Nhất Diệp Chướng Mục

Chương 20




Edit: Tieumanulk

Trích

Không nhớ rõ lần thứ mấy Tề Điềm bị ngâm dưới nước kéo lên, chỉ nhớ rõ giọng nói máy móc như bị rút đi hồn phách chết lặng nhận sai.Mà giọng nói của Tông Bạc Minh như tới từ địa ngục, mang khí thế gây khó dễ người, một lần lại một lần hỏi, ngươi sai ở đâu, sai ở đâu!

Cho đến Tề Điềm giọng khàn khàn thê lương giống như hàn nha, từng câu từng chữ lặp lại: “Con không nên mang Hoàng Hoàng tới phủ tướng quân! Con không nên mang muội muội đến bên cạnh ao! Mẫu thân, con sai rồi! Con sai rồi! Là con không đúng! Cũng là lỗi của con!”

Trong ” Xuyết Canh Lục” cổ y đào tông, cuốn hai mươi chín có nói: “Cốt đốt tê, xà giác dã kì tính chí độc nhưng cũng có thể giải độc, nói chung là lấy độc trị độc.”

Người mắc chứng “Tâm yểm” do trong lòng tích tụ tâm chướng mà thành, dưới sự kích thích bên ngoài tác động tâm trí mới gây nên nói sảng. Tâm bệnh phải trị bằng tâm dược, tự mình làm mình chịu, chỉ có lần nữa bị đau đớn tột độ xông phá tâm chướng mới có thể giải trừ “Tâm yểm”. Tông Bạc Minh y pháp quỷ dị, xưa nay có danh xưng “Quỷ thánh thủ”, trị “Tâm yểm” cũng vận dụng theo phương pháp này.

Như cũ vẫn hoa sen bên ngoài tẩm điện, vẫn là Triệu Thạch, vẫn là công công giáo tập nội vụ phủ _Vạn Thủy.

Từ khi bị trói trên giá gỗ bắt đầu Tề Điềm nhận lầm cũng không ai biết y vì cái gì nhận lầm. Chung quanh một mảnh yên lặng chỉ có tiếng cầu xin tha thứ của y lúc cao lúc thấp,ở ngoài khoảng không tẩm điện truyền lại sợ hãi cùng hoảng hốt.

Hoàng đế trong lòng không đành lòng, tiến lên ôn nhu an ủi: “Đừng sợ, chỉ vì trị bệnh cho ngươi chứ không phải xử phạt.”

Vừa nghe đến lời của hoàng đế, Tề Điềm giãy dụa lợi hại hơn, mấy nội thị tốn không ít khí lực mới đem Tề Điềm cột chắc trên giá gỗ, giá gỗ còn đang kẽo kẹt kẽo kẹt rung động.

Tông Bạc Minh chần chờ một lát rốt cuộc phải ra mặt nói: “Bệ hạ thứ tội, Tề Điềm sớm vậy đã mất khí lực, đợi lát nữa thì càng khó khăn......”

Hoàng đế ngơ ngác nhìn Tề Điềm, buồn bã xoay người lại ngồi trở lại ghế rồng.

Đợi làm hết thảy chuẩn bị, Tông Bạc Minh lần nửa khom người hướng hoàng đế xin chỉ thị. Hoàng đế mím môi trầm mặc một lúc lâu, đặt câu hỏi: “Tông Bạc Minh, ngươi có thể nắm chắc mười phần?”

Thân thể Tông Bạc Minh run lên, quỳ rạp trên mặt đất,nói: “Hạ thần từng dùng thử phương pháp này cho hai mươi lăm người và đã chữa khỏi hai mươi bốn người......”

“Một người kia thế nào?”

“Trong quá trình chửa khỏi bị mất mạng.”

Ánh mắt hoàng đế lập tức như mũi tên bắn về phía Tông Bạc Minh, lạnh lùng nói: “Vậy ngươi còn can đảm chọn dùng phương pháp này!”

Tông Bạc Minh dập đầu không ngừng, nói: “Người nọ vì thân thể gầy yếu vận hơi lên không được mới bị mất mạng. Tề Điềm có nhân sâm ngàn năm bồi bổ sẽ không xuất hiện loại tình huống này, huống chi Tề Điềm bệnh ngày càng nặng, sớm muộn cũng......” Lời kế tiếp không cần nói cũng biết, không nói hết câu vì Tông Bạc Minh không muốn quá kích thích hoàng đế.

