Nhất Chiến Thành Công

Chương 13




Gió mát từ từ thổi đến lay động cành trúc.

Trên đài tỷ võ một mảnh yên lặng.

Mộ Dung Tường và Lâm Kỳ Uy hai người đứng chắp tay,trên mặt nhìn không ra bất kỳ biểu tình.

Mấy vị sư huynh tỷ Huyền Ky Môn đứng ở bên sân,khẩn trương rĩ tai với nhau.

Tam sư huynh lỗ mãng nhất,vẻ mặt phấn chấn hỏi”Ê,các ngươi đánh cuộc người nào thắng? Ta trước tiên nói nha,ta cá là sư đệ Lâm Kỳ Uy thắng.”

“Càn quấy! Chúng ta tại sao không ủng hộ sư đệ mình? Nếu như bị sư phụ nghe được nhất định sẽ phạt đệ cho xem!”

Đại sư huynh gõ đầu của hắn.

“Ha ha,Tam đệ nhất định còn đang ghi hận chuyện lần trước.Bất quá lần này phần thắng của tiểu sư đệ đúng là không lớn,đối phương dù sao lớn hơn hắn mấy tuổi,công lực đương nhiên cũng cao hơn hắn.”

Nữ đồ đệ duy nhất của Huyền Ky Môn Liễu Uyển Nhi xem thường nói”Nhị sư huynh mặc dù nói rất có lý,nhưng muội cảm thấy tiểu sư đệ tư chất thông minh,ba năm qua được sư phụ tỉ mỉ dạy đương nhiên sẽ giỏi,chưa chắc sẽ thua bởi tay Lâm Kỳ Uy kia.”

Tam sư huynh không phục đáp trả “Muội cũng đừng xem thường Lâm sư đệ,nghe nói Đỗ minh chủ hết sức yêu thương đồ đệ này,không những dạy hắn võ công tuyệt đỉnh,mà tới chỗ nào cũng đưa hắn theo bên người.”

“Hừ,chẳng lẽ sư phụ chúng ta phải thương yêu tiểu sư đệ như thế sao? Không phải vì trận tỷ thí này ngày ngày giữ sư đệ lại trong phòng mình,đốc thúc hắn luyện công sao.Có sư phụ chỉ dạy,ta tin tiểu sư đệ nhất định sẽ thắng.”

“Tên tiểu tử thúi kia nhất định thua!”

“Ta nói hắn sẽ thắng!”

Thấy hai người ầm ĩ,đại sư huynh vội vàng quát bảo ngưng lại”Nhỏ giọng một chút,đừng kinh động đến sư phụ!Sắp bắt đầu tỷ thí rồi đấy.”

Bạch Vô Ly và Đỗ Nguyệt Ảnh hai vị tuyệt thế cao thủ ngồi ở dưới táng cây đại thụ,hai cặp mắt chia ra chăm chú vào trên người ái đồ.

“Ơ,Tiểu Bạch,hôm nay tỷ thí là kiếm pháp,ta thấy tiểu bảo bối của ngươi hôm nay hãy biết điều chịu thua đi.” Đỗ Nguyệt Ảnh ranh mãnh cười nói.

“Cái gì tiểu bảo bối,không nên nói bậy.” Bạch Vô Ly cau lại lông mày đẹp.

“Đừng có giả bộ trước mặt bổn minh chủ,ta là ai chứ? Ta là người trong vạn hoa võ lâm đệ nhất hoa hoa công tử.Khóe mắt ngươi hàm xuân,một đôi mắt khao khát như muốn ăn sạch đồ nhi ngươi, ngoài ra ta còn thấy ngươi đối với hắn là tình hữu độc chung a.”

Bạch Vô Ly mới không muốn tâm sự với người bạn hư hỏng không sợ thiên họa đại loạn,bình tĩnh nói sang chuyện khác”Luận kiếm pháp,Mật tịch kiếm pháp của Nguyệt Ảnh ngươi quả thật tinh diệu,nhưng Tường nhi sử dụng lại là Huyễn Nhật thần kiếm,cho dù kiếm pháp đồ đệ ngươi có giỏi cỡ nào cũng phải kiêng kị ba phần.”

“Huyễn Nhật thần kiếm?” Đỗ Nguyệt Ảnh thất kinh”Chậc chậc,còn dám nói không quan tâm đến hắn,ngươi đem Huyễn Nhật kiếm mình quý giá nhất cũng cho hắn,có phải sợ hắn thua đồ đệ ta,tâm tình không tốt trở về tìm ngươi lên giường bắn a.”

