Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 24: Lối giang hồ của Lăng Sương




An ninh trật tự cổ đại thực sự rất tệ.

Cho dù thiên hạ thái bình, chính trị trong sạch, an ninh trật tự vẫn tệ đến rối tinh rối mù.

Trước ngày hôm nay, nàng không tin. Thế nhưng bây giờ, nàng không thể không tin.

Một đường lớn giữa núi, một bên là rừng cây, một bên là vách đá. Con đường này rất bằng phẳng, cũng rất rộng rãi. Theo lý thuyết, xe ngựa đi trên đường lớn, người ngồi bên trong hẳn là rất thoải mái.

Thế nhưng, Lăng Sương lại không thoải mái, một chút cũng không thoải mái.

Bởi vì, nàng lại gặp phải cướp rồi. Mười ngày trước gặp một lần, giờ lại gặp một lần nữa, an ninh trật tự thật con mẹ nó hỏng bét.

Cướp thì cướp, ngăn cản lối đi làm gì? Lăng Sương đeo mũ ô sa, được Điệp Vũ dìu đỡ xuống xe ngựa, không nhịn được rống giận với đám cướp, “Con mẹ nó, tránh ra hết cho ta.”

Lăng Sương mang thai đã gần sáu tháng, bụng phệ. Một người phụ nữ có thai bụng phệ, một nha hoàn xấu không gì sánh được, chỉ vào một đám cướp hung ác mắng to, quả thực là hình ảnh rất khôi hài.

“Đàn bà thối, ngươi đi đâu?” Hai người con gái, bọn cướp đương nhiên không để các nàng vào mắt.

Điệp Vũ ném một ánh mắt khinh bỉ tới cực điểm, “Con mẹ nó ngươi không có mắt sao? Đương nhiên là đi qua.”

“Phu nhân, các ngươi chính là nên đi nhanh đi.” Người nói là một người đàn ông trung niên thô kệch. Ông một thân giáp mỏng, trên trán trong lúc đó có chính khí lẫm liệt.

Từ vẻ mặt của ông mà xem ra, rất muốn anh hùng cứu mỹ nhân. Chỉ tiếc, giờ này khắc này, trên cổ anh hùng đỡ N thanh đao.

Điệp Vũ đỡ Lăng Sương đi lên trước, “Đó chính là Tiễn tổng tiêu đầu của tiêu cục Uy Viễn.” Bên người có đại đao danh chấn giang hồ, trên cờ viết chữ “Tiễn”, hẳn là Tiễn tổng tiêu đầu không có nhầm.

Uy Viễn tiêu cục? Lăng Sương lúc đó đã choáng váng rồi.

Sơn trại vì cái gì cũng gọi Hắc Phong, tiêu cục vì cái gì cũng gọi Uy Viễn? Mọi người cổ đại không có văn hoá thế sao? Lấy tên có chút sáng tạo không được sao?

Tiễn tổng tiêu đầu đương nhiên không biết Lăng Sương đang phê bình sự sáng tạo của ông, trong lòng đang nghi ngờ một chuyện khác. Chính là một nha hoàn lại có thể biết lai lịch của ông, phu nhân nhà nàng ta hẳn là người trong giang hồ? Tiễn tổng tiêu đầu Tiễn Đại Đao nghi hoặc, “Phu nhân là?”

Lăng Sương ném Điệp Vũ một cái trợn trắng mắt, “Người qua đường.” Đang yên đang lành xen vào chuyện của người khác làm chi.

“Tiễn Đại Đao của tiêu cục Uy Viễn, võ công hạng nhất, tính tình trượng nghĩa. Tiêu cục Uy Viễn cũng coi như danh chấn giang hồ, là một trong thiên hạ tứ đại tiêu cục, hắc bạch hai bên đều phải nể vài phần mặt mũi.” Điệp Vũ lại bắt đầu làm thuyết minh viên, hướng Lăng Sương giải thích.

Ai, nếu như không có Điệp Vũ, nàng quả thực nửa bước khó đi.

Lăng Sương trong lòng than thở, “Sơn tặc đằng trước, ngay cả tiêu cục Uy Viễn cũng dám cướp, có phải hơi quá trớn không?”

