Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng

Chương 2




Thu lão hổ, thu lão hổ, ý nói là nhiệt độ mùa thu như lão hổ, nóng như giữa mùa hè. Ngày hôm nay chính là điển hình của nắng gắt cuối thu ấy.

Sương cùng Tuyết bơi lội ở bích trì chưa đến hai vòng đã đòi lên bờ, Tuyết không nói lời nào tiếp tục chơi đùa một mình.

Sương đứng ở trên bờ, thị nữ bên cạnh lập tức tiến lên chà lau thân thể cho y, thay y bào sạch sẽ. Sương thay xong y bào rồi ngồi xuống chiếc ghế mát cạnh hồ, lệnh cho thị nữ kia lau khô mái tóc đen dài đến thắt lưng của y.

Thị nữ cúi người xuống từng chút nâng niu lọn tóc bóng mượt, cẩn cẩn dực dực.

Hoàn toàn tương phản với hoàng tử Tuyết thiện lương, hoàng tử thứ hai mươi sáu Sương nổi tiếng hà khắc lại nhỏ mọn, lời nói độc ác, đối xử hạ nhân phệ huyết lại tàn khốc đến cực điểm.

Có lẽ là do thời thơ ấu bị cung nhân, thái giám khi dễ, cho nên Sương luôn khiến người ta có cảm giác trong lòng y luôn đầy rẫy thù hận và toan tính. Y đối đãi vô cùng lãnh huyết với hạ nhân phạm sai lầm.

Hơn nữa, Sương lại có tiếng là đa nghi.

Có hai thái giám thảo luận chuyện sương mù rơi xuống khó lau dọn, ngay trước phòng y, nhất thời không chú ý bị Sương nghe thấy, Sương liền nghĩ hai người kia ám chỉ gì y, lập tức sai người mang hai tiểu thái giám đi đánh cho gẫy hết răng, làm tai bị điếc. Nói là cho hai người về sau ‘lỗ tai cùng miệng thanh tịnh một chút’

Sương lười biếng ngồi trên ghế, nhấm nháp từng ngụm trà hoa cúc ướp đá. Trà hoa cúc thơm ngon mát lạnh thấm vào cổ họng phần nào làm tiêu tan cái nóng. Sương đột nhiên phát hiện chiếc ly uống trà có hình dạng rất đặc biệt.

Màu trắng ngà của ly lấp lánh sáng bóng như ngà voi, thoạt nhìn thì nghĩ rằng là làm từ ngà voi, nhưng khi cầm trên tay lại truyền đến cảm giác lành lạnh thì mới biết là không phải là như vậy.

Sương cẩn thận nhìn cái ly trong tay, chỉnh thể trau chuốt hoàn mỹ, ngay cả một lỗi nhỏ cũng soi không ra, trong suốt, đúng là màu trắng ngà của ly nguyệt quang.

Phải biết rằng cái gọi là ly nguyệt quang ngọc cực trong suốt điêu khắc thành tuy đối với hoàng thất chẳng có gì là quý hiếm, nhưng chiếc ly này lại bất đồng.

Ly nguyệt quang bình thường xanh biếc, nhưng chiếc ly này lại là được điêu khắc toàn bộ từ ngọc thạch. Nên biết rằng trên đời này cũng ko phải chiếc ly nào dùng ngọc thạch để khắc thành cũng được gọi là ly nguyệt quang. Chỉ có ngọc thạch lấy ở một số ít nơi mang đi điêu khắc mới có tư cách xưng là ly nguyệt quang.

Mà chiếc ly này có màu trắng thuần khiết không tỳ vết như vậy, theo y biết thì chỉ có hai bộ là cống phẩm của ngoại bang năm ngoái. Một bộ hoàng đế lưu lại, một bộ khác ban cho Thù Nam.

Xem ra hắn đối với Tuyết quả thực là không tiếc gì cả.

Sương nhìn ly nguyệt quang trong tay, lại nhìn chiếc ly nguyệt quang nho nhỏ khác ở trên bàn.

Y biết, ly nguyệt quang mỗi bộ gồm 6 cái, không biết hắn tặng Tuyết mấy cái đây?

Nghĩ vậy, khóe môi Sương nở nụ cười, mắt híp lại tràn đầy tâm cơ cùng tính kế. Y đột nhiên nâng tay lên, dùng sức ném mạnh cái ly xuống mặt đất, phát ra tiếng vang vô cùng lớn.

Thị nữ đang chà lau run rẩy cả tay, Tuyết ở trên trong ao cũng quay đầu lại, bơi vào bờ.

“Làm sao vậy?” Tuyết hỏi.

“Không cẩn thận đánh rơi cái ly.” Sương bình thản đáp.

Vừa rồi cũng quên nói, lòng dạ của hoàng tử Sương còn vô cùng hẹp hòi và đố kỵ, trợn mắt nói dối là chuyện cơm bữa.

“Biểu ca nói ly này không dễ vỡ như vậy, Liễu nhi xem có tổn hại gì không.” Tuyết cũng không tức giận, còn quay sang dặn dò thị nữ.

“Dạ.” Liễu nhi trả lời, nhặt ly nguyệt quang rơi trên mặt đất lên, cẩn thận kiểm tra thêm một lượt.

“Bẩm Tuyết hoàng tử, ly nguyệt quang không tổn hại gì.”

Sương nghe xong, kinh ngạc nhíu một bên lông mày.

Chủ ý của y là đập nát nó ra, không ngờ chỉ chút sứt mẻ cũng không có? Xem ra ly nguyệt quang này quả thật không phải là vật tầm thường.

