Nhập Vọng

Chương 36




Từ khi hai người bước lên thạch đài, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía bọn họ.

Thẩm Nhạn đương nhiên người người đều biết, thế nhưng vị tuấn mỹ lạnh lùng trẻ tuổi theo sau hắn thì không phải ai cũng gặp rồi. Ánh mắt tập trung vào người này hiển nhiên là rất nhiều.

Nhưng giang hồ rộng lớn, biết Diêu Lãng chung quy không phải số ít, dần dần có người thấy không đúng, đợi Thiên Môn đạo nhân mở miệng, những người đó cũng không khỏi có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Đúng vậy, trừ Ngọc Diện Lang quân Diêu Lãng ra thì có ai được thế này chứ?!

Nhưng câu kế tiếp, lại một lần nữa khiến người ta không rõ ràng lắm.

Thẩm Nhạn và người kia lại đồng loạt phủ nhận y chính là Diêu Lãng, còn đem vấn đề vứt cho Lăng Vân công tử ngồi ngay ngắn phía trên. Cái này dù là Thiên Môn đạo nhân trong lòng chắc chắn cũng không khỏi nhíu mày nhìn về phía Lăng Vân công tử ngồi bên cạnh.

Bị mọi người nhìn như vậy, Lăng Vân công tử lại chẳng buồn bực, trên mặt vẫn mang theo nụ cười như thường, thong dong đáp:

– Trước kia đúng là ta ở Bảo Tân lâu có thỉnh vị bằng hữu này, nhưng lúc ấy y vẫn chưa báo tính danh.

Ngụy Lăng Vân không nói “Y không phải Diêu Lãng”, ngược lại nói “Người này chưa báo tính danh”, khéo léo trong đó hiển nhiên không cần nói cũng biết. Phía dưới lập tức liền có người nghe ra manh mối, vị Thanh Hà phái đệ tử vừa bị Cam Tam Lang cảnh cáo bỗng cất tiếng cười to.

– Giỏi Thẩm Nhạn, kết giao loại bại hoại như Cam Tam Lang thì thôi, lại còn quen biết một dâm tặc. Ta xem đồn đãi cũng chẳng gì sai, cái gọi là tri nhân tri diện bất tri tâm, Khổ Viên… 

Gã còn chưa nói xong, một đường kiếm đột ngột từ dưới lên.

Cam Tam Lang động kiếm, kiếm tự hồng nhạn, đánh thẳng phía đối phương.

Lần này làm kinh hoảng mọi người đang ngồi, ai có thể nghĩ ngay tại Nghênh Tiên đài, ở trước mắt bao người, Tiếu Vô Thường này liền dám vung kiếm đả thương người!

Thiên Môn đạo nhân quát lạnh một tiếng, thả người bay tới hai người.

Tốt xấu cũng là võ công Đông Nhạc phái lưu truyền lại, đạo sĩ này đối nhân xử thế tạm không đề cập tới, võ công thì lại rất tốt.

Muốn ngăn thêm một Cam Tam vẫn là dư dật. Ai ngờ lão chưa tới gần, ngân kiếm sáng như tuyết bỗng chuyển tới trước mắt. Kiếm này tới cực kỳ xảo quyệt, nếu không né liền sẽ đâm vào mũi kiếm.

Cái này có thể nói nhanh đến cừ khôi, sức mạnh vận đến cực hạn, mặc cho ai cũng không nghĩ đến thiên hạ lại có người nhanh đến vậy!

Thiên Môn sợ hãi cả kinh, biến chiêu cũng rất nhanh, hai ngón vươn ra định kẹp mũi kiếm, nào biết còn chưa chạm tới mũi kiếm thì kiếm rụt lại, tựa như Linh Xà thè lưỡi, tước hai ngón lão.

Thân người sao có thể ngăn cản mũi kiếm sắc nhọn, Thiên Môn đạo nhân bất đắc dĩ lại biến chiêu.

