Nhất Dạ Thâu Hoan

Quyển 1 - Chương 35: Qua một sinh nhật không dễ dàng




Ta không có nhà, từ nhỏ đến lớn, đều không có nhà. Ngôi biệt thự ở chung với Thanh Nhã, chỉ có thể tính như khách sạn tư nhân. Ta không quan tâm ngôi nhà đó xa hoa thế nào, cuộc sống ưu việt thế nào. Ta chỉ cần người thân, cả nhà đoàn tụ sum vầy, vui vui vẻ vẻ.

Ước vọng của một gia đình đã đeo đẳng ta suốt hai mươi năm, cho đến ngày hôm qua, ta mới cảm giác được mình đã có nhà.

Một gia đình, có tỷ tỷ, tỷ phu, muội muội, cháu gái, còn có… ca ca. Tuy rằng tổ chức của gia đình này vô cùng quái dị, thế nhưng, đây chính là một gia đình ấm áp. Mỗi một thành viên trong gia đình này, đều yêu nhà, yêu những thành viên khác.

Cảm giác có nhà thật tuyệt, đêm qua ta ngủ rất ngon. Lần ta cũng ngủ say thế này là khi nào nhỉ? Ta không nhớ, có thể, là chưa từng có.

“Đồ lười dậy đi, đồ lười, dậy đi – i – i – i…” Tám giờ rồi? Đồng hồ báo thức chết tiệt, người ta đang ngủ rất ngon lành, không được quấy rối ta.

Ta ngáp một cái, theo thói quen đưa tay ấn lên đồng hồ báo thức để đầu giường.

Nhưng mò không được đồng hồ báo thức, trái lại mò được một… bàn tay? Tay? Gặp quỷ rồi? Ta run run một chút, nhanh chóng rút tay về.

“Khục, ấn cái gì mà ấn, đồng hồ báo thức di động đây.” Ê, đồng hồ báo thức biết nói hả.

“Quên đi.” Ta mơ mơ màng màng trở mình một cái, ôm chăn tiếp tục ngủ.

‘Đồng hồ báo thức’ đột nhiên cúi đầu, quát bên tai ta một tiếng, “Lăng Sở Nam đến chúc mừng sinh nhật muội kìa.”

“Hả…” Ta thoáng cái tỉnh táo lại, trở mình từ trên giường ngồi dậy.

Dụi dụi mắt, ta thấy Thanh Nhã đang đứng bên cạnh giường.

Thanh Nhã trừng mắt với ta một cái, “Tiểu thư, trưa lắm rồi.”

Ngáp một cái, ta tiện thân duỗi duỗi thắt lưng, “Ta tưởng mới tám giờ chứ.” Cảm giác được ngủ này thật là thoải mái.

Thanh Nhã lè lưỡi, trửng mắt càng lợi hại hơn, “Tiểu thư, ăn trưa được rồi.”

“Sớm vậy?” Chắc là đang nói ăn điểm tâm.

Thanh Nhã bất đắc dĩ chỉ chỉ ngoài cửa, “Phiền lão nhân gia muội nhìn ra ngoài đi, mười hai giờ rồi.”

Mười hai giờ? Trời ơi, phá được kỷ lục thế giới rồi.

“Hôm nay là sinh nhật ta, cho ngủ thêm chút cũng không được à?” Ta ôm chăn lui vào trong góc, dự định tiếp tục ngủ.

Trời đất bao la, người được chúc thọ mới là lớn nhất.

Ta còn chưa kịp nằm xuống, đã bị Thanh Nhã nhéo lỗ tai, “Mì thọ lão nương làm đã lạnh rồi, đương nhiên, lạnh rồi thì ta làm lại. Nhưng, cái mạng đào hoa của muội thì tự đi giải quyết.”

Ta nghiêng đầu, tận lực đi theo lực đạo của Thanh Nhã, ý đồ muốn giảm bớt đau đớn, “Tỷ, tỷ xách tôm sao? Lỗ tai ta… Ai da… Ai da… Muốn rớt rồi.”

Thanh Nhã hừ mấy tiếng, buông lỗ tai ta ra, “Rửa sạch mấy thứ loạn thất bát nhao trên mặt, sau đó ra đại sảnh gặp khách.” Thanh Nhã đi tới trước tủ quần áo, lấy ra một bộ ném cho ta, “Trang điểm một chút, phải có chút dạng điệu của tiểu thư Mộ Dung gia.”

