Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Chương 32-2: Trung




Vì vậy ta nở nụ cười.

Nhã Hạo, ta sẽ nhanh chóng đi đón ngươi về nhà.

Ta hào phóng cho Tiểu Bưu nghỉ một tuần có lương để hắn hưởng trăng mật, nhưng sáng ngày thứ hai, hắn đã xuất hiện ở công ty.

Ta thấy thì lập tức bị dọa cho giật mình, hỏi, “Này! Không phải ngươi muốn đi hưởng tuần trăng mật sao? Không phải muốn nói cho ta biết mới vừa kết hôn đã đắc tội với chị dâu đi?”

Hắn mang vẻ mặt ghét bỏ đẩy ta một cái, “Ngậm cái mồm quạ đen của ngươi lại! Là ta nhớ ra phải giao phó một số việc công ty, cố ý trở về làm xong mới đi!”

“Nga!” Ta đây mới yên tâm lại, vừa cúi đầu chỉnh sửa văn kiện vừa nói, “Vậy ngươi nhanh lên một chút a. Không phải còn muốn đuổi kịp máy bay sao?”

Ta sốt ruột thay hắn, hắn lại mang vẻ mặt nghịch ngợm nhảy đến bên cạnh  ôm bả vai của ta, xấu lắm, “Hảo huynh đệ, cám ơn ngươi đã có tình người nga! Yên tâm, khi ngươi kết hôn chắc chắn phần lễ vật của ta là lớn nhất!”

Ta liếc hắn, tức giận cười gượng hai tiếng, “Ta đây trước tiên cám ơn ngươi.” Nói xong hất tay của hắn ra, ánh mắt sắc bén theo dõi hắn, “Trần Bưu, quen biết ngươi lâu như vậy ngươi nghĩ gì ta còn không biết? Có cái gì cứ nói thẳng đi!”

Hắn bị ta xuyên thấu còn không có  xấu hổ, tiếp tục cợt nhả đi tới, “Oa! Ngươi làm sao có thể thấu ta như vậy  a! Ngày hôm sau ta trở lại phải báo đáp ngươi a, Hồng Thiên ngày hôm nay sẽ đi thu số lẻ, ngươi khẳng định đã quên rồi?”

Hắn đề cập tới đề tài này làm ta nhớ ra, lập tức vỗ vỗ đầu của mình, “Đúng nga! Ta đã quên đi!” Nói xong, ta lập tức gọi điện thoại đến bộ phận tài vụ phân phó chuyện nhập sổ, sau đó vừa nhấc mắt thấy ánh mắt đắc ý của hắn, lập tức hỏi, “Ngươi... Làm sao ngươi biết ngày hôm nay Hồng Thiên muốn  nhập sổ?”

Hắn vẫn tự tiếu phi tiếu nhìn ta, ta suy nghĩ vừa chuyển, lập tức lĩnh ngộ ra nhiều. Ta vọt tới trước người hắn, nắm cánh tay hắn, hưng phấn tràn đầy hỏi, “Nhã Hạo nói cho ngươi biết?”

Hắn một bộ xa cách, nhẹ nhàng mà ngăn tay của ta, còn không biết sống chết  ở trước mặt ta sờ đồng hồ, “A! Đến giờ lên máy bay rồi!”

Nói xong, hắn mang tư thái xấu xí muốn phải đi, ta lập tức kéo hắn  trở về, nắm bút máy trên bàn lên làm như mũi dao áp chế hắn, “Trần Bưu, xem ra chị dâu mới vừa kết hôn đã phải thủ tiết, ta thành toàn cho ngươi!”

Nói xong ta giơ bút máy làm bộ muốn đâm, hắn lập tức hợp tác làm ra một bộ dạng cầu xin tha thứ, “Đại nhân tha mạng! Tiểu nhân còn chưa có  hưởng đủ sung sướng trăng mật, chết vào lúc này nhất định xuống cửu tuyền vẫn còn thương tiếc.”

Hình dạng thật đúng là làm ta cười khổ cũng không xong, ném bút, cảnh cáo hắn, “Nói nhanh một chút, nói sai ta nhất định không tha cho ngươi!”

