Nhân Vật Phụ

Chương 49: C49: Chuyện Thứ 49 (part 1)




Nếu quý vị rảnh rỗi có thể ghé fb NVp tán nhảm hoặc add facebook của tôi nhé: Ichabod Crane (thường xuyên có chém gió và mơi hàng)

Chuyện thứ 49

Hoàng Minh Nam rời tôi ra, tay vẫn siết chặt quanh eo tôi, tôi thấy lưng mình rời khỏi bức tường phía sau. Hắn ta định đi đâu?

Hai tay tôi đặt hờ trên vai Hoàng Minh Nam, hắn vẫn tiếp tục bước đi. Mắt hắn nhìn mắt tôi. Tôi không nói gì cả, tôi vẫn còn bận tiếp nhận cái sự thật kinh dị kia trong đầu. Tự dưng người lại thấy nóng lên.

“Linh Lan…” Hoàng Minh Nam đột nhiên cất tiếng, giọng khàn khàn. Cái giọng ấy khiến cho tôi thấy hơi rùng mình, không phải theo nghĩa xấu, tất nhiên.

Tôi nhìn hắn, chờ đợi.

Hoàng Minh Nam đã tiến tới chỗ bàn bếp bằng gỗ trắng, hắn để tôi ngồi trên đó, tay lỏng dần ra. Đoạn, hắn lại đưa tay lên vuốt má tôi. Tay tôi vẫn còn vòng nhẹ trên cổ hắn buông xuống, đặt trên mặt bàn.

“Tất cả những việc này…” hắn ta nói, tay vẫn mơn trên má tôi.

Tôi nhắm mắt lại, không hiểu chuyện gì xảy ra với mình nữa, nhưng đại loại là tôi thích cái cảm giác khi bàn tay hắn chạm vào tôi.

“Nhìn tôi, Linh Lan!”Hoàng Minh Nam đột nhiên nói như ra lệnh, tay kia đưa lên giữ bên má còn lại của tôi.

Tôi mở mắt, không có kính nên tôi không nhìn rõ lắm, chỉ thấy mắt hắn ta cứ ánh lên cái gì đó. Hoàng Minh Nam miết mấy ngón tay lên da tôi, thì thầm, hơi thở của hắn phả lên môi tôi. Nóng.

“Tất cả những thứ này,trong suốt thời gian qua, đều cho tôi biết một điều…”

Điều gì?

Hắn ta muốn nói cái gì?

Bây giờ tôi còn đang không hiểu cái suy nghĩ vừa nãy của mình có phải là thật không nữa!

Ngực tôi lại đập mạnh lên.

“…là cậu, đang đáp trả lại tôi.” Hoàng Minh Nam nói, hơi thở của hắn gấp lên một tẹo.

Đáp trả?


Tôi chưa kịp ‘thẩm thấu’ hết cái câu nói của hắn thì Hoàng Minh Nam đã tiếp tục.

“Vậy thì Linh Lan, cậu nghĩ như thế nào về tôi?”

Tôi trố mắt nhìn Hoàng Minh Nam, hắn ta hỏi như vậy làm sao tôi trả lời được?

Ý tôi là tôi vẫn chưa chắc chắn cái gì cả.

Shit.

Bỗng dưng lại thấy lo lắng một cách khốn nạn thế này?

Tôi nhìn đi chỗ khác, tránh cái ánh mắt mạnh như thể muốn chọc xuyên qua người tôi của Hoàng Minh Nam. Hắn ta lại kéo mặt tôi trở lại đối diện với hắn.

“Nói cho tôi biết, đây thực sự là cái gì đó, hay cậu chỉ muốn trêu tôi thôi?” Giọng hắn ta gần như nghẹn lại khi nói tới cái vế sau.

Tại sao hắn ta lại nghĩ thế?

Tôi mới là người nên nói câu này chứ!

Bằng cách nào đó, tôi vẫn ngậm miệng lại, không buông ra một câu phản đối nào, chỉ nhìn biểu hiện của Hoàng Minh Nam.

Mặt hắn ta đột nhiên thay đổi, cái biểu cảm lạnh lùng nghiêm trong lúc nãy như vỡ vụn ra, ánh mắt hắn ta mềm ra, như thể sắp tan ra thành từng mảnh. Hơi thở Hoàng Minh Nam cũng gấp lên, hắn ta nói một cách chật vật, tay buông xuống nắm eo tôi thật chặt. Đau.

“Bởi vì nếu cuối cùng…đây chỉ một trò đùa,…”Hoàng Minh Nam trông như thể muốn gục xuống.

Còn tôi thì thấy như thể vừa bị ném vào cái phòng bị hút hết sạch không khí, không thể thở nổi. Cùng lúc đó có cảm giác nghẹn lại trong cổ họng, khi nhìn thấy hắn ta như vậy.

“…thì tôi sẽ không thể chịu nổi…” Hắn kết thúc một cách khổ sở, nhìn tôi bằng ánh mắt buồn, rất buồn, khác hẳn với cái ánh mắt giận dỗi trẻ con mọi khi, cả những lần hắn ta nhìn tôi đầy đau khổ.

Tay tôi từ lúc nào đã đưa lên mặt Hoàng Minh Nam, không cưỡng lại được mong muốn làm cho cái thứ cảm xúc kinh khủng trên mặt hắn kia biến mất, ngay bây giờ, ngay lập tức, không phải lúc nào khác. Mấy ngón tay của tôi lần theo xương gò má hắn, tới môi hắn.

