Nhân Vật Phản Diện Tổng Đang Hoài Nghi Nhân Sinh

Chương 38: Nụ cười của anh càng lúc càng lớn, chờ đợi




Ngày hôm sau.

Trên giường lớn khách sạn, Hạ Nguyên không quá cam tâm tình nguyện mà tỉnh dậy sau giấc ngủ, ôm người trơn mượt kế bên, so với ôm gối còn cảm giác dễ chịu hơn nhiều.

Cô bình thản ở trên lồng ngực bằng phẳng cọ xát.

Có người sờ lên tóc của cô, lồng ngực rung động mạnh, thanh âm có chút khàn khàn sau khi tỉnh dậy, "Tỉnh."

Hạ Nguyên ngẩng đầu nhìn lại, Cảnh Hành đối diện cô cười, mắt như nước mùa xuân, để Hạ Nguyên tâm đều mềm nhũn một chút.

Quả nhiên lam nhan họa thủy mà,

Hạ Nguyên trừng mắt nhìn, mạc danh liền muốn hôn hôn anh, tiến tới hôn ở trán của anh, "Cảnh.. Bảo bối, sáng sớm tốt lành."

"Sáng sớm tốt lành." Mộ Cảnh Hành bật cười, cũng không thèm để ý chuyện hầu như thân phận bị đảo lộn của chính mình và cô, vuốt vuốt trán của cô, "Muốn rời giường hay không?"

Hạ Nguyên suy tư một phút đồng hồ, mặt nghiêm túc, quyết định chịu thua cùng ổ chăn và nam sắc, "Không muốn!"

Cô lưu loát hướng trong chăn rụt rụt, ôm anh, "Lại ngủ một chút nữa." Còn có một canh giờ (2 tiếng), đợi lát nữa không ăn cơm, miễn cưỡng hẳn là đủ một trận "Tập thể dục buổi sáng " của bọn họ.

"..."

(Yue: XXX cho cố mà toàn kéo rèm. Hừ hừ hừ)

Giữa trưa hôm qua mưa đã tạnh rồi, phơi nắng một buổi trưa, nên đường xá đã có thể đi lại, vẽ vật thực thời gian vốn cũng không nhiều, lại ngừng hai ngày, cho nên người trong lớp nếu không đi ra ngoài ước chừng sẽ không đủ thời gian.

Hạ Nguyên mặt mày hồng hào, sau khi rửa mặt, động tác lưu loát đeo ba lô trên lưng, quay đầu nói chuyện với Mộ Cảnh Hành, "Em phải đi rồi, Cảnh Hành, giữa trưa anh đừng quên ăn cơm đó."

Thời điểm cô không chú ý lại quay trở về kêu Cảnh Hành.

Mộ Cảnh Hành từ trong phòng bếp đi ra, cầm một hộp cơm, "Chờ một chút."

Lại thuận tay cầm lên quần áo, "Anh đi chung với em."

Hạ Nguyên sửng sốt một chút, "Anh không có việc gì sao?"

Ngày thường cô gặp anh trong nhà đều rất vội, ngoại trừ chút thời gian chăm sóc cây cối cùng thời điểm nào đó, phần lớn thời gian anh đều ở thư phòng*.

(*: Phòng đựng sách)

Mộ Cảnh Hành một bàn tay cắm vào trong túi quần, một bàn tay dắt tay cô, đối cô cười, "Vốn là vì em mà đến, ngoại trừ ở cùng em, anh không có những công chuyện nào khác."

Câu nói này.. Hạ Nguyên cảm thấy Mộ Cảnh Hành đặc biệt biết thả thính, "Cảnh Hành, anh làm sao lại thả thính em như vậy, trước kia đều không cảm thấy nha.. Nói, có phải anh cũng lên mạng tìm kiếm nghiên cứu cách công lược* gì hay không?"

(*: Tiến công, chiếm đóng, chiếm giữ)

Cách công lược gì dùng tốt như vậy, cô cũng muốn nhìn một chút. Cảnh Hành cùng cô ở bên nhau không nhất định là tự nguyện. Cô nên làm cho anh càng thích càng tự nguyện một chút.. Hẳn là cô nên chủ động mới đúng.

Mộ Cảnh Hành sắc mặt một lời khó nói hết.. Anh trước kia không có thả thính à?

Anh lộ ra một nụ cười, "Có thể là trước kia anh khờ đi."

Liền thính cũng không biết thả.

Hai người nói xong địa điểm tập hợp liền hướng bên ngoài khách sạn đi tới, vừa đi Mộ Cảnh Hành vừa mở ra hộp cơm kia, bên trong lấy ra hai miếng bánh được làm tốt vào buổi sáng, thứ này làm rất nhanh, mà lại mềm mụp ăn thật ngon.

Leo núi là việc tiêu hao rất nhiều thể lực, bụng đói là không được.

