Nhập Nhầm Xác, Yêu Đúng Người!

Chương 33: Hết




Tôi lại lần nữa chuyển vào nhà Lâm Hạo Hải, mang theo đồ dùng cá nhân của mình.

Đương nhiên, phần lớn nội y… đều phải mua mới. Khóc lóc, dáng người tôi không thể nào so sánh được với Lư Dĩ Sương, váy vóc còn có thể gắng gượng mặc được, nhưng nội y thì chịu rồi. Đó là một loại hoạt động vô cùng vất vả, cũng may đây không phải lần đầu tiên tôi đi mua nội y với Lâm Hạo Hải, giải quyết vấn đề cũng xem như nhẹ nhàng…

Mọi thứ lại trở về như trước, trừ việc thỉnh thoảng sáng dậy soi gương tôi lại không thể tin được mà đần người ra một lúc, nghĩ mãi mới nhớ ra: “À… đã đổi lại rồi.”

Bởi vì không còn những băn khoăn lúc trước nữa nên bất kể thân hình Lư Dĩ Sương có đẹp thế nào thì tôi vẫn thấy thích thân thể mình hơn!

Sau khi trải qua thêm một tuần sống cuộc sống sâu gạo hết ăn lại nằm, hết nằm lại ăn, tôi cảm thấy nhàn rỗi thế này thật chán chết đi được, bèn đi tìm Lâm Hạo Hải thương lượng việc tiếp tục đến công ty anh làm. Lâm Hạo Hải thấy hơi bất ngờ: “Lúc trước em chẳng phải cực kỳ không thích đi làm sao?”

Tôi chớp chớp mắt: “Thế anh có cần thư ký không?”

“Có.” Lâm Hạo Hải gật đầu, “Đã bắt đầu tuyển người rồi.”

Tôi lăn lộn: “Không được không được, đó đều là hồ ly tinh hết. Người nào người nấy học vị cao, dáng người đẹp, khuôn mặt xinh, năng lực tốt! Không chừng anh sẽ bị quyến rũ, mà em lại bị anh nuôi thành con sâu gạo rồi, đến lúc đó chẳng phải đời em cứ thế là xong luôn sao!”

Lâm Hạo Hải cười lớn: “Em cũng biết mình học vị không cao, dáng người không đẹp, khuôn mặt không xinh, năng lực không tốt à?”

Tôi: “… Chia tay đi.”

Lâm Hạo Hải không nín được cười, đành kéo tôi lại an ủi: “Nhưng em có một điểm hơn bọn họ, người anh yêu là em mà.”

“Khụ, như thế còn tạm được. Dù thế nào thì tóm lại em cũng muốn đến công ty anh làm!”

“Được.” Lâm Hạo Hải vỗ vỗ đầu tôi: “Thật ra anh cũng không định để em ở nhà mãi, thế thì đúng là chán thật, hơn nữa ngồi trước máy tính suốt cũng không tốt cho sức khỏe. Chỉ là anh định đợi đến lúc mấy câu chuyện ngồi lê đôi mách về anh với Lư Dĩ Sương chia tay qua đi rồi mới đưa em đến, có điều nghĩ lại thì, ừm, dù sao trên đời này em cũng có sợ gì đâu.”

Tôi: “… Đây là khen ngợi à?”

Lâm Hạo Hải gật đầu: “Đương nhiên, đây là phẩm chất tốt đẹp của em, phải giữ gìn cho tốt đấy.”

Tôi dở khóc dở cười, ngày hôm sau liền cùng Lâm Hạo Hải đến công ty. Ngay khoảnh khắc bước vào tòa nhà tập đoàn Lâm thị cùng với Lâm Hạo Hải, tôi liền cảm thấy ánh mắt của những người xung quanh lần lượt chú mục vào mình, thậm chí còn có người nhỏ giọng bàn tán.

“Cô gái kia là ai vậy? Tổng giám đốc Lâm với cô ta nhìn thân mật thế!”

“Không biết… Chẳng phải bảo Lư Dĩ Sương mất trí nhớ đã quên mất tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc bị đá rồi còn gì?”

“Ui trời ơi, tạo nghiệt rồi, lẽ nào tổng giám đốc Lâm bị đả kích quá độ nên mới thích một người như thế kia?”

“Chịu thôi, cũng có khả năng lắm… Thật ra cô ta cũng không tệ, chẳng qua là không bằng Lư Dĩ Sương thôi.”

“Aizzz…”

Mây đen đầy đầu, tôi nhanh chóng theo chân Lâm Hạo Hải bước vào thang máy. Lâm Hạo Hải buồn cười, thấp giọng hỏi: “Chẳng phải em bảo em không sợ gì hết sao?”

Tôi phản biện: “Rõ ràng đó là anh nói đấy chứ!”

“Thế em muốn về nhà không?” Lâm Hạo Hải cố ý hỏi tôi.

“Còn lâu!” Tôi lập tức từ chối: “Cái việc nhỏ như con thỏ này làm khó được em chắc?! Chẳng phải chỉ là mọi người bàn tán xầm xì trước mặt thôi sao, hứ, mọi người cũng chỉ tò mò muốn hóng chuyện thôi, nhưng nhiệt tình của họ cũng hạn, chỉ cần em với anh cứ bình thản như không thì lâu dần bọn họ cũng quen thôi.”

Để chứng minh lời mình rất đáng tin, tôi còn cố ý nói: “Ví như lúc đầu em dùng thân phận Lư Dĩ Sương tới đây, khi đó chẳng phải có một thời gian cũng chịu đủ mọi thị phi sao? Aizzz, lặp lại lần nữa thôi mà!”

Lâm Hạo Hải gật đầu: “Ừ, nói hay lắm.”