“Ờ.” Ta không dám chần chừ, chậm chạp mặc quần áo.

Nữ nhân này không phải là người mà, lúc ta gọi tỷ ấy rời giường chỉ dùng giọng nói cao quãng tám (1). Mà tỷ ấy, cư nhiên lại hạ độc thủ với ta.

Thanh Nhã đứng bên cạnh, chăm chú nhìn ta mặc quần áo, “Ai, thời gian trôi qua nhanh thật, mới chớp mắt, đã là hai mươi mấy năm qua đi. Bây giờ nhìn muội, giống như nhìn nữ nhi của mình.”

“Ta là lão muội tỷ, không phải nữ nhi của tỷ.” Nữ nhi của Thanh Nhã có khuôn mặt búp bê hơn ta, ta cười hắc hắc, “Tỷ, tỷ chưa già, nữ nhi tỷ tối đa mới hơn mười tuổi thôi mà.” Nếu nhìn vẻ bề ngoài, nữ nhi của Thanh Nhã chính là vị thành niên.

Thanh Nhã lần thứ hai thở dài một tiếng, “Muội mười chín, ta đã hơn bốn mươi rồi.”

“Ta hai mươi sáu rồi.” Ta đưa tay sờ sờ “khuôn mặt già nua” của mình, “Đã sắp biến thành lão cô bà rồi.”

“Không nói nữa, qua đây ta chải đầu cho muội.” Thanh Nhã thuận tay cầm lấy chiếc lược ngà voi, “Nhớ Lục Thanh Nhã ta sống năm mươi mấy năm, nữ nhi cũng đã gả đi rồi, vậy mà còn chưa gả muội muội.” (TN: Ở trên bốn sáu, dưới này hơn năm mươi, chắc là cộng số năm sống ở hiện đại vô quá :-ss)

“Đừng lo, ta mới mười chín mà.” Chỉ cần chúng ta không nói, ai lại biết ta là lão cô bà được hai mươi sáu tuổi rồi?

Ngày Ly nhi xuất giá, là ta giúp Ly nhi chải đầu. Khi đó ta đã nghĩ, không biết muội đã gả đi chưa.” Thanh Nhã cười khổ, “Không ngờ là, cách biệt hai mươi mấy năm, muội vẫn còn ở giá.”

Sắc mặt ta bỗng nhiên ảm đạm, “Tỷ, ta tốt lắm, đừng bận tâm.” Để Thanh Nhã bận tâm nhiều năm như vậy, ta đúng là tội ác tày trời.

“Hôm nay là sinh nhật đầu tiên sau khi muội hồi sinh, để ta thay muội chảy đầu.” Sống ở cổ đại nhiều năm như vậy, đã bị văn hóa cổ đại đồng hóa mất rồi.

“Được.” Ta học theo bộ dáng ngoan ngoãn vạn năm, ngồi trước bàn trang điểm.

Ngẩng đầu, ta lơ đãng liếc nhìn bóng người trong gương. Vừa liếc mắt nhìn qua, ta đột nhiên nhớ tới cái gì, mãnh liệt xoay đầu nhìn dung nhan phản chiếu trong gươngm “A…” Nàng… Nàng… là ai?

“Cái gì?” Lược ngà chậm rãi xẹt qua tóc ta.

Ngón tay ta run run, chỉ vào gương đồng, “Nữ nhân đen y như dân Châu Phi kia là ai vậy?” Không… không phải là ta chứ?

Thanh Nhã ngừng động tác, ngẩn người, “Ta còn muốn bảo muội lau mấy thứ trên mặt đi, tưởng muội đắp mặt nạ chứ.”

“Mặt nạ…” Nhìn lại vào trong gương đồng, ta suýt chút khóc ra.

Lục Thanh Nhã trừng to mắt, nhìn ta, lại nhìn vào gương đồng, “Muội hủy dung?”

“Không biết.” Nữ nhân trong gương mặt mày đen sẫm, trên gương mặt còn đầy những chấm đỏ, ngoài cái miệng… Ọe… Ta thực sự không thể nhìn nữa. “Nàng là ai?” Ta hét lên một tiếng, chuyển người ngã ra sau giường, vùi đầu vào chăn.

Đó là ai? Không biết, không quen.

“Nàng…” Thanh Nhã nuốt một ngụm nước bọt, “Nữ nhân đó… hình như là muội.”