"Mới vừa rồi anh còn làm cơm?" Mùi thơm nức mũi mà đến, Hạ Nguyên kinh hỉ đem cái bánh Mộ Cảnh Hành đưa cho cô cắn một cái, á một tiếng, nhịn không được lại cắn thêm một cái, mới đắc ý đem bánh giơ lên, "Anh cũng ăn."

Chậc.. Cưới được Cảnh Hành cô thật sự là kiếm lợi lớn, Hạ Nguyên hoàn toàn đã quên chuyện ngay lúc đó chính mình lời nói hùng hồn, nói muốn lần này vẽ vật thực tìm một tiểu soái ca.

May không có tìm.

Mộ Cảnh Hành rất ít làm chuyện vừa đi vừa ăn như vậy, nhưng mà Hạ Nguyên đều đưa tới một bên môi của anh, anh cúi đầu cắn một cái, cười, "Ăn thật ngon."

Loại việc này cũng không có cảm thấy không quen thuộc như vậy, thậm chí ăn còn rất có mùi vị.

"Trong hộp còn có một cái nữa.."

"..."

Bọn học sinh đã tập hợp có chút nhàm chán, ở địa điểm tập hợp cõng bàn vẽ lắc loạn xạ, dùng đế giày mà mài mặt đất, câu được câu không nói chuyện.

Đột nhiên, một cỗ mùi hương lan tỏa tới.

Có học sinh dậy trễ, đồng hồ báo thức đều chưa kêu cô nàng dậy nổi, mở mắt liền phát hiện đã sắp đến thời gian tập hợp, chỉ có thể cầm một cái bánh mì khô mà gặm, cái mũi giật giật, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại..

"*, làm gì mà thơm như vậy?" Chẳng lẽ có người đem cơm của khách sạn mang ra ngoài? Đừng đùa ta.

Mặc dù cũng có tiệc buffet đi? Nhưng mà tiệc buffet không phải không cho mang ra bên ngoài sao?

Cổng lớn khách sạn, một đôi bích nhân tay trong tay đi ra, một người trong đó chính là cô giáo Hạ của bọn họ, lúc này giống như là đang nói cái gì đó, trong mắt đều là một mảnh sáng rực, ăn hai cái bánh trong tay, liền hướng bên cạnh đút một chút.

Người bên cạnh.. Hiệu trưởng Mộ?

"Hiệu trưởng tới đây khi nào?" Hai ngày trước không phải còn có một người đàn ông có nụ cười để cho người ta chán ghét ở chỗ này theo đuổi cô giáo Hạ sao? Chẳng lẽ hiệu trưởng ăn giấm* rồi?

(*: Ghen, ghen tuông, ghen tị)

Có một học sinh nói thầm, "Vẽ vật thực không phải chỉ có học viện mỹ thuật chúng ta là chính sao? Làm sao đến hiệu trưởng đều di chuyển tới?"

Người bên cạnh lấy lại tinh thần, giựt giựt khóe miệng, nhìn về phía anh em của mình, "Cậu có phải ngốc hay không, đó là đến vì vẽ vật thực sao?"

Tuy rằng người trong lớp bọn họ đều biết, hiệu trưởng Mộ có ý tứ đối với cô giáo Hạ, nhưng mà hoàn toàn không nghĩ tới, hiện tại thầy ấy còn có thể đuổi theo đến đây a.. Chuyến đi này còn không phải chỉ mười ngày nửa tháng, ai mà chờ đợi kém như vậy?

Sao so với tình yêu cuồng nhiệt của người trẻ tuổi bọn họ còn dính hơn vậy?

Hạ Nguyên đi lại bên cạnh đội ngũ bọn họ, trình bày cho họ hiểu, "Theo quy củ cũ nhé, nếu bạn học nào mệt mỏi, không cần cậy mạnh! Nói ra! Chúng ta nghỉ một lát cũng được, cô kéo* các em theo cũng có thể! Tuyệt đối đừng cậy mạnh!"

(*: Làm cho người hoặc vật chuyển dịch lại gần mình hay theo mình. Ý trong câu này là nắm tay dắt đi theo đó)

Các bạn học bắt đầu kích động, nhưng nghĩ đến cái gì, cẩn thận quay đầu mắt nhìn Mộ Cảnh Hành.. Hiệu trưởng sẽ không ngăn cản bọn họ đi..

Kéo bọn họ.. Mộ Cảnh Hành nhịn một chút, không có biểu tình gì, nhìn qua hoàn toàn không có ý tứ ăn dấm, đối bọn họ nhẹ gật đầu cười.

Các bạn học yên tâm, thật hào phóng, đây mới là độ lượng* mà một người hiệu trưởng nên có!