Anh cười cười đưa tôi lên tầng, cũng không giống lần đầu tiên nhờ chị Trương đưa tôi đi giới thiệu công việc. Sau khi vào phòng Lâm Hạo Hải, đột nhiên tôi phát hiện ra một vấn đề cực kỳ to lớn, ấy chính là tên trên danh thiếp và bảng tên của mình đều phải làm lại từ đầu, chính thức đổi về là “Hạ Tiểu Mễ” rồi!

Thế là tôi cũng chẳng thèm nói với Lâm Hạo Hải, theo thói quen chạy thẳng đến tìm chị Trương. Chị ấy nhìn thấy tôi thì hơi ngạc nhiên, đứng lên hỏi: “Cô Hạ đến đây có việc gì sao?”

“Ừm, là thế này, phiền chị liên hệ với bộ phận Nhân sự làm hộ tôi danh thiếp và bảng tên.” Tôi giải thích, “Giống như Lư Dĩ Sương lúc đầu ấy ạ.”

“… Ừm, được.” Chị Trương gật đầu, sắc mặt có phần phức tạp. Đến lúc này tôi mới nhận ra câu nói và thái độ của mình giống hệt như nữ chủ nhân mới nhậm chức chỉ hận không thể nhanh nhanh chóng chóng chiếm ngay vị trí của nữ chủ trước vậy…

Tôi lúng túng: “Dạ, cảm ơn chị, chị Trương.”

Ai ngờ chị Trương lại ngẩn ra: “Sao cô lại gọi tôi là chị Trương?”

Tôi: “…”

Thói quen rồi…

Tôi giải thích: “Vì tôi thấy bảng tên của chị viết ‘Trương Lan’ mà, ha ha, thế mới gọi chị là chị Trương, không đúng sao?”

“Ồ, không có gì, mọi người đều gọi tôi như thế cả.” Chị Trương lắc đầu, “Cô về văn phòng của tổng giám đốc Lâm đi, tôi liên hệ với bộ phận Nhân sự luôn đây.”

Tôi gật đầu nhưng cũng không quay về phòng Lâm Hạo Hải ngay mà chuyển đến phòng trà nước: Hóng chuyện.

Quy định bất thành văn của tất cả các công ty, phòng trà nước là nơi khởi nguồn của các loại tin đồn, là nơi trung chuyển của các loại tin đồn, tuy đương nhiên không phải là nơi kết thúc của các loại tin đồn.

Tôi cúi đầu trốn sau bình cà phê, giả vờ đang nghịch điện thoại trong lúc đợi cà phê pha xong. Quả nhiên có hai cô gái lần lượt tiến vào. Tôi cũng biết họ, tầm tuổi Lư Dĩ Sương, năng lực rất tốt nhưng tính tình lại có hơi trẻ con, lúc trước quan hệ của tôi với họ cũng không tồi.

Nhưng điều tôi bất ngờ nhất là người vào tiếp theo chính là chị Trương!

“Ôi chao chị Trương, cuối cùng chị cũng tới rồi.” Một trong hai cô gái ban đầu lên tiếng, “Mau nói, vừa rồi cái cô Hạ Tiểu Mễ kia đến tìm chị làm gì thế?”

Chị Trương: “Thì muốn làm danh thiếp với bảng tên thôi, còn đặc biệt dặn dò muốn giống hệt như của cô Lư Dĩ Sương nữa chứ.”

“Xí!” Cô nàng khác khinh thường, “Dựa vào điều kiện của cô ta? Muốn được giống hệt Lư Dĩ Sương á? Nằm mơ đi!”

“Đúng thế, tôi thấy tổng giám đốc Lâm chắc là chịu đả kích lớn quá rồi, nếu không sao có thể tìm đến cô ta chứ, quá quái dị.” Cô gái đầu tiên tiếc nuối, “Sao tổng giám đốc Lâm lại để Lư Dĩ Sương đi như thế chứ? Sao không thử theo đuổi Lư Dĩ Sương lại lần nữa xem? Theo lý mà nói Lư Dĩ Sương yêu sếp tổng như thế, cho dù mất trí nhớ quên hết toàn bộ người trên thế gian thì cũng phải nhớ được sếp tổng chứ!”

“Aizzz, cậu xem phim truyền hình với tiểu thuyết nhiều quá rồi hả? Mất trí nhớ là mất trí nhớ, đâu ra lại còn đặc biệt nhớ được một người nữa chứ. Nghe nói sau khi Lư Dĩ Sương tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy là một người đàn ông khác, bởi vậy mới yêu luôn anh ta, cũng vì thế mà không thích sếp tổng nữa.”

Tôi suýt nữa thì phì cười, xem ra mấy người Lâm Hạo Hải và Lư Dĩ Sương đúng là đã diễn một vở kịch vô cùng hoàn hảo.

“Theo tôi thấy ấy mà, thật ra đây chỉ là nhân quả tuần hoàn. Lúc đầu Lư Dĩ Sương thích sếp tổng như thế, sếp tổng lại nhất quyết không thèm để mắt đến cô ấy. Bây giờ đến khi sếp tổng khó khăn lắm mới hồi tâm chuyển ý, hai người ở bên nhau mới hơn nửa năm thì lại đổi thành Lư Dĩ Sương không cần sếp tổng nữa.”

“Lời này của cậu nói thật là… Aizzz, tớ cũng nói luôn, bất luận thế nào tớ cũng là fan của sếp tổng.” Cô nàng đầu tiên nói: “Mặc dù lần này hành vi sếp tổng quay người một cái đã đổi bạn gái tớ không đồng ý lắm nhưng hoàn toàn có thể giải thích là vì sếp tổng bị tổn thương về tình cảm nên mới tìm biện pháp trị liệu. Còn lại các mặt khác thì sếp tổng hoàn hảo…”

“Bớt trồng cây si đi.” Cô nàng còn lại chỉ trích, “Dù thế nào thì cũng không đến lượt cậu đâu.”