Hắn cười hì hì, kéo ghế xoay thoáng cái đã ngồi xuống, “Ngày hôm qua lúc tổng tài điện thoại cho ta, ta sợ hắn bỗng nhiên sẽ cúp điện thoại, cho nên không đợi hắn nói xong đã xen vào nói ngươi dự định đi tìm hắn.”

“Sau đó hắn nói như thế nào?” Ta lập tức kích động hỏi.

Hắn vui vẻ, hay tức giận?

Tiểu Bưu nhìn bộ dạng ta một cái, nở nụ cười, “Ngươi xem ngươi kìa, khẩn trương như như lão bà của mình chạy mất vậy!”

Ta trừng hắn! Hiện tại chính là lão bà ta chạy a!

Hắn thấy ta nghiêm túc, lập tức thu liễm  ý cười, “Hắn nghe xong trầm mặc rất lâu, khi đó ta cho là hắn sẽ cúp điện thoại, kết quả hắn không lý do đã nói một câu, hiện tại Cu Ba rất nóng, hắn luôn luôn phát nhiệt, phải cẩn thận một chút!”

Ta nghe xong, cả người đều giống như tràn đầy năng lượng. Ta vui vẻ ngoài ý muốn đến hỏi cũng lắp ba lắp bắp, “Còn... Còn nói gì nữa?”

“Không có a!” Tiểu Bưu vuốt tay, “Còn dư lại đều là ta báo cáo cho hắn ngươi ngồi chuyến bay nào, lúc nào tới,  ngươi còn suy nghĩ nhiều về hắn, nhiều áy náy, nhiều khổ cực, những chuyện này đó!”

Đếm đếm, Tiểu Bưu có ý tốt hơn nữa bồi cho một câu, “Yên tâm đi! Hắn rõ ràng muốn ngươi đi tìm hắn, khả năng hắn đã ở bên kia thu dọn xong mọi thứ chờ ngươi đến rồi!”

Ta nghe xong tâm lý vui sướng ngoài dự định, hận không thể lập tức bay đến Cu Ba mang hắn trở về. Tiểu Bưu nhìn bộ dáng ta như vậy, nhịn không được chế nhạo, “Nhìn dáng vẻ ngươi cao hứng vậy! Được rồi, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành. Tiểu nhân muốn đi hưởng đủ sung sướng trăng mật. Cúi chào!”

Nói xong, hắn đã vọt tới cửa, còn phong tình hướng ta ngoắc tay.

Ta nhìn hắn dạng kia hận không thể cho hắn hai quyền, “Đi thôi đi thôi. Cẩn thận làm việc quá độ thận hư a!”

“Đi tìm chết đi!” Một cục giấy từ ngoài cửa bay vào, ta cười tránh được.

Cả ngày sau đó ta đều không thể tĩnh tâm làm việc. Ta cuối cùng là muốn lập tức bay đến thành phố giản dị kia, ở cánh đồng sắc hoa hướng dương vàng chói tìm được thân ảnh của Nhã Hạo. Khi đó chúng ta sẽ ôm nhau, hôn nhau, sau đó trở về. Tiểu Bưu nói không sai, Nhã Hạo  vẫn thích ta, hắn ở bên kia cũng đã chuẩn bị  tất cả  chờ ta đón hắn về.

Nhớ kỹ có một lần, lúc ăn sáng, ta hay nói giỡn, nếu như ngày nào đó ta làm sai khiến hắn chạy, hắn quá nhớ ta, không cần ta hống dụ cũng sẽ tự động trở về.

Lúc đó hắn là trả lời thế nào?

Hắn nói, “Ngươi đừng mơ, ngươi không tìm cả đời ta cũng không trở lại!”

Ta cười. Ta yêu Nhã Hạo, còn là một đứa bé a.

Nhã Hạo, ta sẽ sớm tới tìm ngươi.

Vô luận như thế nào thì công việc đều vẫn phải làm. Bởi vì ta không muốn lúc Nhã Hạo  trở lại  tìm ra chút sai sót nào, ta muốn ở trước mặt hắn kiêu ngạo một lần! Cho nên sau cơm tối ta lại ngoan ngoãn trở về phòng tiếp tục cố gắng.

Không lâu sau, Chi Nhạc đến gõ cửa.

Ta thấy hắn đeo túi xách, liền hỏi, “Muốn đi ra ngoài?”

