đăng này lập tức phát hỏa, vô số người nhao nhao xông ra, nhắn lại nói, "Lúc này chính là thời điểm Lôi Phong ta yên lặng ra sân, huynh đệ, ngươi đợi ta!"

"Ta tương đối nhanh! Ta cách khu ba gần! Đều đừng tranh, các ngươi muốn để cô giáo Hạ đáng yêu ở đó chờ sao?"

Thậm chí người bạn học nam này còn nhận được một cái tin nhắn, đến từ bạn tró của mình, tỏ vẻ hắn trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy không thể vứt bỏ người bạn hắn yêu nhất, thế là dứt khoát quyết định bỏ xuống nồi lẩu đến tìm cậu, đây đều là đối với cậu thâm trầm yêu đó.

PS: Làm ơn nhất thiết phải lưu lại cô giáo Hạ, cô giáo Hạ sao có thể mắc mưa!

Trương Hồng Phi đột nhiên vô cùng phẫn nộ, vừa nãy cậu gọi điện thoại cho bạn tró của mình, bạn tró khi đó tỏ vẻ vô lương, hắn đang ở nhà ăn số hai hưởng thụ nồi lẩu mỹ vị, để cậu trước tiên ở đây lạnh cóng một hồi, chờ sau khi hắn ăn đến trình độ bụng no căng mới quyết định muốn qua đón cậu hay không.

Trương Hồng Phi:. Moẹ nó!

Nhưng mà dù bạn tró có tới không, cậu đương nhiên là lựa chọn.. Lưu lại cô giáo Hạ nha! A u, sao có thể để cô giáo Hạ gặp mưa chớ!

Cậu đang chuẩn bị nhắn các vị trên Tieba đừng đến, đắc ý một chút, biểu thị cậu đã quyết định lựa chọn hướng cô giáo Hạ đáng yêu duỗi ra cành ô liu, nhưng không đợi cậu đến gần, lại đột nhiên nhìn thấy, trong màn mưa, một chiếc xe chậm rãi lái tới gần.

Xuất phát từ sự yêu thích đối với xe của con trai, Trương Hồng Phi không khỏi nhìn nhiều vài lần, này vừa thấy liền kinh ngạc, f*ck, theo tin tức về xe của cậu, xe này hình như là bản giới hạn,

Đúng vậy, loại chuyên dụng của lãnh đạo, có tiền mua không được kia.

Sau đó liền thấy xe ngừng lại, từ chỗ ngồi phía sau xe mở ra dù đen, một người đàn ông đi xuống.

Không nhanh không chậm, ưu nhã đi xuống.

Trương Hồng Phi kinh ngạc, tất cả bạn học cũng đang thì thầm nói chuyện.

Mộ Mộ Mộ hiệu trưởng?

Văn phòng làm việc của hiệu trưởng cách nơi này rất xa a a a a!

Mộ Cảnh Hành ở dưới ánh mắt đông đảo này không bị ảnh hưởng chút nào, một tay tiếp nhận ba lô phía sau Hạ Nguyên, một tay ôm lấy bờ vai của cô, đem dù hướng qua bên cô, động tác ở giữa vô cùng.. Không cần ai nhắc nhở, tự biết, tự ý thức được mà làm, cười, "Nguyên Nguyên, đi thôi."

Hạ Nguyên ừ một tiếng, "Đi."

"Trên đường tranh thủ vào siêu thị nhé? Xương sườn cô thích ăn không còn."

"Được được được."

Một cái hình ảnh này.. Một chút đối thoại này..

Trương Hồng Phi sửng sốt.

Trước sân tất cả mọi người sửng sốt.

"..."

Sóng gió trên Tieba còn chưa lắng lại, không ngừng có người ở phía trên nhắn lại, oanh tạc chủ thớt, "Ta đã đi qua! Chủ thớt đâu!"

"Chủ thớt sao lại thế này! Ngươi lên tiếng cái coi! Cô giáo Hạ người còn ở đó hay không?"

Nếu là ở lão tử liền đi qua..

Thật lâu, mới hồi phục gửi ra một câu.

Chủ thớt: Cô giáo Hạ.. Bị heo ủi* đi rồi.

(*: Đào xới đất đá lên và đẩy đi nơi khác)