Nhập Hí

Chương 32




Trần Mộc Ngôn thò đầu vào khe cửa nhìn thoáng qua, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Trần Chi Mặc tay đặt ở đỉnh đầu EVEN vuốt ve, ngoài miệng mang theo nụ cười bao dung , ánh mắt như lưu thủy,chậm rãi hạ xuống người EVEN.

Một khắc đó,Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên hiểu ra, Trần Chi Mặc là ôn nhu , vô luận đối với ai. Hắn sẽ không đối với bất kỳ người nào phát giận ,hắn sẽ đem bàn tay đặt ở đỉnh đầu bất kỳ ai mà hắn cho rằng là đứa bé.Có lẽ mình đối với hắn ,cũng không phải là tồn tại độc nhất vô nhị .

Cậu hít một hơi, sau đó cảm thấy buồn cười. Mình để ý cái gì đây?

Người kia là Trần Chi Mặc,Trần Chi Mặc vĩnh viễn ôn nhu đối đãi toàn bộ thế giới .

“Kia. . . . . . Trần đại ca, em muốn anh ở bên cạnh xem em diễn,anh không xem. . . . . . Em không diễn . . . . .”

“A, anh cuối cùng cũng hiểu. Căn bản không phải là đồ trang điểm có vấn đề, mà em không chịu trang điểm là do khẩn trương trước ống kính.”

“. . . . . . Ừ.”

“Nhưng EVEN, anh không cách nào xem em diễn hết được, anh cũng có việc riêng của mình.”

“Phần diễn của anh hôm nay hẳn là quay xong rồi chứ? Em cũng là lần quay đầu tiên trước ống kính !Hay là lời anh vừa nói căn bản là giả dối, anh chính là cảm thấy em rất đáng ghét, không muốn xem em diễn !”

Ngoài cửa Trần Mộc Ngôn nổi lên một loại ý niệm chưa từng có trong đầu,cậu hi vọng Trần Chi Mặc không nên để ý EVEN nữa,cho hắn tiếp tục tùy hứng, sau đó để cho chính hắn gánh chịu kết quả do bốc đồng .

Cậu không muốn Trần Chi Mặc kiên nhẫn với EVEN như vậy ,cứ như ôn nhu của hắn vĩnh viễn dùng không hết.

“Được rồi,anh xem em diễn lần này,bởi vì đây là lần diễn đầu tiên của em,nhưng sau này em phải tự học cách ứng đối.” Trần Chi Mặc khẽ thở dài một hơi, “Anh gọi Chu tỷ tới trang điểm cho em?”

“Được rồi.”

Trần Chi Mặc đi ra, đối với Trần Mộc Ngôn xin lỗi cười một chút: “Tiểu Ngôn, xem ra anh không thể cùng em lướt ván.EVEN hắn. . . . . .”

“Không sao, Mặc ca xem EVEN là được. Nếu không hôm nay tất cả mọi người không làm việc được.”Trần Mộc Ngôn trên miệng là nói như vậy, nhưng chẳng biết tại sao trong lòng không khỏi khó chịu.

Trần Chi Mặc từng cùng cậu có kế hoạch,ví dụ như Chủ nhật đi tập thể hình hoặc là đi nơi nào du lịch, Trần Chi Mặc cũng từng bởi vì tạm thời có lịch quay hay xã giao cần thiết mà hủy bỏ những kế hoạch này.Nhưng vì người kia, vẫn là lần đầu tiên.

Nhìn bóng lưng Trần Chi Mặc rời đi ,Trần Mộc Ngôn thật sâu hít một hơi. Cậu không có đi lướt ván, mà là trở về phòng một mình xem TV.

Đến hơn năm giờ , Trần Mộc Ngôn bắt đầu không ngừng chú ý điện thoại , đang đợi Trần Chi Mặc gọi cậu đi ăn cơm tối.