Hắn gật đầu, “Tụ hội với bạn học cấp ba. Có thể phải hơn kém 12 giờ mới có thể trở về. Ngươi đi ngủ sớm một chút a, không nên quá mệt mỏi.”

Ta cười cười, “Ân. Bảo tài xế mang ngươi đi?”

“Ta sẽ. Ngươi tiếp tục đi.”

Nói xong, hắn liền đi. Ta trở lại chỗ ngồi tiếp tục phấn đấu. Sớm đến 10 giờ, thấy hơi mệt, vì vậy đến  phòng bếp định trùng trà sâm nâng cao tinh thần, vừa vặn gặp Lý thẩm.

Nàng nhìn thấy ta, hỏi, “Thiếu gia, muốn cái gì sao?”

” Ta muốn trùng trà sâm mà thôi.”

” Ta giúp ngươi a.” Nói xong, Lý thẩm lập tức động thủ.

“Cảm ơn.” Ta đứng ở một bên chờ đợi.

Chờ chờ, ta phát hiện Lý thẩm vừa  trùng trà sâm, vừa nhìn ta bên này, một bộ muốn nói lại thôi.

Ta hỏi, “Lý thẩm, ngươi có cái gì muốn nói đúng không?”

Lý thẩm kinh ngạc nhìn ta, tự nghĩ trong chốc lát, vẫn là quyết định mở miệng, “Chi Tín thiếu gia, Nhã Hạo thiếu gia tuy rằng  không phải con ruột của lão gia, thế nhưng hắn đã làm tròn phận con cái, hiện tại hắn... Hắn cái gì cũng không có, hơn nữa... Lại tung tích không rõ, gần đây khí trời khác thường, hắn trước đây thì từng bị viêm phổi, hiện tại cũng không biết tình huống thế nào? Ta nhìn hắn lớn lên từ nhỏ, như bây giờ, ngươi nói ta làm sao có thể không đau lòng.”

Ta nghe xong, trong ngực thập phần không dễ chịu. Ta nhìn Lý thẩm khổ sở, đơn giản nói với nàng, “Lý thẩm ngươi không cần lo lắng, ta rất nhanh thì sẽ tìm Nhã Hạo trở về.”

Lý Thẩm vẫn thương tâm lắc đầu, “Ngươi không cần gạt ta. Tính cách Nhã Hạo thiếu gia ta rõ ràng nhất. Trừ khi hắn là có ý định muốn để cho ngươi tìm được, ai cũng không biết hắn ở nơi nào.”

Ta nghe xong trong ngực lại lập tức thoải mái. Vậy xem ra Nhã Hạo vẫn có ý muốn để cho ta tìm hắn trở về.

“Ta không phải gạt ngươi.” Ta đi tới trước mặt Lý thẩm, nói nghiêm túc, “Ta biết hắn ở nơi nào, tuần sau ta phải đi tìm hắn.”

Ta nói rất nghiêm túc, Lý thẩm lại vẫn như cũ nghĩ ta nói có lệ. Nàng ngẩng đầu nhìn ta, trùng xong trà sâm đưa tới cho ta, “Thiếu gia, trà sâm.”

Ta cầm tay của nàng, “Lý thẩm, ta nói thật.”

Lý thẩm vẫn lắc đầu, nàng bắt tay ta bên này kéo ra, vừa đi tới cửa vừa nói, “Cái nhà này cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, nguyên bản hết thảy đều tốt. Ngày đó Chi Nhạc thiếu gia cùng Nhã Hạo thiếu gia nói ngươi có việc ở trong phòng chờ hắn, kết quả tất cả lại biến thành như vậy.”

Ta nghe xong lập tức nghĩ không hợp lý, ta ngăn Lý thẩm, “Kết quả tất cả lại biến thành như vậy? Là có ý gì?”

Lý thẩm nhìn ta, “Các ngươi vào đêm đó không phải phát sinh tranh chấp cho nên ngươi và Chi Nhạc thiếu gia nửa đêm đã bỏ về sao?”

Ta tư duy vòng vo mấy vòng mới nghe rõ, “Ngươi... Ngươi là nói ta và Chi Nhạc rời đi vào buổi tối kia, tận mắt thấy Chi Nhạc nói với Nhã Hạo rằng ta có việc ở trong phòng chờ hắn?”

