Nhất Cá Thế Kỷ Đích Ôn Nhu

Chương 9




Bắc tề lạc bỏ đi đã được một tháng, Thiệu Huân cũng dần dần nguôi ngoai, quen dần với việc không có hắn. Để không phải một mình ở trong căn nhà trống vắng lại tràn đầy khí tức của Bắc Tề Lạc, Thiệu Huân với sự giúp đỡ của Giai Huệ đã tìm được một công việc trong siêu thị gần nhà, làm nhân viên thu ngân.

Lúc này, Giai Huệ đồng ý cho Thiệu Huân đi làm, thậm chí còn chủ động tìm việc cho anh, chủ yếu vì nàng sợ nếu cứ để Thiệu Huân ở nhà một mình như vậy, anh sẽ âm thầm đau khổ…

Hai người đều rất ăn ý không nhắc đến Bắc Tề Lạc nữa, mỗi ngày lại trôi qua bình tĩnh như vậy.

Hôm nay cũng như mọi hôm, sáng sớm, Thiệu Huân chạy đến siêu thị làm việc. Sau khi chào trưởng quầy, anh đi thay đồng phục.

Làm việc ở đây chỉ cần biết một vài câu tiếng Pháp đơn giản là được, hơn nữa có hai người cùng phụ trách thu ngân, nên nếu gặp được chuyện gì khó khăn, anh có thể nhờ người đồng sự kia giúp đỡ.

Công việc của ngày hôm nay cũng diễn ra rất thuận lợi. Gần đến giờ ăn trưa, anh nhận được điện thoại của Giai Huệ.

“Anh, em chờ anh ở ngã tư gần nhà nhé. Có việc gấp, anh đến ngay được không?”

“Có chuyện gì vậy? Bây giờ vẫn đang trong giờ làm việc mà?”

“Anh xin nghỉ sớm một chút đi, việc này rất gấp. Không có thời gian để giải thích, anh chạy ra đây nhanh nào, khi nào đến em kể cụ thể cho anh nghe.”

“A, được rồi, chờ anh một chút, anh đi xin phép.”

Sau khi cúp điện thoại, Thiệu Huân chạy đến xin phép ông chủ, sau khi được cho phép, anh đi thay quần áo, sau đó đi đến chỗ mà em gái anh nói.

Sau khi anh đến nơi, Giai Huệ lập tức túm lấy anh, kéo lên một chiếc taxi.

Trên xe, Giai Huệ nói cho anh biết nàng đã tìm thấy Bắc Tề Lạc.

“Cái… cái gì…?” Thiệu Huân khiếp sợ nhìn nàng.

“Anh, anh nhất định sẽ không đoán được, em nhìn thấy hắn ở đâu đâu.”

“Hắn…. hắn hiện tại đang ở đâu?” Thiệu Huân giả bộ bình thản hỏi.

Chăm chú nhìn anh một lúc, Giai Huệ nói. “Anh, nếu anh nhìn thấy, nhất định sẽ cực kỳ bất ngờ.”

“Có chuyện gì xảy ra với hắn sao?” nghe thấy em gái nói vậy, Thiệu Huân đột nhiên cảm thấy bất an. “Chẳng lẽ hắn lại bị làm sao..?”

Giai Huệ vẻ mặt bất đắc dĩ nói. “Anh, anh đừng nghĩ lung tung, không phải như anh nghĩ vậy đâu. Nhưng mà sự thật chắc còn đáng kinh ngạc hơn cả những gì anh nghĩ đấy.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì a?”

“Tóm lại, đến nơi rồi anh sẽ biết.”

Thiệu Huân bắt đầu lặng yên, mãi cho đến khi Giai Huệ cảm thấy không thích hợp, anh mới nói tiếp. “Giai Huệ, chúng ta về thôi.”

“Vì sao?” Giai Huệ khó hiểu.

