Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 16




Quân y mới Vạn gần như là ném hành lý xuống rồi chạy về phía bãi tập, không may, cô vẫn là tới trễ. Cúi gằm đầu, nghĩ tới đem viền nón kéo xuống, là có thể ngăn được chút nào hay chút đó.

"Người bên kia!" Lý Thi nâng hàm không nể mặt, đưa ngón tay chỉ vào Vạn Uyển, "Nhảy ếch. Số hai mươi tổ hai mươi"

Vạn Uyển cứng ngắc, vẻ mặt đau khổ nhìn Lý Thi. Lý Thi cũng đang nhìn Vạn Uyển, đột nhiên như nhớ tới cái gì đó, rồi ho khan một tiếng, "Cảnh cáo lần thứ nhất, về hàng."

Trong hàng ngũ lập tức có người hồ nghi nhìn hai người, còn lờ mờ có tiếng huyên náo trêu chọc.

囧 rồi 囧 , Vạn Uyển đè viền nón thấp xuống đi qua chui vào đứng đầu hàng.

Lý Thi đưa ánh mắt về phía bên cạnh, người vẫn đứng ở phía sau đi lên trước , "Tự giới thiệu mình thì không cần, thời gian eo hẹp, nói đơn giản một chút nội dung tập huấn hai ngày. Chia làm hai loại, thứ nhất huấn luyện thể chất cùng tình huống khẩn cấp để giảm thấp tỷ số thương vong vô tội, thứ hai là hướng dẫn ngắn hạn tâm lý dân bị nạn. Tất cả toàn thể bác sĩ khoa mắt đều phải tham gia huấn luyện."

Lý Thi tiến lên một bước, "Huấn luyện tất cả thể năng cùng khẩn cấp đều do tôi phụ trách, muốn mượn gió bẻ măng, đầu cơ trục lợi, hiện tại có thể bước ra khỏi hàng, nếu không ngoại trừ là vượt qua huấn luyện, thì bất kỳ tình huống gì cũng không có thương lượng."

Vạn Uyển oán thầm mà liếc mắt Lý Thi một cái, không phải người một nhà cũng không vào một cửa. Không chịu nổi. Ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời nóng bỏng, tay hà một ngụm khí cũng có thể kết băng, cuộc sống này không thể vượt qua rồi. Đừng nói là đi khu tai nạn trợ giúp, chính là sống ở chỗ này hai ngày có thể giết chết mình. Vạn Uyển bất đắc dĩ thở dài, phía sau có một cô nàng vỗ vỗ cô, "Chạy mau, còi thổi rồi."

Lý Thi ở trên việc huấn luyện rất có lòng, nói là giảm xuống hệ số khó khăn, cường độ huấn luyện giảm lại giảm, Vạn Uyển tê liệt ngã xuống ở trên thao trường chỉ đếm trên đầu ngón tay, chạy nước rút 100 m, nhảy ếch, hít đất, chân sau duỗi đạp, luyện tập tổ hợp thể năng. Đồng chí, chúng tôi là quân y nha, không phải lính của ngài đâu nhé!

Lật người nhìn một cô nàng bên cạnh một chút, mức độ mệt cũng không nhẹ hơn mình, Vạn Uyển dùng một chút hơi sức cuối cùng vỗ vỗ cô ấy, "Nước, uống không?"

"Ai nha!" Ánh mắt của cô ấy liền vụt sáng, nắm lấy nước trong tay Vạn Uyển, "Tôi Uống....uố...ng!" Vừa nói vừa đem cả bình nước đổ ào xuống, cuối cùng, lau miệng, giơ bình lên ném Lý Thi ngồi xếp bằng ở bên kia, "Anh đi chết đi!"

Lý Thi ngẩng đầu liếc nhìn cô ấy, tiếp tục cúi đầu gởi tin nhắn.

Vạn Uyển kinh hãi, nắm chặt tay cô nàng, "Bạn không sợ chết à!"

"Đó cũng là cái chết bị anh ta huấn luyện!" Cô nàng đem cái mũ ném đi, xoa xoa tay đã cóng đến mức sưng đỏ cùng bộ mặt bẩn đầy mồ hôi, "Nguyền rủa bà vợ anh ta ngoại tình."

Vạn Uyển im lặng nghiêng đầu, "Anh ta có vợ rồi, chúng ta có thể đừng ác độc như vậy không."