Lý thẩm nhìn bộ dáng của ta, cũng thận trọng. Nàng gật đầu, “Đúng vậy. Đêm hôm đó ta dọn dẹp ở chỗ này, Nhã Hạo thiếu gia ở bên kia pha cà phê, sau đó Chi Nhạc thiếu gia nói với hắn ngươi có chuyện tìm hắn, muốn hắn lập tới. Ngươi đã quên?”

Ta đã quên? Ta làm sao có thể đã quên!! Ta rõ ràng nhớ vào đêm ấy Chi Nhạc  nói với ta rằng Nhã Hạo  có chuyện  muốn tìm ta ở phòng của hắn! Sau đó ác mộng lại bắt đầu! Tất cả cứ như vậy bắt đầu rồi!

Tại sao có thể như vậy? Tại sao Chi Nhạc muốn nói như vậy? Hắn tại sao muốn ta và Nhã Hạo gặp nhau ở cùng một chỗ? Lẽ nào…

Sợ hãi không ngừng xuất hiện. Ta xông lên phòng của Nhã Hạo, lật thật lâu cũng không thấy tập tài liệu, lo lắng, ánh mắt đảo qua mặt bàn, dừng lại một góc của bàn, cái điện thoại trên đó.

Cuộc điện thoại này... Có đúng hay không ngay lúc đó có chút không đúng?

Ta nghi ngờ cầm điện thoại lên nhìn trái nhìn phải, cuối cùng quyết định lao xuống đi hỏi Lý thẩm.

“Lý thẩm, cái điện thoại kia ở phòng Nhã Hạo là không phải đã đổi?”

Lý thẩm gật đầu, “Đúng vậy. Chi Nhạc thiếu gia không cẩn thận phá hỏng, muốn vứt nó. Ta vừa vặn thấy, ta nói với hắn ta giúp hắn ném đi.”

“Đã ném? Ngươi ném ở nơi nào?” Ta lo lắng rống lên, trước mặt Lý thẩm mà rống.

Nàng sợ hãi, ngồi sang bên phải suy nghĩ thật lâu, rốt cục nghĩ ra, “Ngày đó trời mưa, cho nên xe rác chưa có tới. Ta để qua một bên, sau đó Trương thúc thấy được, nói sửa là có thể dùng lại. Ngươi đi hỏi hắn một chút.”

Ta nghe xong, lập tức vọt tới phòng tạp vụ tìm Trương thúc hỏi việc này. Trương thúc nghe xong lập tức nghĩ ra, “Đúng vậy. Cái điện thoại kia đã sửa xong. Kỳ thực cũng không có vấn đề gì, chỉ có điều điện thoại kia thật kỳ quái, rõ ràng là bị người động tay động chân.”

Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại ra. Ta nhận lấy nhìn, hỏi, “Động tay chân cái gì?”

Trương thúc trong lúc nhất thời cũng rất khó nói rõ ràng, ngươi nếu như có được một đoạn ghi âm, sau đó có điện thoại gọi tới, không ai nhấc máy, như vậy đoạn ghi âm này sẽ tự động phát ra, che mất đoạn ghi âm của đối phương nhắn lại.”

Ta nhất thời như sét đánh ngang tai, ta ôm điện thoại trong tay  trở về phòng, hai tay run run lôi cuộn ghi âm trong đó bỏ vào máy phát.

Từ từ hiện ra hình ảnh người  nhắn lại, cuối cùng phát ra tiếng làm ta khẩn trương. Thần kinh toàn thân căng thẳng cẩn thận tỉ mỉ nghe. Chỉ sợ nghe xót chỉ một chữ.