“Lần này thành công, trẫm thăng quan tiến tước cho ngươi.” Hoàng đế bàn bay siết chặt cạnh ghế đã nổi lên gẫn xanh, trong mắt cuồn cuộn cảm xúc hỗn độn: “Còn nếu như thất bại, trẫm tiêu diệt thập tộc nhà ngươi!”

“Vậy thì thỉnh bệ hạ đem quyền chủ động hình phạt này giao cho hạ thần.”

“Tốt!”

Trừng phạt bằng “Thủy Hình” thay vì nói cơn ác mộng của Tề Điềm không bằng nói là cơn ác mộng của hoàng đế. Tề Điềm giãy dụa, khóc la, cầu xin tha thứ giống như một cây đao đục khoét trong lòng hoàng đế, cho dù sau lại rửa sạch sẻ đi vết máu nhưng ấn ký mãi mãi xóa không đi. Trong khoảng thời gian rất dài sau này luôn đi vào giấc mộng hoàng đế.

Không nhớ rõ lần thứ mấy Tề Điềm bị ngâm dưới nước kéo lên, chỉ nhớ rõ giọng nói máy móc như bị rút đi hồn phách chết lặng nhận sai.Mà giọng nói của Tông Bạc Minh như tới từ địa ngục, mang khí thế gây khó dễ người, một lần lại một lần hỏi, ngươi sai ở đâu, sai ở đâu!

Giọng nói nức nở nhận sai giống thú nha lanh lãnh từng chút một cắn nuốt trái tim hoàng đế. Giọng chất vấn lại sắc bén như móng vuốt từng chút từng chút xé nát thân thể hoàng đế. Một chốc lỗi giác hoàng đế cảm giác hắn cùng Tề Điềm đều nằm trong tay Tông Bạc Minh.

Cho đến Tề Điềm giọng khàn khàn thê lương giống như hàn nha, từng câu từng chữ lặp lại: “Con không nên mang Hoàng Hoàng tới phủ tướng quân! Con không nên mang muội muội đến bên cạnh ao! Mẫu thân, con sai rồi! Con sai rồi! Là con không đúng! Cũng là lỗi của con!”

Bỗng nhiên vang lên tiếng la tê tâm liệt phế xé mở thống khổ sâu trong linh hồn, khiến tất cả mọi người có mặt trong lòng run sợ, không đành lòng nhìn nhau. Tông Bạc Minh lau đi mồ hôi lạnh trên trán, run nhẹ xoay người lại đối mặt hoàng đế nói: “Bệ hạ, đã thành công.”

Ở một khắc Tông Bạc Minh xoay người lại, hắn tinh tường thấy được sát ý trong mắt hoàng đế không chút che dấu cơ hồ muốn nuốt trọn hắn, một lúc lâu người ngồi địa vị cao mới cất giọng: “Cút khỏi cung cho trẫm.”

Thời điểm hoàng đế đứng dậy đi phía trước dường như bị một sợi dây vô hình vướn chân ngã về phía trước, may Phụng An nhanh tay lẹ mắt đở lấy, tay đế vương trước sau như một rất ổn trọng nhưng lại lạnh băng ẩm ướt, cho đến hoàng đế đi về phía người nọ, Phụng An mới nhìn thứ hoàng đế để lại trong tay ông là vết máu cùng với mồi hôi lạnh.

Tề Điềm cả người yếu ớt nằm trên mặt đất, nhân sâm ngàn năm giúp y không bất tỉnh đi. Hoàng đế nhìn y nhưng không duỗi tay đỡ lấy y.

Đôi mắt kia đã khôi phục thanh minh tản mát ra sáng bóng mê người, mặc dù sáng bóng nhưng lại mang theo băng ghim đau lòng người,hoàng đế dời tầm mắt không mở ra con ngươi.

Giọng khàn khàn của Tề Điềm lại vang lên: “Vì sửa trị ta, bệ hạ thật đã phí tâm.”

Hoàng đế miệng mở lớn lại không nói thành lời cho đến Tề Điềm được Tiểu Chuẩn Tử đở đi, hoàng đế vẫn ngơ ngác đứng bên cạnh ao, sau đó phân phó nội thị lấp kính hồ hoa sen.