“Aizzz, tớ cũng có ước mơ làm cô bé Lọ Lem đâu. Hơn nữa lúc trước khi sếp tổng và Lư Dĩ Sương ở bên nhau, ban đầu tớ còn thấy Lư Dĩ Sương không xứng với sếp tổng, nhưng về sau mới phát hiện cái cô nàng Lư Dĩ Sương kia không đáng sợ như lời đồn. Thật ra cô ta cũng là một cô gái ngốc nghếch, tính tình rất tốt, ai nhờ gì cô ta đều không từ chối, rất nhiệt tình, mỗi tội… có khi càng giúp lại càng rối.”

Tôi: “…”

“Đúng thế, lúc đầu tôi còn chẳng xem cô ta ra gì, ai ngờ về sau mới phát hiện cô ta cũng rất tốt. Nếu nói bây giờ đột nhiên đổi tổng giám đốc phu nhân mới thì quả là khó mà thích ứng kịp. Không biết cô nàng lần này thế nào nữa.”

“Chuyện khác không nói, riêng khoản dáng vẻ là đã không bằng người trước rồi.”

“Cô này…”

Hai cô gái kia còn đang nói cười cười, chị Trương lại nhíu mày nhìn về phía tôi. Chị ấy nhíu mày nhìn cẩn thận một hồi mới tiến lại gần: “Cô là cô Hạ?”

Hai cô gái kia lập tức nín bặt: “…”

Tôi lúng túng ngẩng đầu lên: “Í, mọi người cũng ở đây à? Trùng hợp quá, ha ha ha.”

Ba người kia: “…”

Chị Trương có vẻ rất bối rối: “Hai người họ cũng không có ác ý, chỉ là hơi nhiều chuyện tí thôi, cô Hạ đừng để bụng.”

Tôi vội vã lắc đầu: “Để bụng? Sao tôi lại để bụng chứ? Tôi thấy hai người họ đều rất đáng yêu mà. Ha ha, thật ra tôi cũng rất thích Lư Dĩ Sương… về tính cách ấy mà. Lại đây, mọi người mau nói thêm về cô ấy đi, cứ khen cô ấy nhiều vào, nhưng chỉ nói về tính cách thôi nhé, không tính diện mạo đâu.”

Cả đám người bên kia nhìn tôi đầy khó hiểu: “…”

Tôi chỉ đành nói: “Thật ra mấy người đã bao giờ nghĩ tại sao Lâm Hạo Hải lại để ý đến tôi chưa? Mọi người không cần thấy ngại, sợ tôi là người khó chịu đâu. Tôi mặc dù các phương diện khác chẳng có gì tương tự Lư Dĩ Sương nhưng có một điểm rất giống đó chính là tính cách! Bởi thế Lư Dĩ Sương chính là mục tiêu phấn đấu của tôi, tôi sẽ tận lực học tập để trở thành người giống cô ấy…”

Tôi còn đang thao thao bất tuyệt nguyên một bài luận thì đột nhiên vẻ mặt ba người chị Trương biến đổi. Tôi còn tưởng họ nghe lời tôi nói mà cảm động muôn phần, chẳng ngờ sau lưng đột nhiên vang lên ba chữ lạnh lẽo: “Hạ! Tiểu! Mễ!”

Tôi: “…”

Lâm Hạo Hải tới từ lúc nào vậy?

Tôi ngượng ngập quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lâm Hạo Hải mặt lạnh tanh đang khoanh tay trước ngực nhìn mình. Tôi biết người khác thấy anh như thế chắc chắn sẽ thấy sợ hãi, nếu là lúc trước tôi cũng bị dọa mất nửa cái mạng, nhưng bây giờ… tôi có thể thấy rõ ràng ý cười nồng đậm trong mắt Lâm Hạo Hải.

Thế là tôi cười hì hì: “À thì, em đang nói đùa với bọn họ thôi mà…”

“Theo anh vào văn phòng.” Lâm Hạo Hải vứt lại một câu rồi quay người rời đi.

Tôi gãi gãi đầu, đang định đi theo thì ba người phía sau đã nói với vẻ vô cùng áy náy: “Xin lỗi cô, đều là do bọn tôi không tốt, để sếp tổng…”

Tôi vội vã lắc đầu: “Không sao, không sao, mọi người không cần tự trách, tôi… aizzz, thuận theo mệnh trời vậy.”

Ba người họ cảm động nhìn theo tôi.

Tôi vui mừng phấn khởi về lại văn phòng của Lâm Hạo Hải, vừa vào đã nhận được “cái cốc đầu yêu thương” của Lâm Hạo Hải, tôi ôm đầu: “Oa oa oa oa, em chỉ muốn cải thiện quan hệ với bọn họ thôi mà.”

Lâm Hạo Hải: “Em không cần phải làm thế.”

“Xí, anh sao mà hiểu được chứ!” Tôi dẩu môi, “Làm một thư ký, điều đầu tiên cần làm là phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với mọi người.”

Lâm Hạo Hải: “Không phải, ý anh là em không bắt buộc phải cố ý đi cải thiện mối quan hệ với mọi người, về sau dần dần mọi người đều sẽ thích em thôi. Lúc trước em dùng thân phận Lư Dĩ Sương đến đây chẳng phải cũng thế sao? Bất tri bất giác mọi người đều ủng hộ em cả.”

Tôi ngây ra cả nửa buổi, cuối cùng bừng tỉnh: “Hóa ra anh đang khen tính cách em rất có sức hấp dẫn hả?!”

Lâm Hạo Hải: “Chết xa chút đi!”