“Xin chào Lỗ tiên sinh.  Ta là trưởng  đội thám tử Thần Thông. Trước kia ngươi ủy thác ta điều tra chính xác chứng cứ anh trai Lỗ Chi Tín đồng tính luyến ái, ta đã hoàn toàn nắm được. Tin rằng sau khi ngươi xem,  sẽ hết sức hài lòng. Ngươi yên tâm, những chứng cớ này  cũng đủ ngươi ở trước toà án chỉ ra hành vi sai trái không kiềm chế của Lỗ Chi Tín, không có đạo đức. Đến lúc đó hắn sẽ thân bại danh liệt, không còn bất luận cái gì tiền bạc. Hơn nữa bản thân hắn  và tính hướng hoàn toàn  không phù hợp với yêu cầu  của di chúc. Hắn căn bản một phân tiền cũng không có khả năng  lấy được. Hơn nữa, vì không phải hắn tự nguyện  buông tha di chúc, cho nên tài sản tuyệt đối sẽ không chuyển tới bác của ngươi. Chúc mừng  ngươi Lỗ tiên sinh, tài sản trong di chúc ngươi có thể nói là  nắm chắc rồi. Mặt khác, về phần chi phí vụ này ta chậm một chút sẽ báo qua cho ngươi, mong muốn ngươi có thể xem xét, về phần tính rõ thời gian…”

Bên trong đột nhiên điện thoại có tiếng nhấc máy, thanh âm của Nhã Hạo liền truyền tới.

Hắn... Hắn lúc đó nhận điện thoại?

“Ngươi điên rồi! Vậy mà dám gọi điện thoại đến nhà của ta?!”

“Xin lỗi Lỗ tiên sinh, ta chỉ là muốn cho ngươi sớm biết tin này mà thôi, cũng không có ác ý gì.”

“Biến mất cái gì?”

“A? Là ta điều tra được vị anh trai là đồng tính luyến ái hơn nữa hành vi không có kiềm chế a, Lỗ tiên sinh ngươi đã quên sao?”

Cuộc đối thoại bị ngắt quãng một lúc. Nhã Hạo dường như đã hoàn toàn  quên chuyện sai người ta làm việc như thế.

“Đúng đúng! Ta nhớ ra rồi. Không có ý gì. Ách… Cái kia…Chứng cứ này,  hiện tại ta không cần, ngươi… Ngươi giúp ta hủy nó đi. Nhớ kỹ, nhất định phải làm sạch sẽ. Đương nhiên, ta vẫn đưa tiền cho ngươi. Ta cho ngươi gấp đôi, ngươi lập tức giúp ta hủy chứng cứ này đi.”

“A? Vậy ngươi không phải còn muốn cùng hắn tranh đoạt tài sản sao? Không có những chứng cớ này…”

“Không cần.” Lúc này thanh âm của Nhã Hạo  phảng phất lộ ra một loại ngọt ngào, “Đã không quan trọng. Ta rất hài lòng, bây giờ ta có được tất cả. Ta mong hết thảy đều sẽ tiếp tục. Ngày mai là 16 tháng 3, buổi chiều ta liền đem tiền cho ngươi.”

“Tốt lắm, cám ơn ngươi Lỗ tiên sinh. Mong muốn chúng ta lần sau còn có cơ hội hợp tác.”

Ghi âm kết thúc.

Ta vạn tiễn xuyên tâm!

Ngày mai là 16 tháng 3? Ghi âm là 15 tháng 3? Như vậy lúc đó chúng ta đã làm gì? Ngày 14 chúng ta từ tiệc rượu trở về, ngày 15 Nhã Hạo cự tuyệt ta. Nhã Hạo cự tuyệt ta! Hắn cự tuyệt ta thế nhưng vẫn là bỏ qua việc hãm hại ta? Trước khi chúng ta chia tay hắn đã không hãm hại ta? Hắn bỏ qua? Hắn  lúc đó đã sớm bỏ qua?

Tại sao phải như vậy? Tại sao phải như vậy? Băng ghi âm này là chuyện gì xảy ra? Vì sao cuộc ghi âm 15 tháng 3 lại phát ra vào đúng lúc đó?

Chẳng lẽ là… Chi Nhạc?

Trong đầu hiện lên hai chữ, phảng phất như huyết dịch cả người đều mất hết. Ngay tại chỗ toàn thân băng lãnh, mặt vàng như màu đất.

Chi Nhạc? Chẳng lẽ là ngươi?

Suốt buổi tối ta lăn lộn trên giường, mang tất cả mọi chuyện một lần bắt đầu suy nghĩ, lại phát hiện ra làm ta thấy sợ.

Sáng sớm ngày hôm sau, ta lập tức chạy tới cục điện tín, lôi toàn bộ điện báo Lỗ gia nửa năm qua in ra, sau đó tìm ra dãy số lạ ngày 15 tháng 3 từng bước từng bước nhấn số điện thoại. Chỉ chốc lát, bên trong điện thoại đã truyền ra thanh âm ta muốn, “Xin chào, thám tử Thần Thông.”