Đợi đến trời hoàn toàn tối,cậu mới nhận được tin nhắn đối phương. Bởi vì phần EVEN chưa quay xong,Trần Chi Mặc phải tiếp tục ở lại nơi đó, khoảng chín giờ.

Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác mình giống như đứa ngốc. Trần Chi Mặc chỉ là đại ca của cậu mà thôi, hắn tự nhiên có công việc cùng cuộc sống của mình,mà mình lại đem chuyện hắn đi cùng mình là chuyện theo lý thường phải làm .

Nghĩ tới đây, Trần Mộc Ngôn nhắn lại một tin : Em đi ăn cơm đây.

Sợ Trần Chi Mặc cho là cậu cáu kỉnh, còn đặc biệt ở phía sau đánh vào một biểu tượng cười.Mặc dù mình chưa từng có giống như EVEN tùy hứng như vậy ,Trần Mộc Ngôn chính là không muốn Trần Chi Mặc tiếp tục đem cậu trở thành đứa trẻ.

Nhưng Trần Chi Mặc lúc trở lại đã là mười một giờ đêm.Sau mấy ngày, Trần Chi Mặc vẫn lộ ra vẻ rất an tĩnh, nhàn hạ đọc kịch bản, cho dù không có phần diễn của hắn,hắn cũng sẽ ở lại nơi quay.

Trần Mộc Ngôn trong khu du lịch gặp mấy sinh viên đại học, làm quen bọn họ,mặc dù Trần Chi Mặc rất ít khi bên người, cậu cũng sẽ không nhàm chán.

Nhưng cậu phát hiện, mỗi lần cậu nhìn thấy Trần Chi Mặc, đối phương lộ ra vẻ càng thêm trầm tĩnh. Có một lần Trần Mộc Ngôn cùng mấy sinh viên đại học đánh bóng chuyền trở lại đi ngang qua cửa sổ đại sảnh , thế nhưng nhìn thấy Trần Chi Mặc ngẩn người, đầu dựa vào kính.Hắn vô luận là lấy dạng tư thái gì xuất hiện trong tầm mắt người khác ,cũng rất có mỹ cảm . Chẳng qua lần này, Trần Mộc Ngôn trực giác tự nói với mình,hắn không phải là đang diễn trò.

“Trần Mộc Ngôn ,buổi tối bọn anh phải đi BBQ *, em đi cùng bọn anh chứ?”

(*) Tiệc nướng ngoài trời

“Không được, em buổi tối có chút việc .”Trần Mộc Ngôn cảm thấy hắn hẳn nên cùng Trần Chi Mặc một chút, mặc dù thời gian Trần Chi Mặc rất có hạn.

Cậu đi tới bên người Trần Chi Mặc ,ngồi xuống.

Trần Chi Mặc suy nghĩ như đình trệ,hắn căn bản không có phát hiện Trần Mộc Ngôn đang ở bên cạnh hắn.

Trần Mộc Ngôn không có gọi hắn. Đối với cậu,rất ít khi có thể nhìn thấy bộ dáng Trần Chi Mặc như bây giờ. Cho đến khi điện thoại Trần Chi Mặc vang lên, là công việc đoàn làm phim gọi hắn trở về, khi hắn đứng dậy ,mới phát hiện Trần Mộc Ngôn.

“Tiểu Ngôn. . . . . Em ở đây?”

“Mặc ca ,anh phát ngốc thật lâu a.”

Trần Chi Mặc khẽ mỉm cười, nhưng khóe miệng vẫn có mấy phần bất đắc dĩ , “Ngẩn người có thể làm cho đại não buông lỏng “.Khi tay hắn sắp sửa sờ đỉnh đầu Trần Mộc Ngôn,Trần Mộc Ngôn giơ tay lên giữ ở ngón tay của hắn.

“Mặc ca, anh nếu vẫn sờ đầu của em, em sợ là không lớn nổi.”

Cậu không muốn lại bị hắn cho là đứa trẻ nữa.