Ngay lúc đó, lão liền cùng vị nam tử rất giống Diêu Lãng đối hơn bảy, tám chiêu.

Lúc này một tiếng hét thảm từ bên cạnh truyền đến, Thiên Môn thầm nghĩ không tốt, ở địa bàn mình làm hại mạng người núi Thanh Hà, truyền ra sợ cũng không dễ ăn nói, nhưng mà đối phương thế công hung ác, đâu dung cho lão một tích tắc thoát thân.

Đúng lúc đó thì nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng cười khẽ không lớn không nhỏ, lãng tử thản nhiên nói:

– Thiên Môn đạo trưởng, lần này chắc đạo trưởng đã có thể nhìn ra Nghiêm huynh không phải Diêu Lãng rồi chứ?

Theo lời này, thân hình cầm kiếm đột nhiên nhoáng lên một cái, không biết tại sao lại đứng ở sau lưng Thẩm Nhạn, động tác trên tay Thiên Môn còn chưa thu về, cứ thế bị bỏ ở giữa sân một mình, khỏi nói có bao nhiêu bối rối. Nộ khí xông thẳng thiên linh, Thiên Môn quát lớn:

– Thẩm Nhạn! Cam Tam Lang! Ở Bạch Loan phong ta các ngươi còn muốn đả thương mạng người, không sợ làm chúng nộ sao?!

Thẩm Nhạn thoáng nhướn mày:

– Đả thương mạng người? Nơi này đâu có ai mất mạng?

Cái gì?

Thiên Môn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía đệ tử Thanh Hà phong kia, chỉ thấy thất thước hán tử lúc này đã ngã dưới đất, một vết máu thật dài trên cổ nhưng chẳng chảy ra bao nhiêu máu. Ngược lại trong quần bẩn một mảng lớn, như là bị dọa phân tiểu đều ra, quả thực thảm hại chẳng ra làm sao.

Cam Tam không có giết kẻ này !

Nhưng ngẫm lại, kẻ này nhục nhã Thẩm Nhạn, dùng cách nhục nhã trở lại, sợ là hợp lý vô cùng. Đáng cười mình phản ứng quá khích lại thành trò cười trong mắt người khác.

Suy nghĩ cẩn thận lại, Thiên Môn đạo nhân quả thực lửa giận càng tợn. Nhưng mà cái này chưa tính xong, Tiền Thiên Thiên đã hai tay chống nạnh, lớn tiếng trách mắng:

– Sao nào, lão gia hỏa khi dễ vãn bối còn chưa đủ, đám đồ tử đồ tôn các ngươi còn muốn chen chúc mà lên, là muốn lột mặt nạ, lộ ra cái mặt sẵn có sao!

Hóa ra vừa rồi Thiên Môn đạo nhân động thủ, tất cả đệ tử đứng cạnh lão đương nhiên không dám chậm trễ, chẳng qua động tác quá chậm, mãi đến lúc này mới đem người bao vây. Ai ngờ Cam Tam không đả thương bất cứ mạng người nào, ngược lại như nói chuyện đùa, biến thành bọn họ đại kinh tiểu quái*, thành thế vây công. Nếu trong trận không có những người khác thì thôi, lại cứ vì chứng minh mình công bằng, bọn họ còn mời người ngoài dự lễ, thế là liền thành trò cười lớn.

*làm quá lên.

Có điều chê cười là chê cười, trên đài dám cười cũng không mấy người. Trái lại, Tuệ Trần Đại Sư đứng lên, hai tay tạo thành chữ thập:

– Chưởng môn quan tâm sẽ loạn, nhưng hiện tại không phải lúc xung đột nhau, mọi người không ngại ngồi xuống nói chuyện.

Bậc thang này đưa chính là đúng lúc, Thiên Môn đạo nhân chung quy thân là chưởng môn một phái, không phải kẻ ngu dốt, lập tức vung tay áo lớn tiếng nói:

– Ta xem hai người họ chỉ là muốn kéo dài thời gian. Thế thì Thẩm Nhạn, ngươi có tìm được cái gọi là chứng cứ không!