Thiệu Huân đứt quãng trả lời. “…Lúc đầu, vì rời khỏi Bắc Tề Lạc nên anh mới phải đến Pháp… tuy rằng hắn đã đặc biệt chạy đến tìm anh… nhưng mà phải rất khó khăn hắn mới có thể bỏ đi… có lẽ.. là do hắn đã nghĩ thông suốt… Để tốt cho hắn, chúng ta đừng đến tìm hắn nữa có lẽ tốt hơn…”

Giai Huệ nhìn anh một lúc lâu, không nói nổi câu gì… mãi sau, nàng mới nói. “Anh, trước cứ đến nhìn Bắc Tề Lạc một cái đã. Sau khi nhìn thấy tình hình bây giờ của hắn, anh đưa ra quyết định cũng chưa muộn… nhưng em đoán chắc là anh sẽ thay đổi suy nghĩ của mình…”

Thiệu Huân nhìn em gái, lời nói của nàng làm anh càng ngày càng cảm thấy kì quái. Nhưng vì nàng không chịu nói thẳng, nên anh chỉ có thể nghi hoặc nghĩ vậy…

Xe dừng lại, Thiệu Huân bị Giai Huệ lôi kéo đến trước một khu nhà trọ cao hơn mười tầng. Anh cứ nghĩ cả hai sẽ đi vào trong, ai ngờ khi đến gần cửa, Giai Huệ lại kéo anh núp vào một góc.

Thiệu Huân đang định mở miệng, nàng đã nhanh tay hơn, chỉ về đằng trước. Có một chiếc xe của công ty chuyển nhà đang đỗ ở đấy.

“Anh, anh nhìn chiếc xe kia đi.”

Thiệu Huân nhìn theo tay của nàng. Có lẽ là có hộ gia đình nào đó đang chuyển đến khu nhà trọ này, vì có rất nhiều người đang khuân vác đồ từ trên xe vào trong toà nhà.

Thiệu Huân không thấy có gì khác thường, nên đang định mở miệng hỏi lại Giai Huệ, thì lúc này anh nhìn thấy một người đi từ trong toà nhà đi ra.

Người kia mặc đồng phục của công ty chuyển nhà.

Anh kinh ngạc, trừng lớn mắt.

Sau đó, anh nhìn thấy người kia đi đến cạnh những người khuân vác khác, giúp họ cùng khiêng một chiếc thùng có vẻ rất nặng lên, mặt đầy mồ hôi đi vào bên trong toà nhà… Thiệu Huân lúc này đã á khẩu, không thốt được một lời.

“Anh thấy chưa?” Giai Hụê quay lại nhìn anh trai mình, nói tiếp. “Thời gian này, em luôn luôn tìm kiếm Bắc Tề Lạc. Cuối cùng, nhờ mấy người bạn mà em đã tìm được hắn. Nhưng khi biết được hắn đang làm công việc gì, em không thể tin nổi, nên đã đến tận nơi, nhìn tận mắt.”

Sửng sốt một lúc lâu, Thiệu Huân mới chậm rãi mở miệng. “Sao hắn lại…. lại có thể làm công việc này được…?”

“Em cũng không biết vì sao. Em chỉ biết, khi xin việc ở công ty này, Bắc Tề Lạc chỉ có một tờ hộ chiếu, không có thêm bất cứ giấy tờ nào khác. Hơn nữa, hắn bắt đầu với công việc thấp nhất, chính là bán sức làm phu khuân vác linh tinh…”

Thiệu Huân cúi thấp đầu, Giai Huệ không nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của anh bây giờ như thế nào, nhưng nàng nghe thấy âm thanh kích động của anh. “Vì sao… vì sao hắn lại phải làm như vậy?”

“Anh, nếu anh muốn biết, vậy thì đến hỏi thẳng hắn là được rồi.” Giai Huệ nhìn Thiệu Huân một lúc, sau đó nói tiếp. “Anh, không hiểu sao em lại có cảm giác, Bắc Tề Lạc làm vậy là vì anh.”