Vừa chuẩn bị chửi lấy chửi để, lại bị Tiễn Đại Đao giành trước, “Phu nhân nếu là người qua đường, nên đi nhanh đi.”

“Tiễn lão đại, ngươi xem đây là nơi nào, nói đi là đi sao?” Thủ lĩnh bọn cướp cười nhạt là kẻ chột mắt, có râu ria lởm chởm vô cùng hung ác, chỉ sợ người ta không biết nghề hắn làm.

Có phải bọn cướp đều rất không tự mình biết mình, Lăng Sương tức giận, “Đây là đường lớn, đã là đường, người trong thiên hạ đều có thể đi.”

Bọn cướp rất không nể mặt, cười ha ha, “Ngươi nói không sai, chính là đường đến Suối Vàng. Nếu chuyện ngày hôm nay đã bị bắt gặp, không thể để các ngươi sống sót trở ra.”

Điệp Vũ nháy mắt mấy cái ngây thơ, “Sợ bí mật để lộ, các vị nhất định không thể nhìn mặt ai.”

“Phu nhân, các ngươi đi nhanh đi.” Tiễn Đại Đao lại giục.

“Đàn bà, ngươi nên ngoan ngoãn chết đi.”

“Tên chột mắt, ngươi làm có phần quá trớn rồi.” Tên chột mắt chết tiệt kia thực sự rất đáng đánh đòn.

Nghe Lăng Sương quát “Tên chột mắt”, Tiễn Đại Đao nhắm mắt bất đắc dĩ, “Xong xong.”

Tên chột mắt tức giận mắng, “Ngươi là ai? Làm sao biết ta là Độc Nhãn Long (TYV: “Độc Nhãn Long” = “Tên chột mắt”).”

Lăng Sương sửng sốt, lập tức cười đến ngả nghiêng, “Ngươi chỉ có một con mắt, không phải tên chột mắt thì là cái gì?” Như thế cũng có thể đoán đúng được, vận may của nàng quả không phải tốt bình thường.

Điệp Vũ thấy nhiều biết rộng lập tức đoán ra thân phận của Độc Nhãn Long, giả bộ thở dài, “Độc Nhã Long, tiêu cục Thuận Phong cũng coi như có tiếng tăm, ngươi làm sao có thể làm loại chuyện này chứ?”

Lăng Sương nhạy bén lập tức từ trong lời nói của Điệp Vũ phân tích chân tướng chuyện đang xảy ra, “Ta hiểu, để loại trừ người cùng nghề thì phải giả sơn tặc, thực sự không ngờ được.” Giang hồ hiểm ác đáng sợ a, quả thật đáng sợ.

Tiêu sư giả sơn tặc, mời bọn họ áp giải tiêu còn có cảm giác an toàn sao?

“Hôm nay để các ngươi thấy được, coi như các ngươi không may.” Độc Nhã Long cầm chuỳ Lưu Tinh, nhanh chóng vọt tới trước mặt bọn họ, đánh không chút khách khí.

Lăng Sương ngay cả thân hình cũng không có lay động dù chỉ một chút, giơ tay nắm lấy cổ tay của Độc Nhãn Long, cười thản nhiên, “Ta vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, thế nhưng, ta ghét nhất bị người khác uy hiếp.” Thanh âm của nàng dần dần hoá lạnh, tăng thêm lực tay.

“Tiểu thư đỡ lấy.”

Lăng Sương chìa tay, tiếp được bảo kiếm Điệp Vũ ném tới, “Độc Nhãn Long, ngươi là tự mình chuốc khổ.” Dám uy hiếp đường đường tiên nữ Ngưng Sương, quả thực chính là không muốn sống.

Lăng Sương kiếm khí tựa cầu vồng, thế không thể đỡ. Điệp Vũ cùng người tiêu cục Uy Viễn ở bên cạnh xử lý bọn tép riu. Không bao lâu, tiêu cục Thuận Phong toàn bộ bị diệt, xác chết ngổn ngang khắp nơi.

