Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 11: Oan gia ngõ hẹp




Sáng sớm ngày tiếp theo, sau khi Lăng Sương ăn qua loa điểm tâm xong, cùng với Tàn Tâm rời khỏi Như Ý lâu.

“Không cần tiễn ta, buổi trưa lúc rãnh rỗi ta sẽ tới tìm ngươi.” Trước cùng tam thiếu gia xem mắt, sau lại cùng Tàn Tâm đi chơi, ý hay.

Ánh mắt Tàn Tâm chậm rãi rơi trên mặt nàng, “Không muốn ta biết ngươi là ai?”

Lăng Sương cười cười, “Chờ ngươi nói cho ta biết ngươi là ai, ta sẽ nói cho ngươi biết ta là ai.” Lăng Sương nàng cũng không làm ăn lỗ vốn.

“Được, cẩn thận một chút.” Nếu nàng không muốn nói, hắn sẽ không truy hỏi.

Lăng Sương gật đầu, vừa định nói, chợt nghe thấy một thanh âm, “Chuyện đêm qua…”

Thanh âm này nàng quen rồi, không phải ai khác, chính là người đêm qua làm phiền nàng ngủ, gọi cái gì nào là Lâu Đoạn Nhai.

Lăng Sương lườm hắn một cái, ngoảnh lại nói với Tàn Tâm, “Ta đi trước.” Đối với tên sát phong cảnh này, nàng không có hứng thú. (TYV: “sát phong cảnh”, mình nghĩ là kiểu chuyện đang đẹp khiến cho xấu đi ấy mà)

“Ừm.” Gió sớm thổi loạn mái tóc đen của nàng, Tàn Tâm vươn tay, vén sợi tóc tán loạn của nàng ra sau tai.

“Bái bai.” Lăng Sương cười hì hì chạy vào đám người, chạy được vài bước ngoái đầu nhìn lại cười một cái, “Ta biết đêm qua ngươi không ngủ ngon, về đi ngủ đi.”

“Con gái bây giờ đều hào phóng như ngươi sao?” Lâu Đoạn Nhai từ từ đi tới bên người nàng, cười như không cười nhìn nàng.

Lăng Sương lần thứ hai ném ra một cái trừng mắt rõ to, hai gò má nhanh chóng nhuộm đỏ nhàn nhạt, “Liên quan gì đến ngươi?” Bọn họ có quen biết sao? Hắn quản nhiều như vậy để làm chi.

Lâu Đoạn Nhai ngắm nghía ngọc tiêu trong tay, “Ngươi một thân trang phục cô nương, rõ ràng chưa xuất giá.”

Lăng Sương cúi đầu, e thẹn mang theo e sợ, “Họ Lâu, liên quan gì đến ngươi?” Hắn cùng lắm chỉ là người ứng cử làm hôn phu nàng, cũng không phải chồng nàng.

Lâu Đoạn Nhai đáy mắt hiện lên tia hứng thú, “Ngươi biết ta là ai?”

Nàng vẻ mặt ngượng ngùng, “Ta không thể biết ngươi là ai sao?” Lăng Sương hỏi vặn lại.

“Có thể.” Câu trả lời này rất thú vị.

Lăng Sương xoa cái trán đau buốt âm ỷ, “Lâu Đoạn Nhai, ta thực sự rất chán ghét ngươi.” Nếu không phải hắn, đầu của nàng đâu có đau như vậy.

Lâu Đoạn Nhai nhún nhún vai không sao cả, “Cứ chán ghét đi.” Người chán ghét hắn rất nhiều, thêm nàng nữa cũng không sao.

Giang hồ đồn đại, đường chủ Độc Bộ đường tao nhã, lấy hiệp nghĩa làm đầu. Theo nàng thấy, người con trai trước mắt này là một tên vô lại siêu cấp không hơn không kém.

“Có người nào từng nói ngươi vô lại chưa.” Nàng Lăng Sương dáng tươi cười lạnh lẽo, mang theo vài phần coi thường. Trên khuôn mặt tuyệt mỹ, lại có e thẹn của bé gái.

“Có a, ngươi là người đầu tiên.” Hắn ngắm nghía ngọc tiêu, càng không sao cả.

