Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Chương 29-2: Hạ




​Nhã Hạo trợn to hai mắt, đôi môi mấp máy. Hắn chắc là khiếp sợ, là  đau lòng, hoặc là vui sướng.

Chúng ta cứ duy trì trầm mặc như vậy. Lẳng lặng nhìn đối phương, chờ mong lời của đối phương đem mình cứu ra. 

Hắn một mực rơi nước mắt, nước mắt của ta rơi càng lợi hại hơn.

Ta đã muốn luân lạc tới trình độ ăn xin một phần tình yêu giả tạo. 

Trong lòng ta một nghìn lần mong muốn hắn trả lời không. Nhưng mong muốn hắn trả lời nguyện ý, hóa ra có một vạn. ( 1 vạn= 10.000)

Ta lại hèn mọn như vậy. 

Nhã Hạo chậm rãi tới gần, cầm tay của ta, gợn nước trong mắt dưới ánh đèn lòe lòe hơi yếu phát rực rỡ. Hắn nói chân thành tha thiết, “Chi Tín, đúng không…” 

“A a ——!!” 

Lời của Nhã Hạo còn chưa nói hết, ta đã thét lên. Ta đột nhiên làm khó dễ, đẩy mạnh hắn ra, điên cuồng mà đánh đổ mọi thứ  trong phòng. Ta khàn cả giọng, than thở khóc lóc, “Vì sao đối với ta như vậy!! Lỗ Nhã Hạo, ngươi tại sao muốn đối với ta như vậy!!” 

Vì sao thấy ta tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, ngươi còn nhẫn tâm cho thêm một cây đao! 

“Chi Tín, ngươi hãy nghe ta nói…” 

Nhã Hạo muốn đi qua ôm ta, bị ta ngoan lực đẩy ra, vung tay, cái chén trên mặt bàn bay tới trán hắn, máu tại đó liền chảy ra, che khuất tầm mắt của hắn. 

Ta thấy máu lại không chút nào thanh tỉnh, ta nghiến răng nghiến lợi, thần sắc hung ác, “Lỗ Nhã Hạo, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!!” 

Ta giống như một nữ nhân đang uy hiếp kẻ phụ tình, bỏ lại lời nói vô cùng tàn nhẫn, xoay người chạy. 

Cũng không quay đầu lại. 

Ta một hơi vọt tới góc đường, ngồi xổm gào khóc lớn. 

Ta rất đau lòng. Ta đã thương tổn tới Nhã Hạo, thân thể hắn không biết có bị nặng lắm không, trán của hắn không biết có cầm máu không. 

Nhưng ta lại càng không cam lòng. 

Hắn lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một cơ hội dối gạt mình cũng không cho ta. 

Ta không thể tha thứ hắn! Ta quyết không buông tha hắn! 

Yêu ta đều có lợi. Với A Quang như vậy, với Nhã Hạo cũng là như vậy. 

Bọn họ đều là những kẻ không thể tha thứ! 

Đúng! 

Lúc này ta mới bất thình lình nhớ ra còn có người này. 

Đúng. Còn có một tên Phương Tuyển Quang! 

Đều là vì hắn! Nếu như không phải hắn làm khó dễ ta lần đó, ta và Nhã Hạo sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy. 

Đều là bởi vì hắn!! 

Ta nghĩ như vậy, đứng lên, lau sạch nước mắt, vẻ mặt hung ác. 

Còn có một tên Phương Tuyển Quang. 

Đều là bởi vì hắn, ta không có khả năng cứ như vậy mà buông tha hắn! 

Ta vừa đi vừa nghĩ, oán niệm chồng chất thành núi. 

Ta đi rất xa, nhưng còn chưa nghĩ ra biện pháp  nào  để trả thù hắn. Ngay lúc ta còn suy nghĩ, phát hiện phía sau lưng có một đám nam nhân hung thần ác sát vẫn theo ta đã lâu. 