“Tại sao lại như vậy?” Ta khóc không thành tiếng.

“Coi chừng là ngộ độc thức ăn.” Thanh Nhã đưa ra kết luận cẩu huyết nhất, “Muội có phải ăn cái gì đó có độc không?” Ta đâu có điên, ăn đồ ăn có độc làm gì?

“Không có, không có…” Ta như đà điểu lui lui trên giường, hai tay liều mạng đánh vào chăn. Không được, ta không thể hủy dung.

“Ta lấy đầu người ra đảm bảo, muội nhất định bị ngộ độc thức ăn rồi.” Thanh Nhã vỗ vỗ vai ta, “Muội chắc vẫn còn nhớ có lần chúng ta ở Tokyo cuồng ăn hỗn uống, làm muội bị ngộ độc thứ ăn đó.”

“Hình như là có chuyện này.” Vừa nghe Thanh Nhã nói, ta mới nhớ ra đúng là có chuyện này thật.

Lần đó giống hệt bây giờ, khuôn mặt hoàn toàn biến dạng.

“Không sao, lần trước có thể tự nhiên khỏi hẳn, lần này cũng có thể.” Thanh Nhã vỗ ngực đảm bảo.

“Chết tiệt, rốt cuộc là ta đã ăn cái gì? Từ đây về sau, ta sẽ không bao giờ ăn nữa cái đó nữa.” Không ăn gì chắc ta đói chết.

“Ta nghĩ là…” Thanh Nhã nâng cằm suy tư một lát, “Ta nhớ là lúc đó bác dĩ cũng hỏi muội đã ăn cái gì, muội nói không biết. Vậy cũng phải, ngày đó chúng ta ăn khắp Tokyo, sơ sơ ăn cũng hơn trăm món, ai biết là tại ăn cái gì.”

Khóc không thành tiếng a, “Phượng Tam chết, dùng mỹ thực dụ ta.”

“Lần trước cũng giống như lần này, rốt cuộc ngày thứ hai liền khỏi, không sao đâu.”

Ta nhăn mặt, “Hi vọng là vậy.”Nếu như vì vậy mà bị hủy dung, ta nhất định giết chết Phượng Tam, sau đó đốt sạch hiệu sách Bát Quái.

Thanh Nhã tròng mắt vừa chuyển, tựa hồ như nghĩ đến cái gì, “Đúng rồi, nhà ta bây giờ đang rất náo nhiệt, mạng đào hoa của muội đều đến cả rồi.” Đáy mắt Thanh Nhã hiện lên hào quang quái dị.

“Cái gì a?” Đừng nói là hoa đào, cho dù là quả đào, ta cũng không thèm để ý.

Lục Thanh Nhã bĩu môi, “Hoàng Phủ Viêm, Hoàng Phủ Thanh, Lăng Sở Nam tới, còn mang theo lễ vật chúc mừng sinh nhật muội.” Thanh Nhã nhỏ giọng nói thầm, “Kỳ quái, bọn họ làm sao biết sinh nhật của muội, dù sao, cũng là có ý đồ.”

Hai huynh đệ Hoàng Phủ kia căn bản không biết hôm nay là sinh nhật của ta, thế nhưng, nương bọn họ biết. Ta không chút nghi ngờ, sự xuất hiện của bọn họ chắc chắn có liên quan tới Lệ quý phi. “Hoàng Phủ Viêm và Hoàng Phủ Thanh chắc là do Lệ quý phi sai đến, còn Lăng Sở Nam thì ta không biết.”

“Hắc hắc…” Thanh Nhã cười đến gian trá cực kỳ, “Theo ta thấy, muội sẽ dọa chết bọn họ rồi.”

“Điên quá, ta dọa bọn họ làm gì?” Bộ dạng này của ta đến ta còn không dám nhìn, đừng nói chi cho người ngoài nhìn thấy, xấu hổ chết ta.

Khóe môi Thanh Nhã vung lên một tia cười nhạt mang theo lãnh khốc, “Hoàng Phủ Viêm và Hoàng Phủ Thanh đột nhiên tới đây, tám phần mười là muốn xem mắt. Nữ nhi của trọng thân trong triều gần như đã gả đi hết rồi, trong mắt các vị hoàng tử, muội chính là một miếng thịt lớn. Lấy muội, đồng nghĩ với có thể mượn sức Mộ Dung gia. Tuy rằng là con của thứ thiếp, nhưng cũng là nhi nữ Mộ Dung gia. Nể mặt muội, tỷ phu muội nhất định cũng dè dặt vài phần.” Thanh Nhã dịu dàng nhìn về phía ta, “Dám có ý đồ với muội, không chết cũng muốn bị lột da.”