Cô nàng liếc Vạn Uyển một cái, "Tôi dĩ nhiên biết, chị dâu tôi mà!" Nói xong lại tàn ác hứng thú mà cười khanh khách, kéo qua bắt tay Vạn Uyển, "HELLO người đẹp, tôi tên là Lý Mạc Nhất, em gái của Lý Thi."

Vạn Uyển hoàn toàn bị đánh bại."Tại sao liên quan đến nhiều quan hệ họ hàng như vậy."

"Cái gì!" Lý Mạc Nhất đánh một quyền lên bả vai Vạn Uyển, Vạn Uyển khàn giọng mà lui về phía sau, "Tôi là quân y nội khoa tỉnh! Không có chút quan hệ gì với anh ta!"

Lý Thi đứng dậy, thổi còi tập họp, cô nàng dìu dắt cô nàng, các anh chàng cũng than thở mà tập họp. Lý Thi nhìn lướt qua bọn ngừơi tinh thần không phấn chấn, giọng nói hơi khó chịu, "Đứng nghiêm, nghỉ! Hôm nay huấn luyện xong, kế tiếp là hướng dẫn tâm lý."

Lý Mạc Nhất hoan hô trước tiên, dắt Vạn Uyển khập khễnh chạy vào phòng học ấm áp, vừa chạy vừa nói với Lý Thi ở phía sau, "Anh chờ em trở về tố cáo với chị dâu, phải cho anh ngủ ghế sa lon một tuần lễ."

Lý Thi bình tĩnh xoay người, đối với em gái nhà mình nói dọa định kỳ không cảm thấy hứng thú.

Trải qua nửa giờ phụ đạo khóa tâm lý, ngoại trừ nhấn mạnh việc có những người sức chống đỡ kém có thể dễ dàng cảm thấy bực bội, tức giận vân vân, có lúc còn có thể xuất hiện ảo giác, lúc nghiêm trọng thậm chí mất đi lý trí, làm ra một vài hành động quá khích, như tự làm khổ, gặp trở ngại ngoại hạng, hai người bạn tốt Vạn Uyển và Lý Mạc Nhất truyền nhau tờ giấy. Vạn Uyển rất lý trí mà giữ kín việc quen biết Diệp Dực và Diệp Ngôn, tuổi hai cô nàng không khác nhau lắm, nói gì cũng hợp ý nhau. Vì vậy, trong nháy mắt dính lại với nhau, ngay cả lúc ăn cơm Lộ Ninh gọi cũng không phát hiện.

"Nhanh như vậy thì có bộ đội trẻ rồi hả ?" Lộ Ninh bưng cái mâm, bên cạnh là Vương Nghĩa Dương, hai người ngồi đối diện với Vạn Uyển và Lý Mạc Nhất.

Vạn Uyển nhanh chóng ăn xong hai cái bánh bao trước mặt, ngậm đầy miệng, "Em gái của Lý Thi."

Lý Mạc Nhất ngẩng đầu, nhìn Lộ Ninh và Vương Nghĩa Dương một cái, lại rất tự nhiên mà ăn cơm.

"Hai người hôm nay huấn luyện có tốt không?" Vương Nghĩa Dương đẩy đẩy mắt kiếng, đùa giỡn hỏi.

Vạn Uyển và Lý Mạc Nhất gật đầu mạnh, cùng đồng thanh nói, "Lúc huấn luyện thể năng, có thể cố gắng."

Lý Thi vừa đúng lúc bưng khay đi tới, lúc đi qua thì dừng bước, "Đổi người tuyệt đối sẽ không rồi."

Lộ Ninh cười ha ha.

Vương Nghĩa Dương ho nhẹ một tiếng, "Tối mai đã xuất phát, nghiêm túc chút đi."

Vạn Uyển đã ăn no, cắn chiếc đũa nhìn Lộ Ninh và Vương Nghĩa Dương nói chuyện, không hiểu sao lại nghĩ đến việc xem mắt thần kỳ lúc ấy, nam chính chạy trốn, bật cười hì hì, cũng không có phát giác mình nói thầm một câu nho nhỏ, "Diệp đại nhân thật mạnh mẽ."

Vương Nghĩa Dương để đũa xuống cùng với Lộ Ninh liếc nhau một cái, Lộ Ninh che miệng, "Thế nào? Mới hơn một ngày mà đã nhớ Diệp phó đoàn anh tuấn uy vũ?"

Lý Mạc Nhất xảo quyệt mà ngắt Vạn Uyển, "Cậu giỏi lắm! Thì ra là cậu biết anh trai của chị dâu tôi, không phải cậu cũng là liên quan đến họ hàng sao!"