Ta cảnh giác, cước bộ lập tức đi nhanh hơn. Nhưng bọn hắn hiển nhiên đã theo dõi ta, vẫn bám ta không tha, cuối cùng lúc ta quyết định nhảy lên taxi, bọn họ có một người vọt tới, kéo ta ra. 

Ta không khỏi sợ lên, dựa vào tường đề phòng bọn họ, “Các ngươi muốn thế nào? Ăn cướp?” 

Bọn họ nhìn nhau một cái, hạ lưu nở nụ cười. Một người trong đó chậm rãi tới gần ta, hình dạng thập phần dâm tục, “Tiểu ca, ngươi có ai cho chúng ta chơi một chút không a?” 

Ta từ kinh hoảng đến khó hiểu rồi đến phẫn nộ. Bọn biến thái này xem ta là cái gì!! 

Ta dùng sức đẩy hắn ra, bỏ lại một câu bệnh tâm thần bước nhanh rời đi. 

Nhưng bọn hắn rất nhanh lại theo sau. Ta làm sai cái gì, lại luôn luôn hỏi ta có người cho bọn họ hưởng dụng hay không. 

Ta đang nghĩ cách trốn bọn họ thì đi tới một con đường quen thuộc, giương mắt thì thấy tòa nhà quen thuộc, ở giữa chính là đèn bàn đang sáng. Ngay khi ta dừng bước, bọn họ liền xông tới. 

Tên kia vẫn hỏi, “Tiểu ca, nghĩ rõ đi, có người  cho chúng ta chơi một chút hay không a?” 

Ta nhìn bọn hắn, lại nhìn nhìn căn phòng còn đèn, một ý định đáng sợ trong đầu cứ như vậy dâng lên. 

Ta móc ra tất cả số tiền trên người, đưa cho hắn, “Cho các ngươi. Đến bên kia chờ ta.” 

Hắn thực hiện được ý định, cười cười, nhận tiền ý bảo những người khác đi theo. 

Mà ta giống như một ma quỷ đi tới hướng căn phòng trên lầu.

Leng keng. 

Cửa rất nhanh thì mở ra, người tới thấy ta thì kinh ngạc ngây ngốc đứng thẳng tại chỗ như cây gậy. 

Ta cười cười, “Không mời ta đi vào?” 

Lúc này A Quang mới có phản ứng, vội vã mở cửa, “Mau vào, sao lại trễ như thế này? Ngươi không sao chứ?” 

Hắn đóng cửa lại, đi tới trước mặt ta, thân thiết sờ mặt của ta. “Ngươi thế nào sắc mặt lại kém như vậy?” 

Ta cười cười, không có lùi ra. “A Quang, ngươi nói đúng. Nhã Hạo bên ta thì ra thật là vì tiền. Kiện hàng kia của ngươi thực có tác dụng.”

A Quang hiểu rõ ý của ta, hắn dừng một chút, “Chi Tín. Nếu đây là sự thực thì đau dài không bằng đau ngắn. Ta là vì ngươi. Lần trước lúc... Ta vẫn rất lo lắng cho ngươi.” 

Ta gật đầu.”Ta biết. A Quang, ngươi theo ta xuống phía dưới đi một chút được không?” 

Hắn lập tức đáp ứng, “Ngươi chờ ta, ta đổi bộ quần áo.” 

Hắn vào phòng. 

Ta ngắm nhìn bốn phía. Nhìn ta mấy ngày nay một chút, nhìn xem trong phòng thay đổi chút gì. 

Cuối cùng ta tìm được ở chỗ đề đồ lưu niệm một bức ảnh chụp đôi ta thời đại học. Ta cầm lấy nhìn, bên trong ta và hắn đứng ở dưới cây lớn ôm vai nhau, dưới ánh mặt trời, tươi cười xán lạn. 

Lúc này hắn đã thay xong quần áo đi ra, thấy tay ta cầm bức ảnh, có chút không được tự nhiên. 