Ánh mắt ta trở nên lạnh lẽo, “Ta hiểu ý tỷ.” Tam vương phân tranh cũng đã tranh tới đây rồi, ta thân là Mộ Dung tiểu thư, còn có thể tiếp tục trốn sao?

“Phu nhân, tiểu thư, ngũ hoàng tử đưa lễ vật tới, chúc thọ tiểu thư.” Thanh âm của Tiểu Lan tỷ tỷ, nha hoàn của Thanh Nhã đột nhiên vang lên ngoài cửa, “Ba vị hoàng tử và Lăng công tử chờ đã lâu, lão gia sai ta đến thỉnh tiểu thư ra ngoài.” Thanh Nhã nói không sai, ta đang là một miếng thịt béo bị một đám chó dữ săm soi.

Ta và Thanh Nhã nhìn nhau một cái, cùng cười rộ lên.

Muốn gặp ta chứ gì? Được, ta để bọn họ xem cho đủ.

********************

Hạ Tử Lung ta sống trên đời hai mươi mấy năm, chưa từng trang điểm lòe loẹt như vậy.

Khuôn mặt gầy gò quét lên trên dưới một ký phấn hương, trắng bệch như mới chui ra từ gánh hát. Phấn hương cũng không thể che khuất những mảng xanh trên mặt, trong trắng có xanh, vô cùng quái dị. Chấm đỏ li ti dưới lớp phấn biến thành màu trắng, vừa nhìn thoáng qua, giống như nười mặt rỗ. Phấn hồng đánh cho thật đậm, căn bản nhìn không khác gì loài khỉ.

Trên người ta mặc một bộ váy màu hoàng kim, cổ tay màu hồng thêu hoa. Màu vàng phối với màu hồng, tục khí đến khiến người khác muốn nôn. Ngay cả ta, cũng suýt chút rồi.

Tóc đen được chải chuốt chỉnh tề, tóc búi một bên, còn lại thả ra sau đầu. Trên búi tóc cài hơn mười cây trâm đung đưa, châu ngọc đầy đầu, hơn nữa còn cài một đóa hoa tươi, khiến kiểu tóc vốn dĩ thanh nhã đơn giản trở nên vừa phức tạp vừa tục khí.

Sau khi ăn diện tỉ mỉ rồi, ta không dám nhìn vào gương, ta sợ mình sẽ nhịn không được mà nôn mất.

Sóng to gió lớn gì ta đều đã trải qua, nếu như đang sống mà bị hù chết, ta còn mặt mũi nào?

Lúc Thanh Nhã vẫn còn đi phía sau, ta mang theo toàn bộ vũ khí xuất hiện trong phòng khách.

Thân ảnh ta vừa xuất hiện ở trước cửa, ta lập tức cảm giác được có vô số ánh mắt sắc bén đang ném thẳng về đây.

Ta tự tiếu phi tiêu, nhàn nhạt đảo qua tất cả mọi người.

Lăng Sở Nam đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lập tức mỉm cười. Hắn đã gặp qua khuôn mặt thật của ta, đương nhiên biết ta cố tình làm cho xấu xí, phản ứng của hắn hoàn toàn nằm trong dự tính của ta.

Liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngồi cạnh Lăng Sở Nam, một tia tiếu ý tràn ra từ trong mắt. Nàng cũng tới? Có trò hay để xem rồi.

Hoàng Phủ Huyền vừa liếc mắt nhìn ta, lập tức xoay đầu vội vàng mở chiếc quạt. Không cần phải nói, hắn nhất định đang lặng lẽ nôn khan.

Về phần hai huynh đệ kia, biểu hiện tương đối có phong độ.

Hoàng Phủ Thanh tuấn nhã cười, “Vậy ra vị này chính là Mộ Dung cô nương, quả nhiên đủ đặc biệt.” Đây là lần đầu tiên ta gặp hắn, nam nhân này đẹp hơn so với tưởng tượng của ta. Một nam nhân có thể đẹp đến mức độ này, ta phải tán thán. Đáng tiếc, đẹp thì có đẹp, nhưng lại mang theo một luồn tà khí.