Thiệu Huân không nói gì, vẫn duy trì động tác cúi đầu. Giai Huệ im lặng một lúc, sau đó lại nói. “Anh, đi gặp Bắc Tề Lạc đi, đừng tiếp tục lừa mình dối người nữa. Em biết, thực ra anh rất nhớ Bắc Tề Lạc, muốn gặp mặt hắn… Anh, đừng cố kỵ suy nghĩ của người khác nữa, so với hạnh phúc của bản thân, những người xung quanh chỉ là râu ria thôi. Anh không nên vì suy nghĩ của người khác mà tự đi làm bị thương bản thân mình, còn cả Bắc Tề Lạc nữa…”

Thiệu Huân chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt đã ngập nước, anh cười với Giai Huệ.

“Cám ơn em, Giai Huệ, anh sẽ nói chuyện thật cẩn thận với Bắc Tề Lạc, em không cần phải lo lắng cho anh nữa đâu.”

Giai Huệ vươn tay, dùng sức búng mạnh lên trán anh một cái.

“Nếu anh vẫn chưa tìm được thứ hạnh phúc thực sự thuộc về riêng mình, thì sao em có thể an tâm nổi được.”

Thiệu Huân nhìn ngắm người em gái đã khôn lớn trước mắt, cảm thấy mắt mình càng ngày càng mù mịt, anh không dám nháy mắt, vì anh biết chỉ cần nhắm mắt lại, nước mắt sẽ rơi xuống.



Cuối cùng, sau khi dọn dẹp xong hết tất cả mọi thứ thì đã đến giữa trưa, Bắc Tề Lạc chào mấy người đồng nghiệp một chút, sau đó tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi.

Khi ăn cơm, Bắc Tề Lạc phải cởi găng tay ra trước. Khi cở ra, hắn mới phát hiện tay hắn đã bị mài mất một tầng da, những chỗ nghiêm trọng còn chảy ra tơ máu.

Không chỉ hai tay, mà cả cơ thể của hắn vì làm việc quá độ mà đau nhức không thôi, vì phải dùng vai để khiêng đồ nặng, mà cả bả vai của hắn cũng đã đầy vết thâm tím.

Người có xuất thân cao quý như hắn, từ bé đến giờ chưa từng phải làm những công việc nặng nhọc như vậy. Lúc đầu mới làm việc này, chỉ là bê mấy thứ máy tính linh tinh lên đến tầng năm thôi cũng đủ làm hắn kiệt sức. Nhưng sau một tháng rèn luyện, hắn đã có thể mang thứ nặng tầm năm mươi cân lên đến tầng mười.

Công việc này thực sự rất vất vả.

Nếu là người bình thường, chắc chắn không ai muốn làm công việc như vậy. Nhưng hắn lựa chọn công tác như thế này, lại chính vì sự vất vả. Hắn muốn nếm thử cảm giác vất vả mệt nhọc, càng vất vả càng tốt.

Hắn không thiếu tiền.

Chấp nhận làm việc ở nơi như thế này, tất cả đều vì một người…

Khi Bắc Tề Lạc nghĩ về ai đó đến mức xuất thần, thì đột nhiên hắn phát hiện có người đang đi về phía hắn. Khi ngẩng đầu nhìn người tới, hắn kinh ngạc đứng bật dậy.

“Huân?!”

Không phải là hoa mắt, vì Thiệu Huân thực sự đang đứng trước mặt hắn.

Khi nhận ra chính xác là Thiệu Huân, Bắc Tề Lạc dần dần bình tĩnh lại, sau đó bình thản nói. “Huân, sao ngươi lại đến đây?”

Rất lâu rồi, Bắc Tề Lạc mới lại dùng thái độ lạnh nhạt như vậy nói chuyện với anh, Thiệu Huân cơ hồ đã quên mất hắn là một người lạnh lùng như thế nào. Giây phút này, lòng anh co rút một chút.

