Nháo Hỉ

Chương 6




Hứa Tương Mi khóc nhiều đến nỗi không thể khóc thêm được nữa. Cô nằm phủ phục trên vô lăng, tâm trí rối bời.

Đêm khuya yên tĩnh rất dễ gợi cho người ta nhớ về những chuyện trong quá khứ. Chúng từng chút từng chút một tái hiện lại ở trong đầu cô. Suy nghĩ của cô quay trở lại hai năm trước.

Tháng bảy.

Vào ngày Ôn Bội được chôn cất, thời tiết rất tốt, bầu trời đầy mây trắng bay, nắng đẹp.

Trên khoảng trống trước bia mộ, người đứng đen nghịt, trước ngực mỗi người đều được cài một bông hoa màu trắng, trông rất tang thương. Hứa Tương Mi đứng ở giữa, cô không biết trong những ngày này mình đã khóc bao nhiêu lần, mắt cô sưng lên, mũi cô cũng đỏ ửng.

Ở phía trước đám đông, một thân hình cao lớn đang đứng ở đó. Cô chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của người đàn ông ấy, cả người anh căn cứng, trang trọng và nặng nề, ánh nắng mặt trời đang chiếu xuống trên người anh, nhưng tâm trạng anh vẫn lạnh lùng như tiết trời mùa đông.

Hứa Tương Mi nhìn bộ dạng này của Tạ Bách Ninh, trái tim cô thắt lại, cảm giác đau đớn trong lòng càng lúc càng tồi tệ hơn.

Cô vẫn luôn đứng im ở đó nhìn chầm chầm vào anh, thấy anh dưới sự hướng dẫn của người chỉ đạo chôn cất làm một loạt các động tác, làm ấm huyệt, rải đất lót, đặt hủ tro cốt, và phủ vàng bạc… Cho đến buổi lễ hiến tế, anh cũng làm y hệt như vậy, gần như chết lặng.

Mặc dù những người khác không thể nhìn ra manh mối, nhưng Hứa Tương Mi biết, Tạ Bách Ninh đang cố gắng gồng mình, tình trạng của anh đã rất tồi tệ.

Tiếp theo là kết thúc đám tang, người thân và bạn bè tham dự lễ tưởng niệm đứng trong im lặng, cúi đầu ba lần trước bia mộ. Mỗi một lần cúi đầu, Hứa Tương Mi lại sinh ra cảm giác không còn sức sống.

Đợi đến khi đứng thẳng người dậy, cô nhìn thấy Tạ Bách Ninh lảo đảo, sau đó ngã nhào xuống. Lời nói trong lòng sắp thốt ra khỏi miệng, may mắn thay, Tạ Bách Hành đã bước đến đỡ lấy anh.

Hứa Tương Mi không thể nhớ được hôm đó họ đã ra về như thế nào, cô chỉ cảm thấy Tạ Bách Ninh rất đáng thương, cái chết của người thân yêu nhất định đã đả kích anh rất nhiều. Có trời mới biết cô muốn bước đến ôm anh đến mức nào, dù chỉ là một phút đồng hồ thôi cũng được.

Nhưng cô không có tư cách đó.

Hai mươi ngày sau, cô gặp lại Tạ Bách Ninh. Lần đó cô đến thăm một bậc thầy gốm cổ ở thị trấn Bình Cẩm, đồng thời cũng là người khai thác đất sét ở địa phương, được gọi là “Bùn tinh”.

Hứa Tương Mi không nghĩ đến mình sẽ gặp được Tạ Bách Ninh trong thị trấn. Vào thời điểm đó, tâm trạng của Tạ Bách Ninh rất tệ, ý chí của anh suy sụp, tâm hồn anh thơ thẩn, cả người gầy đến nỗi không thể nào tả được. Dùng một từ hốc hác để mô tả về anh có lẽ vẫn còn kém xa.

Vì anh, cô ở lại, chuyến đi ba ngày ban đầu đã trở thành ba tháng.

Đối với Hứa Tương Mi, đây là ba tháng dài nhất, như thể chiếm trọn phần lớn cuộc đời cô; đó cũng là ba tháng ngắn nhất, thoáng qua và không thể nắm bắt được.