Tôi: “…”

Sau khi tan ca Lâm Hạo Hải cũng không đưa tôi về nhà ngay mà đi về hướng sân bay. Cho tới khi đến nơi rồi tôi mới nhận ra điều này, hoang mang hỏi Lâm Hạo Hải: “Lâm Hạo Hải, chúng ta đến sân bay làm gì? Ra nước ngoài chơi à?”

Lâm Hạo Hải: “…”

Lâm Hạo Hải lắc đầu: “Em muốn ra nước ngoài? Vậy để anh xử lý xong mấy dự án gần đây đã. Bây giờ chúng ta chuẩn bị đi ăn cùng Lư Dĩ Sương và anh Trịnh.”

“Ăn cùng bọn họ làm gì?!” Tôi kinh ngạc, “Không phải lại có vấn đề gì đấy chứ?”

“Không phải, anh Trịnh chuẩn bị đưa Lư Dĩ Sương ra nước ngoài tiếp tục điều trị bệnh mất trí nhớ của cô ấy. Lúc trước anh Trịnh bị chúng ta lừa đến đây, quá trình trị liệu vẫn chưa hoàn thành. Mặc dù sau khi về nước Lư Dĩ Sương cũng có chút tiến triển nhưng phần lớn vẫn mơ hồ. Mà lúc này rời đi lại vừa vặn tránh được miệng lưỡi thiên hạ, anh Trịnh bảo dạo gần đây ngày nào ở thành phố A anh ta cũng đều bị coi là kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác.”

Tôi cười như điên: “Nhất định là Tiền Chấn Tá khinh bỉ anh ta rồi! Ha ha ha ha, cái tên Tiền Chấn Tá đó, thật đúng là dã tràng xe cát. Aizzz, duyên phận, quả đúng là không thể nói trước được điều gì.”

Lâm Hạo Hải gật đầu: “Ừ, bởi vậy bây giờ chúng ta đến nhà hàng gần sân bay ăn cùng họ một bữa, xem như đưa tiễn, sau đó… tiếp tục đi đón người.”

“Hả?” Tôi ngẩn ra, “Ai cơ?”

“Tới lúc đó em sẽ biết.” Lâm Hạo Hải không chịu nói cho tôi.

Tôi bĩu môi, cũng lười chẳng thèm hỏi nhiều. Khi tới địa điểm đã hẹn, Lâm Hạo Hải đưa tôi vào nhà ăn, Lư Dĩ Sương và anh Trịnh đã có mặt rồi. Thấy chúng tôi đến họ liền vẫy tay chào. Sau khi ngồi vào bàn chọn món xong xuôi, anh Trịnh nói: “Không ngờ hai người lại đặc biệt đến đưa tiễn nữa, ha ha.”

Lâm Hạo Hải: “Ừm, nói thế nào thì nếu không có anh chăm sóc bên Hạ Tiểu Mễ suốt thời gian đó thì mọi việc đã không thuận lợi thế này rồi.”

Anh Trịnh cười một tiếng, cũng không nói gì nữa.

Lư Dĩ Sương bên cạnh anh ta mặt hoàn toàn không có tí biểu cảm nào, nhìn thấy chúng tôi cũng chỉ lười nhác chào hỏi một chút rồi chẳng nói thêm gì, thái độ vẫn cao ngạo như cũ. Aizzz, cũng chỉ có anh Trịnh ngốc nghếch kia mới thích cái dạng này thôi!

Ăn xong bữa cơm, Lâm Hạo Hải đưa tôi ra sân bay mua ít đồ trang điểm dưỡng da, nhân tiện đợi người anh nói chuẩn bị hạ cánh xuống. Vì máy bay bị trễ nên tôi đợi mà buồn ngủ díp cả mắt, mà tới khi người đến, tôi đần hết cả ra.

Bởi vì người đến không ngờ lại là… cha mẹ của Lâm Hạo Hải…

Tôi: “…?!”

Tôi không thể tin được nhìn cha Lâm Hạo Hải mặt không chút biểu cảm y hệt lần đầu, cùng với mẹ Lâm tươi cười mà khiến người ta càng thấy khủng bố, mồ hôi chảy đầm đìa.

Đây là chuyện gì… Lâm Hạo Hải, anh là muốn giết em đúng không hả? Đúng không hả…

Lâm Hạo Hải thấp giọng: “Đừng lo lắng.”

Trừ tôi và Lâm Hạo Hải còn có một lái xe đến đón họ. Mẹ Lâm bảo lái xe đưa hành lý của họ về nhà Lâm Hạo Hải, còn bản thân thì lên xe Lâm Hạo Hải. Tôi ngồi ở ghế lái phụ, cả người run rẩy… Cả đường cha mẹ Lâm Hạo Hải đều không nói với tôi câu nào.

Cha Lâm còn đỡ, trước giờ ông ấy hình như cũng chẳng mấy khi nói chuyện, nhưng mẹ Lâm… Lẽ nào khi tôi là Lư Dĩ Sương bà ấy muốn hành hạ tôi, đến lúc tôi làm Hạ Tiểu Mễ thì mẹ Lâm lại quyết định lờ tôi luôn?!

Tôi muốn khóc mà không có nước mắt, Lâm Hạo Hải nhìn tôi an ủi mấy cái. Mãi đến khi đoàn người về đến nhà Lâm Hạo Hải rồi, mẹ Lâm mới mở miệng vàng: “Con trai à, quả nhiên lớn rồi. Lúc đầu chúng ta còn bảo sao con mãi không chịu yêu ai, kết quả dạo gần đây đến thăm hai lần, mỗi lần con lại sống cùng với một người khác nhau.”

Lâm Hạo Hải bất đắc dĩ: “Mẹ, con nói với mẹ rồi đấy, đây là Tiểu Mễ. Việc của Lư Dĩ Sương con cũng đã nói rồi mà.”

