Nhất Dạ Năng Hữu Đa Thiểu Tình

Chương 7




Nửa ngày trôi qua sóng yên biển lặng.

Trong nháy mắt, chúng ta đến Lỗ gia cũng gần một tháng. Trong khoảng thời gian này, Hỗn Thế Ma Vương vẫn là không thèm đếm xỉa đến lời của vị luật sư, không giao bất cứ chuyện gì của tập đoàn Ân Bình cho ta, chớ nói chi là an bài cho ta một chức vị trong công ty. Nhưng ta cũng không có ý kiến, ta tự biết mình có bao nhiêu phân lượng, ta tự hỏi mình không phải quản lý cấp cao, cũng không thể nào tìm lão nhân gia hỏi nguyên nhân để lại công ty cho mình, ta chỉ muốn an ổn trải qua đoạn gian khó này, đợi đến khi có tiền trong tay, lập tức mang Chi Nhạc một đi không trở lại, không bao giờ lại bước chân vào cái nhà này nửa bước.

Cũng không phải nói ta xem tiền bạc như cỏ rác, ta tham tiền, rất tham. Chỉ là không tham hắn.

Thời kỳ vui và không vui đều trải qua như nhau.

Ngày hôm nay Chi Nhạc theo thường lệ đến trường, ta cũng theo lẽ thường xuống lầu ăn sáng, đương nhiên, cũng theo lẽ thường cãi nhau với Lỗ Nhã Hạo.

Nhưng hôm nay xem ra hắn rất mệt mỏi, toàn bộ quá trình ăn cơm không nói gì. Công ty gần đây giống như nhiều việc, chắc là tối qua hắn lại thức đến sáng, lúc nửa đêm ta đi ra, thấy đèn phòng hắn vẫn còn sáng.

Tuy là ta chán ghét hắn, nhưng không thể phủ nhận năng lực làm việc của hắn. Nghe nói hắn từ nhỏ đã bắt đầu học cách tiếp quản công ty. Mấy năm trước lão nhân gia trúng gió bị liệt, đối mặt với loạn trong giặc ngoài, hắn còn trẻ người lại đích thân vác đao ra trận, sau đó một lần lại một lần chỉnh đốn, sửa sang  công ty lại ngay ngắn.

Bỏ ra nhiều tâm huyết, cuối cùng lại chảy mất ra ngoài, cũng khó trách hắn hận ta như vậy.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hận thì cũng không nên hận mỗi ta, dù sao ta rất vô tội. Mặc dù thủ phạm đã nằm dưới đất rồi.

“Linh-linh-linh-“ Tiếng điện thoại đột nhiên phá vỡ yên lặng trên bàn cơm, Hỗn Thế Ma Vương buông con dao đang cắt miếng bò bít tết xuống, cầm điện thoại lên nhấn nút trả lời sau đó đưa đến bên tai:” Uy.”

“Cái gì?!”  Đột nhiên sắc mặt hắn khó coi mà thốt lên, khiến ta ngồi đối diện sợ hết hồn. “Ngươi bây giờ nói bắt đầu có lợi ích gì, hội nghị bốn ngày nữa sẽ diễn ra, vậy mà giờ ngươi lại nói không thấy bản thiết kế chuẩn bị?!!.. Ngươi lập tức kêu nhà thiết kế đưa một phần … Không kịp cũng phải đưa a!! Ta mặc kệ, ngươi kêu nhà thiết kế sẽ cho ngươi một phần bản vẽ cũng được, lại mời một nhà thiết kế khác vẽ tiếp phần nữa, ta không quan tâm ngươi làm cách gì, ngươi chết cũng phải bốn ngày sau đưa ra một phần thiết kế cho ta, ta cho ngươi biết, nếu như lần này hợp tác với Hồng Thiên bởi vì ngươi mà có sơ suất gì, đừng mơ ta tha cho ngươi!!” Nói xong, Hỗn Thế Ma Vương thế mà lại ném điện thoại về phía ta.

Ta sợ nhảy dựng lên né tránh, một tay vỗ lên mặt bàn thật mạnh, một tay chỉ vào hắn mắng:” Khốn kiếp, ngươi sáng sớm đã muốn mưu sát, cũng đừng mơ ta tha cho ngươi a!!”