Nhưng cô đã rất may mắn, ông trời đã tạo cơ hội để cho cô vượt qua giai đoạn khó khăn nhất này cùng anh. Cô đưa anh đi vòng quanh khu danh lam thắng cảnh của thị trấn Bình Cẩm, dạy anh nung gốm, giải tỏa nút thắt và kéo anh ra khỏi vùng bùn hậm hực.

Sau khi trở về thành phố A, không biết vì lý do gì, Tạ Bách Ninh đã quên hết mọi thứ xảy ra ở trấn Bình Cẩm. Khi một lần nữa đến tìm anh, người đàn ông này đã trở lại với thái độ bình thản, dịu dàng lịch sự, âm thầm xa cách.

Hứa Tương Mi hỏi bác sĩ, câu trả lời là mất trí nhớ có chọn lọc.

Cô rất buồn, có hơi hờn dỗi. Khi Hứa Bồi đề nghị cô kết hôn với Hứa Bách Hành, đầu óc cô như bị dồn nén, đồng ý không một chút do dự. Sau khi bình tĩnh lại, muốn đổi ý, thì mọi chuyện đã là ván đã đóng thuyền. Đối với lần hủy hôn này, nó giống như việc đi quanh cánh cửa tử thần.

Sau khi bị Hứa Bách Ninh chọn lọc lãng quên, cô một mình chạy sang Pháp giải sầu. Đúng với câu nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, thuyền chậm mà còn gặp gió ngược, trong lúc cô đang cúi đầu lang thang trên đường thì va vào cặp đôi gắn bó như keo sơn, Ôn Bội và Ôn Trường Đình kia.

Lúc đó cô đã có cảm giác gì?

Hoảng loạn, như sét đánh ngang tai, không thể tin được, sững sờ.

Hóa ra Ôn Bội chưa chết! Nhưng cô cũng không thể nào vui lên được.

Hóa ra tất cả mọi chuyện đều đã được sắp đặt từ trước. Cô nghĩ, Tạ Bách Ninh đau buồn đến như vậy, anh thật ngốc!

Hứa Tương Mi đã tận mắt chứng kiến nỗi đau của Tạ Bách Ninh. Cô đích thân khâu vá vết thương cho anh, tình yêu của người đàn ông này dành cho Ôn Bội sâu sắc đến mức nào, cô có thể thấy rõ.

Nhưng tại sao?!

Người phụ nữ anh yêu lại phản bội anh, bỏ trốn cùng người đàn ông khác trong một vở kịch đổi trắng thay đen.

Ôi.

Thật là mỉa mai.

Ôn Trường Đình nói: “Vì tốt cho Tạ Bách Ninh, em hãy xem như mình không biết gì cả.”

Phải, vì anh, cô giữ im lặng, hy vọng rằng Tạ Bách Ninh sẽ không bao giờ biết đến chuyện này.

Bây giờ hai người họ đã trở về, Hứa Tương Mi không chắc được liệu anh có thể an toàn hay không.

Nói cho cùng, trên thế giới này có hai điều khủng khiếp nhất, một là Luật Murphy, và thứ hai là giấy không thể gói được lửa.

Ngồi ở trong xe suốt cả một đêm, trời vừa sáng, Hứa Tương Mi lái xe về nhà. Ban đầu, cô dự định đến Đại học A để làm các thủ tục nhận việc, nhưng lúc này không phù hợp, cô đã gọi điện hẹn một thời gian khác.

Về đến nhà, vào cửa, Hứa Bồi và Lê Cửu Lạc đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Không biết hai người họ đang nói về chủ đề gì, trên mặt đều nở nụ cười rất vui vẻ.

Lê Cửu Lạc nhìn thấy cô trước, anh hỏi:

“Tương Mi, về rồi…” Những lời nói trong miệng còn chưa nói xong, nụ cười trên khuôn mặt anh đã biến mất: “Có chuyện gì với cậu vậy?”

Hứa Bồi nhìn qua, ông cau mày: “Tối qua con đi đâu? Bộ dạng này là sao?”

Mắt cô sưng lên, bên dưới mắt có quần thâm rất đậm, sắc mặt tái nhợt.

Hứa Tương Mi không có tâm trạng giải thích, cô nói: “Là do con thức cả một đêm. Mọi người tiếp tục nói chuyện đi, con đi ngủ bù đây.” Cô nói xong thì đi thẳng lên lầu, bất chấp mọi nghi ngờ của họ.

