Nhất Dạ Tiêu Hồn

Chương 6: Tình cờ gặp nhau




Hiện nay, võ lâm có 2 đại thế gia, 4 môn phái lớn.

Ngạo kiếm sơn trang Lâm gia, tung hoành ngang dọc sơn trang Nam Cung Gia. Phái Thanh Thành, Thánh Đao Môn,  Thiên Lôi Môn, Độc bộ đường.

Trong đó, Ngạo kiếm sơn trang Lâm gia có nhiều nhân tài kiệt xuất.

Lâm gia chẳng những là võ lâm thế gia, còn có sự nghiệp buôn bán lớn. Của cải, danh vọng trong chốn võ lâm vô cùng to lớn.

Ngạo kiếm sơn trang tiền bối Lâm Chấn Bắc, võ công tuyệt vời, đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm nhiều năm.

Hiện tại nói đến ngạo kiếm sơn trang Lâm gia, không có ai là không biết, không có ai là không hiểu.

Lâm Chấn Bắc vang danh giang hồ, phu nhận Tiêu Túy Nguyệt lai lịch thần bí không biết từ nơi nào đến. Chỉ có 1 con gái, gọi tên Bích Ảnh. Ngoài ra còn có 1 đồ đệ, họ Bạch, tên Vô Trần.

Những thông tin khác, còn chờ kiểm chứng.

Nghe tiểu khất cái kể chuyện xong, Lăng Sương chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt.

Nàng vốn nghĩ Lâm gia chỉ là một gia đình phú thương bình thường, nào biết là nhân vật được kính nể trong chốn võ lâm.

Cái chết lần này, thật là một trò đùa.

Trong đầu tràn ngập mơ hồ, nhưng mà chuyện này cũng không ảnh hưởng đến tâm tình vui chơi của Đại tiểu thư nàng.

Nhiều năm sống trong giang hồ, nàng rút ra một  kinh nghiệm, người trong giang hồ, sinh mệnh ở đầu đao. Cuộc sống giang hồ tàn sát khốc liệt, sống trên giang hồ không biết khi nào sẽ mất mạng. Hiểu được điều này, khi nào có thể chơi đùa, nhất định phải thật vui vẻ. Hiện tại mà nói, nàng hoàn toàn là người giang hồ. Nói vui là,  tiểu thư của đệ nhất thế gia, con gái cưng của võ lâm minh chủ, không  là người trong giang hồ khó có thể nào xem là người bình thường trong biển người rộng lớn ngoài kia.

 Lí Bạch đã nói một câu rất hay “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt” Vì quán triệt tư tưởng của thi tiên tiền bối nàng quyết ở lại cổ địa du ngoạn cho sướng (Chú giải “Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, Mạc sử kim tôn không đối nguyệt” là 2 câu thơ trong bài Tương tiến tửu của Lý Bạch: Đời người đắc ý cứ vui chơi, Chén vàng sao nỡ trống hoài dưới trăng).

Dựa theo quy luật xuyên qua của tiểu thuyết, nữ chủ thường chưa thấy qua các mặt của cuộc sống ngoài xã hội. Thấy mứt quả thì xem là tổ yến, nhìn thấy trang sức quý giá thì muốn đổi nghề làm ăn cướp. Lăng Sương nàng 3 tuổi đã va chạm chốn giang hồ, những thứ kia nàng sẽ không xem là quan trọng.

Nghe nói, nữ chủ xuyên qua thích nhất đi đến thanh lâu. Bất quá thực có lỗi, nàng đã trà trộn nơi thanh sắc nhiều năm,  từ lâu đối với các loại thanh lâu đã miễn dịch.

Không thích ăn quà vặt, không thích đến thanh lâu, dường như nàng chỉ có một nơi để đi là tửu lâu.

Nàng không đi tửu lâu không được, vì trên bàn cơm Lâm tiền bối cùng Tiêu phu nhân cãi nhau một trận, làm nàng không ăn no. Đi lại nãy giờ, tránh không được đã đói bụng. Người muốn khỏe, phải ăn cơm, một lúc không ăn đói sẽ mệt.

Dựa vào nguyên tắc yêu thương bản thân mình, nàng cùng Tiểu Điệp đi vào tửu lâu. Theo đánh giá bên ngoài, quán này có chất lượng rất tốt. Dùng ánh mắt của nàng đánh giá, không phải 3 thì cũng là 4 sao.

Phục sức của Lăng Sương rất lộng lẫy, hơn nữa bên mình lại có 1 nha hoàn, cặp mắt sắc sảo của tiểu nhị ngay lập tức hiểu rõ thân phận của khách đến, vui vẻ chào đón nàng.