Ta cho là hai người lại muốn bắt đầu một trận hỗn chiến thế mà hắn chỉ trừng mắt nhìn ta một cái, sau đó lại phiền muộn không ngớt mà xoa huyệt thái dương, không có để ý tới ta.

Nhìn hắn không có ý muốn cãi nhau, tiếp theo ta cũng đành phải nghiêm chỉnh, tiểu tâm dực dực ngồi xuống tiếp tục ăn sáng.

Hiếm thấy được dáng vẻ phiền muộn của Hỗn Thế Ma Vương, vốn là ta từ trong ra ngoài vui sướng, bỗng nhiên, một suy nghĩ trong lòng hình thành, ta mở miệng thử thăm dò:” Hồng Thiên…Ngươi nói là hồng của trời nghiệp của phát triển sao…?”

Hỗn Thế Ma Vương nghe xong, ngẩng đầu rất không thiện chí nhìn ta.

Ta nhún nhún vai:” Trước kia công ty của ta cũng hợp tác cùng Hồng Thiên Nghiệp, bọn họ đánh giá bản thiết kế của ta vô cùng tốt.”

Hỗn Thế Ma Vương khinh thường hừ một tiếng.

Nhẫn nhẫn nhẫn. Vì tiền chi tiêu ta lui một vạn bước.

Ta cố gắng bình tĩnh, nói:” Bốn ngày muốn đuổi kịp có một phần bản thiết kế cũng không phải dễ dàng, nhưng còn phải xem là loại thiết kế gì, nếu là của cao ốc cũng tạm a, đau đầu nhất chính là tiểu khu biệt thự. Ôi… Ta thật khổ sở hộ ngươi, Hồng Thiên đây là khách hàng lớn, nếu là lần này ngươi thất tín với họ, ta xem ngươi sau này cũng đừng nghĩ hợp tác với họ.

Ta biết mình đã nói trúng điểm yếu, hắn thẹn quá hoá giận đánh một quyền lên mặt bàn, cả bàn cơm đều rung một chút.

Hành động của hắn là trong dự liệu của ta. Ta khẽ cười nói:”Khỏi phải kích động như vậy, ta đây chỉ là lấy con mắt chuyên nghiệp tuyên bố sự thật khách quan mà thôi. Nói thật, ta cũng không dám nói mình nhất định được, chẳng qua nếu là ta cũng không được vậy thì đa số cũng không.” Ta tràn đầy tự tin nói, tiếp theo lại thêm một câu:” Tối thiểu, bốn ngày này ngươi tìm không ra người nào hơn ta đâu.”

Không phải ta xuất khẩu cuồng ngôn, mà là tìm người phải cần thời gian, trong thời gian cấp bách vừa tìm người vừa thiết kế cơ bản không thể nào. Hố hố, lần này đúng là trời giúp ta!

Hỗn Thế Ma Vương hình như cũng chú ý tới điểm này, khổ khổ tự định giá.

Đợi lúc lâu hắn vẫn không phản ứng, ta không thú vị mà nắm bánh mì sanwich trước mặt lên:” Ngươi chậm rãi suy nghĩ, ta đi ngủ trước.” Nói xong, ta vừa gặm bánh mì trong tay vừa đi lên lầu hai.

“Chờ một chút!” Ta đi chưa được ba bước, hắn lập tức gọi lại.

Thắng lợi khoái trá làm ta nhịn không nổi nhếch miệng lên. Ta đã bắt đầu nghĩ mình nên hưởng khoản thù lao trong tay như thế nào.

“Ta sẽ trả cho ngươi thù lao gấp đôi.” Hỗn Thế Ma Vương cũng đi đến nói với ta.

“Đương nhiên.” Ta xoay người nhìn hắn, cười đắc ý:” Ngươi cho rằng ta sẽ giúp ngươi không công hả?!”

Ta lại được làm nghề cũ, rốt cuộc thoát khỏi cảnh sống cả ngày vô công rồi nghề kiêm không xu nào trên người khiến ta hưng phấn không thôi.