Vạn Uyển đứng dậy bưng chén đi tới khu rửa chén, "Nhanh nhanh nhanh, buồn ngủ buồn ngủ! Nội vụ (dọn dẹp phòng ốc) của tôi kém lắm."

Lộ Ninh nháy mắt với Tiểu Mạc Nhất đáng yêu, Mạc Nhất cười ha ha, sau đó chạy tới.

Trải qua đàm phán trên giường, hai cô nàng tiến hành tự giới thiệu mình cặn kẽ với nhau, Lý Mạc Nhất thật sự là sinh viên tốt nghiệp quân y, nội vụ hoàn mỹ đến độ không chê được, chuyện này được chứng minh vào ngay sáng ngày hôm sau, khi cô ấy thấy cái chăn của Vạn Uyển thảm không nỡ nhìn, thì vô cùng cần mẫn đem chăn ra nặn nặn bóp bóp một hồi, xếp chăn thành khối có góc cạnh rõ ràng, sau đó ôm đặt lên giường, tiếp đó mang nốt chăn của Vạn Uyển ra gấp, cuối cùng cũng đại công cáo thành, thể hiện đúng bản chất nội vụ hoàn mỹ trong truyền thuyết. Lý Mạc Nhất đứng ở bên cạnh làm chữ V xuất sắc, Vạn Uyển giương mắt mà nhìn động tác thần kỳ của cô ấy.

"Đi thôi, Lý đại gia muốn chúng ta tập hợp, trễ là sẽ chết người."

Vạn Uyển hít sâu một hơi, trề thì đã trễ! Lại chịu đựng thêm chút nữa, không phải là mặt thối hơi kém Diệp Dực cùng huấn luyện khổ ép. Nói thì dễ làm được khó khăn, đợi đến lúc Vạn Uyển và Lý Mạc Nhất dắt díu nhau đi tắm, thì lúc này đại não mới hiểu huấn luyện của Lý Thi biến thái lại thống khổ. Không trách được Lý Thi nhìn thấy huấn luyện viên hướng dẫn khoá tâm lý chạy tới thì ném bộ mặt đầy bi kịch đối với mọi người bên này, thật là quá thiết thực rồi.

"Tắm xong chúng ta phải đi khu tai nạn!" Lý Mạc Nhất mở vòi nước nóng, vẻ mặt kiên quyết "Phụ nữ chúng ta cũng rất anh hùng."

Vạn Uyển nghe có phần chột dạ, ha ha ứng phó đôi câu. Có điều khó thoát khỏi con mắt của Lý Mạc Nhất "Sao mặt lại lạ như vậy?"

"Thật ra thì tôi cũng không vì nguyên nhân hùng tráng như vậy mới đi khu tai nạn." Vạn Uyển thừa nhận, "Có một người bạn cũ có quê quán ở gần đó, tôi muốn đi xem một chút."

Lý Mạc Nhất bày ra vẻ mặt hiểu rồi, "Được ~ đi nhất định là muốn cống hiến, nguyên nhân gì cũng được!"

Vạn Uyển cười.

Vạn Uyển bọn họ lên đường chậm hơn một chút, xe Lộ Ninh đi đã lâu cùng với mấy vị khách chuyên gia nước ngoài mới đến. Xe đi đến khu tai nạn vẫn rất an tĩnh, cho đến khi chính ủy dẫn đội đề nghị mọi người hát hồng ca cho ấm sân. Vạn Uyển chống đầu nhìn Mạc Nhất ở bên cạnh đang vui vẻ lên tiếng hát vang, rất tự nhiên mà nghĩ tới dạ vũ năm thứ hai đại học năm ấy, sau khi các quốc gia hát xong quốc ca, lưu học sinh Trung Quốc năm nhất sục sôi hát một bài lại một bài hồng ca, cùng Vương Lập Nam luôn có vẻ bệnh cùng nhau giành hát hồng ca.

Khi đó cô tóc ngắn, mang giày dây, quần short, tới chỗ nào cũng không thiếu được người hầu Vương Lập Nam này, rõ ràng là người hay choáng váng khi thấy máu mà lại khích lệ cô phải thi vào viện y học, sau đó thì một loạt vật thí nghiệm đều là do Vương Lập Nam đảm đương, hai tên ngốc ngồi ở sân cỏ phía sau trường học, một người run rẩy mà ghim kim, một người run lẩy bẩy mà bị ghim, muốn nhiều có nhiều. Một lần cuối cùng cũng thành công, Vương Lập Nam đưa ra cánh tay tràn đầy lỗ kim cùng tím bầm càu nhàu với cô "Có ngày nhất định mình sẽ chết ở trong tay cậu."