Độc Nhãn Long dõng dạc uy hiếp Lăng Sương, thì đã nằm trong đống xác chết kia.

Lăng Sương thu kiếm, mở miệng muốn nói, đã thấy Tiễn Đại Đao “Phốc” một tiếng quỳ xuống trước mặt nàng,” Từ nay về sau, Tiễn Đại Đao mặc cho phu nhân sai khiến.”

“Nếu như không có phu nhân, sẽ không có tiêu cục Uy Viễn, không có Tiễn Đại Đao.” Ông dõng dạc, tựa hồ chuẩn bị anh dũng hy sinh.

Tiêu sư phía sau Tiễn Đại Đao cũng quỳ xuống, cùng hô lên, “Ta cùng nguyện ý nghe phu nhân sai khiến, muôn lần chết không chối từ.”

Hơn mười lão già quỳ trước mặt nàng, nàng sẽ tổn thọ mất. Lăng Sương vội nâng Tiễn Đại Đao dậy, “Tiễn tổng tiêu đầu đội trời đạp đất, anh hùng hơn người, tiểu nữ tử từ lâu ngưỡng mộ tiếng tăm. Tiện thể ra tay, không cần khách khí.” Trước đây, nàng ngay cả tên Tiễn Đại Đao cũng chưa từng nghe qua.

Lần đầu tiên phát hiện nàng cũng có bản lĩnh a dua nịnh hót, Lăng Sương trong lòng đổ mồ hôi điên cuồng.

“Phu nhân khách khí, chẳng hay phu nhân là vị nào trên giang hồ?” Vấn đề này, Tiễn Đại Đao vẫn rất muốn hỏi. Người mang thai dễ dàng xử lý Độc Nhãn Long, thực sự không đơn giản.

“Là người vô danh.” Trước mắt mà nói, Lăng Sương nàng quả thực không có tiếng tăm gì.

Tiễn Đại Đao chính nghĩa hào hùng, vỗ ngực, “Nếu phu nhân không muốn nói, Tiễn Đại Đao không cố ép. Nếu ngày sau phu nhân có điều sai bảo, muôn lần chết không chối từ.”

“Tiễn tổng tiêu đầu nói quá lời, các vị cũng nên đi rồi.” Nàng còn muốn gấp rút lên đường mà, không rảnh cùng bọn họ dây dưa.

“Xin mời phu nhân trước.” Tiễn Đại Đao phất phất tay, các tiêu sư lập tức đem tiêu xa đẩy ra bên đường, nhân tiện dọn dẹp xác chết, nhường ra một con đường.

Tiễn tổng tiêu đầu đại danh lừng lẫy nhường đường nàng, Lăng Sương đương nhiên không thể không nể tình.

Xe ngựa đi mất, để lại N ánh mắt cảm kích.

“Nếu nói chuyện mới mẻ trên giang hồ a, ngày nào cũng có. Mới đây nhất, là một xe ngựa vô cùng thần bí cùng đôi chủ tớ kia cũng lai lịch thần bí. Biết đình nhỏ Vong Ưu của Kim Phượng các không? Nha hoàn cùng người đánh xe đều có thể lên tới, chủ tử lại càng không cần phải nói. Biết trại Hắc Phong không? Biết Hắc Hùng không? Trại Hắc Phong trăm vị cao thủ, ai ai cũng là nhân vật không đơn giản, gặp phải các nàng, toàn bộ trại bị tiêu diệt. Biết tiêu cục Thuận Phong không? Độc Nhãn Long gặp phải vị phu nhân kia, ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có, một chiêu liền thua.”

“Nữ nhân kia rốt cuộc là ai a, ngươi biết không?”

“Nói ra thật xấu hổ a, lão phu đi lại trên giang hồ mấy chục năm, kỳ nhân dị sĩ gặp qua không ít. Nếu muốn ta đoán lai lịch của các nàng, thật đúng là đoán không ra, theo ta đoán…”

Lăng Sương được Điệp Vũ dìu vào khách sạn, vừa vào cửa, liền nghe một đoạn tám chuyện như thế.