(*: Rộng lòng, dễ thông cảm với người sai lầm để tha thứ)

Bọn họ xoa tay hầm hè liếc mắt nhìn nhau một cái, ở trong mắt đối phương đều nhìn ra đốm lửa. Hai người bạn tốt ở cùng một phòng ngủ buông lỏng tay của đối phương ra, ta cùng ngươi trình bày rõ ràng, vì sắc đẹp, vì cô giáo Hạ, bạn bè cùng nghĩa khí đều là cái quái gì, không tồn tại.

Một đám người còn rất có ăn ý, hai vs hai từng đôi mà chém giết, người thua mặt liền đầy ảo não lui về sau, người thắng liền rạng rỡ đi tìm người thắng kế tiếp.

Thẳng đến người thắng được cuối cùng.

Thời điểm lần đầu tiên lên núi, khi đó các nàng đều rất ngượng ngùng, ngại ngùng ở trước mặt mỹ nhân thừa nhận chính mình không được, mấy người đều là khẽ cắn môi đỡ nhau đi, thẳng đến khi có một nữ sinh yếu đuối rốt cục không kiên trì nổi..

Toàn bộ hành trình lần đó cô giáo Hạ đều đem nữ sinh kia kéo đi lên..

Nữ sinh kia quay đầu hưng phấn đến không chịu được, nàng nói rằng hành trình về sau cảm giác chính mình hoàn toàn không ra sức, đã được cô giáo Hạ nhẹ nhàng kéo đi lên, tay cô giáo Hạ cũng thật mềm!

Các bạn học rất tức giận, lần thứ hai liền tiếp nhận lời dạy của người đi trước, cô giáo Hạ vừa mới nói xong, bọn họn liền đồng loạt giơ tay lên, một người so một người càng nhanh.

* * * Vì thế cô giáo Hạ dừng lại nghỉ ngơi tại chỗ.

Một đám bọn họ ở trong lớp thảo luận thật lâu, mới thảo luận ra phương pháp này, thời điểm khảo nghiệm vận khí đến rồi.. Nhưng mà bọn họ không nghĩ tới, bọn họ vừa so xong vòng thứ nhất, liền nghe đằng sau có cái thanh âm do dự, "Nguyên Nguyên, kéo anh được không?"

Các bạn học phẫn nộ rồi, quể? Ai không tuân thủ quy tắc như vậy?

Quay đầu lại, hiệu trưởng của bọn họ thừa dịp bọn họ đang tranh tài, không biết từ lúc nào, đi tới trước mặt cô giáo Hạ, khẽ nhíu mày, nhìn qua có chút suy yếu, "Anh có chút mệt mỏi."

Hạ Nguyên hoảng sợ, vội vàng tới, tay cô trực tiếp giữ lại, "Mệt lắm không? Vì sao không nói sớm?"

Cô vừa nói vừa nắm tay ôm eo của anh, xoa nhẹ lên, "Có phải là còn ê ẩm hay không?"

Mộ Cảnh Hành giữ chặt cô, nhìn các bạn học một chút, "Không có việc gì, có thể là do vừa mới hết cảm mạo, thân thể còn có chút mệt mỏi yếu ớt."

Hạ Nguyên rất lo lắng, nhưng nghĩ nghĩ, hiện tại không phải là thời điểm cô biểu hiện sao? "Một trăm điều" đã nói, lúc này chính là thời điểm biểu hiện sức hút của bạn gái đối với một nửa khác của mình.

Ánh mắt của cô sáng lên, vỗ vỗ bộ ngực, "Cảnh Hành, đường còn dài lắm đó! Để em bế anh đi đi!"

Nói xong cô liền muốn dùng sức.. Thể lực của cô chính là vô cùng tốt.

Mộ Cảnh Hành mũi chân thiếu điều muốn cách mặt đất, sắc mặt cứng đờ, miễn cưỡng giữ vững phong độ, lộ ra nụ cười, "Không cần! Anh có thể cùng đi với em."

Nếu như bị bế công chúa ở đây..

"..."

Nhưng mà ở góc độ chính diện, các học sinh không nhìn thấy động tác dư thừa của Hạ Nguyên cùng Mộ Cảnh Hành, con mắt không nhìn thấy Hạ Nguyên tay tiến hành xoa sau lưng anh, cũng không chú ý đến mũi chân Mộ Cảnh Hành trong một nháy mắt cách mặt đất..

Bọn họ chỉ nhìn thấy cô giáo Hạ trực tiếp nhào tới, nhào vào trong ngực hiệu trưởng Mộ, ôm lấy eo của anh, không biết ngửa đầu nói cái gì.

Một đám mộng bức trong nháy mắt, đầu váng mắt hoa.. Không, không phải đã nói không thèm để ý sao?

- - Hiệu trưởng thầy là đồ đại lừa gạt!