“Được rồi. Cho dù Lư Dĩ Sương xảy ra chuyện không thể tin được nhưng con cũng không bắt buộc phải tìm người mới ngay như thế.” Mẹ Lâm Hạo Hải bất đắc dĩ lắc đầu: “Thế con giải thích thế nào về việc lúc trước con với Lư Dĩ Sương trông còn tình nồng ý mặn như thế, mà vừa quay lưng một cái con đã tìm người… hoàn toàn tương phản với Lư Dĩ Sương thế này rồi?”

Tôi ấp úng không dám mở miệng, chỉ nghe Lâm Hạo Hải bình tĩnh đáp lại: “Tình yêu sét đánh.”

Tôi: “…”

Thật đúng là biết chém gió.

Mẹ Lâm: “Lời này nói ra đến cả con cũng thấy buồn cười đúng không? Thôi đi, chuyện đám thanh niên các con mẹ cũng không thể quản nhiều, chẳng qua lúc đầu mẹ còn cho rằng con đã cùng Dĩ Sương sống chung, cũng để nó gặp mặt chúng ta rồi thì đã quyết định ở bên nó. Con trai à, tính cách của con mẹ rất hiểu, nhưng quả thật tốc độ đổi người này mẹ hoàn toàn không ngờ đến.”

Lâm Hạo Hải nhẫn nại: “Dĩ Sương đã là thì quá khứ, Tiểu Mễ mới là thì hiện tại và tương lai.”

Trong lòng tôi nghĩ, giờ này mà anh còn nói được mấy câu hoa mỹ như thế cơ à, một mặt thì vội vã gật đầu phụ họa: “Đúng thế đấy mẹ.”

Mẹ Lâm: “…”

Tôi: “…”

Chết rồi, sao lại quen miệng gọi “mẹ” rồi! Chỉ tại lần trước khi rời đi bác gái bảo tôi gọi thế! Giờ tôi căng thẳng là gọi loạn lên liền!

Mẹ Lâm nhìn tôi khó hiểu, chắc cũng đang thắc mắc sao tôi lại không sợ gì bà như thế, quả nhiên lời bà nói đầy ẩn ý: “Cô đúng là bắt quàng thật đấy.”

Tôi: “… Ha ha, cũng bình thường thôi ạ, bác gái, vừa rồi cháu… dạ, nhanh nhảu đoảng quá ạ.”

Mẹ Lâm lắc đầu: “Không sao, dù sao nếu lần này A Hải nghiêm túc rồi thì sớm muộn cũng sẽ gọi là “mẹ” thôi. Nếu như không phải ấy mà… cô xem như gọi thừa rồi.”

Lâm Hạo Hải: “Được rồi, cha, mẹ, bay thời gian lâu như thế rồi, hai người cũng mệt đúng không? Mau nghỉ ngơi điều chỉnh lại đồng hồ sinh học đi đã.”

Mẹ Lâm chắc cũng mệt thật, gật đầu rồi tiến vào phòng dành riêng cho họ trong nhà Lâm Hạo Hải. Tôi thở phào một hơi: “Oa oa oa, lúc trước khó khăn lắm mới cải thiện được quan hệ với bác gái, kết quả bây giờ…”

Lâm Hạo Hải an ủi: “Thật ra lúc trước em cũng không tính là cải thiện được quan hệ với mẹ anh.”

Tôi: “… Sao anh không đi chết đi!”

“Đừng lo lắng nữa, mẹ anh cũng không ghét em đâu, có điều chắc bà cho rằng anh chỉ chơi đùa với em thôi…”

Tôi nhăn nhó mặt mày gật đầu, nhăn nhó mặt mày cùng Lâm Hạo Hải vào phòng, nhăn nhó mặt mày nằm thẳng trên giường.

Lâm Hạo Hải xem ra hoàn toàn không chút lo lắng, tôi nghĩ anh quả đúng là vẫn cái bộ dạng “chẳng phải việc tôi, cóc cần quan tâm”. Thân là đàn ông anh ta sao có thể hiểu được quan hệ mẹ chồng nàng dâu!

Aizzz, vốn còn tưởng mọi trở ngại được san bằng cả rồi cơ đấy, sao tôi không nhớ đến cha mẹ Lâm Hạo Hải cơ chứ?! Được rồi, bọn họ cũng không tính là khó khăn trở ngại gì…

Tôi cũng quên mất đã bao lâu rồi mình mới ngủ một giấc bất an như thế. Để chứng minh bản thân là dâu hiền vợ thảo, sáng sớm ngày thứ hai tôi liền bò dậy định nấu bữa sáng, kết quả Lâm Hạo Hải sợ tôi rơi đĩa đạp vào mảnh vỡ lại phát điên liền cũng theo ra. Tôi vụng về luộc mỳ, Lâm Hạo Hải đứng bên nhìn mà khóe mắt giật giật liên hồi, cuối cùng cản tôi lại, đá thẳng về vị trí chuyên dụng của Hạ Tiểu Mễ - ghế đôn nhỏ, sau đó cúi đầu tự nấu mỳ.

Tôi vội vã nói: “Này Lâm Hạo Hải, đợi lát nữa nhớ bảo em nấu nhé, biết chưa?”

Lời vừa dứt thì mẹ Lâm đẩy cửa bước vào.

Tôi: “…”

Mẹ Lâm: “…”

Hai người nhìn nhau không nói, riêng tôi lệ chảy hai hàng…

Mẹ Lâm lại lần nữa dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá tôi và chỗ tôi đang ngồi. Tôi lúng túng xua tay với bà: “Ha ha, chào bác. Cháu, cháu vừa rồi là nói đùa với Lâm Hạo Hải thôi.”