Cũng chính vào thời khắc này “Thủy Hình” sau năm thứ hai, đại đức thiên tử ban phát chiếu lệnh bãi bỏ thủy hình. Một đêm kia ban phát lệnh, hoàng đế lại mộng thấy Tề Điềm, bóng lưng tiêu điều như cũ lại không nhìn rõ dung nhan, đế vương trẻ tuổi hướng về phía bóng lưng nói: “Tề Điềm, thiên hạ này đã không còn thủy hình.”

“Công tử, đến nhìn xem, màu sắc thật đỏ a.” Tiểu Chuẩn Tử nhìn hai con cá đuôi đỏ trong vạc bơi qua bơi lại, rồi lại ngó vào khoảng không than thở: “Sáng mai nhất định là một ngày rực rỡ.”

Tề Điềm từ phòng bên cạnh đi ra ngoài, mặc xuân bào màu xanh nhạt nổi bật gương mặt lãnh đạm, đứng phía sau Tiểu Chuẩn Tử nhìn một cái, không lên tiếng. Hai con cá đuôi đỏ này tên “Thiên Nhân Chuyển” là hoàng đế mười ngày trước sai người đưa tới.

Bộ dáng rất bình thường, nuôi mấy ngày sau mới phát hiện ảo diệu trong đó. Bởi vì cá nhỏ theo khí trời mà biến đổi màu sắc trên thân, màu sắc trên người ngày càng càng tươi đẹp, ngày càng u ám màu sắc càng nhạt, có một lần có mưa rào sấm chớp hai con cá nhỏ này lập tức biến thành tiểu hắc ngư.

Tiểu Chuẩn Tử đối với hai tiểu ngư thích không nỡ buông tay, cách một hồi lại nhìn một lần, ước gì khí trời mỗi ngày thay đổi hai ba lần cho thỏa.

“Lần trước thôi, ta nói cho Tiểu Ngũ Tử buổi chiều nó sẽ đổi màu, Tiểu Ngũ Tử không tin,kết quả buổi chiều có mưa lớn, hắc hắc, Tiểu Ngũ Tử còn cảm thấy ta như thần á.” Tiểu Chuẩn Tử gục bên cạnh vạc cá, quay đầu lại đắc ý nói.

Trên trán Tiểu Chuẩn Tử có một vết sẹo nhạt là do hôm đó Tề Điềm chịu thủy hình hắn đã dập đầu cầu xin, sau lại không biết cảnh bảo dưỡng mà để lại sẹo.

Tề Điềm ngồi chồm hổm,cau mày nhìn hắn nói: “Dược của Tông Bạc Minh không dùng được không?”

“Không có chuyện gì!” Tiểu Chuẩn Tử đối với gương mặt mình thế nào tuyệt không để ý, khẳng khái nói: “Chỉ có một chút sẹo nhằm nhò gì, vả lại đến gần mới nhìn thấy.”

Rốt cuộc Tề Điềm theo Tiểu Chuẩn Tử ngắm một hồi mới đứng lên trở về phòng. Tiểu Chuẩn Tử cho hồng ngư ăn no mới lười biếng đứng dậy. Xa xa đã nhìn thấy Lý nội thị mang theo mấy tiểu thái giám đi về hướng Đông Noãn Các.

Lý nội thị nhìn sang Tiểu Chuẩn Tử đứng dậy hành lễ liền hướng vào trong nhà đi.

Thấy Tề Điềm liền khom người, mang theo cười cung kính nói: “Công tử, hoa mặc hương mới vừa nở rộ, bệ hạ sợ chậm trễ nên lệnh nô tài nhanh đưa đến để chủ tử ngắm.” Nói xong ra hiệu tiểu thái giám bưng lên.

Nhanh chóng một chậu hoa, nhị hoa màu đen, cánh hoa màu đen được đưa vào phòng, hương thơm thanh nhã nhanh chóng lan tòa bốn phía.

Bàn tay Tề Điềm sờ lên cánh hoa, giọng khàn khàn không nóng không lạnh nghe không ra chút cảm xúc,nói: “Đa tạ bệ hạ ưu ái, Tề Điềm không quen chăm sóc hoa cỏ sợ rằng khó nuôi sống chúng nó.”