Ngoại trừ tiên sinh kể chuyện thao thao bất tuyệt, còn nghe được tiếng khách say sưa thích thú.

Nếu như là chuyện của người khác, nàng có thể qua đó cùng nghe, còn có thể đặt câu hỏi rất máu chó. Nhưng mà, chuyện đang nói chính là chuyện của các nàng, mà còn bị phóng đại nữa.

“Chúng ta nổi tiếng rồi.” Nàng cười khổ không được, vẻ mặt rất lạnh bạc nhìn Điệp Vũ một cái.

Điệp Vũ thở dài bất đắc dĩ, “Ai, ngươi nên dịch dung, ta nên cải trang lại, chúng ta như vậy, thực sự quá huênh hoang rồi.” Giả thành gái xấu, mục đích là để che hào quang, không ngờ, gái xấu cũng có phiền não a.

Các nàng nào có huênh hoang? Chỉ là nổi tiếng quá mức mà thôi.

Chẳng muốn nghe mọi người tám chuyện ngươi một lời ta một tiếng, Lăng Sương đi tới trước quầy hàng để xuống hai thỏi bạc, “Lão bản, hai gian phòng hảo hạng, đem toàn bộ món ngon của chỗ các ngươi đưa lên đó.”

Lão bản cười tủm tỉm thu bạc, đưa các nàng đi lên.

Từ ngày đó sau khi nghe được phiên bản máu chó ấy, lời đồn có liên qua đến xe ngựa thần bí cùng đôi chủ tớ kia không ngừng truyền đến tai Lăng Sương. Càng truyền càng thái quá, càng truyền càng máu chó.

Số người trại Hắc Phong biến thành tám trăm, tiêu cục Thuận Phong toàn bộ bị tiêu diệt, biến thành nàng một người một ngựa, ba mươi chiêu đối phó. Hái hoa tặc Tôn Ngọc bị giết cũng đổ lên đầu nàng, bọn cướp sông cướp biển bị người khác chém mất hai tay, cũng nói là nàng làm.

Đủ loại lời đồn đại bay đầy trời, khiến cho ai ai cũng biết.

Bị truyền đến vô cùng thần hồ kỳ kỹ, không ngoại trừ võ công và lai lịch của nàng. Có người nói nàng là cao thủ thần bí đến từ quan ngoại, cũng có người nói nàng xuất thân từ cung Vong Ưu đã biến mất không để lại dấu vết trong nhiều năm.

Đối mặt với lời đồn đầy trời, Lăng Sương cùng Điệp Vũ ngoại trừ bất đắc dĩ cũng chỉ có bất đắc dĩ.

Có người nói người sợ nổi tiếng như heo sợ khoẻ, nổi tiếng rồi, đủ loại phiền phức cũng lũ lượt kéo đến.

Vừa lúc tìm nơi ngủ trọ, xe ngựa mộc mạc chầm chậm dừng lại. Vừa dừng lại ổn thoả, chợt nghe bên ngoài có người nói, “Giang hồ đồn đại kiếm thuật của phu nhân cực cao, xuất thần nhập hoá.Thạch Tùng của phái Tuyết Sơn tình cờ gặp phu nhân, ba đời có phúc, đặc biệt tới xin chỉ giáo.”

Họ Thạch này làm sao biết nàng sẽ tới chỗ này? Làm theo dõi? Còn đặc biệt ở chỗ này chờ nàng?

Lăng Sương trợn trắng mắt, nhanh chóng cầm lấy mũ ô sa đội lên đầu, thuận tay thắt lại dây lưng, “Thạch đại hiệp sợ đã nhận lầm người rồi, tiểu nữ tử võ công thấp kém, nữ nhân thần hồ kỳ kỹ được đồn đại trên giang hồ không phải ta.” Từ ngày nàng nổi tiếng, Lăng Sương cũng đã ngờ tới ngày này. Tránh lâu như vậy, phiền phức cuối cùng cũng tới rồi.

“Phu nhân là danh gia kiếm thuật, xin vui lòng chỉ giáo.” Thạch Tùng vẫn phi thường khách khí.