Câu hỏi này có thể nói sắc bén, nhưng Thẩm Nhạn lại không phản ứng Thiên Môn ngược lại quay đầu thi lễ với Tuệ Trần Đại Sư:

– Để Đại Sư biết được, ta vốn muốn đích thân lên Thiếu Lâm, mang cho Tuệ Tâm Phương Trượng một tin tức: Trí Tín thiền sư bất hạnh bỏ mình, tất cả đều vì ta.

Câu này vừa ra, cả trường kinh hãi. Vừa rồi Tuệ Trần còn thay Thẩm Nhạn nói chuyện, không nghĩ tới đảo mắt Thẩm Nhạn liền tự mình nhận tội, làm người ta kinh ngạc vạn phần. Khê Sơn Tử đứng bên cạnh nhịn không được kêu lên:

– Quả thật là ngươi…

Nhưng hắn còn chưa dứt lời, liền bị sư phụ trừng mắt. Mèo già hóa cáo, Thiên Môn sao không đoán ra Thẩm Nhạn tất có câu sau?

Quả nhiên, nói xong câu đó, lãng tử thò tay tìm trong ngực, cầm ra một bọc nhỏ, tiến lên vài bước, hai tay trình cho Tuệ Trần.

Tuệ Trần hòa thượng nay đã gần sáu mươi, lông mi râu đều đã hoa bạch, gặp chuyện lại chẳng hề hồ đồ.

Lấy lại bình tĩnh, lão tiếp nhận vật Thẩm Nhạn đưa lên, mày hơi nhíu, đưa tay cầm một mảnh vải cũ nát đặt phía trên, nhìn chăm chú vào. Không bao lâu, Tuệ Trần thở dài một hơi, lại vỗ tay:

– Đa tạ Thẩm thí chủ đưa trả di thư Trí Tín, từ trong xem, chẳng những cái chết của đệ ấy, ngay cả cái chết của Khổ Viên cũng vô can Thẩm thí chủ.

Lời vừa ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều biến sắc.

Tuệ Trần lấy được rốt cuộc là thứ gì?

Sao ông ta lại nói như vậy?

Lão luyện thành thục còn có thể nhẫn nhịn không hỏi, thế nhưng vãn bối tuổi trẻ lại không băn khoăn như vậy, Tống Văn Long đứng phía sau Lăng Vân công tử không nhịn được mở miệng:

– Không biết ý Đại Sư là gì? Thẩm Nhạn không phải đã thừa nhận Trí Tín là hắn ta làm hại rồi sao?

– Vô tình hại đệ ấy, bởi vì hắn mà chết. Thẩm thí chủ có tâm tự trách, Thiếu Lâm ta không phải môn tông hồ đồ phân không rõ thị phi. Trí Tín là bị kẻ xấu lập mưu làm hại, đơn giản là có người muốn hủy thanh danh Thẩm thí chủ, khiến Thẩm thí chủ lưng đeo tội danh hại người. Nhận được quả này, lại không phải vì đó, nếu muốn trách, đương nhiên phải trách kẻ lập mưu mới đúng.

Lão hòa thượng nói chuyện thường thích tìm chút thiên cơ, cho nên rối rắm. Nhưng ý tứ lại rất rõ, sát hại Trí Tín không phải Thẩm Nhạn, ông ta chỉ là bị cuốn vào âm mưu nhằm vào Thẩm Nhạn. Như vậy, là ai muốn âm mưu hãm hại vị lãng tử giang hồ này chứ?

Phút chốc, đa số trong lòng mọi người đều sinh nghi vấn này, Nghiêm Mạc đứng ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng:

– Lúc Trí Tín bị phục kích, ta vừa vặn gặp phải, mấy kẻ xấu đó đến từ Trích Tinh lâu.