Nếu như cậu trưởng thành, Trần Chi Mặc có phải sẽ không còn ôn nhu với cậu?

“Chưa trưởng thành cũng có rất nhiều chỗ tốt .” Trần Chi Mặc đem tay Trần Mộc Ngôn đặt trước ngực mình, “Chưa trưởng thành ,em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”

“Đi đi Mặc ca,không phải đến phần diễn của anh sao?”

Trần Mộc Ngôn một khắc kia bỗng nhiên rất muốn cao lớn,tưởng tượng Trần Chi Mặc thành thục xử lý chuyện, cậu muốn cùng hắn cùng hắn trên một độ cao, mà không phải giống như đứa bé được chiếu cố.

Cậu biết Trần Chi Mặc cũng có rất nhiều áp lực, mặc dù hắn không có để cho bất luận kẻ nào biết, vĩnh viễn mỉm cười ứng đối hết thảy, nhưng Trần Mộc Ngôn muốn nghe hắn nói, muốn cùng hắn chia sẻ.

Khi Trần Mộc Ngôn trở về gian phòng ,vừa lúc gặp Vương Đại Hữu ở trên hành lang nói chuyện điện thoại xong . Trần Mộc Ngôn hướng hắn chào hỏi, vừa lúc hỏi thăm một chút chuyện tình Trần Chi Mặc.

“Vương đại ca, anh tôi hai ngày này thật giống như rất không vui , anh biết chuyện gì xảy ra không?”

Vương Đại Hữu suy nghĩ một chút, “Đại khái là do Lục Mạt Nhiên, cậu hẳn là nghe tin tức kia, cô ta muốn kết hôn.”

“Biết, nhưng Lục Mạt Nhiên là bạn gái nhiều năm trước của Mặc ca à?Em còn tưởng rằng Mặc ca không quan tâm chứ !”

“Phải nói chuyện tình của anh cậu,làm người đại diện của hắn,hắn đang suy nghĩ gì tôi còn thật không biết. Chỉ có Lục Mạt Nhiên ,tôi xác định anh của cậu hẳn là thật rất thích cô ta, chỉ có thể nói trong chỉ có thể nói , hai nghệ sĩ muốn tu thành chánh quả thật sự khó khăn .Anh của cậu mấy năm này cũng không phải là chưa từng có nữ nhân, nhưng Lục Mạt Nhiên hẳn là đặc biệt nhất .” Vương Đại Hữu hít một hơi, “Tôi mới vừa trở thành người đại diện của anh cậu,hắn đang ở trong quán rượu uống rượu, đám paparazzi bên cạnh hắn liều mạng chụp , hắn giống như là không có cảm giác .Vẫn là tôi dẫn hắn trở về.”

“Nhưng lúc sau Lục Mạt Nhiên cùng anh tôi đóng phim chung thì sao?”

“Đúng vậy ,bởi vì chỉ có lúc quay phim , anh của cậu mới có thể nhìn cô ta,dù sao kể từ khi bọn họ chia tay ,Lục Mạt Nhiên nguyện ý cùng anh cậu gặp mặt. Bộ phim kia Lục Mạt Nhiên nghe nói nam chính là anh cậu, còn tìm tới công ty nói cô muốn bỏ vai. Cậu có thể tưởng tượng ảnh đế Trần Chi Mặc cũng có thời điểm bị những nữ diễn viên khác cự tuyệt sao?”

Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, cậu quả thật tưởng tượng không ra.

Trần Chi Mặc có một loại ôn nhu làm cho người ta nghiện ,một khi cảm thụ qua,quá trình từ bỏ sẽ là thống khổ vạn phần . Mà Lục Mạt Nhiên đột nhiên lại có thể dứt khoát cự tuyệt?