Mà kỳ quái nhất chính là… Sao ta lại thấy hắn rất quen mặt, chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?

“Mộ Dung tiểu thư.” Hoàng Phủ Viêm lạnh lùng chào hỏi, căn bản không có chút biểu tình gì.

Ta lờ Hoàng Phủ Viêm đi, giả ra bộ dáng hoa si nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh, “Thật sao? Ngươi phát hiện ra ta rất đặc biệt?” Ánh mắt ta dường như vô ý quan sát hắn.

“Tiểu thư nói xem?” Hoàng Phủ Thanh vẫn cười cười như cũ.

“Ta rất thích a.” Ta mang theo bộ dáng hoa si chạy tới bên người Mộ Dung Quyết, “Cha, hắn thưởng thức con ớ, gả con cho hắn đi.” Biểu tình của ta giống hệt như xử nữ già ở giá vạn năm.

Mộ Dung Quyết vẻ mặt nghiêm túc, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh trong truyền thuyết, “Tam hoàng tử thấy thế nào?” Tỷ phu quả nhiên lợi hại, không soạn kịch bản cũng có thể phối hợp đến không một khe hở.

“A…” Hoàng Phủ Thanh sửng sốt, “Chỉ sợ Mộ Dung tướng quân không chịu cắt ái (2) thôi.”

Mộ Dung Quyết thở dài một hơi thật sâu, “Tiểu nữ từ nhỏ dung mạo xấu xí, hơn mười chín tuổi vẫn chưa lấy được chồng, chung thân đại sự của tiểu nữ giờ giờ khắc khắc đều vướng bận trong lòng ta. Nếu như tam hoàng tử ngài muốn lấy tiểu nữ, xem như giúp lão phu được một việc lớn a.”

“Cái này…” Hoàng Phủ Thanh vẫn duy trì phong độ hài lòng, “Chỉ e Mộ Dung tiểu thư chướng mắt ta.” Không sai, đúng là chướng mắt hắn.

Mộ Dung Quyết nét mặt trầm xuống, “Hôn nhân đại sự, là lệnh của cha mẹ, lời của mai mốt, nữ nhi sao có thể xen vào.” Tỷ phu, huynh có thể đi lấy giải Oscar được đó.

Hoàng Phủ Thanh nét cười càng lúc càng khó coi, “Ta chỉ sợ mình không xứng với Mộ Dung tiểu thư.”

Ta giả ngu tới cùng, dồn sức lắc lắc tay Mộ Dung tỷ phu, “Xứng mà xứng mà, hắn tuyệt đối xứng với con mà.”

“Hồ đồ.” Mộ Dung Quyết xuất ra uy nghiêm của kẻ làm cha, “Con xem lại mình đi, đã thành bộ dáng gì rồi. Con khi nào mới có thể giống như muội muội, có tri thức hiểu lễ nghĩa chứ.”

“Lung nhi, con cũng không còn nhỏ nữa, nên hiểu chuyện một chút, đừng trẻ con như vậy.” Thanh Nhã kéo ta về bên người, nhìn mấy vị quý khách cười cười nói, “Xin lỗi, Lung nhi… tính tình chính là như vậy.”

Nữ nhân bên người Lăng Sở Nam nhỏ giọng nói thầm một câu, “Chả trách sao Mộ Dung gia tiểu thư chẳng bao giờ lộ diện, hóa ra là không thể gặp người ngoài.” Giọng nàng nói rất nhỏ, có điều, đủ cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy rõ ràng.

Trên mặt Mộ Dung Quyết hiện lên vẻ xấu hổ (giả vờ), “Hôm nay là sinh nhật của tiểu nữ, nếu các vị không chê, mời ở lại dùng bữa cơm nhạt.” Quả nhiên là Mộ Dung tướng quân quyền khuynh thiên hạ, trước mặt hoàng tử vương gia cũng có thể oai phong như vậy.

Lăng Sở Nam là người đầu tiên đứng ra bày tỏ thái độ, “Nếu đã như vậy, tại hạ làm phiền.”

“Lăng đương gia khách khí.” Thanh Nhã cười nhạt, tận lực bày ra khí độ của một tướng quân phu nhân.