Ta nhìn hắn một chút, cười khổ, “Tấm hình này ngươi không phải đã nói tìm không thấy sao?” 

Hắn nhún nhún vai, “Lúc đó ta đã tìm ra. Ta trước đây luôn luôn rất xa xỉ, với đồ đạc của mình cũng không lạ gì, nghĩ có cũng được không có cũng được. Lúc ném cũng không chút nào nương tay, tự cao cho là mình sẽ không lưu luyến. Nhưng hóa ra hết thảy đều là ta tự cho mình đúng mà thôi.” 

Ta buông ảnh chụp, “Hối hận cũng không có ích lợi gì. Đi thôi.”

Ta nói xong, đi đầu mở cửa. Hắn đứng ở phía sau vai ta, “Chi Tín, ta có vài lời muốn nói với ngươi.” 

Ta dừng lại. Nội tâm đấu tranh. 

Nghe? Không nghe? 

Ta thở ra một hơi thở, “Xuống phía dưới đã.” 

Ta không nghe. 

Lúc ta muốn nghe, ngươi lại không nói, như vậy, lúc ta không muốn nghe, thỉnh không nên lại mê hoặc lòng ta. 

Ta dẫn hắn đến hẻm nhỏ ban đầu hai chúng ta mới quen biết, hỏi, “Nhớ kỹ nơi này không?” 

Hắn gật đầu.”Chớp mắt đã mười năm. Thời gian trôi qua thật nhanh.” 

Ta cười.”Đúng vậy. Toàn bộ mười năm trước, bây giờ còn rõ ràng ở trước mắt ta.” 

Hắn đi tới, nắm tay của ta, “Chi Tín, ta có vài lời muốn nói với ngươi.” 

Ta cắt ngang hắn. Ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của hắn chăm chú không gì sánh được, “A Quang, thù lao bản thiết kế lần trước ta còn chưa có lấy đi?” 

“A?” Hắn ngạc nhiên, không rõ ý tứ trong lời nói của ta. 

Ta cầm ngược lại tay hắn, tiếp  tục nghiêm túc nói, “Ta lúc đó cho là mình đã lấy rồi, nhưng là vào đêm ấy ta ngủ đến bất tỉnh nhân sự, như vậy  hiện tại ta muốn lấy về, không tính là quá phận đi.” 

A Quang cau mày, “Chi Tín, ngươi…” 

Ta cười khẽ, ác độc âm hiểm cùng quan tâm chu đáo đến vô hại. “Ngươi yên tâm, ta biết ngươi không thích ta, bởi vì quen biết đã lâu, ta cũng sẽ không làm khó ngươi.” 

Nói xong, tay ta cố sức đẩy, hắn mất thăng bằng ngã vào một lồng ngực rắn chắc. Hắn kinh hoảng ngẩng đầu, còn chưa kịp chạy trốn tay chân đã bị nắm chặt.

Hắn khiếp sợ nhìn ta, “Chi Tín ngươi…” 

Ta tiếp tục thờ ơ cười, “Thù lao của ta những người anh em này sẽ lấy hộ.” Nói xong, ta còn giả nhân giả nghĩa vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Người anh em, tự bảo trọng.” 

A Quang nhìn vào mắt của ta giống như đang nhìn một kẻ mang tội giết người, hắn giãy giụa bắt được ta,  ý muốn làm ta tìm lại lương tâm.”Chi Tín, ngươi làm sao nhẫn tâm với ta như vậy, ngươi là yêu ta.” 

Ta cười lạnh đẩy tay hắn ra, tàn nhẫn  chặt đứt mong muốn của hắn. Quang, hóa ra ngươi cũng biết ta yêu ngươi. Như vậy lúc ngươi bán đứng ta, sao ngươi không suy nghĩ một chút, ta là thật tình chân ý yêu ngươi.” 

Nhất thời mặt hắn xám như tro tàn. 