Giang hồ là một nơi rất buồn chán, chuyện ẩu đả, đánh nhau, luận võ ngày nào cũng có. Nếu như chuyện nàng cùng Thạch Tùng truyền ra, người tìm nàng luận võ sợ rằng sẽ là hàng ngàn hàng vạn. Để tránh phiền phức không đáng, nàng liều chết không thừa nhận, “Ngài nhận lầm ngươi rồi, tiểu nữ tử không phải danh gia kiếm thuật gì.” Đường đường đại đệ tử của phái Tuyết Sơn, lại có thể giữa phố xá náo nhiệt khi dễ phụ nữ có thai sao?

Lăng Sương vén mành, Điệp Vũ lập tức trong lòng run sợ, thò tay đỡ lấy nàng. “Cẩn thận một chút.” Hình dạng nàng bụng phệ đứng ở trên càng xe, thực sự rất khủng bố.

Phụ nữ có thai bụng phệ, nha hoàn xấu không gì sánh được. Thấy Lăng Sương, Thạch Tùng càng thêm khẳng định nàng chính là cao thủ thần bí trong lời đồn. “Phu nhân, xin chỉ giáo.”

Thạch Tùng tướng mạo bình thường, trên người lại có vài phần cương nghị lạnh lùng hoàn toàn tự nhiên. Dùng ánh mắt của Lăng Sương mà xem, người này rất có triển vọng.

Nam Cung Điệp Vũ nhướng đôi lông mày thanh tú, “Thạch đai hiệp, ngài định khi dễ một thiếu nữ tử mang thai sao?” Nàng cười nhạt, “Giang hồ đồn đại Thạch Tùng chính khí hào hùng, kiếm thuật hơn người. A, nghe danh không bằng gặp mặt a.”

Thạch Tùng ra mặt khiêu chiến chủ nhân của xe ngựa thần bí, người xem đương nhiên không thiếu.

Thạch Tùng bị Điệp Vũ mỉa mai một trận trước mặt mọi người, trên mặt nhất thời lúc đỏ lúc trắng, “Phu nhân đã sắp trở dạ, Thạch Tùng quả thực không nên dồn ép. Nếu có chỗ mạo phạm, Thạch Tùng hướng phu nhân tạ tội.”

Thạch Tùng tướng mạo bình thường cũng coi như nam tử hán, Lăng Sương được Điệp Vũ dìu vào khách sạn, “Nếu như Thạch đại hiệp muốn xin lỗi, phiền ngài giúp bọn ta dỡ xe ngựa đi.”

Thạch Tùng chẳng những không chút khó chịu, ngược lại thở dài một hơi, “Rất vui được giúp.” Nếu sai hắn làm, chắc chắn đã tha thứ cho hành vi lỗ mãng của hắn.

“Giang hồ đồn đại hai chủ tớ các ngươi võ công xuất thần nhập hoá, lão tử vẫn không tin. Một nữ nhân bụng phệ, một nha đầu xấu xí, có thể lợi hại đến đâu chứ.”

Lăng Sương sải bước qua ngưỡng cửa, thanh âm khó nghe đột nhiên truyền đến tai nàng.

Ánh mắt Lăng Sương phát lạnh, thân thể cũng cứng ngắc theo. Điệp Vũ nhận thấy biến hoá của nàng, vỗ vỗ vai nàng, “Ít gây rắc rối cho ta, hiền hiền lành lành mà ở lại.”

Lăng Sương chầm chậm thả long, bĩu môi không vui, “Hứ.”

Điệp Vũ đỡ Lăng Sương ngồi xuống, lập tức có tiểu nhị đến chào hỏi. “Hai vị cô nương, ăn chút gì ạ?”

Điệp Vũ nhấp một ngụm trà, “Đem tất cả thức ăn ngon của chỗ các ngươi mang lên đây, tiểu thư, ngươi muốn ăn cái gì?” Lúc Lăng Sương bỏ nhà ra đi mang theo không ít châu báu, nàng từ trên người Phích Lịch Song Hùng thu được ba nghìn lượng. Nếu đã có tiền, đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt.