Dù sao thì có lo lắng cũng vô ích, Hứa Tương Mi quá lười để đi lo lắng về nó nữa. Cô ngã xuống giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Khi thức dậy, trời gần như đã tối, cả căn phòng tối đen, vừa mở mắt ra, cô nhìn thấy một bóng người đứng bên giường.

Hứa Tương Mi nhấn công tắc đèn, ánh sáng ngay lập tức tràn ngập cả căn phòng.

Lê Cửu Lạc ngước mắt lên, mỉm cười tủm tỉm: “Cậu ngủ đủ rồi?”

“Ừ.” Hứa Tương Mi ngồi dậy: “Tại sao cậu lại ở đây?”

“Mang cho cậu một món quà, nhưng dường như cậu gặp ác mộng, vừa khóc vừa la hét, tôi đành phải đứng đây canh.”

“Ác mộng? Tôi có nói mớ câu nào không?”

Gật đầu, biểu cảm trên khuôn mặt anh rất có hàm xúc.

Cô giật mình: “Tôi đã nói gì?”

Lê Cửu Lạc bất ngờ đến gần, lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt anh rất lạ.

Trong mắt anh là gương mặt phóng đại của Hứa Tương Mi. Cô giật mình đẩy anh ra.

“Nói mau, cậu nghe thấy gì?”

“Những gì cậu nói rất lộn xộn, tôi không thể nghe rõ được.” Trong lòng anh rất cay đắng, mặc dù anh không biết cô đang nói mớ bằng loại tiếng nước ngoài nào, nhưng cô lại đọc ba chữ “Tạ Bách Ninh” một cách rất rõ ràng.

Cô thở phào nhẹ nhõm, vuốt tóc trên trán: “Đúng rồi, quà của tôi đâu?”

Lê Cửu Lạc đứng dậy, chỉ vào cái hộp gỗ trên bàn trang điểm: “Tự mình xem đi.”

Hứa Tương Mi không thể chờ đợi, đôi chân trần bước nhanh trên tấm thảm dày. Mở hộp ra, bên trong là một chiếc bình sứ có miệng như loa kèn, thân tròn và đầy đặn, bề mặt tráng men phủ đầy những ngôi sao vàng. Ánh mắt cô sáng ngời, vui rạo rực sờ vào nó.

Nó mỏng như tờ giấy, sáng như gương và phát ra âm thanh như chuông.

Làm rất tốt.

Hứa Tương Mi yêu thích đến nỗi không thể buông nó xuống được, càng nhìn càng cảm thấy thích.

Lê Cửu Lạc thấy cô thích như vậy thì không khỏi đắc ý. Anh phải mất rất nhiều công sức mới làm ra được chiếc bình sứ này, trải qua năm lần nung, kéo dài tận năm tháng.

Hứa Tương Mi hỏi: “Nó có tên không?”

Lê Cửu Lạc nói: “Hỉ Bình.”

Cô quay lại nhìn anh.

Lê Cửu Lạc: “Cậu nhìn vào nấp của nó đi, giống như một chữ “Hỉ” vậy, tôi hy vọng cậu sẽ có nhiều niềm vui và hạnh phúc hơn trong cuộc sống của mình.”

Hứa Tương Mi vỗ tay: “Tên đẹp, cảm ơn cậu.”

Lê Cửu Lạc nhìn cô, có lẽ là do Hứa Tương Mi vừa mới ngủ dậy, mặt cô vẫn còn rất hồng hào, mái tóc ngắn hơi rối bù, để lộ một vẻ đẹp lười biếng. Trên người cô là bộ đồ ngủ bằng nhung trắng như tuyết, và cả đôi chân lộ ra cũng trắng nõn nà, làn da thì lại trông càng thêm sáng mịn hơn.

Ánh mắt anh nóng rực, cực kỳ nóng, nhưng hoàn toàn không thể làm tan chảy được sự thâm tình bên trong nó.

Hứa Tương Mi không được tự nhiên: “Cửu Lạc, đừng nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.”

Cô quay đi, cầm Hỉ Bình đặt lên kệ trưng bày, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.

Lê Cửu Lạc không đầu không đuôi nói một câu: “Cậu thích Tạ Bách Ninh bao nhiêu phần?”

Hứa Tương Mi thay đổi góc độ và tập trung nhìn vào điện thoại: “Một trăm phần trăm.”