Ta làm bộ thành khách hàng, muốn thư ký đối phương nói ra địa chỉ đội thám tử, sau khi dập điện thoại ta lập tức vọt tới.

Khi ta đứng trước mặt hắn, hắn rõ ràng kinh hãi.

Đúng! Ta là diễn viên đặc biệt trong vụ án của hắn, hẳn là phải nhận ra ta. Ta cũng tiết kiệm, hắn quanh co, móc ra chi phiếu đã chuẩn bị tốt lập tức ném tới trước mặt hắn. Trong giọng nói cùng vẻ mặt cường ngạnh nguy hiểm không khiêm nhường chút nào, “Ngươi biết ta tới là vì sao. Ngươi tốt nhất là đàng hoàng nói rõ ràng cho ta, bằng không tấm chi phiếu này cũng cũng đủ ta mua hung thủ giết chết ngươi!”

Ta không phải đe dọa hắn, là ta ép, chuyện gì ta đều có thể làm được!

Hắn cũng rõ ràng biết ta không phải đang nói đùa, hắn trầm mặc một hồi, đưa hai tờ chi phiếu tới trước mặt của ta, “Lỗ tiên sinh, đây là chi phiếu Lỗ Nhã Hạo tiên sinh cho ta, một cái khác là Lỗ Chi Nhạc tiên sinh cho ta, ta nghĩ ta hai tờ chi phiếu cũng không trả lời đã nhận lấy, làm phiền ngươi giúp ta trả lại cho bọn hắn.”

Ta nhìn hắn, cảm giác mình từng bước từng bước đi tới vực sâu.

“Có ý gì?”

“Nếu khách hàng muốn ta làm việc ta không thể làm được, vậy xem ra trả tiền lại là phương pháp tốt nhất.”

“Chi Nhạc... Chi Nhạc đã muốn ngươi làm gì?”

Người nọ trầm mặc một hồi, hết thán khí sau đó rốt cục nói thẳng, “Nói đơn giản chút đi, tin ngươi cũng biết Lỗ Nhã Hạo tiên sinh buông tha chuyện đối phó ngươi ở tòa, kỳ thực trước khi hắn còn chưa buông tha, Lỗ Chi Nhạc tìm ta, đoạn băng cũng là hắn cố ý muốn ta gọi tới để hắn ghi lại. Hắn còn biết lúc ấy có một người họ Phương tìm thám tử điều tra chuyện của ngươi và Lỗ Nhã Hạo, hắn muốn ta biết thời biết thế, thu thập chứng cứ đưa cho thám tử kia.”

Khí lực của ta trong phút chốc thoát ly khỏi cơ thể, ta cả người bất lực ngã quỵ lên ghế sa lon, trong thoáng chốc cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển.

“Không có khả năng... Không có khả năng…” Ta không ngừng mà lắc đầu nỉ non, “Ngươi nói dối... Chi Nhạc không có khả năng làm như vậy! Hắn không có khả năng đối với ta như vậy! Ngươi gạt ta ngươi gạt ta!”

Thanh âm của ta nỉ non biến thành gầm lên, ta tiến lên túm áo nam nhân, hung hăng đè hắn lên tường, “Ngươi gạt ta! Đến tột cùng là ai muốn ngươi nói xấu hắn, ngươi nói! Chi Nhạc vẫn còn con nít, hắn căn bản không có động cơ làm như vậy, hắn cũng căn bản không hiểu những thủ đoạn này, hơn nữa... Hơn nữa…” Ta nhìn chi phiếu trên bàn, “Hơn nữa hắn căn bản không có nhiều tiền như vậy thuê ngươi! Ngươi tại sao muốn nói xấu hắn!”

Nam nhân liều mạng giãy dụa thoát khỏi dây dưa, hắn lui ra phía sau một cái nói với ta, “Lỗ tiên sinh, ngươi nếu đã tìm tới nơi này, cũng chính là rõ ai là người phía sau màn ra tay. Về phần phương diện kia, cha ngươi không phải cũng để lại một khoản tiền cho hắn sao? Làm học phí có thể rút ra trước hạn, ta nói không sai chứ?”