Tuy rằng không phải giờ ăn cơm, khách trong tửu lâu vẫn rất nhiều.

Tìm chỗ ngồi yên tĩnh, Lăng Sương tỏ ý bảo Tiểu Điệp ngồi xuống. Tiểu Điệp cũng không câu thúc, tự nhiên ngồi xuống. Không hổ là võ lâm thế gia, ngay cả nha hoàn cũng rất có khí thế.

Lăng Sương vừa mới ngồi xuống, một gã nam tử cũng ngồi vào.Thực rõ ràng, người này muốn chiếm cái bàn.

Một thân trang phục trắng, biểu thị phong thái xuất trần. Thế nhưng từ người hắn, lại tỏa ra một cỗ khí lạnh khó thể thân cận. Ngồi bên cạnh hắn, Lăng Sương cảm giác mùa đông đang đến.

Bởi vì người kia luôn lạnh lùng, không khí thật yên tĩnh, hiểu rõ quy luật giang hồ Lăng Sương vẫn không tự chủ nhìn hắn vài lần.

Trên mũ có gắn ngọc trắng, quần áo trắng. Mày rậm,mũi cao, môi mỏng. Con người đen thâm thuý lạnh lùng, tràn  ngập mị hoặc, tà khí làm cho người khác phải run rẩy.

Nhiêu đó cũng đủ làm cho nữ tử trên đời mê đắm, Phan An cũng phải xấu hổ, Tống Ngọc cũng phải tức chết.

Nhất thời, ngay cả nàng cũng hoài nghi đây là nữ cải nam trang. Nhưng nhìn đến trái cổ của hắn, mới xua tan ý niệm hoang đường đó trong đầu nàng.

Có vẻ ngoài như thế, nhất định là vô cùng đào hoa.

Lăng Sương đã gặp qua vô số mỹ nam, cũng không tránh được chút tim loạn nhịp.Nàng dung tánh mạng bảo đảm, thời gian ngẩn người không quá 3 giây.

Mang rượu đến. Nam nhân chậm rãi mở miệng, rốt cuộc vẫn không đếm xỉa đến cái nhìn của Lăng Sương.

Vận khí (con mẹ nó) thật tốt lành, ăn bữa cơm xoàng còn có mỹ nam tiếp khách.

Sắc mặt Lăng Sương bỗng ửng hồng, “Tiểu nhị  các món ngon nhất của quán đều đem lên”. Xấu hổ cùng mỹ nam tuyệt đối không quan hệ, đó là thói quen của nàng. Nàng nếu bất tài, cũng không đến mức vừa gặp nam nhân mặt đã ửng đỏ. Nàng háo sắc, nhưng mà còn cứu chữa được.

“Tiểu Điệp, ngươi muốn ăn món gì?” Là một chủ tử tốt quan tâm người hầu, nàng hoàn toàn không thể không để ý đến cảm thụ của nha hoàn.

Tiểu Điệp mỉm cuời xua tay, tỏ ý không cần.

Lăng Sương vừa nhìn là biết người có tiền, chủ quán đương nhiên không dám chậm trễ, một chút thời gian, món ngon đã bưng lên đầy bàn. Mà bầu rượi của Bạch Y nhân cũng được đưa đến.

Bạch Y Nhân tự mình rót rượu, Lăng Sương dùng bữa. Ngồi chung bàn ăn cơm, lại xem nhau như không thấy.

An ninh thời xưa luôn không đảm bảo, ỷ thế hiếp người, đùa giỡn dân nữ là những chuyện nhìn đã quen mắt.

Lăng Sương thật không ngờ, ngày đầu tiên xuyên qua liền trở thành diễn viên chính mang số mệnh khổ trong các câu chuyện ngày xưa.

“Cô nương, ngươi đi một mình a?”

Một tên dáng vẻ lưu manh đi tới, bên người đi theo 2 gã sai vặt.

Dùng ngón chân nhìn xuống cũng biết, giờ này khắc này đang diễn ra vở kịch gọi là đùa giỡn dân nữ.

Lăng Sương đỏ mặt, ngượng ngùng gật đầu ‘Đúng vậy”. Cúi đầu trong phút chốc, nàng đã nhìn thấu đối phương. Hắn không có võ công, không đáng để lo lắng.

Nhìn hành động của nàng, làm cho tên có dáng vẻ lưu manh đắc ý cười ha hả “Nàng vẫn còn thẹn thùng”. Người này vẻ mặt dâm tà, đáng khinh gian trá, nhất định không phải là người tốt.

Tiểu Điệp nóng lòng bảo vệ nàng, vội đứng lên che trước mặt Lăng Sương.