“À mà, một trăm phần trăm cũng không đủ.” Cô chụp xong, đứng thẳng người lên, vừa nói vừa nhìn vào bức ảnh: “Tôi thích anh ấy đến chết lên chết xuống, phải thêm hai mươi phần trăm nữa.”

Lê Cửu Lạc hụt hẫng: “Anh ta lại không thích cậu.”

“Tôi biết!” Hứa Tương Mi mỉm cười với anh, chớp mắt: “Nhưng không sao, tôi sẽ cố gắng làm cho anh ấy thích tôi.”

Trông cô rất quyết tâm.

Lê Cửu Lạc không thể bác bỏ gì, nhớ lại giọng nói trong giấc mơ của cô, sự chân thành đó khiến anh cảm thấy rất thất vọng. Cô có người mà cô yêu thích, anh sẽ chúc phúc cho cô.

Anh lui bước: “Bốn năm. Nếu bốn năm sau mà cậu vẫn không ở bên anh ta, hãy lấy mình.”

Hứa Tương Mi trừng mắt: “Bốn năm?”

Lê Cửu Lạc: “Bốn năm sau chúng ta 30 tuổi, tuổi này vừa đúng, rất thích hợp để kết hôn.”

“Bốn năm quá dài, không cần thiết.” Trong lòng cô hoảng loạn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười ở trên môi: “Cậu không hề có tự tin vào tôi.”

Lê Cửu Lạc nhìn đi chỗ khác: “Ý tôi là, có rất nhiều biến số sẽ xảy ra, cho dù cậu ở bên anh ta, cũng không có nghĩa là mãi mãi.”

Hứa Tương Mi không vui: “Này, nói xui xẻo cái gì vậy! Cậu đừng có mà miệng quạ đen!”

Lê Cửu Lạc đột nhiên thở dài, nhìn cô một cách nghiêm túc và trang trọng, anh nói: “Tương Mi, anh yêu em.”

Lần này Hứa Tương Mi thực sự bị kinh sợ. Cô cố gắng tìm cách tránh né, nhưng cô không thể tìm thấy bất cứ điều gì để nói, vì vậy cô đành phải cười một cách khô khốc.

Anh hiểu rõ cô nhất, nói thêm: “Đó là kiểu tình yêu giữa nam và nữ.”

Hứa Tương Mi kéo móng tay cái: “Cửu Lạc, tôi vẫn chưa nói điều này với cậu. Sau này cậu đừng nên nói bất cứ điều gì không nên nói nữa, chúng ta là người thân.”

Cô trở nên nghiêm túc và vô tội vạ.

Đầu óc của Lê Cửu Lạc phát đau.

Anh nói: “Câu nói này tuy đã muộn, nhưng tôi không muốn muộn hơn nữa. Cậu có thể yên tâm rằng tôi sẽ không nói lại với cậu cho đến khi tôi ba mươi tuổi. Nếu cậu muốn theo đuổi ai đó mà cậu thích, cứ đi đi.”

Hứa Tương Mi không thoải mái. Sau một lúc im lặng, cô nói: “Sau ba mươi tuổi cũng không được. Đời này tôi sẽ không kết hôn với bất cứ ai ngoại trừ Tạ Bách Ninh. Tôi thà độc thân.”

Hơi thở của Lê Cửu Lạc thực sự muốn bị nghẹn trong cổ họng, cô thực sự là một kẻ không tim không phổi.

Sắc mặt anh rất khó coi: “Anh ta tốt đến vậy sao?”

Hứa Tương Mi đá anh: “Chị đây không rảnh để cùng cậu diễn tiết mục thâm tình, chị nói cho cậu biết, đừng theo chị cả ngày lẫn đêm như trước nữa, đi ra ngoài chơi nhiều hơn đi, nếu gặp cô gái nào có cảm xúc thì thử tìm hiểu xem sao, có khi là chân ái của cậu cũng không chừng!”

Lê Cửu Lạc nghiến răng, cái gì mà theo cô suốt cả ngày hả? Họ cùng nhau học làm gốm, muốn tách ra cũng khó!

Anh ôm vai cô: “Xin hãy nhìn thẳng vào vấn đề của tôi.”

Hứa Tương Mi mỉm cười: “Đúng vậy, đối với tôi, anh ấy tốt toàn diện, là người đàn ông tốt nhất trên đời này.”

Cũng thật là tâm ý tương thông, lúc này, người đàn ông ấy gọi điện thoại đến.