Ta đứng lên, xoay người dứt khoát bỏ đi, không chút nào quan tâm tiếng kêu thảm thiết và cầu cứu phía sau trùng kích vào màng nhĩ. 

“A a! Chi Tín, quay lại a Chi Tín…” 

Ta ở đầu phố cuộc sống an nhàn rút một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, một mảnh đen kịt, hắc ám. 

Dựa vào bên tường, lại bắt đầu có điểm buồn ngủ. 

Mệt chết đi, thực sự mệt chết đi. 

Ngày mai hãy tới nhanh lên một chút  đi, để hết thảy đều kết thúc đi. 

Ngày kế sáng sớm 10 giờ. 

Ta quần áo chỉnh tề xuất hiện ở toà án, bên cạnh là Chi Nhạc và Tiểu Bưu. Ta lẳng lặng cùng đợi, đợi thời khắc ta Nhã Hạo ngọc đá cùng vỡ. 

Nhân vật quan trọng lục đục lên sân khấu,  nhưng Nhã Hạo vẫn mãi không có xuất hiện. Chẳng biết tại sao, ta đột nhiên cảm thấy tâm tình có chút không yên. 

Phiên toà đã mở qua  mười lăm phút đồng hồ, Nhã Hạo vẫn không  xuất hiện, ta không khỏi càng ngày càng lo lắng. 

Đã xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn? 

Ta sợ đến run rẩy  toàn thân, Chi Nhạc phát hiện, đặt tay lên tay của ta nhẹ giọng thoải mái. “Không có chuyện gì. Yên tâm.” 

“Nhã Hạo vì sao vẫn là không có đến? Sẽ không phát sinh cái gì ngoài ý muốn?” Ta nắm tay của Chi Nhạc lo lắng hỏi. 

“Bình tĩnh một chút. Chờ một chút.” Chi Nhạc vỗ vỗ tay của ta. 

Ta chỉ có thể gật đầu. 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngay lúc quan toà định kết thúc phiên toà, một luật sư chạy tới. 

Hắn tự xưng là luật sư biện hộ cho Nhã Hạo, thành công trì hoãn được một chút thời gian, thì Nhã Hạo tới. 

Hắn ăn mặc đơn giản là đồ thể thao màu trắng, hình dạng thật tiều tụy. Trên mặt có vết thương hiện rõ và bước đi khó khăn không ngừng lên án ta đêm qua đã tàn nhẫn với hắn. Ta thấy mà đau lòng tột bậc, khóe mắt lập tức xót lên. 

Hắn và hắn luật sư biện hộ nói chút gì, sau đó luật sư biện hộ liền thuyết phục quan toà yêu cầu dừng hai mươi phút. 

Kết thúc phiên toà Nhã Hạo từ cửa bên phải đi ra, hắn tiến bước rất thong thả, từng bước một, đường nhìn vẫn một mực không rời khỏi ta. 

Ta cũng nhìn hắn, ta nghĩ hắn dường như có thiên ngôn vạn ngữ phải nói với  ta, nhưng bây giờ cái gì cũng không nói được rồi. Tim vô cớ bị nhéo mạnh, đau đến cả người run rẩy. Ta không chút nghĩ ngợi đứng lên sẽ đi tới chỗ hắn, nhưng Chi Nhạc bên cạnh  lại kéo ta, “Ca, đi ra. Bên này.” 

Chi Nhạc vẫn lôi kéo ta, kéo ta từ cửa trái dẫn theo ra ngoài. 

Trong phòng nghỉ ngơi ta vẫn mất hồn mất vía, Chi Nhạc bưng tới cho ta một chén nước, “Ca. Không có chuyện gì. Không cần khẩn trương.” 

“Không phải, không phải.” Thanh âm của ta giống như nói mê, cái tay không ngừng run rẩy khiến nước trong ly liên tiếp tràn ra. “Có chuyện. Nhã Hạo biểu hiện rất quái dị. Hắn muốn làm gì hắn rốt cuộc muốn làm gì.” 