Bởi vì thời gian cấp bách, ta quăng bánh mì trong tay để Lỗ Nhã Hạo mang ta đi quan sát địa hình, sau đó lại để hắn dẫn đến cửa hàng văn phòng phẩm, vơ vét một đống lớn đồ và giấy vẽ bản mẫu, lại kéo hắn tới quầy, lấy cùi chỏ đẩy hắn một cái, nói:” Này, trả tiền a!”

Thực ra đây mới là mục đích cuối cùng của ta.

“Hả?” Hắn ngơ ngác nháy mắt, bộ dáng kia rất là đáng yêu.

“Ta không có đồng nào a.” Ta mau chóng trừng hắn.

“A!” Hắn đặc biệt thông minh lên tiếng, sau đó chính là bỏ tiền ra.

Sau khi ra khỏi cửa hàng văn phòng phẩm ta dứt khoát đem những thứ vừa mới mua ở đó lấy về, sau đó đuổi hắn đi làm, ta đón xe về nhà bắt đầu vì thù lao gấp đôi mà nỗ lực làm việc.

Trong bốn ngày hoàn thành một phần thiết kế của tiểu khu biệt thự, đây là một phần công tác vô cùng khiêu chiến. Bởi vì thời gian gấp gấp gáp khiến ta không chuẩn bị đầy đủ, cho nên rất nhiều chi tiết phải hỏi Lỗ Nhã Hạo, may mà hắn trả lời ôn hoà. Ngay trong hai hôm, thời điểm ban ngày ta gọi cho hắn gần 30 cuộc điện thoại, lúc ăn tối, hắn còn chưa cầm đũa lên, ta ở bên cạnh hỏi. Ngay cả bây giờ, nửa đêm hai giờ,ta suy nghĩ lại bất đắc dĩ đành đi gõ cửa phòng hắn.

Hắn mở cửa vừa nhìn thấy ta cũng không bất ngờ, trái lại ta ngoài ý muốn vì căn phòng là một đống hỗn độn và vẻ mặt  mệt mỏi của hắn. Phòng này so với chúng ta lớn hơn một chút, bên phải là phòng sách, bên trái là phòng ngủ, ở giữa dùng tấm thuỷ tinh chạm trổ rất đẹp, chỉ có điều cả hai bên đều loạn giống nhau, lon bia, bình rượu đỏ, vỏ văn kiện, tách cà phê, bản nháp….Đủ cả.

Ta kinh ngạc ló đầu ở cửa nhìn vào trong, hắn ngăn ở phía trước nhịn không được nói:” Ngươi muốn nhìn cái gì? Đến gõ cửa là muốn cái gì?”

“Hả?” Ta đây mới tỉnh mộng, nhớ tới dự tính ban đầu. Vội vàng dở bản vẽ trong tay nói:” Liên quan đến chỗ này, ta có chút ý kiến không biết ngươi thấy thế nào.”

Sau khi cả hai bàn luận nghiêm túc và rút ra được kết quả cả song phương đều hài lòng, ta cuộn bản vẽ dự định quay về tiếp tục cố gắng. Hắn lại gọi ta:” Dứt khoát dùng bản vẽ này đi, tránh cho ngươi phải chạy tới chạy lui.”

Ta nghe xong lập tức nghĩ đến cái giường lớn trong phòng này, lòng cả kinh, lập tức dựng đứng lông tơ phòng bị.

Hắn nhìn dáng vẻ ta như vậy khinh miệt cười hừ một tiếng:” Lòng tiểu nhân, tuỳ ngươi. Ta thư thả tiếp tục viết bản kế hoạch, vậy ngươi vẽ ở đây.” Nói xong, hắn chỉ tới một cái bàn trong phòng sau đó đi vào phòng sách, thuận tay đến cửa kính cũng đóng lại.

Ta ngơ ngác đứng ở cửa mấy phút, càng nghĩ càng không cam tâm. Nói thế nào ta cũng đường đường là đại nam nhân a, lại sợ tên tiểu khốn kiếp hắn hay sao a. Suy nghĩ, ta mang toàn bộ bản nháp và đồ vẽ đến phòng hắn, tiện thể thu thập một chút chỗ bừa bộn, vứt toàn bộ rác rưởi, để vỏ văn kiện và bản nháp sang một bên, sau đó tiếp tục an tâm làm việc.