“Bệ hạ nói mặc công tử xử trí.”

Tề Điềm mặt không chút thay đổi, bàn tay đang sờ cánh hoa bỗng nhiên dùng sức nắm đem hoa mặc hương nhổ tận gốc, xoay người đi rửa tay dính hoa thủy.

Lý nội thị không dám nói gì, ở trong lòng đau lòng không thôi, hoa này năm ngoái Tây Nhạc quốc mới tiến cống,được nông dân chuyên trồng trong phòng hoa ba trăm gốc cây có một buội nở hoa, lại bị bệ hạ nhắm trúng, bên đó nghe nói lập tức phái người đưa sang kết quả lại bị tạo đạp thế này.

Bất quá cũng không thể trách, trong khoảng thời gian này bệ hạ đưa đến Đông Noãn Các kỳ trân dị bảo kết quả hơn phân nửa chính là như vậy. Lý nội thị len lén liếc sang vạc cá nằm sát bên cạnh, buồn bực vì sao hai con cá nhỏ này còn sống.

Lúc Hoàng đế tiến vào nhìn thấy hoa mặc hương bị nhổ tận gốc Tiểu Chuẩn Tử đang thu thập nhét lại vào trong chậu chỉ là bộ dáng đã uể oải, phỏng chừng ngày mai là ném ra ngoài.

Hoàng đế tiến lên theo thói quen kéo người kia lại, hỏi: “Hôm nay vui vẻ chứ?”

Người bị ôm vào trong ngực thân thể cứng ngắc, quanh thân tràn hơi thở lạnh lẽo, không có mở miệng.

Hoàng đế nghĩ người này lại đang bướng bỉnh, quay đầu lại hỏi Tiểu Chuẩn Tử đứng phía sau, hôm nay điểm tâm Tề Điềm dùng gì, trung thiện ăn cái gì, dược Tông Bạc Minh đưa đến có trùng vào lúc dừng bữa, đem từng chi tiết hỏi tường tận.

Tiểu Chuẩn Tử như dạng họa hồ lô, hoàng đế hỏi một câu đáp một câu, nhiều thêm một chữ cũng không.

Tề Điềm cho rằng hoàng đế bị chọc tức, hoàng đế lại lén hành động sau lưng nhưng Tiểu Chuẩn Tử này lại chả hiểu ánh mắt người khác, hoàng đế thật lòng không vui nhưng vì không muốn quan hệ cùng Tề Điềm càng thêm nặng nề mới không đụng đến hắn!

Trong lòng hoàng đế căm giận nghĩ, sớm biết ban đầu chọn người mình vừa ý đưa tới đây. Hôm nay nô tài này có lẽ Tề Điềm đã lâu, tính tình cũng trở nên to gan.

Từ ngày tĩnh táo Tề Điềm cho hoàng đế cảm giác ngoài lạnh ra vẫn là lạnh, lạnh đến còn hơn ở trong mùa đông giá rét.

Hoàng đế biết trong lòng Tề Điềm nghẹn một cục tức, tức giận hắn lại chỉ có thể dùng những thứ khác phát tiết. Vì vậy liên tục không ngừng đưa tới trân bảo,còn hoàn toàn thay đổi bày đủ vị trí bắt mắt trong Đông Noãn Các chính là giải thích tốt nhất.

Không thể nghi ngờ hoàng đế muốn sắp xếp tốt cho Tề Điềm chính là phương thức đế vương quan tâm một người, đơn giản ban thưởng, chớ nói phi tần nam sủng, ngay cả Vương Công quý tộc được ban thưởng cũng sẽ dập đầu tạ ơn cảm động đến rơi nước mắt, hoàng đế không trông cậy vào Tề Điềm có thể hiểu chuyện, chỉ mong y có thể sớm ngày hiểu tâm y của hắn dành cho y, dù có vượt qua khuôn phép cũng nguyện ý cho y.

Không nên gấp, hoàng đế tự nói với mình từ từ sẽ đến, thời gian qua lâu tảng đá cũng sẽ tan chảy huống chi là con người. Chẳng qua dạt dào xuân ý, vạn vật thay đổi, hoàng đế cảm giác tình cảm trong lòng đã trở nên điên cuồng muốn Tề Điềm đáp lại.