Ta càng nói lòng càng bất an, mạnh mẽ đứng lên, “Không được, ta muốn đi hỏi hắn muốn làm gì.”

“Ca.” Chi Nhạc lại kéo ta, “Ngươi bây giờ qua đó luật sư đối phương có thể vu cáo ngươi quấy rầy đương sự của hắn.” Nói, hắn đè ta xuống, “Ngươi nếu lo lắng như vậy, ta giúp ngươi đi xem. Bưu ca, ngươi giúp ta chiếu cố ca ca ta một chút.” 

“Được.” Tiểu Bưu gật đầu. 

Sau khi Chi Nhạc rời khỏi đây, ta vẫn cảm thấy rất không an lòng. Ta đột nhiên nhớ ra chút gì, hỏi luật sư, “Ngươi không phải nói Nhã Hạo vẫn không có mời luật sư sao? Người vừa nãy kia là ai?”

Ngài luật sư dừng một chút, ” Bạn của Nhã Hạo thiếu gia. Cũng là một luật sư. Nhưng…” Luật sư nhìn ta một chút, “Nhưng nếu như Nhã Hạo thiếu gia thực sự muốn cãi thắng trận này quan tòa nói, hắn càng phải có lựa chọn tốt hơn.” 

Ta nghe xong biến sắc, vừa định xông ra ngoài thì Chi Nhạc trở lại. Ta nắm tay của Chi Nhạc  khẩn trương hỏi, “Chi Nhạc, Nhã Hạo đâu? Nhã Hạo đâu?” 

Chi Nhạc sờ sờ đầu của ta muốn ta tỉnh táo lại, “Ca. Mở phiên toà rồi. Nhã Hạo hẳn là ở đã lên.” 

Ta nghe xong bình tĩnh một chút, nhưng vẫn cảm thấy rất không an lòng. Đang lúc mọi người cùng đi tới toà, ta nhìn bốn phía, còn chưa thấy cái bóng của Nhã Hạo. 

Tại sao có thể như vậy? Nhã hạo đâu? 

Quan toà leng keng một tiếng, tuyên bố mở phiên toà. 

Luật sư của Nhã Hạo hộ dẫn đầu đứng lên. Hắn nhìn ta, ta lập tức như độc châm xuyên tim, rung một chút. Ta tập trung khí lực toàn thân chờ mong hắn đem chuyện của ta nói ra, vì Nhã Hạo mà tranh thủ tất cả. 

Tầm mắt của hắn nhìn lại văn kiện trong tay, “Quan toà, đương sự của ta là Lỗ Nhã Hạo tiên sinh chính miệng thừa nhận, hắn là do nhân tình của Lỗ Ân Bình năm đó và nam nhân khác  sinh ra, không có quyền kế thừa mọi tài sản, nguyện ý trả tài sản mình sở hữu lại cho con ruột của Lỗ Ân Bình tiên sinh, bao gồm…” 

Bốn phía xung quanh tiếng động lớn xôn xao nổi lên. Trước mắt ta phảng phất trào lên một dòng nước xiết, xông vào đầu làm cháng váng hoa mắt. 

Hết thảy đều tới không chậm, ta cảm thấy toàn bộ thế giới ở đây đều thiên toàn địa chuyển. Tiếng của Chi Nhạc và Tiểu Bưu vang lên bên tai, tiếng của luật sư và quan toà ở phía xa vang lên. 

Tất cả thanh âm đan vào một chỗ, ầm ĩ bất kham. Mọi người và mọi vaath cùng vặn vẹo chung một chỗ, hoa cả mắt. 

Ta ôm đầu, trong đầu một mảnh hỗn loạn. 

Tất cả trong nháy mắt đã rút lui, ta ở trong thế giới một mảnh trống không, chỉ có Chi Nhạc ăn mặc bộ quần áo thể thao màu trắng sạch sẽ mỉm cười với ta.