“Đây là chút tâm ý của Sở Nam.” Lăng Sở Nam nháy mắt mấy cái, thiếu nữ bên người hắn lập tức đưa lễ vậy qua, “Mộ Dung tiểu thư, đây là chút lòng thành, mong tiểu thư đừng cười chê.”Hóa ra những người trong Mộ Dung gia đều là diễn kịch thiên tài, ngay cả Tuyết Liễu cũng biết diễn.

Có Lăng Sở Nam tiên phong, ba vị hoàng tử kia cũng phân phó người hầu đem lễ vật đến tặng ta.

Ta cười ngây ngô nhận lấy, nhưng không muốn nhìn. Bất luận trong hộp chưa thứ gì, ta đều không có hứng thú.

Có lẽ là ông trời tội nghiệp ta nhận quá ít lễ vật, nên khi ta vừa đem bốn phần lễ vật đó giao cho Tiểu Lan tỷ tỷ, chợt nghe thấy một giọng cười cất lên, “Muội muội, ta tới trễ rồi.”

Vừa ngẩng đầu, đã thấy Mộ Dung Phong Vân mỉm cười tiến vào. Ta cũng cười cười bước tới, “Đại ca, huynh tặng muội cái gì?” Xú nam nhân này, còn dám trởi lại đây.

Mộ Dung Phong Vân cười một cách phóng khoáng, “Hôm qua ta đã tặng rồi mà, không phải sao?”

Ta có hơi khó xử, “Phải.” Vậy cây trâm đó là quà sinh nhật của ta sao? Sao không nói rõ ra đi? “Vậy là hôm nay muội không có quà rồi.” Ta giả ra dáng điệu của một tiểu cô nương.

“Không sao cả, vẫn còn quà của muội mà.” Nương theo giọng nói yêu kiều đó, thái tử phi đương triều từ cửa bước vào. Nam nhân theo bên cạnh nàng, đương nhiên là thái tử điện hạ.

Tam vương đều tới, nơi này trở nên náo nhiệt rồi.

“Chẳng hay thái tử giá lâm, cự thần không thể từ xa nghênh tiếp.” Mộ Dung tướng quân tùy tiện nói một câu.

“Tham kiến thái tử điện hạ, tham kiến nương nương.” Tất cả mọi người ở đây đều quỳ xuống hành lễ, đương nhiên, bao gồm cả ta.

Lúc quỳ xuống, ta thoáng nghe Thanh Nhã nói một câu, “Mẹ nó, dám để lão nương quỳ hắn, tổn thọ chắc rồi.”

Hoàng Phủ Hạo cười sang sảng, “Đều là người một nhà, không cần đa lễ.”

“Các vị nương nương trong cung đều dùng thứ này, dưỡng nhan làm đẹp, hẳn có thể giúp mặt những chấm đỏ trên mặt tỷ biến mất một ít.” Thiên phú diễn kịch quả thật là cao, không cần tập luyện, tùy thời phát huy.

“Đa tạ.” Ta làm bộ lơ đãng nhìn thoáng qua, lập tức mỉm cười, “HI vọng có thể biến tỷ đẹp hơn.” Trong hộp chính là một chiếc vòng ngọc trong suốt sáng loáng, căn bản không phải cái quỷ sản phẩm làm đẹp nào hết.

Nếu như có ngày Mộ Dung gia sa sút, chúng ta có thể đi diễn kịch, bảo đảm sẽ nổi danh nửa trời.

*************************

Tuy rằng chỉ là một bữa cơm gia đình, nhưng phô trương không ít, hoàn toàn giống như đại yến ở cổ đại.

Có n vị thành viên hoàng thất ở đây, muốn ăn cho đạm bạc cũng không thể được.

Hoàng Phủ Hạo thân là thái tử cùng thái tử phi đương nhiên ngồi ở ghế chủ vị, ba vị hoàng tử ngồi ở phía dưới, phu phụ Mộ Dung gia bị đẩy ngồi ở giữa.

Lăng Sở Nam và Mộ Dung Phong Vân mới là xui xẻo nhất, ngồi tận sau cùng.

Ta nhìn đám khách không mời mà tới đó, trong lòng đầy một bụng hỏa. Chúng tả người một nhà cùng nhau ăn cơm, bọn họ tới xem náo nhiệt cái gì? Bệnh thần kinh.

Theo lẽ thường, trước tiên cần phải nói vào câu khách sáo. Nhưng ta lại phá vỡ quy củ. Vừa ngồi xuống bàn, ta lập tức động thủ. Chú ý, là động thủ, lấy tay bóc.

