Nhất Chích Linh Dương Lưỡng Chích Lang

Chương 49




Sợ quấy nhiễu tên Độc Cô Sấu Ngọc lắm mồm, Giang Thiên và Giang Sơn rất cẩn thận đi thật khẽ thật khẽ, tới hậu điện của Tử Vân Cung tinh xảo, quả nhiên, âm thanh vang dội của Độc Cô Sấu Ngọc truyền tới rất rõ ràng.

Theo mong muốn Giang Thiên và Giang Sơn, bọn họ rất muốn ôm đầu rút lui, bất đắc dĩ Lương Dịch lại khăng khăng muốn xác định xem sống chết của Thái hậu, bởi vậy bốn người bọn họ lặng lẽ đi tới cửa sổ, chọc một lỗ rồi nhìn trộm bên. Trong phòng sáng rực ánh nến, người đang ngồi trong đó đông nghịt.

Giang Thiên và Giang Sơn sửng sốt. Bọn họ vốn tưởng rằng sẽ thấy thảm trạng thi thể khắp nơi. Ngay cả Lương Dịch cũng phải tán thưởng, xem ra Thái hậu bản lãnh cao một bậc, có thể duy trì đến tận bây giờ.

Bỗng nghe thấy tiếng Độc Cô Sấu Ngọc hăng hái bừng bừng giảng giải, nước miếng tung bay: “Cho nên,  đam mỹ có rất nhiều thể loại a, tỷ như niên hạ công, niên thượng công, phụ tử, còn có NP, H vân vân… Ân, Thái hậu a di và các vị cung nữ tỷ tỷ, các ngươi nghi ngờ những lời này của ta sao?”

Nước mắt của Giang Thiên nháy mắt chảy ròng ròng, ô ô ô, mẫu hậu, ngài thật đáng thương. Mấy thứ dài dòng tiểu quỷ này giảng đạo cho chúng ta, ít nhất cũng có thể hiểu được một nửa. Vấn đề mà các ngươi bị ép nghe hoàn toàn không hiểu gì hết. Ô ô ô, mẫu hậu, nhi tử vô dụng, không dám đi cứu người a.

Y vừa nghĩ tới đây, Thái hậu đã hưng phấn mở miệng nói: “A, niên hạ công có phải là người nằm trên ít tuổi hơn đúng không? Niên thượng đương nhiên là người nằm trên nhiều tuổi hơn, phải không? Phụ tử thì càng đơn giản hơn, có chút loạn luân. Ân, còn NP, H nữa, để ai gia nghĩ thêm chút nữa.”

Ngoài cửa sổ bốn người nghe thấy thế liền trợn tròn mắt, trong nháy mắt lộ ra vẻ mặt cảm động, thầm nghĩ: “Lợi hại lợi hại, gừng càng già càng cay. Nghe không hiểu vấn đề dài thê thê của Độc Cô Sấu Ngọc, liền dùng một vấn đề khác để phản kích lại hắn.” Hai mắt Giang Thiên và Giang Sơn thiếu chút cháy lên lửa hồng: A, mẫu hậu, chúng ta sùng bái người, cư nhiên có thể nghĩ ra biên pháp tuyệt diệu như để đối phó hắn, thảo nào đến bây giờ người trong Tử Vân Cung lông tóc vô thương a.

Bỗng Thái hậu hét to một tiếng, nói: “A, ta biết rồi, ý nghĩa của NP có phải là rất nhiều mông không, ý chính là một tiểu công liên tục làm mấy tiểu thụ. Ý nghĩa của H có lẽ là phản công a, bởi vì tiểu công liên tục tác chiến, thực sự quá mệt mỏi, cho nên đương nhiên sẽ bị tiểu thụ phản công.”