Rạng sáng lúc 5 giờ, cửa kính mở ra, Lỗ Nhã Hạo chống đầu vẻ mặt hốc hác mà đi ra, ngồi ở mép giường vô cùng mệt mỏi vuốt mắt.

Đó là ta chưa từng thấy qua dáng vẻ này, an tĩnh, mệt mỏi, tâm lực đóng tuý. Hắn có khuôn mặt xinh đẹp toát ra vẻ ngây thơ khiến ta kinh giác hắn mới là một đứa trẻ 19 tuổi, lại phải gánh vác nặng trên lưng, lòng ta sinh cảm giác không đành lòng.

Phảng phất như hắn thấy được ánh mắt của ta, quay đầu nhìn ta hỏi:” Sao? Còn có vấn đề gì không?”

Giọng hắn từ khinh miệt hung ác bởi vì lúc này mệt nhoài mà trở nên hoà nhã giống như bạn bè tán dóc.

Ta có chút thích ứng không kịp, một lúc mới lắc đầu một cái, lại vội vàng cúi đầu tiếp tục công việc. Nhưng mà không quá một lúc nhịn không được ngẩng đầu lên, nói với hắn:” Còn chưa làm xong sao? Không bằng trước tiên nghỉ ngơi chút đi.”

Hắn lắc đầu, tay vẫn như cũ bụm mặt:” Không có thời gian.”

“ Nhất định phải hoàn thành trước ngày hôm nay sao?”

“Ngày mai.”

“Vậy còn hôm nay ngày mai là hai ngày a, ngươi bây giờ mệt vậy cũng không làm được cái gì, chi bằng trước tiên nghỉ ngơi một chút.” Ta nhìn đồng hồ treo tường:” 8 giờ ta sẽ gọi ngươi a, trước tiên bây giờ ngủ một chút đi.”

“Ừ.” Sau đó hắn hàm hồ ứng lại ta một tiếng cũng không phản ứng gì. Một hồi lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta, bộ dáng kia dường như bây giờ mới phát hiện hắn nói lâu như vậy thì ra là đang nói chuyện với ta, sau đó, hắn dường như không sao khoát tay, cô lỗ một câu:” Ta ngủ trước đây.” Hay là:” Ta muốn ngủ.”  dứt lời liền đá bay dép lê, ngã lên giường.

Phía nam vào tháng hai còn rất lạnh. Sáng sớm 5,6 giờ là lúc lạnh nhất, ngoài trời còn một mảnh đen đặc.

Công việc cường độ cao và liên tiếp hai ngày quên ăn quên ngủ, là tinh thần ta bắt đầu mệt mỏi, bên cạnh truyền tới tiếng hít thở ổn định làm ta muốn ngủ.

Không được! Ta vẫy vẫy cái đầu nặng nề muốn rớt xuống, quyết định đi về nghỉ ngơi một chút, không lát nữa hôn mê bất tỉnh rồi chết ở chỗ này lại càng không có lợi. Nghĩ xong ta đứng lên định đi ra cửa. Nhưng mà trên giường kia người nằm không có phòng bị trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của ta.

Đó là cảnh tượng không thể dùng từ kinh diễm để miêu tả.

Lỗ Nhã Hạo yên lặng nằm trên giường, tái hiện lại vẻ đẹp của hoa anh đào. Không tàn bạo, không có hung ác, cũng không có thô thiển, chỉ có điềm tĩnh thanh nhã và sạch sẽ. Hắn hô hấp bình ổn và hơi thở an tĩnh  khiến người ta liên tưởng đến đứa trẻ đang ngủ say. Tóc mai màu cà phê che khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, giống như cà phê Ireland mấy ngày nay giúp ta thức khuya, khiến ta nhịn không được muốn hung hăng cắn một cái.

