Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc

Chương 1




Dư Ninh nhặt được một chú chó lưu lạc.

Hơn nữa lại là một con chó hoang vừa xấu vừa bẩn đến mức không nhận ra lông màu gì, còn què một chân.

Dư Ninh cảm thấy quyết định ngày đó nhất định là hắn bị điên, bởi vì trên đời này hắn ghét nhất nuôi thú cưng.

Đã thế trước mắt còn là một con thú cưng bẩn hề hề.

Sự tình là như thế này.

Gần chung cư Dư Ninh ở có một tiệm mì, trang hoàng rất đơn giản, trong tiệm cũng chỉ bày mấy bộ bàn ghế nhựa, nhưng mì thì ăn rất ngon cộng thêm giá cả phải chăng nên làm ăn khấm khá. Những ai thuê ở gần đó hoặc những người đi làm, mặc kệ là dân văn phòng hay công nhân công trường đều sẽ tới đây giải quyết bữa cơm.

Một ngày kia, Dư Ninh sau khi tan tầm như bình thường lại đến cửa hàng gọi một bát mì thịt bò. Bởi vì đã đến thời gian ăn tối nên trong tiệm chật ních người, bàn cũng đã được xếp đến tận cửa. Lúc Dư Ninh tới không có chỗ, hắn đành phải ngồi ở bên ngoài.

Vừa mới ăn được một nửa thì chú chó nọ xuất hiện, nó đứng nép nép ở cửa tiệm, như là mong đợi có người có thể ném cho nó chút đồ ăn gì đó.

Dư Ninh một bên ăn mì, một bên quan sát con chó mới tới, phòng ngừa nó đột nhiên xông tới cọ cọ hoặc liếm chân hắn, tưởng tượng đến thôi mà Dư Ninh đã nổi hết cả da gà.

Nó thoạt nhìn bẩn như vậy, quả thực đáng sợ. Giống như đã lưu lạc trên đường cái đến vài chục năm, rồi lại lăn qua bùn, cả ngày ngủ trong đống rác. Lông tóc so le không đồng đều, có chỗ còn bết lại thành từng cục.

Đừng nói là một con chó dơ đến mức này, ngay cả một con được nuôi trong nhà thoạt nhìn sạch sẽ Dư Ninh cũng không thể chịu được.

Ai mà biết trong đám lông chó đấy cất giấu những cái gì? Mà chó lại là loài thích liếm tới liếm lui, liếm sàn nhà, liếm chân mình, đến cả mấy món đồ chơi. Trước khi nó liếm ngươi, ngươi làm thế quái nào mà biết được nó đã liếm những cái gì cơ chứ?

Cho nên Dư Ninh vẫn luôn cẩn thận phòng bị, chuẩn bị chờ nó mà tới gần liền quát lớn đuổi đi.

Con chó nọ cảm nhận được ánh mắt của Dư Ninh, ngược lại tiến đến phía hắn, chui xuống dưới cái bàn nhưng không dám tới gần hơn, chỉ đáng thương kêu ư ư một tiếng rồi mới ngồi xổm tại chỗ, nhìn hắn chằm chằm.

Kỳ thật ném cho nó một chút đồ ăn đối với Dư Ninh cũng không tổn thất gì, nhưng vạn nhất lại tạo thành thói quen, từ đây mỗi ngày nó đều đến cửa tiệm ngồi xổm dưới bàn chờ đồ ăn thì làm sao bây giờ?

Nó bẩn như vậy, người ta làm sao nuốt trôi.

Dư Ninh lạnh lùng mà kiên quyết ăn hết đồ của mình, đến cặn cũng không lưu lại.

Lúc hắn ăn xong đứng lên, có lẽ chú chó ý thức được mình sẽ không chiếm được gì, thấp thấp nức nở một tiếng. Một khắc kia, Dư Ninh giống như cảm nhận được một cỗ thất vọng vây quanh hắn, hắn nhịn không được quay đầu nhìn nó. Chú chó đã đứng lên, cúi đầu, chậm rãi rời khỏi mặt tiền cửa hàng.

Dư Ninh do dự vài giây, như ma xui quỷ khiến mà nói với ông chủ, “Gói thêm cho tôi một phần bò kho.”

Dư Ninh tìm được chú chó bên cạnh thùng rác cách đấy không xa, nó quanh quẩn bên cạnh thùng ngửi ngửi, tựa hồ như đang tìm có đồ gì ăn được tình cờ rơi vãi không.

Dư Ninh đi qua, đặt gói thịt bò trên mặt đất.

Chú chó ngửi được mùi thơm, rất nhanh phát hiện ra gói thịt bò. Nó nước miếng đầm đìa nhìn gói thịt lại không dám tới gần, chỉ ngẩng đầu mong chờ nhìn Dư Ninh.

Lúc này Dư Ninh mới phát hiện một mắt của nó hình như sắp hỏng, sưng đến mức không mở ra được. Nhưng con mắt còn lại thì thập phần sạch sẽ, thực trong suốt, tản ra tia sáng ôn hòa.

Dư Ninh tránh đi, để gói thịt bò ở lại.