Mẹ Lâm: “Ừ.”

Nhưng tôi biết, bà nhất định chẳng tin tôi…

Oa oa oa oa…

Nấu xong mỳ, bởi vì bát rất đầy nên Lâm Hạo Hải không để tôi bưng lên. Anh ta cướp luôn cơ hội thể hiện bản thân duy nhất của tôi, thật tức chết được!

Mặc dù hình như cũng chẳng ai quan tâm cả…

Mẹ Lâm ăn mỳ, vẫn theo lệ thường khen ngợi tài nấu ăn của Lâm Hạo Hải một hồi, sau đó từ tốn nói với tôi: “Nói ra thì, Hạ Tiểu Mễ cháu có biết nấu ăn không?”

“Dạ, chỉ biết chút chút thôi ạ.” Tôi nhỏ giọng đáp.

“Ồ? Cháu biết nấu gì?” Mẹ Lâm hiếu kỳ hỏi.

Tôi: “… Sandwich?”

Mẹ Lâm: “… Cháu còn dùng câu nghi vấn để hỏi bác?”

Tôi: “…”

Bởi vì tôi cũng không dám chắc mấy cái sandwich tôi tiện tay làm ra có ăn được không, mà cũng không biết nó có được coi là sandwich không nữa… Mẹ Lâm chắc cũng bó tay với tôi nhưng không nói gì thêm. Lâm Hạo Hải vẫn như cũ không cho tôi rửa bát, mang hết bát đũa đĩa thìa vào trong phòng bếp, tôi cũng giả vờ ngoan ngoãn theo sau, phụ anh ta sắp xếp cẩn thận bát đĩa đã rửa sạch vào giá, hỏi: “Này, Lâm Hạo Hải, sao anh không mua máy rửa bát?”

Lâm Hạo Hải liếc tôi một cái: “Ăn xong đứng lên một chút có lợi cho tiêu hóa.”

Tôi: “Vậy từ sau cứ để em rửa bát đi, thân hình anh đã tốt thế rồi, cũng không cần lo béo, còn nếu em mà béo lên thì, oa oa oa oa.”

Lâm Hạo Hải: “Không sao, em có thể tiếp tục béo lên.”

Tôi: “Hả? Tại sao?”

“Không tại sao hết.” Lâm Hạo Hải hờ hững đáp, “Em có thể tiếp tục béo lên, béo đến độ tất cả đám đàn ông khác đều không thích em là được.”

Tôi khinh bỉ nhìn anh ta: “Này! Ý anh là sao?! Hơn nữa anh cứ yên tâm đi, cho dù có không béo thì cũng chẳng ai muốn em mà, hu hu hu hu.”

Lâm Hạo Hải buồn cười: “Anh không phải người à? Còn cả Tiền Chấn Hựu nữa…”

Hóa ra vẫn là chuyện Tiền Chấn Hựu = =

Tôi: “Tiền Chấn Hựu mấy hôm trước đã đến thành phố H rồi còn gì!”

Lâm Hạo Hải cảnh giác hỏi: “Sao em biết mấy hôm trước cậu ta đến thành phố H?”

“Cậu ta gửi tin nhắn cho em mà.”

“Ừm, tức là hai người vẫn gửi tin nhắn cho nhau.” Lâm Hạo Hải gật đầu.

Tôi tức giận: “Anh đừng có tính toán từng li từng tí như thế có được không! Em còn chưa tính vụ cô nàng hôm sinh nhật anh tặng quà, lại còn châm chích mỉa mai em đủ kiểu đấy! Hứ, giọng điệu cô ta cho đến bây giờ em vẫn còn nhớ: ‘Ui cha, chúng tôi đều tặng quà cho anh Lâm cả rồi, sao vẫn chẳng thấy cô Lư đây tặng gì hết thế?’, hứ!”

Tôi uốn éo eo, học theo cách nói chuyện của cô nàng tôi đã quên cả tên kia, Lâm Hạo Hải dở khóc dở cười: “Đến giờ em vẫn còn nhớ à? Nhưng người em nói là ai thế, anh chẳng có ấn tượng gì cả.”

“… Quên đi, không có ấn tượng gì càng tốt. Không cần phải nhớ lại.” Tôi bĩu môi.

Lâm Hạo Hải rửa xong bát đũa, đưa tay lên véo mặt tôi: “Vốn đã chẳng xinh đẹp rồi, còn tức giận nữa lại càng xấu đấy.”

Tôi: “…Lâm Hạo Hải, rốt cuộc anh có biết an ủi người ta không đấy!”

Lâm Hạo Hải cười ôm chặt lấy tôi, tôi cũng chẳng thể nhịn được, tức giận tan biến hết, bật cười, còn đánh anh mấy cái tượng trưng. Hai người vui vẻ đùa giỡn ra khỏi phòng bếp, kết quả vừa mở cửa đã thấy mẹ Lâm mặt mày nghiêm túc đứng trước cửa.

Tôi: “…”

Thôi xong!

Bà ấy nghe được bao nhiêu rồi?!

Tôi căng thẳng nhìn Lâm Hạo Hải, Lâm Hạo Hải cười với tôi, chắc ý muốn bảo: Không sao đâu.

Quả nhiên, mẹ Lâm chỉ dùng ánh mắt vô cùng nghi hoặc nhìn tôi một cái, sau đó cũng không hỏi gì, quay người rời đi.