Kỳ quái… trước đây, bị đối xử như thế anh cũng không cảm thấy gì. Vậy mà bây giờ, lại đau lòng như vậy…

“Giai Huệ mang ta đến đây, không ngờ lại nhìn thấy ngươi ở đây.” Thiệu Huân cúi đầu, nói nhỏ.

“À. Vậy ngươi có chuyện gì sao?” Thừa dịp anh cúi đầu, Bắc Tề Lạc cho tay vào trong găng tay, muốn che giấu miệng vết thương.

Thiệu Huân hít sâu một hơi, sau đó ngẩng đầu bình tĩnh nhìn Bắc Tề Lạc, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cảm của hắn, sự đau thương hiện lên trong mắt anh…

Do anh đã làm tổn thương lòng tự trọng cùng trái tim của hắn, cho nên bây giờ hắn đã không thèm để ý đến anh nữa sao? Nhưng mà… dù biết là như vậy, nhưng anh vẫn muốn hỏi một chút… anh nhất định phải nói ra được, nếu không anh sẽ phải hối hận cả đời.

“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Xin lỗi, nhưng ta còn có công việc…”

“Chẳng lẽ chỉ mấy phút thôi, ngươi cũng không rảnh để nói chuyện với ta sao?!” Bị hắn cự tuyệt, Thiệu Huân nhịn không được mà rống to lên.

Bắc Tề Lạc bị anh làm hoảng sợ, tuy rằng khuôn mặt của hắn không chút thay đổi, nhưng hắn rất ít khi nhìn thấy Thiệu Huân tức giận như vậy. Bị hắn chọc giận…

Lặng yên một lúc, Bắc Tề Lạc mới nhẹ nhàng hỏi. “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”

Thiệu Huân liếc nhìn hắn một cái, sau đó lại cúi đầu. Tay anh buông thõng  hai bên người nắm chặt lại, giống như đang giãy dụa. Cuối cùng, anh vẫn quyết định đánh cược một phen, nói hết tất cả tâm tình của mình.

“… ta… lúc đầu ta đã định không đến đây… kỳ thực ta vẫn muốn để ngươi đi, nếu ngươi từ bỏ, có lẽ sẽ tốt hơn… như vậy, cha mẹ của ngươi cũng sẽ không đau lòng, ta cũng sẽ không phải luôn sống trong tự trách. Nhưng mà lúc nãy, Giai Huệ đã nói với ta, nếu ta tiếp tục trốn tránh, ta nhất định sẽ hối hận. Hạnh phúc của bản thân, chỉ có thể để cho bản thân mình định đoạt…”

“Thực ra, không cần Giai Huệ nói, ta cũng biết. Ta không thể đánh lừa bản thân mình… Từ khi ngươi rời đi, ngôi nhà đột nhiên trở nên quá yên tĩnh. Ta không dám ở nhà một mình nữa, vì ta sẽ lại nghĩ linh tinh. Trong căn nhà ấy khắp nơi đều có hơi thở của ngươi lưu lại… ta không thể ngăn nổi bản thân mình nghĩ đến ngươi… cứ nghĩ mãi, rồi lại muốn khóc….”

“Ta không biết mình phải làm gì nữa, ta đã nghĩ ra tất cả những biện pháp có thể để không nghĩ đến ngươi nữa, nhưng mà cứ đến tối ta lại càng nhớ ngươi hơn, ngay cả khi đã ngủ, ngươi vẫn tiếp tục xuất hiện trong giấc mơ của ta, khi tỉnh giậy phát hiện ngươi không có ở đấy, ta thực sự cảm thấy đau khổ vô cùng… ta lại không tự chủ được mà đi đến phòng của ngươi, tìm kiếm ngươi…”