“Ngon quá.” Ta bóc miếng thịt nhét vào trong miệng, tay dính đầy dầu mỡ.

“Lung nhi, biết quy củ một chút.” Mộ Dung tướng quân cố tình đóng kịch.

Tử Ly thân là thái tử phi cũng bắt đầu lên sân khấu làm khách mời, “Ba vị hoàng đệ, thực sự xin lỗi, tỷ tỷ của ta… chính là như vậy.”

Mộ Dung Phong Vân thở dài một tiếng, “Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh.”

Cả nhà chúng ta một hát một xướng, người ngoài không muốn tin cũng không được.

“Không sao, Mộ Dung tiểu thư… trời sinh thẳng thắn, thẳng thắn…” Hoàng Phủ Huyền sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn không ra là khóc hay cười.

“Đa tạ.” Ta mơ hồ nói một câu, cầm bầu rượu đổ vào trong miệng, “Ăn cơm, đói quá.” Tất cả mọi người đều nhìn ta ăn.

Lúc buông bầu rượu xuống, ta thuận tiện tăng thêm chút sức lực.

“Ai da…” Nữ nhân bên cạnh ta đột nhiên đứng lên.

“Sao vậy?” Ta vờ như không hiểu.

Nàng cười cười một cái, “Y phục của ta ướt cả rồi.”

“Đi, ta đưa ngươi đi thay.” Ta nắm lấy tay nàng kéo ra ngoài, không cho nàng phản kháng.

“Lung nhi…”

“Liễu nhi…”

“Tỷ tỷ…”

Không để ý đến những tiếng động phía sau, ta trực tiếp túm lấy Liễu Nhi đi về phía Di Hồng viện.

Vừa vào tới cửa phòng, nữ nhân bên người lập tức điên cuồng cười ra tiếng, “Ha ha ha… Chơi vui quá, tiểu thư, buồn cười quá.”

“Cười cái đầu ngươi.” Ta đánh vào nàng một cái, “Tuyết Liễu, nha đầu chết tiệt ngươi, không cho cười.”

“Không cười.” Nàng lập tức ngưng cười, “Tiểu thư, Tuyết Liễu đã không phụ sứ mệnh.”

“Là ý gì?” Ta tạm thời vẫn chưa có phản ứng nhiều.

Tuyết Liễu từ trong người lấy ra một chồng giấy, “Đây là danh sách quan viên có giao hảo tốt với Lăng gia, đây là tên cửa hàng do Lăng gia sở hữu, đây là sổ sách nửa năm qua của Lăng gia, còn đây là…”

Nhìn nàng lấy ra một đóng văn kiện, ta triệt để há hốc mồm, “Tuyết Liễu tiểu thư, xin hỏi ngươi đang làm gì vậy?”

“Ban đầu không phải ngài muốn ta trà trộn vào Lăng gia làm nội ứng sao?” Thì đúng là làm nội ứng.

“Ta bảo ngươi đi làm nội ứng, nhưng không phải để trộm những thứ này.”

“Nội ứng không phải đều làm những việc này sao?” Bây giở đổi lại là Tuyết Liễu há hốc mồm.

Ta trợn mắt một cái, đem toàn bộ văn kiện trả lại cho nàng, “Những thứ này mang về, ngoan ngoãn ở lại Lăng gia, cái gì cũng không cần làm.”

Tuyết Liễu sửng sốt một chút, “Ngài không cần mấy thứ này, vậu ta ở Lăng gia làm gì chứ? Ta trăm phương ngàn kế lấy thân phận tiểu thư Lăng gia trà trộn vào đó, chẳng phải uổng công hết rồi sao?”

“Chỉ cần ở lại Lăng gia là được.” Nụ cười ta gian trá đến cực điểm, “Mục đích của ta chính là trực tiếp trừng phạt Lăng Sở Nam.”

“Cái gì?”

Ta buồn bực hừ mấy tiếng, “Đừng nói với ta là ngươi với hắn không có gì.”Từ khi Tuyết Liễu từ Lăng gia trở về, ta đã biết là sự tình không ổn.

Mặt Tuyết Liễu có hơi ửng đỏ, mang theo vài phần ngượng ngùng nữ nhi, “Cái gì chứ.”