Ta nhấc chân không nổi, đổi lại càng không dời được tầm mắt. Hắn dụ người bởi đôi môi son bán mở, lông minh dài vểnh có lúc rung rung, giống như con hồ điệp muốn bay, tiếng lòng động nhân.

Ta như hồn ma đi tới, nhìn cánh tay phải lộ của hắn lộ ra bên ngoài, ngón tay tự do gấp lại, ta nhịn không được đưa tay vuốt nhè nhẹ. Hắn rất gầy, khớp xương ngón tay rõ ràng, rồi lại hữu lực mạnh mẽ, mu bàn tay mịn màng trắng nõn, bàn tay lại dài mãn thô to. Ta cẩn thận chồng tay mình lên tay hắn, phát hiện tay hắn còn lớn hơn tay ta. Phảng phất cảm giác được không thoải mái, hắn nắm tay nhẹ nhàng lệch khỏi vị trí rồi gấp lại, cứ như vậy, tay chúng ta mười ngón đan chặt.

Nhìn mười ngón quấn quít chung một chỗ, bỗng nhiên khiến ta có vui sướng vô hình. Ta vươn cánh tay khác, nhẹ nhàng gạt tóc mai che mắt hắn ra, khiến ngũ quan xinh xắn của hắn lộ ra ở trước mắt ta. Ngón tay ta dọc theo đường cong khuôn mặt, lướt qua con mắt, lại trượt đến đôi môi. Suy nghĩ, ngón tay của ta ở trên môi hắn một chút, cảm giác mềm mại đầy đặn như điện giật khắp cơ thể, ta nhịn không được toàn thân run lên. Ta mở bàn tay, nhẹ nhàng nâng mặt của hắn lên, sau đó từ từ đến gần.

Một khắc kia, ta đã không biết mình đang làm gì, chỉ biết là mặt chúng ta sát lại càng gần, môi cũng càng gần. Ở lúc bốn cánh môi sắp chạm nhau, ta mong đợi nhắm mắt lại.

“Ba-“ gió lạnh thổi qua, phất động rèm cửa làm bút trên bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng động thật nhỏ. Nhưng đủ khiến ta tỉnh mộng.

Phảng phất có người đang coi ta làm chuyện ác, ta tâm kinh đảm khiêu(*) toàn thân run rẩy.

(*) cực kỳ kinh hãi.

Thấy Lỗ Nhã Hạo vẫn ngủ say như cũ, ta nhịn không được hung hăng thưởng cho mình một cái tát.

Ta thế nào chọn tên ăn thịt người này làm người yêu a!! Còn tưởng rằng hắn ban đầu là nam kỹ a, hắn bây giờ là em trai của ta!! Tại sao có thể làm ra chuyện như vậy với em trai!!

Vẻ mặt ta ảo não, tay cũng vì quá căng thẳng mà không ngừng phát run. Ép buộc mình tỉnh táo lại, não phát ra mệnh lệnh phải xoay người đi ngay lập tức.

Không thể lưu lại nơi này, đây là biện pháp khắc chế ta vừa nghĩ ra.

Nhưng mà ta quay người lại, một luồng lực cản khiến bản bản thân lập tức ý thức được hai tay của chúng ta vẫn còn đan vào nhau, ta vô kế khả thi, chỉ biết tiểu tâm dực dực ngỡ ngón tay hắn ra, lại chỉ đổi lấy tiếng rên rỉ tế tế của hắn, sau đó lại là nắm chặt hơn. Điều này càng khiến ta sợ.

Ta không dám cứng rắn làm nữa, chỉ ngồi dưới đất, ghé vào mép giường, chờ  hắn tự buông tay ra.

Ta nghĩ mình chỉ có thể làm như vậy.

Bầu trời còn tối đen, gió rất lạnh, lại càng làm cho người ta buồn ngủ.

Ta nghĩ ngủ một chút không quan trọng. Hắn sẽ không có nhanh như vậy đã tỉnh lại.

Mệt mỏi quá độ. Ta còn phải làm bản vẽ, rất muốn ngủ.

Ta nhẹ nhàng khép mí mắt nặng nề, sáng sớm gió nhẹ lay động rèm cửa, đây là thứ duy nhất ta thấy trước khi ngủ mất.