“Trên đường đi đến đây, khi Giai Huệ nói cho ta biết nàng đã tìm thấy ngươi, ta đã cảm thấy rất vui mừng, ta thực sự đã rất hạnh phúc… Nhìn thấy ngươi phải vất vả chuyển những đồ đạc kia, ta cảm thấy rất đau… Một người chưa từng phải làm việc vất vả như ngươi mà lại phải làm những công việc như vậy… Ta không biết phải nói gì nữa… ta không biết vì sao ngươi phải làm như vậy, nhưng Giai Huệ lại nói nhất định có liên quan đến ta… Nếu thực sự chuyện này có quan hệ với ta, ta xin ngươi, đừng tiếp tục như vậy nữa… Bởi vì ta thực sự cảm thấy rất khó chịu, khi nhìn thấy ngươi phải chịu khổ, ta cũng sẽ thấy đau khổ…”

Bắc Tề Lạc nhìn chăm chú vào anh, hai tay hắn cũng đang không ngừng run rẩy, thậm chí cả thanh âm của hắn cũng đang run rẩy, nhưng Thiệu Huân vì đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà không nghe được.

“… Ngươi, rốt cuộc muốn nói gì?”

“Ta…” Thiệu Huân càng cúi thấp đầu, đến mức sắp cúi sát xuống ngực mình. “Ta… ta…”

Nói mấy từ ta liền mà vẫn chưa ra được nội dung nào, nhưng mà Bắc Tề Lạc lúc này còn nói có việc phải đi ngay, lúc này lại có đủ kiên nhẫn, im lặng đứng chờ đợi…

“Ta… Ta— lúc trước cũng không biết phải nói ra miệng như thế nào, ta cứ nghĩ là cho dù không nói ngươi cũng biết… nhưng mà bây giờ, ta biết nếu ta không nói ra, ta nhất định sẽ phải hối hận, hối hận vì đã không nói điều này cho ngươi biết…”

Thiệu Huân ngẩng đầu, đôi mắt đã hơi đỏ, nhưng vẻ mặt lại kiên định vô cùng.

Hít sâu một hơi, anh dùng giọng vô cùng rõ ràng, nói một câu với người đứng trước mặt. “Bắc Tề Lạc, ta chỉ nói một lần… thực sự chỉ nói một lần… Bắc Tề Lạc, ta yêu ngươi… thực sự yêu ngươi…”

Nói đến đoạn cuối, nước mắt đã đong đầy hốc mắt của Thiệu Huân, môi anh hơi phát run, nhưng mà người trước mặt anh vẫn không có chút phản ứng nào.

Thiệu Huân cảm thấy mình như rơi xuống vực sâu… anh lại cúi đầu, nước mắt không tiếng động xẹt qua gò má…

“Xin lỗi vì đã quấy rầy ngươi làm việc… ta đi đây…”

Hiện tại, cuối cùng thì anh đã biết được cảm giác khi Bắc Tề Lạc bị anh cự tuyệt là như thế nào.

Quả nhiên là chua xót thống khổ vô cùng, làm cho người ta không thể chịu đựng nổi… nhưng mà anh lại hết lần này đến lần khác, tàn nhẫn mà cự tuyệt Bắc Tề Lạc.

Bởi vậy, hắn bỏ cuộc cũng là điều đương nhiên thôi… trả giá nhiều công sức tình cảm như vậy, mà lại không nhận được hồi báo, dù là ai cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi…



Thiệu Huân bi thương xoay người, phần lưng hơi cong cong, vì anh cúi đầu mà càng cong hơn, bóng dáng chầm chậm bước về phía trước, làm cho người ta càng nhìn càng thấy sầu não.

“Ta có cho phép ngươi rời đi sao?”

Thiệu Huân đột nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, hơi thở quen thuộc kia nhanh chóng bao phủ lấy anh.

“Bắc… Tề Lạc…”

Thiệu Huân ngơ ngác nhìn người đang chôn mặt ở hõm vai của mình.

“Gọi ta là Lạc.” giọng nói bá đạo tràn đầy bốc đồng đặc trưng của Bắc Tề Lạc vang lên.