Trích Tinh Lâu ba chữ, hiển nhiên giống như kinh thiên phích lịch, chấn đến mức lòng người rối loạn.

Mấy năm nay Trích Tinh lâu thế đại, cũng không phải không người lưu ý, nhiều người chính đạo nóng lòng, sợ Trích Tinh lâu này sẽ trở thành Huyết Y môn thứ hai, một ngày nào đó tai họa giang hồ.

Nhưng mà vô cớ xuất binh, bọn họ lại không có lý do thích đáng để đi tiêu diệt môn tông ẩn mà không phát này. Giờ nghe được tin này, những người có tâm ai mà không lòng sinh cảnh giác.

Nhưng những người khác cảnh giác, Thiên Môn đạo nhân lại không chịu qua chuyện, chỉ thấy lão lạnh lùng mở miệng:

– Thứ bần đạo nói thẳng, lần này gặp nhau ở núi Bạch Loan, cũng không phải vì tra cái chết của Trí Tín Đại Sư, mà là vì mấy chuyện đại sự Bạch Loan phong ta. Nếu muốn dùng chuyện này lấy cớ qua chuyện cứu mạng Cam Tam Lang, sợ là không qua được ải của ta.

Đối mặt Thiên Môn trừng mắt lạnh lẽo, Thẩm Nhạn thản nhiên cười một tiếng.

– Chưởng môn làm sao biết Trích Tinh lâu chẳng liên quan tới quý phái?

Nói rồi hắn móc một vật từ trong lòng ra. Đó là một vật đen thùi tròn vo, ném tới phía Thiên Môn đạo nhân, lão đạo cuốn tay áo, tiếp nó ở trong tay. Cẩn thận vê hai phát, không khỏi nhíu mày:

– Một hòn đá?

– Chính là đá. – Thẩm Nhạn mỉm cười.

– Không biết Thiên Môn đạo trưởng có thể trả đá lại cho tại hạ không?

Thật sự không rõ đối phương đang làm trò gì, Thiên Môn do dự một chút, vẫn là trả viên đá lại. Dù muốn phá chiêu, cũng phải thấy chiêu mới được.

Nhưng Thẩm Nhạn không nhận lại hòn đá, mà là từ trong lòng móc ra một hỏa chiết, nhẹ nhàng quẹt lên hòn đá. Dưới hàng trăm cặp mắt đổ dồn, trên hòn đá lại phát ra lửa.

Dù có là con nít ba tuổi cũng biết, đá không thể cháy. Nhưng vì sao Thẩm Nhạn lại làm trò xiếc giang hồ này?

Thiên Môn mày đã nhíu làm một nắm, vừa định quát lớn thì Thẩm Nhạn đã mở miệng:

– Như các vị chứng kiến, viên đá này có thể cháy, không phải bởi vì nó thiên phú dị bẩm, chỉ bởi vì trên đá được tưới một lớp dầu dễ cháy.

– Phóng hỏa? – Tuệ Trần hơi nhíu bạch mi, bật thốt ra.

– Đại Sư nói không sai, dầu mỡ chính là dùng để phóng hỏa. Vấn đề là, tảng đá này đến từ phương nào.

Ánh mắt Thẩm Nhạn nhìn về phía Thiên Môn đạo nhân.

Chỉ do dự một lát, Thiên Môn rốt cuộc mở miệng:

– Ngày đó sau khi chính điện nổi lửa, chúng ta thu dọn hài cốt, đúng là tìm thấy một ít chứng cứ dầu mỡ loang lổ, nhưng chỉ dựa vào cái này, sao có thể chứng minh kẻ đổ dầu không phải Cam Tam Lang?

– Bởi vì hòn đá này, đến từ Chúc phủ, là Uy Viễn Chúc phủ hai năm trước bị diệt môn.