Bạch Vô Ly hận không được vá cái miệng thối của tên này!Giận giữ nói”Đỗ Nguyệt Ảnh,miệng ngươi còn dám nói ra lời ô uế,ta không cẩn thận sẽ đem chuyện ngươi dò xét đồ đệ mình,tất cả đều nói ra đấy!”

“Được được,coi như ta chưa nói.”

Thật là!Người bạn tốt nhất của hắn nhất định bị đè phía dưới! Như vậy có thù tất báo,không phải giống như bảo bối của hắn Tiểu Uy Uy sao.

“Xem tỷ thí,chúng ta cùng xem tỷ thí.Bọn họ sắp đánh rùi kìa.”

“Hừ.” Bạch Vô Ly hừ lạnh,đem lực chú ý quay lại vào trận đấu.

Thấy thiếu niên hắn yêu mến khiến cho Huyễn Nhật thần kiếm càng thêm ưu mỹ,trong lòng không khỏi thấy ngọt ngào.

Bởi vì không muốn để cho bất luận kẻ nào biết đem mấy chục năm công lực truyền cho y,Bạch Vô Ly cố ý trước khi diễn ra trận tranh tài dặn dò Tường nhi,trong lúc tỷ thí chỉ có thể đánh ra ba phần công lực.

“Tại sao? Sư phụ,kể từ người giúp ta giải độc,vừa cho ta uống thuốc gia tăng công lực,ta cảm thấy mình võ công của rất cao có thể dễ dàng đánh bại hắn.”

Bạch Vô Ly cho đồ nhi uống Cật Đan dược chẳng qua dùng để che dấu chân tướng,nghe vậy chỉ có thể cười nói”Tường nhi,đan dược là chuyện bí mật,sư phụ không muốn để cho người khác biết,ngươi nghe lời của sư phụ,chỉ đánh ra ba phần công lực,đánh ngang hắn là được rồi.”

Mộ Dung Tường nghe theo sự dặn dò của sư phụ,mặc dù chỉ đánh ra ba phần công lực,vẫn khiến cho Huyễn Nhật thần kiếm nước chảy mây trôi,uy lực kinh người.

“Đại sư huynh,huynh nhìn xem! Sư phụ thật là quá thiên vị với tiểu sư đệ!Huyễn Nhật thần kiếm là chỉ truyền cho chưởng môn nhân,sư phụ sao có thể đưa cho tiểu sư đệ thân phận thấp nhất sử dụng?”

Lần này ngay cả đám phân rõ phải trái đại sư huynh trong lòng cũng không vui,nhưng không có biểu hiện ra ở trước mặt mọi người”Tỷ thí lần này ảnh hưởng đến danh tiếng của Huyền Ky Môn,sư phụ làm vậy chẳng qua kế sách tạm thời.”

“Phải không? Huyền Ky Môn của chúng ta thiếu gì danh kiếm,tại sao sư phụ hết lần này tới lần khác đem Huyễn Nhật thần kiếm cho tiểu sư đệ sử dụng? Đại sư huynh,chẳng lẽ huynh không cảm thấy kỳ lạ?”

Đại sư huynh trong lòng trầm xuống,không hề mở miệng nữa.

Trên võ đài hai người giao thủ đã qua ba trăm chiêu vẫn bất phân thắng bại.

Đỗ Nguyệt Ảnh đột nhiên nghĩ ra một kế.

“Ai ya!”

“Chuyện gì?” Bạch Vô Ly liếc xéo hắn một cái.

“Có nhện,có một con nhện lớn ở trên vai ngươi.kìa”

Bạch Vô Ly bình sinh ghét nhất là nhện,nghe vậy bị dọa sợ đến cả người cứng đờ.

Người biết được bí mật của chưởng môn nhân Huyền Ky Môn e rằng chỉ có không đến mấy người,thân là bạn tốt nhiều năm của y,Đỗ Nguyệt Ảnh đương nhiên là một trong số những người đó.

Trong lòng cười thầm,ngoài mặt lại giả bộ quan tâm nói”Ngươi đừng động,ta tới giúp ngươi lấy nó ra.”

“Nhanh lên một chút!”

Đỗ Nguyệt Ảnh nghiêng người qua,đưa tay lên khẽ vuốt lên vai y.

Cử động đơn giản nhưng trong mắt người ngoài thì vô cùng thân mật.