Không nghĩ tới, khi đó ngay cả nghĩ cũng không từng nghĩ tới câu đùa giỡn sẽ có một ngày ứng nghiệm.

Xe từ từ dừng lại, trước mặt hiện lên quang cảnh sáu chiếc xe đâm vào nhau, Vạn Uyển thật sự muốn đi đến hiện trường, đối với những người đó mà nói thoát khỏi tình trạng ấy thật phi phàm, Vạn Uyển đứng lên "Báo cáo, chính ủy, chúng ta đi vòng đường núi lên phía trước có được không, mạng người là quan trọng."

Mọi người đồng thời nhìn về phía Vạn Uyển chỉ, ngoài con đường nhỏ bùn lầy thì mọi thứ gần như đã bị tuyết bao phủ. Hà chính ủy do dự, ra lệnh hay không cũng không được, tạm thời im lặng, không nói gì.

Vạn Uyển nhắm mắt hít sâu một hơi, nếu khi đó mình biết quý trọng thời gian thì đã không để anh ra đi rồi. Thân thể không nghe lời muốn rời khỏi xe, Lý Mạc Nhất nhanh chân tóm được cô, hành động bất ngờ của hai người khiến những người khác ở trong xe chú ý.

"Đây là khu chúng ta phụ trách, mọi người học y không phải đều để đến khu tai nạn sao? Cái gì nói không thể tùy thời mà thực hiện" Lý Mạc Nhất ngăn Vạn Uyển lại, nhìn chằm chằm Hà chính ủy ở trước mặt. Tài xế quay đầu nhìn cô, sau đó cửa xe mở ra. Mấy vị bác sĩ lớn tuổi bắt đầu lấy hòm thuốc, cười với Vạn Uyển rồi xuống xe. Lý Mạc Nhất lúc này mới buông lỏng tay, Vạn Uyển nhanh chóng chạy đến cầm thùng thuốc và ra ngoài.

Nhiệt độ bên ngoài lạnh vô cùng, không có gì che chắn, đường núi ướt lạnh và bùn lầy, phải hai ba người dắt tay nhau mới có thể miễn cưỡng không ngã xuống. Vạn Uyển cẩn thận rút chân khỏi hố tuyết, nếu không cẩn thận chắc chắn sẽ bị lạnh chết. Lý Mạc Nhất lấy từ trong hành lý ra một chiếc tất bảo vệ ném cho Vạn Uyển, "Anh mình trước khi đi đã nhét đầy cái này cho mình, cậu dùng đi."

Vạn Uyển đẩy trở lại "Mình không sao."

Lý Mạc Nhất lườm cô "Năm ba đại học tôi đã đến Tây Tạng thực tập, đêm nào ở đó cũng lạnh băng, như thế này đã là gì."

Vạn Uyển tự vào gốc cây run rẩy mang vào, dần dần chân trái đã có chút cảm giác ấm áp, sau đó ngồi xuống để Lý Mạc Nhất hung bạo giúp đỡ.

Chỉ một đoạn mà mười người của tiểu đội phải đi hơn một giờ mới đến được hiện trường, ở đó đã có đội phản ứng nhanh, máy cắt kim loại, dụng cụ ép phá hủy đặc chủng, trang bị đều đang trong trạng thái hoạt động. Mấy bác sĩ xuất trình thẻ sĩ quan và bọn Vạn Uyển nhanh chóng thực hiện công tác cấp cứu.

Hai hành khách bị xe đè lên, lúc được cấp cứu hai mắt đã lồi lên, Vạn Uyển là sinh viên chuyên khoa mắt duy nhất chỉ có thể cùng cấp cứu chung với khoa ngoại trong một lán, ánh đèn không đủ, dụng cụ giải phẫu sơ sài, Vạn Uyển nhanh chóng tiến hành khử trùng, y tá sau khi tiêm thuốc tê, vỗ vỗ vào vai cô rồi rời đi, Vạn Uyển cảm giác bàn tay mình toàn mồ hôi, tay khâu run rẩy. Lý Mạc Nhất đem túi chườm nóng nhét vào sau áo cô, ấm áp lan dọc xương sống lên cổ, đột nhiên nghĩ đến hôm ấy trước khi bước chân vào phòng giải phẫu, nếu không có Diệp Dực thì dũng khí cầm dao mổ của cô chắc cũng không có.

Vạn Uyển cười nhạt một tiếng "Yên tâm, tôi có thể làm được."