Trong một thoáng, người Hoàng Minh Nam có vẻ thả lỏng hơn, nhưng ánh mắt thì vẫn không thay đổi.

Thế đấy, mặc kệ cuộc đời!

Tôi chỉ muốn làm một thứ thôi, mặc xác các thứ khác, muốn ra sao thì ra!

Tôi đưa tay còn lại lên kéo giật cổ Hoàng Minh Nam về phía mình, khép cái khoảng trống giữa hắn và tôi lại và ấn môi tôi lên môi hắn.

Hắn ta cứng đờ người lại, không phản ứng gì.

 Tôi ngửa đầu ra, nhìn Hoàng Minh Nam đầy dò hỏi, là tôi nghĩ thế.

Ánh mắt của hắn vẫn tuyệt vọng như cũ, nhìn tôi không suy chuyển. Hắn ta làm như thể sống chết đều chỉ muốn nghe tôi trả lời cái câu hỏi chết trôi kia.

Tại sao cứ phải làm mọi thứ phức tạp lên thế không biết?

Tôi mím môi, nhìn Hoàng Minh Nam, nói bằng cái giọng chắc cũng chả phải là của tôi nữa.

“Đây không phải là trò đùa, Hoàng Minh Nam. Tôi chưa nghĩ xa tới thế.”

Mắt Hoàng Minh Nam mở lớn nhìn tôi.

Người tôi lại vươn tới hắn một lần nữa, chạm vào cánh môi mềm của hắn, mềm hơn rất nhiều so vơi tưởng tượng của tôi về, ờ, môi của một đứa con trai. Tay Hoàng Minh Nam lập tức vòng qua eo tôi, kéo tôi sát vào người hắn. Môi hắn nở cười nhẹ trên môi tôi trước khi tiếp tục một cách thành thạo.

Thế này mới đúng.

Tôi nghĩ vậy.

-


-

-

Đáng lẽ hôm nọ không nên trả lời Hoàng Minh Nam theo kiểu mơi hàng như vậy.

Bây giờ thì hắn có đủ mọi lí do để được chạm vào tôi, tận dụng mọi lúc có thể để hôn tôi, kể cả chỉ là chạm phớt một cái.

Không phải tôi phản đối, ý tôi là tôi cũng không thể phủ nhận là ôi thích cái lúc hắn ta làm thế nhưng…đại loại là...

Ngại chăng?

Shit.

Chắc mình có vấn đề, haha, đúng là điên rồi!

-

“MÀY NÓI CÁI GÌ???” Thằng Quân trợn mắt nhìn tôi như thể không tin vào tai nó.

“Mày nghe đúng rồi đấy.” tôi nhìn nó, thở hắt ra, tựa cằm xuống bàn.

Thằng Quân lập tức ngồi thẳng dậy  đưa mặt tới sát mặt tôi.

“Thế mà vẫn không chịu nói. Có thật không đấy hả?”

“Tao không biết, chính vì thế tao mới phải hỏi mày chứ!”

Nó nheo mắt nhìn tôi. “Là mày ngại hay là mày giả vờ hả?”

“Tại sao đứa nào cũng nghĩ là tao giả vờ thế hả?” tôi nhớ lại cái chuyện hôm nọ Hoàng Minh Nam hỏi, bất giác thấy khó chịu trong người.

Sợ hắn ta không tin tôi hay sao?

Tại sao lại lo lắng đến như thế?

Suỵt, bỏ đi! Đầu óc mày có vấn đề rồi, Linh Lan!

“Cốc!”

“Áaaaahhhhhh!!! Thằng điên! Mày làm cái quái gì thế hả?” tôi đưa tay sờ lên trán mình, thằng Quân vừa dùng cái gì đó đập vào đấy, đau muốn chết!

Đồ khốn nạn bạo lực, đến cả bạn nó mà nó còn không tha thì chả hiểu anh em nó ở nhà thế nào nữa!


Mà nó có an hem gì đâu!

“Tỉnh chưa?” thằng Quân nhìn tôi đầy thỏa mãn, đặt cái Iphone xuống bàn.

****! Nó đập tôi bằng con Iphone!!! Nó bằng KIM LOẠI đấy!!! Đồ chết dẫm!

“Tao có bị quái gì đâu mà tỉnh?” tôi lườm nó, tay xoa xoa trán.

“Ờ, thế chắc tao cũng chả cần phải gọi mày tới 3 lần vừa nãy đâu nhỉ?”

Hả?

“Mày nói cái gì?” nó gọi tôi lúc nào? Tôi có nghe thấy đâu!

“Hờ, cảm giác lâng lâng tới mức quên hết cả các thứ xung quanh thì hay rồi! Chúc mừng mày Linh Lan!” nó chép miệng, nhìn tôi miệng cười xảo trá.

Có thật là nó gọi tôi 3 lần rồi không? Hay là cố tình?

Tôi tát vai nó. “Tao không đùa đâu!”

“Tao đùa mày làm cóc gì!”nó đẩy tay tôi ra, nhìn kiểu khinh rẻ.”Đi kiểm tra lại não đi!”

Chết tiệt. Không lẽ mình bị thế thật?

Chuyện quái gở gì thế này?

Chả lẽ lại…thích hắn ta tới mức chỉ cần nghĩ đến là quên hết mọi thứ xung quanh à???

KHÔNG! KHÔNG ĐỜI NÀO!!!

Tại sao lại thế?



VOTE và COMMENT nhá mọi người, nếu rảnh rỗi xin hãy ghé qua fb NVP tán nhảm.