“Thật tốt quá.” Tuyết nghe xong vui vẻ nở nụ cười, một bên sai Liễu nhi đem ly đi rửa sạch, sau đó rót thêm cho Sương ly trà hoa cúc, một bên nhắc nhở: “Đừng đánh rơi nữa.”

“Ừ.” Sương trả lời.

“Thật sự không xuống bơi nữa sao?”

“Không.” Sương nói xong, nhắm mắt lại. Tối hôm qua biểu ca thân ái của ngươi khiến ta thật là khó chịu.

“Sương, nếu thân thể không khỏe hay là về cung nghỉ ngơi trước đi?” Tuyết lo lắng hỏi, ngồi xổm bên cạnh nhìn y, Liễu nhi nhanh chóng cầm khăn chà lau cho nó.

“Không sao đâu.” Sương vẫn nhắm mắt. Tối hôm qua quả thật Thù Nam không để lại nửa điểm dấu vết trên người y. Nhưng mà hôm nay toàn thân y trên dưới đều khó chịu như muốn rã rời, đặc biệt là chỗ kia, đến giờ vẫn còn đau rát. Hôm nay còn có thể bơi lội hai vòng, ngay cả Sương cũng phải bội phục chính mình.

“Đánh rơi cái ly mà có thể tạo ra tiếng vang như vậy, đương nhiên là y không có việc gì.” Thanh âm của Thù Nam truyền đến.

“Biểu ca.” Tuyết thân thể còn ướt xoay người lại, vui vẻ gọi, chạy tới kéo tay Thù Nam.

“Tuyết.” Thù Nam ôn nhu cười. Biểu tình hiện tại của hắn nếu để cho quân địch biết được, hẳn là sẽ vô cùng kinh ngạc. Vị hoàng tử nổi tiếng tàn bạo kia thế nhưng lại có một mặt ôn nhu như vậy.

Thù Nam kéo Tuyết, làm cho nó ngồi lên ghế. Hắn tiếp nhận chiếc khăn từ trong tay Liễu nhi, tự mình lau khô mái tóc dài đến thắt lưng của Tuyết.

Thù Nam nói chuyện cùng Tuyết, ánh mắt chốc chốc lại đảo qua Sương, mang theo ý chán ghét nồng đậm.

Vừa nãy hắn nhìn thấy Sương ném chiếc ly kia, hắn có thể chắc chắn là y cố ý. Bởi vì y không có, nên muốn phá hỏng của Tuyết.

Sương, chính là lòng dạ hẹp hòi như thế, ganh tỵ như thế!

Hai người bọn họ chính là âm dương lưỡng cực, nếu nói Tuyết là chính, thì Sương là phụ, nếu Tuyết là thiên hạ chi thiện, thì Sương là thiên hạ chi ác!

“Biểu ca sao lại đến Thục Tây?” Tuyết hỏi.

“Để xem ngươi ở đây có quen không a.” Thù Nam đáp.

Mấy tháng trước Sương cùng Tuyết tròn hai mươi tuổi. Nguyên bản với thân phận của bọn họ mà nói thì đừng mơ đến chuyện phong tước, càng đừng mong đến chuyện được cấp đất. Nhưng mà chỉ cần Thù Nam đứng trước mặt hoàng đế nói một câu “Nên sắc phong cho Tuyết hoàng đệ” liền khiến cho hoàng đế sửa lại chủ ý, phong tước cho Sương cùng Tuyết.

Sương và Tuyết là song sinh, không có lý do gì mà cấp cho Tuyết lại không cấp cho Sương, vì thế thành Thục Tây này hai người cùng trị, ngay cả phong hào “Đông Vương” này cũng là hai người sở hữu chung.

Chỉ có điều, tuy nói hai người được phong đất, nhưng đất này cũng chẳng phải vùng đất trù phú gì, vùng đất này vốn ở giữa Bắc Đô và Tây Lạc, do vùng này dân nghèo lại ít mưa, làm nông không được, lại không phải là vùng ven biển, không có mạch khoáng, cho nên Bắc Đô cùng Tây Lạc hai bên đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, không bên nào chịu thừa nhận Thục Tây là vùng đất của mình.

Bây giờ củ khoai lang phỏng tay được xác định rõ ràng là giao cho Sương và Tuyết, Bắc Đô bát hoàng tử Bắc Vương Trạch Lâm cùng Tây Lạc nhị thập hoàng tử Lạc Vương Di Tây đều vui mừng khôn xiết.

“Đương nhiên không thoải mái bằng ở nhà biểu ca, nhưng dù sao cũng là một khoảng trời nho nhỏ của ta và Sương, ở lại đây cũng ổn định hơn.” Tuyết quay đầu lại, cười với Thù Nam, trên mặt cũng phảng phất ánh xuân, “Tất cả đều phải cám ơn biểu ca thành toàn.”

Tuyết thuần khiết, không có nghĩ là nó vô tri, nó tự nhiên hiểu được việc mình được phong tước cùng đất đai là vì đâu mà có.

“Đây là ngươi xứng đáng có được, đừng nói cái gì ơn hay không ơn.” Thù Nam cúi đầu, nhìn thấy trong ánh mắt thâm thúy của Tuyết tràn ngập là hình ảnh của hắn.

Sương không chịu nổi hai người kia tình tứ đến buồn nôn, càng chịu không nổi sự giả bộ của Thù Nam trước mặt Tuyết, xóat một tiếng đứng lên.

“Ta mệt mỏi, đi về nghỉ trước.”

Sương nói xong, hướng thẳng tẩm cung của mình mà đi, Tuyết muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thù Nam quấn quít lấy, cái gì cũng không nói được.

Sương lau người qua loa, mặc y phục xong liền ngủ.