Ta nhếch môi, giễu cợt nhìn nàng, “Lúc ngươi trở về, ta đã thấy ngươi không được ổn, nên khi trời tối đã đến Lăng gia điều tra. Nghe nói, biểu muội kia của hắn biết hắn mời ta đi du hồ, nghĩ rằng mình đã hết cơ hội được làm Lăng phu nhân, định giở trò ép buộc (3), đến hiệu thuốc mua xuân dược.” Ta tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn nàng, “Sau đó, bỏ thuốc vào trong rượu của hắn. Lăng Sở Nam phát hiện mình trúng xuân dược, đã đuổi hết toàn bộ nữ quyến trong nhà, bảo quản gia thay hắn đến kỹ viện tìm nữ nhân. Ngay lúc đó, có một nữ nhân không biết sống chết phụng mệnh tới để báo tin, còn chưa kịp báo danh, đã bị lão quản gia hồ đồ xem là kỹ nữ kéo vào, vô duyên vô cớ bị ăn. Sau đó, hồ đồ lại không dám nhận, đâm lao đành phải theo lao, giấu nhẹm chuyện này.”

“Không… Có…Không…Có.” Không có sao? Lão quản gia hồ đồ đã chính miệng cung khai, còn nhầm lẫn đằng nào? (Đem kiếm đặt lên cổ hắn, hắn dám khai bậy sao.)

“Tốt nhất là đừng nói với ta, lúc ngươi từ Lăng gia trở về, vết tích trên cổ chỉ là dấu muỗi chích.” Nàng mà dám nói vậy, ta lập tức chết cho nàng xem.

Tuyết Liễu bỗng nhiên có chút ưu sầu, “Hắn tưởng ta là… nữ tử lầu xanh.”

“Cho nên a, ta cho ngươi đến bên cạnh hắn, đòi lại công đạo.” Lấy lại công đạo chỉ là thứ hai thôi, hạnh phúc của Tuyết Liễu mới là quan trọng nhất. Nguyên nhân cũng là vì ta nhìn ra được nàng đã động lòng, nên ban đầu mới có quyết định như vậy.

Nói cho cùng, chuyện này ta cũng có trách nhiệm rất lớn, lúc thích hợp, hẳn nên giúp nàng một tay.

“Sau khi xong việc, hắn cả liếc mắt nhìn ta cũng không muốn, bảo ta cầm bạc rồi cút mau.” Mặt Tuyết Liễu bây giờ đã đỏ như trứng tôm luộc chín.

Ta thở dài một tiếng, khoát tay lên vai nàng, “Nha đầu ngốc, ngươi nghĩ rằng ta không quan tâm tới ngươi sao?” Ta xem nàng là muội muội, không phải nha hoàn.

Tuyết Liễu viền mắt đỏ lên, “Tiểu thư, sao ngài lại biết chuyện này.” Cảm động chứ gì, vì nàng, ngay cả việc này ta cũng điều tra.

“Lúc nửa đêm, ta chạy đến Lăng gia, dự định tùy tiện thẩm vấn tên hạ nhân nào đó. Không ngờ, đánh bậy đánh bạ lại nghe lão quản gia hồ đồ đó nói chuyện với lão bà.” Sau đó, dùng kiếm buộc bọn họ nói hết mọi chuyện ra.

“Ta phải làm gì bây giờ?” Nụ cười của nàng vừa bất đắc dĩ lại mang theo mệt mỏi, làm ta thấy không đành lòng.

Ta vỗ vỗ vai nàng, “Tuyết Liễu, ngươi rất thông minh, nên làm sao thì tự mình quyết định.” Chuyện tình cảm, người ngoài không giúp được gì. Chuyện ta có thể làm, chính là đưa nàng tới bên cạnh hắn.

Suy cho cùng, sự tình đến nước này đều do ta mà ra. Nếu vì vậy mà khiến Tuyết Liễu thống khổ, ta sẽ hối hận cả đời.

——————-

(1) Cao bát độ (cao quãng tám): Thuật ngữ trong âm nhạc, chỉ âm điệu cao nhất, cũng để hình dung tiếng nói to của một người.

(2) Cắt (cát) ái: Bỏ đi thứ mình yêu thích.

(3) [TN: Chỗ này bản gốc dùng là “Bá vương ngạnh thượng cung”, mà theo mấy bạn bên TTV nói thì đây là cụm từ chỉ… “cưỡng bức”…]