Người đẹp khiến cho ta vừa lòng đẹp ý, nữ nhân xấu làm ta chán ghét. Vì vậy, sau một tiếng “cút ngay”, Tiểu Điệp đã ngã sấp xuống một bên.

Ánh mắt Lăng Sương loé lên tia lạnh bén nhọn, vội nâng Tiểu Điệp dậy, “Tiểu Điệp, ngươi không sao chứ?

Tiểu Điệp lắc đầu, đứng lên che trước mặt Lưu Sương, dùng tư thế gà mẹ che chở nàng.

Tên lưu manh dáng vẻ dâm tà nhìn chằm chằm Lưu Sương, “tiểu mỹ nhân, bồi đại gia ta vui vẻ”. Ai, người cổ đại thật không có văn hóa, lời kịch cũ.

Lăng Sương khuôn mặt nhỏ nhắn càng hồng, tràn đầy hấp dẫn “Như thế nào vui vẻ a?” Không thể trách mặt nàng hồng, thẹn thùng a, không có biện pháp.

Tên lưu manh được một tấc lại muốn tiến thêm một bước, đưa tay muốn sờ soạng “Tiểu mỹ nhân,ngươi thật biết điều”.

Lăng Sương vội cúi đầu, né tránh “Ngươi muốn làm gì?” Trên nét mặt tràn đầy bối rối, giống con thỏ trắng nhỏ run sợ.

Được nước làm tới “Bồi đại gia ta vui vẻ”, lưu manh bị sắc đẹp trước mặt làm cho mê muội.

“Không được”. Lăng Sương càng thêm bối rối, kéo Tểu Điệp lui ra phía sau.

Đối với tình huống diễn ra trước mắt, Bạch Y Nhân từ đầu tới giờ không thèm liếc mắt một cái, bình thản uống rượu

Vì cách một cái bàn, tên lưu manh đi tới bắt Lăng Sương, “Đến đây”. Vươn một trảo, không cẩn thận  đụng vào chén rượu của Bạch Y Nhân. Chén rượu đổ ra trên bàn, rượu ngon văng khắp nơi.

Lăng Sương ngây thơ nói “Ngươi làm sai chuyện này, phải đền rượu cho hắn”. Hai gò má ửng lên, hết sức mê người.

Tên dáng vẻ lưu manh sớm bị Lăng Sương chơi đùa đến mê muội, cũng không suy tính, lấy ra một thỏi bạc vứt cho người mặc áo trắng trước mặt: “Cầm lấy, đại gia thưởng ngươi”.

Bạch Y Nhân lặng lẽ thu bạc, xoay người rời đi.

Thấy thế, tên lưu manh đắc ý cười to “ha ha, tiểu tử này rõ ngốc”.

Lăng Sương càng thêm ngây thơ nói: “Ngươi làm đổ rượu của hắn, lại ném bạc cho hắn, rõ ràng làm nhục hắn, sao có thể như vậy được? Nam tử áo trắng sát khí đầy người, tên lưu manh chọc đến hắn  chắc chắn là tìm đường chết. Nàng không nghĩ ra tay, mượn đao giết người là tốt nhất.

“Đại gia thích”, tên dáng vẻ lưu manh càng hung hăng kiêu ngạo, vênh vênh váo váo

“Biết công tử nhà chúng ta là ai không?” Công tử của tri phủ đại nhân, công tử nhà chúng ta làm nhục hắn, là phúc của hắn”. Chó săn thứ nhất cậy thế chủ.

“Đúng vậy, làm nhục hắn chính là phúc của hắn”. Chó săn tồn tại để ỷ thế hiếp người, lúc này phải lộ diện.

Chó săn thứ hai vừa dứt lời, vù vù vài tiếng, ba người nhất thời quỳ trên mặt đất.

Người khác thì không biết phát sinh chuyện gì, nhưng Lăng Sương thấy rất rõ ràng.

Nguyên nhân hắn quỳ xuống vì bị đánh vào đầu gối. Hung khí là một thỏi bạc, đầu sỏ là nam tử áo trắng.

“Ai đánh ta”, tên dáng vẻ lưu manh lúc này chính thức gia nhập hàng ngũ những kẻ ngốc.

“Công tử, người thế nàorồi?” chó săn thứ hai nóng lòng tỏ ra trung thành.

“Ai đánh công tử nhà chúng ta?” chó săn thứ nhất không cam lòng tỏ ra yếu thế.

Không cần tìm nữa,  người áo trắng đã rời đi, muốn tìm cũng không thấy. Nếu tìm được cũng chỉ là đi tìm đường chết.

Dựa vào kinh nghiệm lâu năm của nàng, nam tử áo trắng có võ công cực cao, so với nàng hơn rất nhiều. Tính nàng là cao thủ số một, hắn phải được xem là tuyệt đỉnh cao thủ.