Ánh mắt Lăng Sương rơi vào ngọc tiêu xanh biếc, híp mắt, “Lâu Đoạn Nhai kia, thứ ngươi cầm chính là Ly Hận tiêu sao?” Một trong bốn báu vật võ lâm, Ly Hận ngọc tiêu trong truyền thuyết?

“Đúng vậy.” Lâu Đoạn Nhai đưa ngọc tiêu tới trước mặt nàng.

Lăng Sương nhận lấy Ly Hận tiêu liếc một cái, “Cũng không có gì đặc biệt a, vì cái gì lại được tiếng là bốn bảo bối võ lâm chứ?”

“Đúng là không có gì đặc biệt, thế nhưng ta không hiểu vì sao có nhiều người tranh đoạt như vậy.”

Nàng tiện tay ném Ly Hận tiêu cho Lâu Đoạn Nhai, kéo vạt váy lau lau tay, “Mấy người trong giang hồ đó thật là con mẹ nó ăn no lại nằm, không có việc gì đoạt báu vật. Không phải một thanh kiếm, một mặt gương mẻ, một cây ngọc tiêu, một viên trân châu mẻ, có đáng ngươi tranh ta đoạt không?”

“Rất bẩn sao?” Từ phản ứng của nàng mà xem, Ly Hận tiêu dường như là thứ rất bẩn.

Bẩn, rất bẩn, dính đầy máu tanh.

Đương nhiên, Lăng Sương sẽ không ngốc đến mức nói thẳng ra với Lâu Đoạn Nhai, “Kỳ quái, ngươi theo ta làm gì?” Nàng chuyển đề tài.

“Là người theo ta chứ.” Hắn vốn đi đường này.

“Ta nhớ Độc Bộ đường hình như không ở chỗ này thì phải?” Nàng về nhà, làm sao có thể theo hắn.

“Ngươi về nhà đi đường này?” Lâu Đoạn Nhai lập tức nghe ra ý kia trong lời Lăng Sương.

Nàng cười ngượng ngùng, “Liên quan gì ngươi.”

Trong lúc tranh tranh cãi cãi đó, hai người đã tới cửa Ngạo Kiếm sơn trang. Lâu Đoạn Nhai dừng bước, “Ta đi Ngạo Kiếm sơn trang, ngươi không theo chứ.”

“Vậy ngươi đi a, ta không cản.” Quả nhiên nàng đoán không ra.

“Giang hồ gặp lại.” Người con gái rất thú vị, nếu như có duyên, hắn hy vọng, bọn họ sẽ gặp lại.

Lăng Sương yên lặng nhìn hắn, ý tứ sâu xa nói, “Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.” Mong khi gặp lại, hắn sẽ không té xỉu.

Trang phục giống vậy, cỗ kiệu giống vậy. Lăng Sương lại cùng Tiểu Điệp bước xuống, dến Như Ý lâu cùng Nam Cung tam thiếu gia xem mặt.

Để cho an toàn, lần này nàng để tiểu nhị dẫn đường.

Tiểu nhị đưa nàng tới cửa gian thượng hạng Thiên Tự Ngũ Hào, được thưởng bạc rồi thì bỏ đi vui vui vẻ vẻ.

Nàng vừa định đẩy cửa, cánh tay đột nhiện bị Tiểu Điệp nắm lấy.

“Làm sao vậy?” Nàng mỉm cười, nhìn Tiểu Điệp ôn hoà.

Đáy mắt trong veo hiện lên một tia bất an, Tiểu Điệp chậm rãi buông tay nàng, giúp nàng đẩy cửa.

Là ảo giác của nàng sao? Tại sao nàng cảm thấy Tiểu Điệp sợ thấy tam thiếu gia? “Ngươi sợ tam thiếu gia?”

Tiểu Điệp vội lắc đầu, chỉ chỉ bên ngoài.

“Được, ngươi đi đi.” Trải qua mấy ngày ở chung, nàng đã hiểu rõ ý tứ của Tiểu Điệp.

Tiểu Điệp nghe vậy, ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Nhìn bóng lưng Tiểu Điệp, ngón tay Lăng Sương chầm chậm siết chặt. Tiểu Điệp cùng Nam Cung tam thiếu gia, rốt cuộc có vướng mắc gì? Vì cái gì, nàng lại sợ hắn?