Lửa đã cháy đến lòng đá nóng bỏng, Thẩm Nhạn nhẹ nhàng ném hòn đá xuống đất, hòn đá lăn hai vòng trên thạch đài. Lửa cháy còn chưa tắt, ánh lửa dưới ánh nắng chiếu xuống dập dờn, hiện mấy phần âm trầm lạnh lẽo, tựa như oan hồn cả nhà Chúc phủ đang kêu thảm thiết không thôi.

Trên thạch đài, không một người nói chuyện.

Bọn họ có thể tin Cam Tam Lang phóng hỏa đốt Bạch Loan phong, thế nhưng lại không ai chịu tin, Cam Tam sẽ phạm mấy chục mạng người huyết án. Bởi vì hắn ta là Tiếu Vô Thường Cam Tam Lang.

Tuy là điên cuồng tùy ý, nhưng không hề lạm sát kẻ vô tội.

Thiên Môn há miệng, có chút nói không ra lời, dù là lão cũng không nghĩ tới, trận cháy trên núi mình, lại có liên quan đến án treo vài năm trước.

Nhưng không ai càng rõ hơn lão, trận lửa trên núi mình có bao nhiêu đáng sợ. Nước dập không tắt, đá cây đều cháy, nếu nói không có chất dẫn cháy nào đó, sợ là ngay cả lão cũng không tin.

Nhưng thần khí dẫn cháy như vậy, là ai cũng có thể tìm thấy sao?

Lúc này Khê Sơn Tử đứng ở bên cạnh môi run run lên, vẫn cứng chống nói một câu:

– Dù lửa không phải Cam Tam Lang đốt, trong người hắn ta dính Truy Phong hoàn giấu trong Thất Cầm kiếm quyết, linh khuyển nhà ta vừa hỏi biết ngay, sao trốn thoát truy tung được.

– Truy Phong hoàn?

Thẩm Nhạn như cười lại như không hỏi lại một câu.

– Ngươi có biết bên trong phối liệu là gì?

Khê Sơn Tử lập tức bị nghẹn, dù hắn biết, cũng không thể ở trước công chúng nói ra tuyệt môn phối phương nhà mình. Nhưng hắn không nói, Thẩm Nhạn lại cười bắn ra ngón tay, chỉ thấy một viên dược hoàn bay đến dưới chân người nọ, phụt một tiếng nổ nứt ra.

Khê Sơn Tử sợ hãi cả kinh, đang định mắng lên thì Thẩm Nhạn đã cười khoát tay:

– Đi tìm linh khuyển nhà ngươi đến, bảo nó ngửi thử là ai trộm kiếm quyết.

Nói đến mức này, mọi người nào còn không biết ý Thẩm Nhạn.

Bạch Loan phong không phải lấy đan dược trứ danh, cho dù có độc môn phối phương, nhưng ai có thể cam đoan không bị người nhìn thấu hàng nhái chứ?

Lửa nếu không phải Cam Tam Lang đốt, sách chỉ sợ cũng không phải người này trộm.

Nhưng ai mà đoán được mọi chuyện lại khéo như thế, bị người đuổi theo vào lúc Cam Tam Lang lên Bạch Loan phong, dùng cách mưu hại độc lạt như vậy?

Thiên Môn đạo nhân quả thật không ngờ tới, Thẩm Nhạn này lại thật có thể tìm ra chứng cớ như thế, nhưng lão chẳng cam tâm, môi nhẹ nhàng thoáng mím, lạnh giọng nói:

– Vậy đồ nhi Khê Tùng Tử của ta thì sao?

– Khê Tùng Tử hại Vân Nương, chết không hết tội.

Lần này trả lời là Cam Tam Lang, giọng hắn lạnh lẽo, bên trong hàm tức giận và sát ý rõ ràng.

– Ngươi…

Nghe được Cam Tam Lang mở miệng, Thiên Môn đạo nhân nhịn không được lại muốn tức giận, Thẩm Nhạn lại giơ tay, ngừng lão nói chuyện.

