Nhặt Được Một Chú Chó Lưu Lạc

Chương 23




Mùa hè bắt đầu tiến vào khoảng thời gian nắng nóng nhắc nghiệt nhất, bổn cẩu mỗi ngày đều  thè hết cả lưỡi ra bên ngoài. Dư Ninh vừa nhìn thấy nó như thế liền khó chịu, “Nhét lưỡi của mi về!”

Bổn cẩu lại thu lưỡi vào, hự hự thở dốc, ngao ngao một hồi lại không được, duỗi ra.

Dư Ninh bất đắc dĩ, hắn biết chó không có tuyến mồ hôi, chỉ có thể dựa vào đầu lưỡi để tản nhiệt. Nhưng vừa nhìn thấy lưỡi chó vừa dài vừa lớn kia hắn liền mạc danh khó chịu, theo bản năng thấy miệng đều tê dại…

Cõ lẽ tại trời nóng quá, Dư Ninh dễ cáu bẳn, không chuyện gì cũng quát mắng bổn cẩu. Chó ngốc càng bị mắng càng vui vẻ, một chút sa sút tinh thần cũng không thấy, vẫn cứ tung tăng nhảy nhót như thường. Dư Ninh thấy nó bộ dáng tinh thần sáng láng, lửa giận trong lòng lại càng thêm hừng hực, nóng từ trong ra ngoài.

Thời tiết này, các loại trái cây mùa hè cũng sôi nổi được đưa ra thị trường. Dư Ninh vốn dĩ không thích ăn nhưng thanh niên Dư Bổn tò mò vừa nhìn thấy trái cây mới liền đi không nổi. Dưa hấu, ô mai, vải, long nhãn, xoài… mỗi loại cậu đều thích ăn, loại nào cũng cảm thấy ăn ngon vô cùng. Dư Ninh lạnh mặt xem thường, “Có món nào cậu không thể ăn chắc?” Dư Bổn nghe không biết Dư Ninh đang châm chọc mình, còn nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nói, “Mọi đồ chủ nhân cho đều ăn ngon.”

Có hôm Dư Bổn thậm chí ăn ô mai đến ê cả răng, đêm đó lúc ăn đậu hủ còn không “cắn” được, Dư Ninh tức tối mắng hè này nhất định sẽ không mua ô mai nữa. Nói vậy nhưng hắn vẫn nhét tủ lạnh đầy ních trái cây và kem que, còn thêm mấy vị kem ly khác nhau, Dư Bổn mỗi lần mở tủ lạnh đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cậu học cách làm kem bằng sữa bò và xoài, bưng đến cho Dư Ninh thử như bảo vật trân quý. Dư Ninh không thích ăn nhưng không chống được ánh mắt nóng bỏng của thanh niên đành phải cắn một miếng, phát hiện ăn cũng được liền khen cậu vài cậu. Dư Bổn mừng rỡ nhào đến liếm khóe miệng hắn dính sữa bò, liên tục nói thật ngon, thật ngọt.

Từng ngày cứ như vậy qua đi, cuối tuần này Dư Ninh rảnh, quyết định mang bổn cẩu đi tiêm phòng mũi cuối cùng. Thời gian trôi qua thật nhanh, bổn cẩu lúc hắn mới nhặt về vừa bẩn vừa xấu, lại còn mù mắt què chân, cả người đầy vi khuẩn. Khi đó Dư Ninh mang nó đến để tiêm phòng lần đầu, bác sĩ đều nói chú chó này tình hình không tốt, chỉ sợ rất khó chăm sóc. Lúc dẫn nó ra ngoài người qua đường còn vội vã né tránh, vẻ mặt ghét bỏ.

Ai mà ngờ được gia khỏa này lại kiên cường đến cùng, cho cái gì cũng ăn, ăn cái gì cũng lớn, càng lớn càng khỏe mạnh. Đến bây giờ dẫn nó ra cửa, mọi người đều muốn đi qua chụp ảnh trêu đùa, còn tưởng rằng nó lại chủng loại gì đó đắt lắm. Hay cả bác sĩ cũng phải nói cẩu cẩu khôi phục được như vậy, quả thực là thần kỳ.

Tiêm xong Dư Ninh mang bổn cẩu đi tìm vị bác sĩ tính tình kỳ quái Âu Uy, để y kiểm tra tổng thể cho bổn cẩu, thuận tiện hỏi vài vấn đề. Âu Uy nhân khí rất cao, phòng khám của y người đến  chờ thành hàng dài, Dư Ninh cùng bổn cẩu ngồi ở một bên chờ.

Trong phòng khám có cái rương, bên trong chất một đống đồ chơi cho sủng vật. Có mấy mèo con chó con đang chờ cũng tìm đồ để chơi, bổn cẩu thấy vậy cũng muốn, liền cọ cọ chân Dư Ninh.

Dư Ninh nhìn thấy có chú cún gặm một cái xương đồ chơi, bên trên trét đầy nước miếng, da gà da vịt tức khắc nổi hết cả lên. Hắn cúi người nắm tai bổn cẩu, thấp giọng nói, “Mi dám chạm vào đồ chơi trong rương, buổi tối đừng hòng lên giường ngủ!”

Bổn cẩu ngao một tiếng, ủ rũ cụp đuôi ghé vào đầu gối Dư Ninh. Nó thật sự thấy rất chán mà, phòng khám toàn là mấy sủng vật mini đáng yêu, nó đứng cạnh không khác gì ngọn núi, vừa đi qua liền như có bóng ma che phủ. Mèo nhỏ vội vã chui vào lồng ngực chủ nhân, chó nhỏ cũng gâu gâu gọi bậy, chẳng có ai nguyện ý chơi cùng nó. Ngay cả chủ nhân cũng chỉ đọc tạp chí của bệnh viện.