Cục cưng trong bụng rất ngoan, gần như không có hành hạ nàng. Ngoại trừ lúc đầu mang thai thỉnh thoảng nôn nghén, Lăng Sương ăn uống vẫn tốt, ăn gì cũng được, “Tuỳ ngươi.”

Vén lụa mỏng, nàng bưng chén trà lên bên môi, môi dính nước trà ấm áp, lại không thể uống vào trong miệng. Bởi vì, chén trà của nàng bị đánh vỡ.

Kẻ đánh vỡ chén trà không phải ai khác, chính là người con trai mới vừa rồi đối với nàng nói năng lỗ mãng.

Lăng Sương nhíu mày, “Ngươi đến tột cùng muốn làm gì.” Ngươi này khoảng trên dưới bốn mươi, lớn lên một bộ dung tục, vừa nhìn đã biết không tốt lành gì.

Tên dung tục vênh váo tự đắc, “Lão tử so kiếm với ngươi.”

Nàng là phụ nữ có thai, thế nhưng rất có ít người quan tâm. Bởi vì, nàng là cao thủ. Chỉ cần đánh bại nàng, là có thể danh chấn giang hồ.

Lòng Lăng Sương lạnh đi, “Ngươi không xứng.” Trên đời này, vì sao lại có nhiều tiểu nhân vô liêm sỉ đê tiện như vậy chứ?

“Lão tử hôm nay để ngươi nếm thử sự lợi hại của ta.” Kiếm trong tay đã hướng Lăng Sương đâm tới.

Lăng Sương ngồi ngay ngắn, vững như núi Thái Sơn, chìa ra hai ngón, nhẹ nhàng kẹp lấy mũi kiếm, “Ngươi cũng xứng dùng kiếm sao?” Người như thế mà dùng kiếm, chỉ sẽ sỉ nhục thanh kiếm trong tay hắn, sỉ nhục kiếm thuật.

Ngón tay uốn cong, bảo kiếm bị bẻ gẫy.

Xung quanh phát ra tiếng vỗ tay vang dội, tiếng trầm trồ khen ngợi vang khắp nơi.

Lòng Lăng Sương càng lạnh đi, nàng là phụ nữ có thai a. Mắt thấy một người phụ nữ có thai bị người khác khi dễ, bọn họ lại có thể xem trò. Đây rốt cuộc, là thời buổi nào?

Một tia sắc bén bỗng nhiên loé lên trước mắt Lăng Sương, nàng ngửi thấy được mùi máu tanh.

Tên dung tục té trên mặt đất, một kiếm xuyên cổ.

Thạch Tùng thu kiếm, thản nhiên nói, “Ngươi dùng kiếm, chỉ sẽ sỉ nhục tinh thần kiếm.”

Hắn cứ như vậy mà chết, nàng ngay cả tên hắn cũng không biết.

Lăng Sương rất rõ, trong cuộc sống sau này, người như vậy sẽ càng ngày càng nhiều. Đây là giang hồ, giang hồ gió tanh mưa máu.

Lăng Sương đứng lên, nhàn nhạt nói một câu bên tai Thạch Tùng, “Giờ Tý ngày mười lăm tháng tám năm sau, đình Ba ven hồ Bích Ba của Giang Ninh.” Nếu như nàng nhớ không lầm, mười lăm tháng tám là ngày nàng hẹn uống rượu cùng Tàn Tâm.

Dù sao cũng phải đi gặp Tàn Tâm, tiện thể thêm một Thạch Tùng cũng không sao.

Thạch Tùng không khỏi lộ vẻ vui mừng, “Phu nhân vì sao chịu chỉ điểm ta?” Nàng có thể tay không bẻ gãy đến tàn nhẫn, võ công sớm đã xuất thần nhập hoá, hắn không tự chủ được dùng hai chữ “chỉ điểm”.

“Ta là kiếm khách, rất vui được cùng người yêu kiếm hiểu kiếm chân chính luận bàn. Nếu như ta không chết, nhất định sẽ đến.” Tiểu tử này rất có tương lai, rất có thể trở thành Thần Kiếm một đời.

