Nhất Chỉ Hoang Đường Mộng

Chương 39




Trên đường nhỏ, một chiếc mã xa bằng ván gỗ ghép lại đang chậm rãi đi tới, ván trên mã xa chỉ là loại cùi rẻ tiền, bị gió thổi phơi nắng lâu ngày một màu vàng bụi, trước xe, chỉ có một con ngựa tạp, ngựa cũng chỉ là ngựa bình thường mà nông gia dưỡng được.

Mã xa này có vẻ đã cao tuổi, đinh gỗ đều đã có chút han gỉ, ngựa chạy chậm từng bước về phía trước, liền phát ra tiếng “kẽo kẹt” nhè nhẹ, như là có thể không chịu nổi sức nặng mà gãy rời bất cứ lúc nào.

Lúc Sương tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn thân đang lay động, giống như nằm trên mặt nước vậy, không còn chút sức lực nào, trước mặt lại một mảnh hắc ám, còn làm cho y hoài nghi rằng chính mình bị mù rồi hay là đã đến địa ngục, có điều chỉ nghĩ rằng mạng mình sớm đã nên chôn, liền không kích động nữa. Sương liền như vậy mà mở mắt, nhìn đỉnh mã xa một hồi lầu, nghĩ thầm, tại sao lại không cho đầu trâu mặt ngựa đến đưa người đi? Tào Ẩn Bạch lúc này mới phát hiện là y đã tỉnh lại.

Trong mã xa tối tăm, Sương lại không có chút dấu hiệu là đã tỉnh lại, Tào Ẩn Bạch liền mở hỏa chiết, đốt ngọn nến nhỏ lên, sau đó mới nhìn qua chỗ Sương, thấy y thực sự đã mở mắt, lúc này mới âm thầm thở nhẹ ra. Nói thật, khi hắn phát hiện Sương té xỉu ở Sương Nguyệt cung, thật đúng là nghĩ rằng lần này y có thể mở mắt hay không?

hỏa chiết: tương tư như cái bật lửa bây giờ:”>

Đột nhiên sáng bừng lên khiến Sương trừng mắt nhìn, một hồi lâu sau mới thích ứng được.

“Ngươi hôn mê bảy ngày!” Tào Ẩn Bạch nói, còn không cho Sương thời gian hỏi lại liền một mạch nói hết sự việc xày ra trong bảy ngày bảy đêm kia, đó là việc Thù Nam diệt trừ đương hoan, ra lệnh cho quân của Chiếu vương đốt hết sạch vùng trồng cây tiên nhân chưởng mất thế lực phản Lý thị hoàng triều nhận được tin tức giả liền tấn công, thiếu chút nữa thì bị đánh tan rã, thế nhưng không hiểu sao lực lượng dũng mãnh thiện chiến nhất của quân triều đình là quân của Chiếu vương lại chưa hề phản ứng, làm cho kháng quân có một tia sinh cơ, hiện nay lay lắt tàn suyễn, bốn phía truy kích.

Sương từ từ nhắm hai mắt, trên mặt không có một tia huyết sắc, có vẻ cực kỳ suy yếu, nhưng Tào Ẩn Bạch biết là y nghe được, liền một mạch nói hết, cuối cùng không thể tránh khỏi nhắc đến chuyện Tuyết phản bội y.

Sương có bao nhiêu yêu quý Tuyết, Tào Ẩn Bạch đều nhớ kỹ. Đứa trẻ tám tuổi năm đó đã vô cùng bảo vệ ấu đệ, tựa như chưa từng nghĩ đến chính mình cũng chỉ lớn hơn nó một khắc đồng hồ, ánh mắt xinh đẹp đến tỏa sáng nhưng lại quật cường đến làm cho người ta phải lắc đầu, như thế nào chớp mắt đã lớn thành như vậy rồi?

Khi Tào Ẩn Bạch biết được tin tức, trong lòng vừa sợ vừa giận không lời nào có thể hình dung, nhưng mà tưởng tượng đến tâm tình của Sương, tất cả tức giận biến thành lo lắng. Cho dù không nói thì y cũng hiểu ra được, do vậy không thể giấu chuyện… Phải biết rằng thân mình cùa Sương đã không thể chịu đựng thêm đả kích nữa, nếu thêm một lần, thật sự là thần tiên cũng khó cứu.

Chì là không nghĩ đến, sau khi Sương nghe xong lại không có quá nhiều phản ứng, thật lâu đôi môi mới hơi hơi phát ra một câu: “Tình lý chi ngoại, ý liêu chi trung.” Ngữ khí trấn định, thanh âm thì lại giống như tiểu miêu sắp chết.

Tình lý chi ngoại, ý liêu chi trung: ngoài tình cảm, nhưng trong dự đoán. Tức là bạn Sương bạn ý đã biết được rằng có một ngày Tuyết sẽ phản bội mình nhưng trong lòng thực sựkhông hy vọng điều đó sẽ xảy ra.

Tào Ẩn Bạch lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đôi song sinh này so với hiểu biết của hắn thì càng ngoan tuyệt thâm trầm. Tuyết có thể thừa dịp Thù Nam đi vắng nhiều ngày mà làm ra đủ mọi kế mượn đao giết người, có thể thấy nó không phải là không biết gì về chuyện của Sương. Khi biết được tất cả là do Tuyết gây ra, Sương lại chỉ lạnh nhạt nói ra một câu: “Tình lý chi ngoại, ý liêu chi trung”, chắc hẳn đã sớm biết Tuyết thực ra không hề khờ dại như bề ngoài, chỉ là… Thù Nam thở dài trong lòng. Không biết là đôi song sinh này diễn cái gì? Diễn như thế nào chỉ hai người trong cuộc biết, người ngoài cuộc lại hoàn toàn hồ đồ.

Có điều lời nói của Sương còn mang theo tin tức mà Tào Ẩn Bạch lo lắng hơn nữa, đó là Sương trong cuộc đời này, đã không thể tin tưởng vào bất kỳ kẻ nào. Tào Ẩn Bạch vốn nghĩ rằng, chính mình từng hại y, làm y tổn thương, nhưng hắn cũng từng giúp y, đã cứu y, như vậy Sương phải có vài phần tín nhiệm đối với mình, vài phần giữ lại cũng là bình thường. Tuy Sương là người không tin ai, nhưng tốt xấu gì Tuyết cũng có thể lưu lại chút tin cậy cuối cùng cho y, chỉ là bây giờ, ngay cả Tuyết, Sương cũng không thể tin được nữa.