Một luồng gió mạnh bỗng nhiên phóng tới phía sau Đỗ Nguyệt Ảnh,nhưng sau lưng Đỗ Nguyệt Ảnh lại giống như mọc thêm mắt,tay áo vung về phía sau,lập tức quét sạch ám khí rơi xuống mặt đất.

Không nghĩ tới ám khí kia lại sống,thoáng cái nhảy dựng lên!

Đỗ Nguyệt Ảnh sau khi định thần,nhìn xuống thì ra là một con tiểu Lục xà.

“Tiểu Bạch,ngươi nhìn đi ngươi nhìn đi,bảo bối đồ đệ nhà ngươi thế nhưng thả sủng vật hắn đến đây cắn chết ta.”

Bạch Vô Ly nhìn Thúy Nhân trên mặt đất cười khổ “Không biết tại sao Tường nhi lại thả nó,thật là xin lỗi.”

Kỳ quái nếu không phải Tường nhi tức giận,bình thường sẽ không thả Thúy Nhân ra.

Y lại đang giận gì nữa đây?

Trong lúc Bạch Vô Ly không hiểu ra sao,Mộ Dung Tường đã chạy tới đây,sắc mặt xanh mét.

“Hả? Tiểu Mộ tại sao ngươi chạy đến đây rồi? Tỷ thí kết thúc rồi sao?” Đỗ Nguyệt Ảnh ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Mộ Dung Tường không thèm nhìn hắn lấy một lần,chẳng qua đôi mắt nhìn chăm chú về phía sư phụ”Đồ nhi không muốn so tài.”

Bạch Vô Ly vừa nhìn sắc mặt không đúng của thiếu niên,trong lòng lo lắng nhưng ngại những người xung quanh,chỉ có thể thản nhiên nói”Tại sao? Tường nhi không khỏe chỗ nào?”

“Cả người đều không khỏe.”

Lúc này Lâm Kỳ Uy cũng đã thu hồi kiếm đi tới,vui vẻ nói”Tạm thời dừng lại buổi tỷ thí,chờ Mộ Dung sư đệ khỏe hơn,ngày mai lại tiếp tục.”

“Không được, không được!” Đỗ Nguyệt Ảnh nhảy lên”Ban đầu đã sớm nói người rời khỏi đài thì nhận thua.Trận tỷ thí này đương nhiên là Tiểu Uy Uy nhà chúng ta chiến thắng!” Mộ Dung Tường lòng như lửa đốt,chỉ muốn trói sư phụ lên giường hung hăng trừng phạt y,nào có thời gian quan tâm ai thắng ai thua.

Bạch Vô Ly một lòng một dạ chỉ quan tâm thiếu niên.Nhìn sắc mặt y vô cùng khó coi,không biết hắn rốt cuộc không khỏe nơi nào,hận không được kéo hắn vào trong ngực mình để kiểm tra cẩn thận,căn bản không nghe lọt nữa chữ của Đỗ Nguyệt Ảnh,cũng không nghĩ chuyện thắng thua.

“Tường nhi,nếu không khỏe thì nhanh trở về phòng nghĩ ngơi,sư phụ sẽ chẩn bệnh giúp ngươi.”

Bạch Vô Ly đở lấy thiếu niên,hai người nghênh ngang rời đi.

Tràng ngoài mấy người đứng xem đều ta nhìn ngươi,ngươi nhìn ta,tất cả đều trợn tròn mắt.

“Xong rồi sao? Chỉ vậy thôi à? Vậy rốt cuộc ai thắng ai thua đây?”

“Đương nhiên Huyền Ky Môn thua! Vừa rồi tranh tài đã nói rõ,người nào rời khỏi đài tỷ thí trước thì thua!”

“Tiểu sư đệ thật là quá tùy hứng! Sư phụ tại sao để mặt hắn như thế chứ?”

“Tài nghệ không bằng người khác,còn gì để nói chứ? Nói thân thể không khỏe chẳng qua chỉ là tìm đại cái cớ thôi!”

“Thôi,đi luyện công đi!”

Mấy người đứng xem sờ sờ lỗ mũi,sải bước rời đi,chỉ nghe thấy Đỗ minh chủ miệng không ngừng la hét——”Chúng ta thắng rồi!Chúng ta thắng rồi! Sư phụ sẽ tổ chức tiệc chúc mừng cho cục cưng!”

“Tiệc chúc mừng? A a a —— đừng mà a a ————