Đối với đệ nhất mỹ nam trong lời đồn, Lăng sương đã tưởng tượng đủ kiểu. Nhưng mà, phút chốc thấy tam thiếu gia kia, nàng chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng.

“Là ngươi?” Nàng dừng bước, ngơ ngác đứng ở cửa.

“Là ngươi?” Người con trai ngồi trên ghế ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt Lăng Sương.

Đường nhìn của hai người đan quấn nhau ở không trung, hung hăng chém giết. Tình hình chiến đấu kịch liệt, giết đến long trời lở đất, đất rung núi chuyển. Chém giết đủ một phút đồng hồ, hai người mới không hẹn mà cùng tách ra, xoa bóp con mắt nhức mỏi.

“Ác nữ, ngươi tới làm gì?” Ác nữ này sẽ không chính là võ lâm đệ tứ mỹ nữ trong lời đồn, thiên kim tiểu thư Lâm Bích Ảnh của Lâm Chấn Bắc cùng Tiêu Tuý Nguyệt chứ?

“Nhân yêu, ta cũng muốn hỏi ngươi tại sao đây?” Lăng Sương không cam lòng tỏ ra yếu kém, giọng điệu so với hắn càng ác liệt.

“Ác nữ, ngươi sẽ không vừa vặn họ Lâm gọi Bích Ảnh chứ?” Nghe nói Lâm Bích Ảnh hiền lành ôn nhu, nghiêng nước nghiêng thành, thế nào lại đức hạnh kém thế này?

“Nhân yêu, ngươi sẽ không vừa vặn họ kép Nam Cung, tên một chữ Dật, người gọi là tam thiếu gia đi?” Này này… nhân yêu là hôn phu nàng? Nàng là nữ a, không có hứng thú làm Dương Liên Đình. (TYV: Dương Liên Đình là mối tình của Đông Phương Bất Bại:http://vi.wikipedia.org/wiki/%C4%90%C3%B4ng_Ph%C6%B0%C6%A1ng_B%E1%BA%A5t_B%E1%BA%A1i#M.E1.BB.91i_t.C3.ACnh_v.E1.BB.9Bi_D.C6.B0.C6.A1ng_Li.C3.AAn_.C4.90.C3.ACnh)

“Bên ngoài đồn đại ngươi hiền lành ôn nhu?” Nam Cung tam thiếu gia xoa trán.

Con mẹ nó, giang hồ đồn đại quả thực không thể tin được a.

“Ngươi là tam thiếu gia?” Lăng Sương chỉ vào Nam Cung tam thiếu gia, dở khóc dở cười.

“Ngươi là Lâm Bích Ảnh?” Hắn hung hăng trừng mắt Lăng Sương.

“Cùng ngươi xem mắt, thực sự là sỉ nhục nhân cách của ta a.” Nàng là nữ, không phải tiểu công. Đối với nhân yêu tiểu thụ loại này, không có hứng thú. (TYV: “Công” là “tấn công”, “thụ” là “hưởng thụ”, nếu tạm quy chiếu mối quan hệ nam – nam này theo quan hệ nam – nữ thì “công” là nam, “thụ” là nữ. Dĩ nhiên, xin nhấn mạnh đây cũng chỉ là tạm quy chiếu, bạn nào đọc đam mỹ [danmei] thì chắc chắn biết khái niệm này.)

“Ác nữ, ta mới cảm thấy sỉ nhục.” Thuở bình sinh lần đầu tiên bị con gái đánh, đối tượng cư nhiên là vị hôn thê, mặt mũi hắn đều mất hết rồi.

Lăng Sương tuỳ tuỳ tiện tiện khoát khoát tay, “Đi tìm oanh oanh yến yến của ngươi ấy, ta đối với ngươi thật không có hứng thú, một chút cũng không có.” Hắn có vô số hồng nhan tri kỷ, vì cái gì còn muốn tới?

Uống chén trà, tranh cãi nửa ngày muốn khát nước.

Tam thiếu gia chộp lấy cánh tay của Lăng Sương, giống như diều hâu bé bắt gà nhỏ kéo nàng đi ra cửa, “Ta đối với ngươi cũng không có hứng thú, ngươi lập tức cút ra ngoài cho ta.”