“Gần đây các tạp chí đều ùn ùn viết tin về hôn sự Lục Mạt Nhiên ,cậu cùng anh cậu ở chung một chỗ tận lực cẩn thận một chút, không nên giẫm phải quả mìn này.Cậu là đệ đệ của hắn tôi mới nói.” Vương Đại Hữu dặn dò.

“Ừ,tôi sẽ cẩn thận .”

Mặc dù tối hôm đó, Trần Mộc Ngôn vẫn ở trong phòng chờ Trần Chi Mặc trở lại, nhưng qua mười một giờ, Trần Chi Mặc vẫn chưa trở lại. Điều này làm Trần Mộc Ngôn có chút bận tâm,cậu gọi điện thoại, đối phương cũng không bắt máy.Trần Mộc Ngôn không thể làm gì khác hơn là gọi cho những nhân viên làm việc khác. Nhưng Chu tỷ nói liên hoan đoàn phim đã sớm kết thúc.

“Như vậy, anh tôi thoạt nhìn như thế nào?”

“Hoàn hảo ,hắn thoạt nhìn hơi mât hứng. Còn nói bia cùng đạo diễn uống chung đâu rồi, khó được nhìn thấy hắn uống bia.”

“Uống rất nhiều sao?”

“Không có, cũng hai chai,sao vậy?”

“Không có gì, tôi hỏi một chút. Chu tỷ ngủ đi, ngày mai chị còn phải dậy sớm mà?”

Trần Mộc Ngôn nói cúp điện thoại mang theo thẻ phòng đi ra ngoài tìm Trần Chi Mặc.

PUB ở khu du lịch ,mùi hương an dưỡng, phòng ăn nơi này Trần Mộc Ngôn tìm khắp một lần, nhưng không thấy bóng dáng

Trần Chi Mặc.

Lúc Trần Mộc Ngôn đi tới bể bơi Ôn Tuyền ngoài cửa ,cậu mặc dù cảm thấy Trần Chi Mặc không có tới bơi đêm,nhưng vẫn đi vào.

Cậu đi tới bên bể bơi, dõi mắt nhìn lại.

Trong lúc này , một người cũng không có.

Đang lúc cậu xoay người,trong nháy mắt,tựa hồ liếc thấy dưới bể bơi tựa hồ có cái gì.

Cậu bước nhanh đi tới, trái tim một trận co quắp.

Trong ao có người! Hơn nữa áo sơ mi chính là cái Trần Chi Mặc hôm nay mặc !

“Mặc ca!” Trần Mộc Ngôn không hề nghĩ ngợi nhảy xuống, ra sức bơi hướng Trần Chi Mặc .

Tựa hồ đối với Trần Mộc Ngôn nhảy xuống nước nổi lên phản ứng, Trần Chi Mặc dưới đáy bể mờ mịt khẽ mở mắt.

Mạc ca !Anh rốt cuộc đang làm gì !

Gặp nạn qua liền nói cho em biết !

Tại sao phải làm chuyện như vậy!

Nếu như không phải bởi vì ở trong nước,nước mắt Trần Mộc Ngôn đã rơi.

Cậu vươn tay dùng hết tất cả khí lực muốn bắt được Trần Chi Mặc, mà Trần Chi Mặc vẻ mặt tựa hồ là muốn buông xuôi trong nước, bờ môi của hắn ngọ nguậy, như đang nói cái gì, Trần Mộc Ngôn muốn nghe, bất đắc dĩ trong lổ tai chỉ có cô lỗ lỗ tiếng nước chảy.

Mặc ca–anh phải chịu đựng!

Trần Mộc Ngôn mạnh mẽ bơi đến,nghĩ đến Trần Chi Mặc ở trong nước không biết ngồi bao lâu,lòng cậu như lửa đốt.

Lúc cậu ôm cổ Trần Chi Mặc hướng mặt nước dũng mãnh lao tới ,đối phương bỗng nhiên một tay giữ sau ót cậu,một cái tay khác ôm lưng cậu,chợt hôn lên.