“Ngươi, ngươi làm sao vậy…?” không phải hắn đã quyết định rời bỏ anh sao? Sao bây giờ lại…

“Ngươi thật giảo hoạt!” Bắc Tề Lạc nhẹ nhàng gặm cắn da thịt ngay dưới miệng mình. “Ta đã cố kìm nén, chờ thêm một thời gian nữa mới đi tìm ngươi, vậy mà ngươi cư nhiên lại xuất hiện, lại còn thổ lộ nhiệt tình như vậy… a! Ta không nhịn được nữa! Ta rất nhớ ngươi, Huân~”

Tình hình của Thiệu Huân lúc này không thể dùng từ ngây ngốc để miêu tả được nữa. Anh thực sự hoảng loạn, không hiểu mọi chuyện ra sao…

Bắc Tề Lạc cười sung sướng, quay người anh lại, sau đó hơi nghiêng người về phía trước muốn hôn anh.

“Đừng… đang ở ngoài đường…”

Thấy hắn ập đến muốn hôn anh, Thiệu Huân không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

“Huân…” Bắc Tề Lạc vẻ mặt ai oán. “Ngươi lại muốn cự tuyệt ta sao?”

Nhìn hắn như vậy, Thiệu Huân nghẹn lời, sau đó Bắc Tề Lạc đã thừa dịp này cướp thời cơ, xông lên hôn anh.

Thiệu Huân không dám cự tuyệt Bắc Tề Lạc, nhưng mà đây là đường đi, người qua người lại không thiếu, anh thực sự không có tâm tình hưởng thụ nụ hôn nồng nhiệt này.

“Bắc…. Tề… ngô…”

Thừa dịp có những kẽ hở, anh muốn biểu đạt ý kiến của mình.

“Gọi là ta là Lạc.”

“Ngô… Lạc…”

Kết quả của việc nghe lời là nhận được một nụ hôn tiêu chuẩn nồng nhiệt làm thưởng. Xong, ngay cả chút khí lực giúp chân đứng vững Thiệu Huân cũng không còn…

Đợi đến khi Bắc Tề Lạc nguyện ý buông anh ra, Thiệu Huân chỉ có thể đổ vào trong lòng của hắn, không ngừng hít thở.

Bắc Tề Lạc thoả mãn nhìn Thiệu Huân bị hôn đến đỏ bừng cả mặt, sau đó cười tà ác ôm chặt anh vào trong ngực.

Thiệu Huân thật vất vả mới hít thở bình thường lại được, vừa cố gắng giãy dụa ra khỏi lòng của Bắc Tề Lạc, vừa khó hiểu hỏi. “Vừa mới… rốt cuộc là sao vậy? Ngươi không phải đã quyết định sẽ từ bỏ ta sao?”

“Ta đâu nói như vậy bao giờ đâu, là do ngươi tự mình hiểu lầm mà.”

Thiệu Huân lôi hết trí nhớ ra xem xét lại một lần… phát hiện quả thực Bắc Tề Lạc chưa nói lời nào như vậy thật. Nhưng mà…

“Vậy lúc nãy, sao ngươi lại đối với ta lạnh lùng xa cách như vậy…?”

Bắc Tề Lạc bĩu môi một cái, bất đắc dĩ nói. “Ta chỉ muốn cưỡng chế ép ngươi rời đi mà thôi…”

“Cái gì?”

“Bởi vì nếu ngươi còn tiếp tục đứng trước mặt ta, ta sẽ không còn đủ tự tin có thể tiếp tục làm việc được nữa, ta sợ ta sẽ chạy về nhà với ngươi ngay lập tức mất…”

Thiệu Huân không biết nói gì nữa…. anh thực sự không thể tưởng tượng nổi, lý do mà Bắc Tề Lạc lạnh lùng với anh cư nhiên là như vậy…

“Kia…. Vậy thì vì sao ngươi lại chọn công việc như vậy???”

Nghe thấy Thiệu Huân hỏi vậy, trong mắt Bắc Tề Lạc hiện lên chút giảo hoạt.

“Đó là vì ngươi mà!”