Lăng Sương nở nụ cười lạnh, xoay người nhặt thỏi bạc trên mặt đất đặt lên trên bàn, “Tính tiền”. Dám cùng Lăng Sương nàng đấu,chết như thế nào cũng không biết.

Ra khỏi tửu lâu, tâm tình Lăng Sương rất tốt, được ăn cơm miễn phí, tâm tình không tốt sao được?

Tâm tình tốt cùng bụng không liên quan, tuy rằng ăn một ít,  hiện tại vẫn cảm thấy đói.

Tuỳ tiện tìm một tửu lâu, nàng lại ghé vào.

Kéo Tiểu Điệp ngồi xuống không đến một giây, nam tử áo trắng cũng đi đến, mà còn giống như lần trước ngồi chung bàn với nàng.

Kỳ quái, hắn tới đây làm gì?  Không lẽ cố tình đi theo nàng hay sao?

Gương mặt thanh tú của Lăng Sương khẽ cau lại, “Tiểu nhị, mang 4 món ngon nhất của quán ra”. Lấy bất biến ứng vạn biến đi, hắn võ công tốt, nàng cũng không phải người dễ trêu chọc.

“Nữ nhi hồng” người áo trắng ít lời như vàng, mặt không đổi sắc.

Lăng sương một thân sang  trọng, không ai hoài nghi nàng không có tiền. Cũng như lần trước, lập ức đem thức ăn ngon lên.

Lăng Sương cầm lấy đũa nếm thử, thờ ơ nói “Rượu ngon hay không không quan trọng,  quan trọng là có người cùng uống”. Bắt chuyện với mỹ nam nhưng người ta thản nhiên phớt lờ, mất mặt quá.

Người áo trắng tự ý rót rượu, xem lời nói của nàng như không khí.

Một bàn ăn ba người, một câm điếc, một không nói lời nào, bầu không khí thật qủy dị cũng thật buồn chán.

Sức ăn của Lăng Sương không nhiều, chỉ một chút đã no.

Buông đũa dùng tay áo lau miệng, nam nhân ngồi cạnh bên đột nhiên nói: “Ngươi cùng ta uống rượu”.

Lăng Sương ngượng ngùng cắn môi, trợn mắt “ta là cô gái tốt, không thể tuỳ tiện cùng nam nhân khác uống rượu”. Đỏ mặt khi nói chuyện cùng ngnười xa lạ không phải lỗi của nàng.

Tuỳ ngươi. Thật đúng là lời nói như vàng.

Lăng Sương đem nước trà đổ ra sau, cầm một cái chung, ngượng ngùng nói “cám ơn ngươi giúp ta, những lời này là thật tâm”.

“Ta không phải giúp ngươi”, nam tử áo trắng yên lặng uống rượu.

Lăng Sương rót một chén rượu, giơ lên “Dù sao chăng nữa, cám  ơn ngươi”.

Nam tử áo trắng vẫn uống rượu như cũ, xem người đẹp như không thấy.

Trầm mặc hồi lâu, hắn mở miệng “ngươi rất đẹp”.

Câu này nghe còn giống tiếng người, Lăng Sương hé miệng cười, nét mặt tăng thêm vài phần ngại ngùng.

Còn chưa kịp mở miệng, nam tử áo trắng rất nhanh nói tiếp một câu “dễ trêu hoa ghẹo nguyệt”.

Nụ cười chợt tắt “cám ơn ngươi nhắc nhở”

Yên lặng uống hết bầu rượu, nam tử áo trắng lại mở lời “tên gọi là gì?” Người này cá tính thật kỳ quái, rõ ràng không thích tiếp xúc người lạ, lại hỏi tên nàng?”

Lăng Sương thẹn thùng cúi đầu “bèo nước tương phùng, người dung xa lạ, cần gì phải hỏi”. Trong mắt hiện lên vẻ tang thương thê lương, cùng nụ cười ngây thơ trên mặt không hợp chút nào”.

Nam tử áo trắng biểu tình không đổi, “Hay cho câu bèo nước gặp nhau, người dưng nước lã”.

Lại uống một chén rượu, Lăng Sương đứng lên “Ngươi giúp ta, ta mời ngươi uống rượu, tạm biệt”. Ăn đã xong, rượu đã uống,  nàng cũng nên rời đi.

Lúc đi khỏi, nàng cảm thấy quên một việc, nhưng không biết là chuyện gì?

Một lúc sau, Lăng Sương mới nhớ là đã quên trả tiền (tiểu nhị có lẽ cho là bọn họ đi chung, nên tính tiền nam tử áo trắng)