Có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba rồi đến vô số lần tiếp theo nữa.

Con chó kia tuy rằng xấu nhưng cũng không ngu ngốc, kể từ sau ngày đó, mỗi lần Dư Ninh tới tiệm mì đều có thể thấy nó đứng trước cửa. Vừa nhìn thấy hắn nó liền hưng phấn ngoe nguẩy đuôi, không hề lớn tiếng sủa. Dư Ninh cảm thấy kì quái, không phải chó đều thích kêu gâu gâu hù chết người sao? Nhưng con này rất ít khi phát ra âm thanh, cùng làm là chỉ ngẫu nhiên nức nở hai tiếng.

Không phải lần nào Dư Ninh cũng cho nó đồ ăn, hắn cảm thấy cứ cho ăn thành quen cũng không tốt, lỡ như nó đi theo hắn về nhà thì phải làm sao? Hắn một chút cũng không hề nghĩ tới việc nuôi thú cưng, đặc biệt là loại thú cưng dơ như thế.

Nhưng chú chó vẫn bất khuất mà đi theo hắn không tha.

Dư Ninh cho nó ăn mì xào, bánh bao thịt, quả táo, cơm… Nó cái gì cũng ăn, không hề kén chọn.

Cuối cùng lại dưỡng ra một loại thói quen ác liệt khác.

Có buổi sáng Dư Ninh đi làm sớm, xuống dưới lầu đã gặp chú chó nằm trên cỏ phơi nắng. Thấy hắn đi tới nó liền đứng lên, vui sướng phe phẩy cái đuôi bẩn hề hề đã rụng lông nghiêm trọng, sau đó đi theo xe Dư Ninh đến giao lộ. Xe hắn đi xa mấy trăm mét, từ kính chiếu hậu vẫn có thể nhìn thấy nó ngồi xổm ở giao lộ.

Chạng vạng khi hắn tan tầm, lúc xe tiến vào giao lộ đã trông thấy chú chó kia vẫn ngồi xổm ở đó, giống y hệt ban sáng. Thấy xe của hắn, nó lập tức đứng lên chạy chậm theo đến tận khi Dư Ninh cất xe vào gara. Chính vì thế mà Dư Ninh mới phát hiện hóa ra nó bị què một chân, lúc chạy rất chậm, lại còn khập khiễng.

Dư Ninh vốn cho rằng nó sẽ gắt gao đi theo hắn về nhà, hắn còn đang buồn rầu nghĩ cách làm thế nào để đuổi nó đi. Nhưng tới khi hắn ra khỏi gara thì đã không nhìn thấy chó hoang đâu nữa.

Cách ngày tiếp theo hắn ra cửa lại gặp chú chó nọ, sau này mỗi ngày đi làm tan tầm hắn đều có thể trông thấy nó. Chỉ cần hắn đúng giờ đi làm tan tầm, nó vĩnh viễn đều giống như đang chờ hắn. Có đôi lúc Dư Ninh sẽ nghĩ, không phải nó vẫn luôn ngồi xổm ở giao lộ từ sáng đến tận chiều đi?

Nhưng nhiều nhất nó chỉ đi theo hắn đến dưới lầu, chưa bao giờ đi vào, cũng không theo hắn về nhà.

Dường như ngay cả nó cũng biết sẽ không có ai muốn nhận nuôi nó cả.

Ngẫu nhiên có mấy lần Dư Ninh gặp lũ trẻ con nghịch ngợm ở gần đó bắt nạt chú chó. Bọn trẻ quây thành một vòng, cầm gậy gỗ dùng sức dậm xuống đất, dọa chó hoang đáng thương sợ tới mức co rúm cả người lại. Dư Ninh đuổi lũ trẻ con đi, nó nhìn hắn nức nở kêu hai tiếng. Dư Ninh nghĩ chân nó có thể là bị gẫy, hoặc bị mấy đứa trẻ bướng bỉnh đánh què, hoặc nó vốn dĩ sinh ra đã có tật, cho nên chủ nhân cũ mới vứt bỏ nó.

Dư Ninh đặt chiếc bánh bao vẫn còn nóng hổi trước mặt chú chó rồi mới rời đi.

Hắn không hiểu vì sao con người ta muốn nuôi dưỡng sủng vật rồi sau đó lại vứt bỏ chúng, họ nghĩ sủng vật là cái gì? Một món đồ chơi? Lúc chúng xinh đẹp thì ôm ấp, cưng nựng, nhìn chúng vụng về đáng yêu giống trẻ con thì cười ha ha. Rồi tới khi chúng già đi, xấu xí hoặc chính họ chán ghét liền tùy ý vứt bỏ chúng trên đường cái. Chúng cũng không phải trẻ con thực sự, không cần phụ trách theo pháp luận. Trong lòng bọn họ cũng không có bất luận cảm giác áy náy nào.

Dù sao cũng chỉ là một con chó, không phải sao.

Tóm lại Dư Ninh và chú chó hoang kia thành lập nên một loại quan hệ kì quái. Hắn thường xuyên cho nó ăn, nhưng không tính toán nuôi dưỡng nó.

Cho tới ngày cơn bão cuồng phong kéo đến.