“A a a —— ” 

Ta thét lên, nhất thời làm mọi mọi người toàn hội trường hoảng sợ. Ta không để ý vọt tới trước mặt luật sư biện hộ của Nhã Hạo, quét sạch tài liệu của hắn  trên mặt bàn xuống,  nắm cổ áo hắn to tiếng chất vấn, “Ai bảo ngươi nói những thứ này! Những hình kia đâu? Máy quay trang trí cho nổi bật đâu? Ngươi giấu đi nơi nào? Nói! Nói a!!” 

Thế cục lập tức hỗn loạn bất kham. Quan toà càng không ngừng thét yên lặng, cũng không ai để ý tới. 

Mọi người xông lại ngăn cản ta. Bọn họ dùng sức mà đem ta giật lại, ta vẫn còn nhe răng múa vuốt, “Ai bảo ngươi nói những điều này, Nhã Hạo mời ngươi  về không phải nói điều này, ảnh chụp đâu? Máy quay đâu? Nhã Hạo đâu?” 

Đúng. Nhã Hạo đâu? 

Ta đột nhiên bình tĩnh lại. 

Đúng. Nhã Hạo đâu? 

“Nhã Hạo đâu? Nhã Hạo? Nhã Hạo!!” Ta lớn tiếng hô lên, không người đáp lại ta lập tức phát cuồng xông ra ngoài. 

Chi Nhạc cùng Tiểu Bưu đuổi phía sau, mà ta lại chỉ toàn tâm toàn ý muốn tìm được Nhã Hạo. 

Ta tìm toàn bộ phòng nghỉ của tòa án một lần, không có ta liền lập tức chạy  ra bên ngoài  không mục đích để tìm. 

Ta ở trên đường giống như người điên  khóc kêu tên Nhã Hạo, vì ta băng qua đường mà xuất hiện bế tắc. Tiếng ồn bốn phía, cảnh sát giao thông đi ra điều hành, đúng lúc Chi Nhạc Tiểu Bưu chạy tới, gần như ôm kéo ta  quay về toà án nghe bãi tòa. 

Bọn họ cho ta xuống, ta vừa nhìn  luật sư biện hộ của Nhã Hạo  lại lập tức xông tới, “Ảnh chụp đâu? Máy quay đâu? Nhã Hạo đâu? Ngươi là luật sư biện hộ của hắn tại sao ngươi  có thể ở toà án nói ra thân thế của hắn, hắn mời ngươi tới làm gì! Ngươi tại sao có thể như vậy!” 

Mọi người cố gắng kéo giật ta lại, mà  luật sư kia sau khi điều chỉnh lại khí tức mới có thể nói chuyện, “Sáng nay Nhã Hạo tới tìm ta, căn bản không có cho ta cái gì ảnh chụp và máy quay, hắn chỉ bảo ta giúp hắn làm hai chuyện, chuyện thứ nhất vừa ở toà ta đã làm rồi, chuyện thứ hai...” Nói xong, hắn móc ra một phong thư, “Hắn gọi ta giao phong thư này cho ngươi.”

Ta nhìn bức thư trước mắt, bình tĩnh lại, tay run run tiếp nhận phong thư này, sâu kín hỏi, “Nhã Hạo đâu?” 

“Hắn đi rồi. Đi nơi nào thì ta không biết.” 

Ta chậm rãi mở phong thư, mở giấy viết thư. Trên tờ giấy chữ viết xinh xinh đẹp như độc xà cắn ta đau đớn.

Nó cắn thật chặt vào tim, nọc độc cuồn cuộn không dứt tiến nhập vào trong. Nước mắt chưa rớt, ta cảm nhận được thế giới đã một mảnh đen kịt. 

Chi Tín: 

Ta cho ngươi  hết thảy, 

Xin lỗi. 

Ta buông tha tài sản, 

Có thể không trở thành sự chứng minh tình yêu của ta với ngươi. 

—— Nhã Hạo