“Mẹ nó, ngươi có biết thương hương tiếc ngọc không. Con mẹ nó giang hồ đồn đại thực sự là giả a, ngươi xem ngươi đức hạnh này, cùng lưu manh không sai biệt lắm, tao nhã nho nhã? Xí.” Lăng Sương bị hắn kéo ra ngoài, vừa đi vừa mắng.

Tam thiếu gia đem Lăng Sương ném xuống đất, “Cút ra ngoài, ta không muốn lại thấy ngươi.”

“Ta một tuyệt thế mỹ nữ, ngươi sử dụng bạo lực với ta? Nhân yêu, ta rất nghi ngờ giới tính của ngươi.” Con trai đối với gái đẹp lại không chút phản ứng, thông thường đều là đồng tính luyến ái.(TYV: “đồng tính luyến ái” là yêu người cùng giới tính, bao gồm mối quan hệ “nam – nam” và “nữ – nữ”.)

Nam Cung Dật rất không phong độ cho Lăng Sương một đá, “Ác nữ, ngươi câm miệng cho ta.”

Lăng Sương từ trên mặt đất trở mình đứng lên, hung hăng siết chặt hai tay chống nạnh, “Nam Cung Dật, ngươi có đúng là nam nhân? Đánh nữ nhân, còn gì là anh hùng hảo hán?” Chỉ có nàng đánh người khác, không có người khác đánh nàng.

“Ngươi là nữ nhân sao?” Từ đầu đến chân, nàng không một điểm giống con gái.

“Lão nương từ đầu đến chân có chỗ nào không giống nữ nhân? Ta không giống, lẽ nào ngươi giống?” Lăng Sương cố ý ưỡn ngực, chứng minh bản thân là con gái hàng thật giá thật.

“Ác nữ, muốn bán thịt đến thanh lâu.” Nam Cung Dật nhìn Lăng Sương chẳng đáng, giọng điệu đầy khinh miệt.

Một quyền khua tới, đánh vào quai hàm Nam Cung Dật, “Miệng chó không thể khạc ra ngà voi (TYV: Hay ‘Kẻ xấu không thể nói ra những lời tử tế’.).” Người này thực sự là da dày thịt béo a, đánh cho tay nàng đau nhức.

Tay Lăng Sương khoẻ không thua con trai, một quyền dùng hết lực không phải chuyện đùa. Nam Cung Dật bụm mồm, “Ai nha…” Nữ nhân này, ra tay nặng thật a.

Lăng Sương ngông nghênh ngang ngược, kiêu ngạo nhìn người con trai trước mặt, “Ta nói cho ngươi Nam Cung Dật, ta Lâm Bích Ảnh không phải là quả hồng nhu nhược. Nếu sợ chết, từ hôn sớm. Kết cục lấy ta, chính là mỗi ngày phát sinh bạo lực gia đình.” Dám lấy nàng? Tự tìm cái chết.

Nam Cung Dật vân vê quai hàm, ” Ác nữ, ta muốn bóp chết ngươi.” Bị một người đánh liên tiếp đến ba lần, mặt mũi hắn đều mất hết rồi.

Nàng rụt rè liếc hắn một cái, “Nhân yêu, người có thể bóp chết lão tử còn chưa có sinh ra đâu?”

“Giờ thì bóp.” Nam Cung Dật quả nhiên vung tay, bóp cổ Lăng Sương.

Lăng Sương bị bóp đến khó thở, mặt mũi đỏ bừng, “Ta tin, nói bóp liền bóp, ngươi thật không phong độ a.” Nàng cũng bóp cổ Nam Cung Dật, không ngừng gia tăng sức lực. Hai người ở trên hành lang uốn khúc bóp cổ lẫn nhau, xoay đánh thành một đoàn.

“Nữ nhân, ngươi đúng là đáng đời.” Lăng Sương tuy là con gái, sức tay cũng không thua hắn.

Nàng mở miệng thở dốc từng ngụm từng ngụm, “Nhân yêu, ngươi càng đáng đời.” Khuôn mặt nhỏ nhắn căng đến đỏ bừng, vô cùng, thảm hại.