Nam nhân nói như một gáo nước lạnh, dội xuống đầu ta.

Đúng. Ta thế nào đã quên? Ta phải có một năm khảo sát, nhưng Chi Nhạc ban đầu là có thể lấy ra. Tuy rằng chiếm tổng 2%, nhưng tối thiểu cũng là bảy con số.

Sợ hãi, nghi hoặc, khiếp sợ, phẫn nộ, ở trong cơ thể ta cùng nhau mãnh liệt xông tới, làm cho thân thể ta hầu như bạo tạc. Ta lửa giận không chỗ phát tiết, đưa tay liền đem toàn bộ đồ trên mặt bàn sớm quăng xuống mặt đất, ta chỉ vào cái thám tử không có chức nghiệp đạo đức kia, to tiếng giận chó đánh mèo, “Ngươi tên khốn kiếp này! Ngươi lấy tiền Nhã Hạo, lại vẫn mua trướng Chi Nhạc?”

Nam nhân bất đắc dĩ, “Lỗ tiên sinh, ngươi đã không phải là thiện nam tín nữ, lệnh đệ so với ngươi càng thêm lợi hại, chúng ta làm chuyến này, có lúc cũng là thân bất do kỷ.”

“Ngươi chỉ một câu thân bất do kỷ hại ta thống khổ!” Ta điên cuồng, dùng sức quăng ngã bàn xuống đất, phát sinh một trận tiếng vang đất rung núi chuyển dọa người. Nam nhân lại càng hoảng sợ, thấy ta khí tới hừng hực, đang muốn giơ tay lên vật lộn với ta, nhưng ta giơ tay ngăn lại lập tức rắn chắc cho hắn một quyền.

Ta ép hắn đến góc tường, chất vấn, “Nhã Hạo đâu? Ngươi lúc đó thuật lại cho Nhã Hạo như thế nào? Nhã Hạo thấy chứng cứ này lúc đó không có khả năng không đi tìm ngươi tính sổ.”

Lúc ta cực độ tức giận sức lực luôn luôn đặc biệt đáng sợ, hắn đã bị ta đánh cho nửa bên mặt sưng lên. Hắn khó khăn nói, “Lệnh đệ... Lệnh đệ dặn dò… Nếu như ngày nào đó Lỗ Nhã Hạo tìm đến chỗ này, liền khai hắn ra.”

Ta lập tức ngây ngô như gà gỗ. Hết thảy đều giống như là ly thiên quái đản, ta hoàn toàn không có thể hiểu được.

“Nhã Hạo... Nhã Hạo biết hết thảy đều là Chi Nhạc giở trò quỷ?”

Nhã Hạo sớm biết là Chi Nhạc giở trò quỷ vì sao vẫn không có nói cho ta biết?!

Hắn vì sao vẫn không có nói cho ta biết?

Nam nhân thấy sắc mặt ta trắng xanh thần tình hoảng hốt, đã không rảnh ép hắn, liền lập tức nhảy qua một bên cầm điện thoại lên chuẩn bị báo nguy. Nhưng khi hắn ngẩng đầu, ta đã đi ra cửa.

Dưới ánh mặt trời chói chang nhô cao, ta cảm thấy từng đợt mê muội đánh tới. Ta đi lại vô lực, lung lay lúc lắc, cả người phảng phất sẽ tản ra.

Vì sao? Vì sao Chi Nhạc làm như vậy?

Vì sao? Vì sao Nhã Hạo biết là Chi Nhạc ở phía sau màn hạ độc thủ lại một chữ cũng không đề cập với ta?

Vì sao? Vì sao chuyện này lại phát triển thành như vậy?

Trăm nghìn vấn đề ta không thể hiểu được cứ quanh quẩn trong đầu. Chúng va chạm nhau, ma sát ra lửa, không chỉ đốt lòng đau đớn, còn chuẩn bị phá ra, đoạt tính mạng của ta.

Ta khổ sở ngồi xổm dưới đất ôm đầu, cảm thấy đầu của mình sắp bạo tạc, cảm thấy cơ thể giống như bị đốt đến khó chịu. Cảm thấy ta lúc đó muốn ngất đi.

Ta mong tất cả chỉ là giấc mộng.

Nhưng... Nhưng vì sao? Tại sao phải như vậy?