Cô giáo Hạ cô đừng tin thầy ấy! Chúng em vừa mới thấy ánh mắt khoe khoang ân ái kia của thầy đó! * nếu thật sự thầy ấy có việc chúng em liền đem núi này đều ăn!

Hai cảnh vệ viên theo sau lưng cũng giựt giựt khóe miệng, cảm mạo này thế nhưng lợi hại ghê.

Hai ngày này ở trong khách sạn một mực không có ra ngoài cũng không gặp anh đổ bệnh đến gọi bác sĩ, đều qua hai ngày rồi uy lực cảm mạo lại tới nữa. Rất có vài phần hương vị tùy thời tùy chỗ muốn tới thì tới.

- - nếu như yêu đương mặt phải dày như kiểu của Mộ thủ trưởng như vậy, trách không được bọn họ vẫn còn chưa có bạn gái.

Tuy rằng nói là như thế này, nhưng các bạn học đều không phải người không có ánh mắt, phần lớn chỉ là cố ý làm ra dáng vẻ trêu ghẹo, thực tế vẫn là rất quan tâm, nhao nhao giữ vững một chút khoảng cách cùng hai người, lưu lại chút không gian cho hai người họ.

Ngay cả Hạ Nguyên nói bọn họ vì sao lại cách xa hai người như vậy, bọn họ vẫn tránh xa, người vẫn là phải có ánh mắt, bọn họ cũng không muốn làm bóng đèn sáng như vậy.

Hạ Nguyên nắm tay Mộ Cảnh Hành đi ở cuối cùng, nói một lèo, nói từ hai ngày này bản thân phát hiện kho báu trong núi.

Có địa điểm bị khai phát thật đẹp hay không, có nơi cô phát hiện chỗ ăn ngon, thậm chí cô còn nói việc mấy ngày trước đi lên gặp một con khỉ nhỏ.

Từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, đều muốn chia sẻ cùng anh.

"Hai ngày trước lúc em đi lên phát hiện một gốc nho núi, nếm thử còn thấy ăn thật ngon, đợi lát nữa em mang anh tới nếm thử."

"Được, có muốn cấy ghép cây về nhà trồng hay không?" Mộ Cảnh Hành hỏi.

Trước kia anh không có loại tâm tình này, nhưng mà bây giờ ngẫm lại, đem nho núi cấy ghép về đến trong nhà, cô liền có thể tùy thời hái xuống ăn, cảnh tượng đó dĩ nhiên khiến anh rất hướng tới.

Hạ Nguyên nghĩ nghĩ, "Đừng."

Không phải là vì để nó lớn lên ở trong trời đất càng tốt gì, trọng điểm là, "Em nuôi không sống nổi.."

Khả năng cô có độc, nuôi cái gì cái gì chết cái đó, thực vật ở nhà cô ngoại trừ những cây cỏ dại ngẫu nhiên bò ra tới kia, liền cái gì cũng không có.

Mộ Cảnh Hành nắm tay cô, cười, "Yên tâm."

Không nuôi được không phải còn có những người khác sao? Anh có thể mời người đến nuôi, cô chỉ cần ăn là được rồi.

(Yue: "Em chỉ việc ăn rồi nằm, mọi chuyện cứ để anh lo": Bạn trai nhà người ta said)

Nghe anh nói yên tâm, Hạ Nguyên chỉ suy tư một giây đồng hồ, liền gật đầu, "Muốn!"

Nếu không cần lo lắng, vậy khẳng định là muốn trồng nha.

Lúc này chính là mùa cỏ cây um tùm nhất, trên núi xanh um tươi tốt, bị người giẫm ra hai đường hai bên, mọc ra đủ loại cỏ cây.

Còn có một loại trên cây nở ra hoa màu vàng nhạt, nhìn qua cực kì đẹp đẽ.

Hạ Nguyên tâm huyết dâng trào, hái được một bó, tay rất khéo làm thành một cái vòng hoa, lại hái được mấy đóa kiểu dáng khác cắm lên.

"Thấy được không?" Cô hỏi Mộ Cảnh Hành.

"Thật đẹp." Mộ Cảnh Hành đương nhiên gật đầu.

Cô mang lên càng đẹp mắt.

"Thật sự?" Hạ Nguyên đắc ý, nhón chân lên, "Vậy anh nhắm mắt lại đi!"

Mộ Cảnh Hành ánh mắt cũng sáng lên, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều không ngăn được ý cười, nhắm mắt lại, thậm chí còn tự giác đem đầu cuối thấp một chút.

Sau khi nhắm mắt lại, các giác quan khác sẽ càng nhạy bén, Mộ Cảnh Hành rất dễ dàng cảm giác được, cảm giác hơi thở của Hạ Nguyên phun ở trên mặt..

Hơi thở kia càng ngày càng gần, cái bóng của cô cùng khuôn mặt của anh trùng với nhau..

Nụ cười của anh càng lúc càng lớn, chờ đợi..​