Độc Cô Sấu Ngọc cười đến mức không ngồi thẳng, nói: “Thái hậu a di, giải thích của ngươi thực sự quá mức tuyệt hảo a. Ân, mấy cái đầu thì đúng rồi. Bất quá, ý nghĩa của NP đâu chỉ như vậy. Tuy cũng có thể coi như ngươi đã đúng, bởi quả thực là có mấy cái mông, nhưng NP ở chỗ chúng ta là tiểu công chiếm đa số nga. Thông thường hai hoặc ba tiểu công phối với một tiểu thụ. Còn ý nghĩa của  H thì sai hoàn toàn rồi. Ý của H chính là dùng bút pháp hoa diệu thần kì cấp tốc ghi lại chuyện tiểu công tiểu thụ thường làm trên giường mà không để ai nhìn thấy a…” Nó còn chưa dứt lời, Thái hậu và mấy cung nữ đã ‘o’a một tiếng rất to, nối tiếp ngay sau đó là những âm thanh đầy kích: “Thật tốt quá thật tốt quá thật tốt quá, thì ra còn có vật như vậy. A a a a a a, Sấu Ngọc, chúng ta muốn xem a, chúng ta muốn biết những người phụ trách ghi chép lại. Sấu Ngọc Sấu Ngọc…” Âm thanh đinh tai nhức óc lại càng lúc càng nâng cao tần suất, suýt chút nữa thổi bay nóc nhà.

Thái hậu khoát tay chặn lại, đám cung nữ kích động mới dần bình tĩnh trở lại, sau đó cười rạng rỡ nói: “Sấu Ngọc a, những điều ngươi vừa nói đều là những thứ mà ai gia tha thiết mong muốn a. Như vậy đi, chỉ cần ngươi có thể làm ra, ai gia liền cho phép ngươi ở lại cung tùy tiện phát triển fans của Kenshin và Rukawa. Hơn nữa ai với tư cách là fans của họ, đương nhiên sẽ ra sức mở rộng, như vậy, chúng ta hẳn là có thể biến hoàng cung trở thành đại bản doanh của văn hóa Rukawa Kenshin, sau đó chúng ta sẽ mở rộng phạm vi ra toàn quốc, tạo thành cơn sóng sùng bài họ thật lớn a. Ân, Sấu Ngọc, vì sự phát triền của văn hóa Rukawa Kenshin, ngươi phải ở lại đây. Hơn nữa tuy rằng chúng ta mới chỉ gặp nhau có nửa ngày ngắn ngủi, nhưng ai gia phát hiện ra rằng ta rất thích ngươi, ai gia không muốn rời xa ngươi. Cho nên Sấu Ngọc, ngươi hãy ở lại Thương Chi quốc đi. Một ngày nào đó, khi chúng ta tìm được trường sinh thuật, nhất định sẽ không quên ngươi.”

Sắc mặt Đông Phương Văn và Lương Dịch bắt đầu trắng bệch, chợt nghe “rầm” một tiếng. Nhìn hai bên trái phải, Giang Thiên và Giang Sơn đã ngả thẳng cẳng, hai mắt trợn ngược, miệng sùi bọt mép, cố gắng mấp máy điều gì đó: “Mẫu hậu… Không… Không nên a.”

Mấy cung nữ nghe thấy tiếng động, đi ra thấy hóa ra là bọn họ, cười nói: “Đại Vương Vương tử và Lương công tử tự mình tới đây sao. Vừa rồi Thái hậu còn nói nên để mấy người học hỏi them chút nữa a. Thật tốt, mau vào thôi.”

“Chờ… Chờ một chút, các ngươi không thấy bọn họ đã té xỉu rồi sao?” Những cung nữ này rốt cuộc có trái tim đồng cảm không a, Lương Dịch tức giận bất bình nghĩ. Nhưng thấy các nàng che miệng cười nói: “Không sao cả, thần y đang ở bên trong a.”

Những lời này giống như niệm chú, Giang Thiên Giang Sơn trong nháy mắt tỉnh lại, đứng dậy chật vật cười nói: “Không… Không cần. Cứ để mẫu hậu và thần y tiếp tục trò chuyện đi, chúng ta chỉ đi ngang qua thôi. Giờ chúng ta phải về ăn tối a.” Trời ạ, ngồi ngốc ở đây có mà chết à, phải tranh thủ về thu dọn đồ đạc, sau đó cao chạy xa bay thô. Giang Thiên và Giang Sơn không hẹn mà cùng suy nghĩ giống nhau. Ân, xem ra phương án sung quân biên cương cần phải nhanh chóng thực hiện mới được.

Hoàn đệ tứ cửu thập chương.