“Lâm Bích Ảnh ta cảnh cáo ngươi, không được đem chuyện ngươi đánh ta nói ra ngoài.” Chuyện này nếu như loan truyền trên giang hồ, mặt mũi Tung Hoành sơn trang bọn họ đều mất hết.

“Ta cũng cảnh cáo ngươi, không được lấy ta.” Cùng nhân yêu chết tiệt này chung sống, nàng sẽ sụp đổ mất.

“Ác nữ, chẳng ai dám muốn ngươi.” Với cá tính nàng, lớn lên có đẹp cũng chẳng ai dám muốn.

“Nhân yêu, ngươi cho là ngươi rất đẹp trai sao? Trong mắt ta, ngươi chính là con dế mèn.”

“Ác nữ, ngươi cho là ngươi rất đẹp? Nếu như ngươi không phải con gái Lâm thúc thúc, ta sẽ không liếc ngươi một cái.”

“Nhân yêu, ngươi đầy giang hồ hồng nhan tri kỷ, sớm muộn gì cũng bị hoa liễu.”

“Ác nữ, Dựa vào đức hạnh ngươi, cả đời giá cũng không xuất nổi.”

“Nhân yêu, ngươi thật không phong độ. Đánh nữ nhân, còn cái gì là bản lĩnh? Nữ nhân đoan trang đáng yêu, hiền thục ôn nhu như ta ngươi cũng đánh, ta nguyền rủa ngươi trời đánh sét đâm, không được chết tử tế, sinh nhi tử không cái rắm mắt, tổ tông mười tám đời ở bên dưới không được yên lòng.” Nhớ năm đó nàng tại chợ bán thức ăn cò kè bớt một thêm hai, Nam Cung Dật còn ở trong bụng mẹ cơ. Đấu với nàng? Chỉ có đường chết.

“Ác nữ, nếu ngươi mà là con gái, thì cũng là nam nhân bà.” (TYV: “nam nhân bà” = “tomboy”, con gái mà cư xử [hoặc ăn mặc / diện mạo] y như con trai.)

Nam Cung Dật bóp càng chặt, Lăng Sương hít thở cũng càng thêm khó khăn, “Nhân yêu, bóp nữa ta sẽ chết đó. Ta nghĩ, ngươi cũng sẽ chết. Ta đếm một… hai… ba, chúng ta cùng nhau buông tay.” Vì tức giận mà để mất mạng nhỏ, không đáng.

“Được.” Hắn cũng không nghi ngờ lời của nàng, bóp tiếp nữa, bọn họ thực sự rất có thể đồng quy vu tận. (TYV: “đồng quy vu tận” [同归于尽], sát nghĩa là “cùng nhau đi đến tận cùng”, hay nói cách khác ở đây là “cùng nhau chết”)

“Một… hai… ba… Thả…”

Lăng Sương đếm xong, hai người đồng thời buông tay, ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.

“Cả đời chưa từng thất thố thế.” Nàng Lăng Sương là thục nữ có giáo dục, từ khi gặp phải tên nhân yêu này, thái độ đúng mực gì cũng mất hết cả.

Nam Cung Dật vuốt cổ, ánh mắt tràn ngập lửa giận, “Ta tam thiếu gia cũng chưa từng thất thố như vậy.” Lại có thể cùng một người con gái trên hành lang bóp cổ, hắn thực sự điên rồi.

“Nhân yêu, ngươi không phải có đại ca cùng nhị ca sao? Gọi đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia tới, trực tiếp xem mắt, đỡ phải lôi thôi.” Có đệ đệ như vậy, đại thiếu gia cùng nhị thiếu gia cũng tốt đến không nắm bắt được? (TN:Ý nói quá tốt theo kiểu nói mỉa a, nhưng giữ lại từ bản gốc thì tớ chỉ làm đc đến đó thôi) Muốn xem mắt thì sao? Để bọn họ nhìn thấy tạo hình của nàng lúc này, trực tiếp bị hù chết.

“Không có.” Giọng điệu Nam Cung Dật phi thường ác liệt, “Ta với ngươi có hôn ước, bọn họ không muốn tới náo nhiệt.”

Lăng Sương đứng lên, phủi phủi bụi trên quần áo, “Nếu đã như vậy, ta đi.” Giải quyết xong tam thiếu gia, trận chiến mở màn hoàn toàn thắng lợi.