Tối hôm đó mẹ Lâm gọi cả hai cha con Lâm Hạo Hải vào phòng bà nói chuyện một hồi. Đến lúc ra tôi lo lắng hỏi Lâm Hạo Hải có phải bác gái đã đoán ra điều gì rồi không thì Lâm Hạo Hải chỉ lắc đầu nói không sao. Đến ngày thứ hai thái độ của mẹ Lâm với tôi dường như cũng tốt lên nhiều, mặc dù thỉnh thoảng vẫn mỉa mai đôi câu, kiểu như ngực tôi bằng phẳng thế, sau này không biết có tiện cho con bú không (đối với vấn đề này, tôi chỉ có thể rơi lệ hai hàng), hay như gen của tôi không tốt, hy vọng con Lâm Hạo Hải sau này không giống tôi (mẹ Lâm thật sự là nghĩ quá xa rồi…), nhưng cuối cùng cũng nghiêm túc khen tôi một câu: “Có điều mông to hơn Lư Dĩ Sương, chắc chắn là sẽ đẻ được nhiều con trai lắm.”

Tôi: “…”

Bác gái! Bác đừng như thế có được không?! Sinh con trai, cái loại tư tưởng phong kiến cổ hủ này cháu cũng không ý kiến, nhưng đẻ “nhiều con trai lắm” là sao?! Bác định thành lập đội bóng đá à?!

Lâm Hạo Hải vui vẻ ở bên quan sát tôi, cười đến độ ngã cả ra sô pha. Tôi giống như cô dâu mới về nhà chồng, ấm ức chịu trận mấy lời bới móc của mẹ Lâm, cuối cùng mẹ Lâm cũng ngừng lại, nói một câ đầy ẩn ý: “Tiểu Mễ à, bác hy vọng cháu là người bên gối cuối cùng của A Hải. A Hải cũng đã nói với bác đại khái về thân thế cháu rồi, cháu cũng không dễ dàng gì, có thể sống đến giờ, trông cũng ngờ nghệch nhưng khỏe mạnh thế này, chứng tỏ cháu cũng là một cô gái lạc quan tích cực. Con người A Hải có lúc rất ngột ngạt, trầm lặng, đúng là cần một cô gái như cháu. Vì thế, sau này nên làm thế nào chắc trong lòng cháu cũng hiểu.”

Thật ra tôi chẳng hiểu lắm, nhưng vẫn gật đầu: “Dạ vâng, đương nhiên rồi ạ.”

Mẹ Lâm an ủi gật đầu, ngay buổi trưa hôm đó đã cùng cha Lâm lên máy bay về nhà. Thật ra tôi cũng rất bái phục bọn họ, tuổi tác cũng không còn trẻ, thế mà đi máy bay cứ như đi xe đạp vậy, thân thể quả là rất tốt… Tôi còn hoài nghi bọn họ có phải làm cái thẻ tháng, trước khi lên máy bay quẹt đánh “xoẹt” một cái là có thể lấy thẻ lên máy bay rồi không…

Trước khi đi, mẹ Lâm cũng giống như lần trước bảo tôi gọi bà một tiếng “mẹ”, hơn nữa lần này tôi cũng đã rút kinh nghiệm, lúc gọi mẹ Lâm thì cũng gọi cha Lâm một tiếng “cha”. Cha Lâm cũng rất nể mặt, gật đầu với tôi một cái. Mắt nhìn hai người rời đi, tôi nói với Lâm Hạo Hải: “Này, Lâm Hạo Hải, anh nói xem thế này đã tính là giải quyết xong vấn đề phụ huynh của anh chưa? Ha ha ha ha, anh nói không sai, tính cách của em quả nhiên là rất có sức hấp dẫn, mới có hai ngày đã giải quyết ổn thỏa rồi, thay thế vị trí bản thân em lúc trước trong lòng bọn họ.”

Lâm Hạo Hải chỉ cười, cũng không lên tiếng.

Tôi cứ cảm thấy anh dường như đã giấu tôi nói với hai bác chuyện gì đó nhưng nghĩ mãi cũng chẳng ra nên đành bỏ cuộc.

Tối hôm đó tôi nghĩ ngợi cẩn thận một hồi, phát hiện tất cả những trở ngại giữa tôi với Lâm Hạo Hải lần này đã thanh toán triệt để hết cả, không thể không thấy vui mừng, liền quyết định mua hai chai bia về nhà, mời Lâm Hạo Hải cùng uống. Đương nhiên, ý định thật sự của tôi là muốn nhìn thấy Lâm Hạo Hải “một cốc đã say” xin thêm lần nữa! Sau đó tôi có thể tùy ý bắt nạt anh rồi, ha ha ha ha!

Chẳng ngờ, Lâm Hạo Hải uống mãi không say, tôi thấy vô cùng kỳ lạ, chỉ có thể cật lực nâng cốc uống cùng anh. Cuối cùng ý thức của tôi cũng mơ hồ, đành mở miệng hỏi: “Lâm Hạo Hải… Sao anh mãi không say thế? Em nhớ lần trước anh uống rượu rõ ràng nói là một cốc đã gục rồi mà!”

Lâm Hạo Hải nghi hoặc hồi tưởng lại, sau đó nói: “Ờ, chắc là lúc đó say quá anh nói không rõ. Hôm đó anh uống ba loại rượu vang, rượu trắng và rượu gạo, mỗi loại một cốc lớn.”

Tôi trừng mắt nhìn anh, nhất thời hai mắt trợn trắng.

Lâm Hạo Hải, đến cả lúc say rượu anh cũng lừa em!

Cuối cùng Lâm Hạo Hải hoàn toàn không say, người say lại là tôi. Trong lúc mơ hồ tôi thấy Lâm Hạo Hải cúi người định dìu tôi dậy, cảnh này thật quá quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi thì phải.

Trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh từ rất lâu, rất lâu rồi.

Lúc đó vì tâm tình cực kỳ không tốt, nào là tình yêu vô vọng này, áp lực cuộc sống này, họ hàng đùn đẩy trách nhiệm này, bạn bè phản bội này, tất cả mấy chuyện đó đồng thời xảy ra, nên tôi say rượu ở quán bar chỗ làm thêm. Nửa đêm mơ hồ tỉnh lại định về trường thì gặp ăn cướp.