– Đạo trưởng không cần tức giận, ông có biết những năm gần đây Khê Tùng Tử tổng cộng xuống núi thăm người thân mấy lần?

Thẩm Nhạn hỏi rất nhẹ nhàng, lại khiến Thiên Môn đạo nhân sửng sốt.

Phải biết Bạch Loan phong không xem như chính kinh đạo phái, đồ đệ phía dưới cũng không phải đều là kẻ xuất thế, ái đồ khê Tùng Tử của lão cũng không ngoại lệ.

Tháng ba hàng năm xử lý xong đại điển tông môn, nó liền xin xuống núi thăm cha mẹ để bảo toàn hương khói. Chính vì tấm lòng thuần hiếu ấy mới làm Thiên Môn đặc biệt coi trọng đồ đệ này.

Nhưng mà điểm ấy thì có liên quan gì tới án này?

Đối ánh mắt nghi hoặc của Thiên Môn, khuôn mặt Thẩm Nhạn hiển vẻ khác lạ:

– Gã tổng cộng xuống núi bảy lần. Bắt đầu từ lúc tròn mười tám tuổi, chưa bao giờ gián đoạn. Nhưng mà tri nhân tri diện bất tri tâm, Khê Tùng Tử này xuống núi quả thật là vì cha mẹ, cũng quả thật có liên quan tới ‘Hương khói’. Mỗi lần xuống núi, gã đều cường bắt một vị nữ tử, ép nàng giao hợp mang thai, lưu lại hương khói huyết mạch của mình. Nhưng mấy lần trước, gã ta gặp được đều là nữ tử dân gian tay trói gà không chặt. Mà lần đó, gã gặp phải người mang võ công, không muốn khoanh tay chịu trói – Nguyễn cô nương.

Hai chữ “Không muốn”, nói ra đặc biệt nặng. Thiên Môn môi khẽ run, hồi lâu nói không ra lời. Lão có thể nhìn ra Thẩm Nhạn thần sắc nặng nề nghiêm túc, cũng có thể đoán được người này nhất định tìm được manh mối, mới có thể bình tĩnh nói ra trước mặt mọi người như thế.

Nhưng hắn không thể tin được, ái đồ mình coi như con, lại là một thằng mặt người dạ thú như thế. Bạch Loan phong cũng đâu cấm đệ tử đón dâu, sao nó lại, sao lại…

Trong lồng ngực buồn bực cuồn cuộn, Thiên Môn thiếu chút nữa phun ra búng máu. Lúc này ở phía sau lại truyền đến một tiếng thở dài, thì thấy Lăng Vân công tử cũng đứng lên khỏi ghế:

– Thẩm công tử nói rất đạo lý rõ ràng, nghe vào tai cũng không phải không có đạo lý. Nếu thật sự là vậy, sao không theo nhị vị đích thân lên Bạch Loan phong, tìm Thiên Môn đạo trưởng nói công lý? Đạo trưởng tung hoành giang hồ hơn mười năm, bình sinh không biết làm bao nhiêu chuyện hành hiệp trượng nghĩa, chẳng lẽ thấy chứng cứ rõ ràng, sẽ không buông tay thanh lý môn hộ sao? Nay tốt rồi, chẳng những không có nhân chứng, còn gây ra nhiều chuyện thế này, thật sự là… 

Nhìn một vở tuồng lớn như vậy, đáy lòng ai mà chẳng nghĩ thế?

Lăng Vân công tử vừa vặn nói suy nghĩ trong lòng mọi người, nếu không phải Cam Tam Lang tùy tiện làm việc, sao sẽ gây ra trận kinh thiên đại án thế này. Nói đến cùng, vẫn là Tiếu Vô Thường quá lỗ mãng…

Trên thạch đài, bỗng rơi vào yên tĩnh, khi mọi người đều suy nghĩ thì có một kẻ phá vỡ yên tĩnh, xông thẳng tới Lăng Vân công tử.

Kẻ đó – chính là Nghiêm Mạc.