Ngao —–

Thật chán quá mà.

Đúng lúc này, một con mèo đột nhiên đi tới, kêu “Meo” một miếng.

Bổn cẩu ngẩng đầu, thấy một con mèo đen cực kỳ mỹ lệ. Da lông đen tuyền sáng bóng dưới ánh mặt trời, màu đen nhung đẹp đẽ như thiên nga, ánh lên chút sắc xanh lam; một đôi mắt màu vàng giống như hai viên đá quý xa xỉ được khảm trên gương mặt cao ngạo. Nó từ từ đi về phía bổn cẩu, tứ chi ưu nhã tựa lướt trên phím đàn.

“Meo —”

Tuy nhỏ bé hơn bổn cẩu nhưng tư thái ngẩng đầu ưỡn ngực của mèo đen phảng phất như mình mới là kẻ cao cao tại thượng, giống quốc vương đi an ủi thần dân, kiêu căng hướng bổn cẩu kêu một tiếng.

Bổn cẩu ngây ngẩn cả người, nó ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía rồi lại nhìn về mèo đen.

Gâu?

Mèo đen tựa hồ không có kiên nhẫn với bổn cẩu vụng về, đồng tử co lại thành đường kẻ, tản ra khí thế bức người.

Meo!

Gâu gâu…

Meo?

Gâu gâu ~~

Meo?

Gâu.

Meo?!

Gâu —–

Chờ tới khi Dư Ninh chú ý đến đoạn đối thoại gâu meo meo gâu kỳ quái này, mèo đen đã nâng móng vuốt mỹ lệ của mình lên, không chút lưu tình nhanh như chớp cào lên mặt bổn cẩu.

“Gâu gâu!”

Dư Ninh vội ôm bổn cẩu qua nhìn kỹ. Nói bị móng vuốt sắc nhọn kia cào cho nở hoa cũng không phải nói giỡn, mặt bổn cẩu lập tức sưng lên, còn có vệt máu rỉ ra, đau đến nhe răng trợn mắt. Mèo đen chỉ đứng ở một bên nhìn chằm chằm bổn cẩu, mắt lạnh như băng.

Dư Ninh nổi giận gầm lên, “Đây là mèo nhà ai?”

Đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, chó của Dư Ninh hắn mà cũng có kẻ dám khi dễ ư?! Dư Ninh không giống bổn cẩu tính tình thật thà, bị đánh chỉ biết bưng mặt đứng một bên, hắn còn đang chờ xem chủ nhân con mèo đen kia là người nào. Đấng tiếc tuy rằng Dư Ninh một mực muốn báo thù nhưng xung quanh lại chẳng có ai đứng ra nhận mèo.

Mèo đen đứng một bên, đột nhiên ngẩng đầu meo một tiếng, giống như cười nhạo hắn.

Trán Dư Ninh nổi đầy gần xanh, tạp chí trong tay cuốn thành ống giấy, chuẩn bị xử lý con mèo ngang ngược kia liền nghe thấy tiếng la kinh thiên động địa của Âu Uy.

“Bảo bối! Bảo bối! Bảo bối!”

Âu Uy xông tay, xun xoe xoay quanh mèo đen, mắt bắn ra kinh hỉ quang mang, miệng không ngừng la gọi.

“Bảo bối, mi lại đến rồi! Mi đến văn phòng ta có chuyện gì nha? Hay là mi tìm ta? Mi nhớ ta sao? Ta là Âu Uy! Ta từng cho mi ăn bánh mì nhưng mi không ăn á…” Âu Uy lầu bầu, càng về cuối càng uể oải, nhưng cũng rất nhanh hưng phấn trở lại nói tiếp, “Mi thích ăn cái gì, nói cho ta ta sẽ biết!”

Dư Ninh đen mặt, “Đây là mèo của anh?”

Âu Uy tiếc nuối lắc đầu, “Chú mèo mỹ lệ này không phải sủng vật của ai cả, nó là thiên sứ tự do! Nó xuất hiện ở bệnh viện chúng tôi rất nhiều ngày, giống tinh linh mà du đãng, thoắt ẩn thoắt hiện, rất thần bí.” Âu Uy vừa nói vừa hoa si nhìn mèo đen, yêu thích trong mắt quả thật có thể dìm chết đối phương.

Đáng tiếc mèo đen không thèm để ý người nọ mà chỉ nhìn chằm chằm bổn cẩu. Bổn cẩu bị ánh mắt sắc bén của mèo đen nhìn đến dựng hết cả lông, ôm chân Dư Ninh nức nở vài tiếng.

Thiên sứ? Tinh linh? Dư Ninh nhổ vào. Hắn không thích con mèo đen này, quay đầu nói với Âu Uy, “Bệnh viện các anh vẫn là chịu trách nhiệm con mèo hoang này đi, nó tính tình ác liệt, còn cào Dư Bổn một vết đây này.”

Không nghĩ tới người luôn yêu thích bổn cẩu Âu Uy cư nhiên còn không thèm quay đầu, một bên lấy di động ra chụp ảnh mèo đen, một bên thất thần trả lời, “Không có gì, cào vài cái càng khỏe mạnh.”

Dư Ninh tức muốn phang Âu Uy một cái, không ngờ vừa mới nghĩ tới đã có kẻ lập tức làm thay hắn. Chính là con mèo đen kia.

Mèo đen lại duỗi móng vuốt mỹ lệ của nó ra, không chút lưu tình trảo rớt điện thoại Âu Uy, thuận tiện cào lên tay y một cái. Làm xong nó khinh bỉ nhìn Âu Uy, thấy y vẫn sùng bái nhìn mình liền quay đầu chạy ra khỏi phòng khám, nhanh như một cơn gió đã biến mất.