“Chưởng quỹ, phiền ngươi cho ta một gian phòng.” Lăng Sương cũng không quay đầu lại, đi lên lầu.

Bóng dáng biến mất trong tầm mắt của mọi người, sự việc nàng lưu lại, lại được truyền đi rộng rãi.

Đại thọ bảy mươi của Quan Phách, hai giới hắc bạnh không ai dám không nể mặt. Vừa đến tháng mười, toàn bộ người ngựa như kiến, xuất hiện chi chít tiến vào thành Lăng Dương. Lăng Sương cùng Điệp Vũ cũng nước chảy bèo trôi, giap nhập hàng kiến.

Rất rất nhiều người giang hồ tụ lại cùng một chỗ, rất rất nhiều chuyện phát sinh.

Bởi vì Lăng Sương đã là người nổi tiếng, nàng hành sự vô cùng cẩn trọng. Tuỳ tiện tìm khách sạn đơn sơ hẻo lánh ở lại, đóng cửa không ra ngoài.

Bây giờ là thời điểm đặc biệt, có thể tránh phiền phức thì tốt nhất nên tránh.

Cùng Điệp Vũ nương tựa lẫn nhau nửa năm, ngày bảy đầu tháng mười đó, nàng lần đầu tiên thấy khuôn mặt thật của nàng ta.

Trong chớp mắt kia đẩy cửa phòng Điệp Vũ, Lăng Sương thực sự ngây dại.

Có một loại mỹ lệ, không thể dùng lời để tả. Có một loại khí chất, tìm không được chữ thích hợp để viết.

Nói nàng ta tươi đẹp át hoa thơm cỏ lạ, hoa sen mới nở là sỉ nhục. Xinh đẹp tuyệt trần, xuất trần thoát tục là hạ thấp.

Lăng Sương vẫn cho rằng bản thân đủ đẹp, thấy Điệp Vũ, nàng mới biết được cái gì gọi là người đẹp tuyệt thế chân chính.

Võ lâm đệ nhất mỹ nữ, danh bất hư truyền.

Một người con gái đẹp đến mức này, rõ ràng dẫn người phạm tội. Nếu như nàng là con trai, Điệp Vũ tiểu thư rất có thể khó giữ được sự trong sạch.

Điệp Vũ thò tay kéo Lăng Sương vào trong phòng, “Vào đây, ngươi ngây ra cái gì?”

Tiếp tục ngây người một phút đồng hồ, Lăng Sương mới tìm lại được thần trí, “Điệp Vũ, ngươi hoá ra lớn lên như vậy?” Sẽ không là dịch dung chứ.

Nam Cung Điệp Vũ thò tay sờ sờ mặt, “Đúng vậy.” Nàng vẫn lớn lên như vậy, có cái gì kỳ quái.

Không biết mẹ nàng đẹp thế nào, lại có con gái Điệp Vũ sáng sủa thơm tho xinh đẹp tuyệt trần như vậy. Thần trí hoàn toàn hồi tỉnh, Lăng Sương đi thẳng vào chủ đề, “Dọn dẹp một chút, đi biếu quà cho Quan Phách.” Nhân tiện để họ nhìn xem nhan sắc của họ Quan.

“Tốt.” Điệp Vũ đi một chút rồi ngồi xuống, mở một cái hộp nhỏ.

Lăng Sương hiếu kỳ, đến gần xem.

Đồ bên trong đủ loại kiểu dáng, rực rỡ muôn màu. Tóc, da động vật, son phấn, chất lỏng màu trắng lóng lánh… Lăng Sương tuy không biết thuật dịch dung, cũng biết mấy thứ này dùng để dịch dung.

“Điệp Vũ cô nương, hôm nay tính dịch dung thành hình dáng gì?” Lăng Sương hăng hái bừng bừng, đáy mắt loé tia say mê đối với thuật dịch dung.

Dịch dung a, từ này nghe mấy trăm lần, vẫn chưa từng thấy qua.

Có thể tận mắt thấy thuật dịch dung mở mang hiểu biết, có thể không kích động sao.

“Bình thường.” Điệp Vũ nói rồi cầm lấy thứ gì đó trong hộp, bắt đầu hý hoáy trên mặt.

