Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly Tinh

Chương 5




Chương 5

“Liền kêu mẹ a !”

“Không phải, là ta hỏi tên nàng !”

“Chính là gọi mẹ a !”

Mĩ nhân kích động nháy mắt, hít sâu một hơi, “Vậy cha ngươi gọi mẹ ngươi là gì ?”

“Gọi mẹ nó, Đại Dũng mẹ nó !” Đại Dũng suy nghĩ một chút thành thực đáp.

Mĩ nhân nhìn lên trời, nhìn xuống đất, nhìn sang trái, nhìn sang phải, cuối cùng hít sâu một hơi, cười nói : “Vậy tên cha ngươi không phải là cha ! Cha nó ! Đại Dũng cha nó !”

“Đúng vậy a !” Nam hài kinh ngạc há to mồm, “Ngươi làm sao lại biết ?”

Mĩ nhân lại nháy mắt, hai con ngươi xanh thẳm, phóng liễu tùng, tùng liễu phóng (ko hiểu lắm). Thế gian còn có đứa trẻ ngu như thế ! Hơn nữa đứa trẻ đần độn này còn không bị sắc đẹp của nàng ảnh hưởng ! Cực kỳ làm cho người ta lấy làm kì quái chính là, hắn trời xui đất khiến chạy đến nơithanh tu của nàng.

Thấy mĩ nhân chậm chạp không trả lời, Đại Dũng ngậm miệng, suy nghĩ một chút nói, “Ta muốn về nhà !”

“Từ từ !” Mĩ nhân thở dài, “Chỗ này chính ngươi đi không ra, ta đưa ngươi đi.” Nói xong đứng lên, bỗng nhiên ngã nhào, “Ai ui” một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất.

“Thế nào ? Tỷ tỷ !” Đại Dũng chạy tới, ngồi xổm trước mặt mĩ nhân, khuôn mặt vuông vắn nhỏ nhắn toát ra vẻ lo lắng.

“Tỷ tỷ chẹo chân !” Mĩ nhân nhẹ nhàng nói, từ quần đưa ra chân nhỏ dài, giơ trước mặt Đại Dũng.

“Ta cho ngươi xoa xoa !” Đại Dũng ngồi dưới đất, đem mĩ nhân chân ngọc ôm vào trong ngực, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn, hai tay dùng lực, đem cổ chân mĩ nhân xoa nắn, xoa nhẹ một lát, ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn ngây ngô hỏi : “Khá hơn chút nào không ?”

Mĩ nhân nheo mắt lại, thoải mái thở dài, gắt giọng : “Tốt hơn nhiều ! Đại Dũng, đây là người nào dạy ngươi ?”

“Mẹ ta ! Ta chân đau, mẹ chính là như vậy xoa cho ta !”

Kết quả, mĩ nhân chân ngọc, hắn như vậy xoa một lần. Vừa ngẩng đầu mới phát hiện, trời đã tối rồi ! Hắn vội đứng lên, “Ta muốn về nhà !”

Mĩ nhân phong tình vô hạn nhìn Đại Dũng một cái, “Lưu lại, bồi tỷ tỷ không tốt sao ?”

“Không được ! Mẹ sẽ nôn nóng !” Nói xong không để ý mĩ nhân, hắn xoay người hướng đường cũ chạy đi.

Mĩ nhân lười biếng duỗi lưng, nhìn bóng lưng hắn rời đi, chớp mắt cười nói : “Thật đúng là cái tiểu ngu ngốc, nửa điểm phong tình cũng không hiểu ! Bất quá, cũng cứu chính ngươi một mạng đấy ! Tiểu tử, hữu duyên gặp lại sau !” Từ từ xoay người, bỗng dưng phía sau nàng xuất hiện một cái đuôi hồ ly, màu sắc như lửa đỏ ! Cái đuôi dài nhẹ nhàng đảo qua, trong nháy mắt, nàng đã biến mất