Lúc tôi nhìn ba tên đàn ông cao to vật vã trước mắt, sợ đến độ khóc thảm thiết, ôm chặt lấy chính mình nói: “Đừng xuống tay với !”

Không ngờ ba người kia lại nói: “Mày bị thần kinh à? Bọn tao cướp của! Mau nộp tiền ra đây!”

Tôi đột nhiên nghĩ đến Tiền Chấn Hựu, lập tức nước mắt ròng ròng: “Tôi thật sự xấu xí như thế à?!”

Ba người kia: “…”

Một trong ba người không đợi được nữa, tiến lên trước định cướp lấy túi của tôi. Tôi giật mình, ôm lấy túi xách, thời điểm đó một phân tiền cũng là mạng sống của tôi đấy…

Mà đúng vào lúc đó, đột nhiên có người từ đâu nhảy ra, tôi còn đang cố giương đôi mắt mờ mịt lên thì anh ta đã đánh ba người kia đo đất rồi.

Đối phương nhìn thấy tôi hình như cũng kinh ngạc, đi qua định đỡ tôi dậy. Tôi nhất thời giật mình, bất giác mở miệng: “Đa tạ đại hiệp cứu mạng!”

Người kia ngẩn ra: “Sao lại là cô? Cô là cái gì… Hạ Tiểu Mễ đúng không?”

“Anh là ai?” Tôi cố gắng mở mắt nhìn anh ta, cả nửa ngày vẫn không thể nhìn rõ.

Đối phương không trả lời, chỉ đỡ tôi dậy: “Sao nửa đêm còn ra ngoài chạy lung tung thế này?”

Tôi cũng chẳng trả lời, chỉ lẩm bẩm một mình: “Vị đại hiệp này… thân thủ bất phàm, cứu tiểu nữ một mạng, thật cảm kích vô cùng, có điều… tiểu nữ chẳng có gì báo đáp, chỉ có thể… lấy thân đáp đền!”

Đối phương: “… Cảm ơn, không cần đâu.”

“Oa oa oa oa, tôi thật sự xấu như thế sao?!” Tôi khóc lớn, bắt đầu mượn rượu lên cơn: “Tôi không cần biết, tôi muốn lấy thân báo đáp!”

Sau đó, tôi hôn luôn Lâm Hạo Hải…

Mẹ nó chứ, đó là nụ hôn đầu tiên của tôi đấy!!!

Về sau chắc là tôi bị Lâm Hạo Hải đánh ngất, bởi vì khi tỉnh lại thì tôi đã nằm trên giường ký túc xá của mình. Hỏi bạn cùng phòng thì chỉ bảo có một bác gái lớn tuổi lạ mặt đưa tôi về, nghĩ lại chắc là Lâm Hạo Hải nhờ ai đó đưa về. Mặc dù tôi cũng không biết làm sao anh ta biết được số phòng ký túc xá của tôi…

Việc này tôi căn bản chẳng nhớ nữa, mãi cho đến khoảnh khắc này tôi mới đột nhiên nhận ra.

Bị ký ức vừa rồi kích động, tôi tỉnh táo không ít, ngẩn ra nhìn Lâm Hạo Hải: “Lâm Hạo Hải…”

Lâm Hạo Hải dìu tôi: “Ừ?”

“Lấy thân báo đáp…”

“Em nhớ lại rồi?” Lâm Hạo Hải buồn cười: “Lúc đó thề thốt sắt son như thế, về sau liền chẳng thấy người đâu nữa cả.”

“Sao em biết được chứ! Trời ạ, anh có nhận ra không, đúng là nói cái thành thật luôn!”

Lúc đó tôi nói “lấy thân báo đáp”, kết quả cuối cùng tôi quả thật lấy thân báo đáp rồi!

“Lâm Hạo Hải, có phải lúc đó anh đã có ý với em rồi đúng không?” Tôi đột nhiên thấy xấu hổ, “Thảo nào lúc đó anh lại đồng ý giúp em, a, câu đố này rốt cuộc cũng giải ra rồi… ha ha ha ha, hóa ra anh trước giờ vẫn yêu thầm em!”

Lâm Hạo Hải lạnh lùng nhìn tôi: “Thật ra tối hôm đó.”

“Hả?”

“Là nụ hôn đầu của anh.” Lâm Hạo Hải hờ hững nói tiếp.

Tôi: “…”

Tôi tức giận: “Cái bộ dạng thiệt thòi kia của anh là sao! Đó cũng là nụ hôn đầu của em đấy! Nếu không phải em say thì anh đã không được lợi thế rồi!”

Lâm Hạo Hải bật cười, cúi mặt xuống hôn tôi: “Ừ, bởi thế lần này em say rượu, anh cũng có thể kiếm chác được tí.”

“Anh!!!” Tôi dở khóc dở cười.

Lâm Hạo Hải ôm lấy tôi: “Ừ, cảm ơn em đã lấy thân báo đáp. Cho dù lúc đầu là dùng thân thể Lư Dĩ Sương.”

Tôi: “…”

Được rồi…

Tôi nhớ lúc trước có một bộ phim kinh điển tên là “Lên nhầm kiệu hoa, lấy chồng như ý”.

Còn tình trạng của tôi và Lâm Hạo Hải lúc này, có phải nên gọi là… “Vào nhầm thân xác, yêu chồng như ý” chăng?

Biết mà, tôi cũng thấy mình rất nhà quê…

Vậy thì… “Nhập nhầm xác, yêu đúng người”?

Cảm ơn Trời tôi đã yêu đúng con người này.

------HẾT------