Lăng Sương vẫn mở to hai mắt, hòng học được một chiêu nửa thức.

Nàng không để lỡ chi tiết nào, mắt mở trừng trừng nhìn Điệp Vũ từ nghiêng nước nghiêng thành biến thành bình thường không đặc sắc. Có điều, cũng không học được thuật dịch dung.

“Điệp Vũ, ta cần phải dịch dung không?” Dù sao cũng là đi giết người, dịch dung vẫn tốt hơn.

Điệp Vũ trợn trắng mắt, “Lá gan nhỏ như vậy, làm sao làm sát thủ?” Điệp Vũ tuyệt đối sẽ không nói cho Lăng Sương, nàng ta cũng không thông thạo thuật dịch dung, không chắc làm tốt. Cho nên, thẳng thắn từ chối.

Dưới ánh mắt xem thường của Điệp Vũ, Lăng Sương từ bỏ ý định thử dịch dung.

Mua một bình ngọc trắng loại kém làm quà mừng, Lăng Sương đội mũ ô sa cùng Điệp Vũ tướng mạo bình thường chính thức đi viếng thăm Thánh Đao môn.

Thánh Đao môn trang trọng nghiêm túc, hết thảy lộ vẻ uy nghi của một trong võ lâm tứ đại môn phái. Quan Dương râu ria canh giữ ở cửa, chào hỏi khách mời phi thường nhiệt tình.

Nhân vật võ lâm nhiều như vậy ra ra vào vào, không ai đặc biệt chú ý tới một người trong đó.

Lăng Sương cùng Điệp Vũ trà trộn ở trong đó, tính lừa qua cửa.

Giữa lúc Lăng Sương cùng Điệp Vũ lén lút, khi lấm la lấm lết đi vào, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Quan Dương, “Hai vị tiên nữ đại giá quang lâm, Thánh Đao môn hèn mọn lấy làm vinh hạnh.”

Lăng Sương thân thể cứng đờ, thấp giọng nói. “Sẽ không nói ta đi?”

“Không nghe thấy, đi vào.”

“Cũng cảm thấy vậy.”

Hai người con gái làm bộ không có nghe thấy, tiếp tục đi vào bên trong.

Nhưng mà Quan râu ria tựa hồ không có tính buông tha các nàng, bỏ lại tất cả khách quý, vội vội vàng vàng đuổi theo. “Hai vị tiên nữ xin dừng bước.”

Tai điếc, không có nghe thấy, tiếp tục đi.

Quan Dương được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, trực tiếp chặn trước mặt các nàng, “Hai vị cô nương, dừng bước.”

Lăng Sương vội cúi đầu, “Có vấn đề gì sao?” Quan râu ria từng ngồi cùng bàn ăn cơm với nàng, bị hắn nhận ra triệt để xong.

“Chẳng biết hai vị cô nương là môn đệ phái nào?” Một phụ nữ có thai đội mũ ô sa, một nha hoàn, sẽ không là các nàng chứ?

“Ách… Không môn không phái, chỉ vì ngưỡng mộ tiếng tăm của Quan lão tiền bối, đặc biệt tới chúc mừng.” Điệp Vũ rõ ràng là rất chột dạ, có điều mặt nạ bằng da người giúp nàng che giấu tâm tình.

Quan Dương căn bản không tin lý do của nàng, cười cười khách khí, “Người tới là khách, mong hai vị cô nương ở lại vài ngày, để Quan Dương tận nghĩa làm chủ. Nếu như nơi này không chú ý chu toàn, xin bỏ quá cho.” Hắn vẫy tay, ra hiệu nha hoàn đi ngang qua lại đây, “Đưa hai vị cô nương về phòng hảo hạng, hầu hạ cho tốt.”

Ở lại hai ngày? Có người nào giữ sát thủ ở lại làm khách? Không biết đầu óc Quan Dương có bệnh, hay lỗ tai các nàng có bệnh.

Lăng Sương cùng Điệp Vũ đồng thời thở dài một hơi, nhìn nhau cười khổ.