Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Chương 47




Trong cửa hàng áo cưới trang trí xa hoa, Lộ Ninh giống như con bướm, đi giày cao gót xách theo các loại áo cưới đi vào phòng thử quần áo và sân khấu.

Vạn Uyển vẫn mặc bộ quần áo sáng sớm hôm nay, tìm một góc.

Vương Nghĩa Dương cũng ở bên cạnh, anh đã được sự chấp thuận của bà xã mặc lễ phục bộ binh ở trong hôn lễ, cho nên đến chỗ này cũng không cần lo lắng, nhàn nhã ôm tay đứng ở sân khấu nhìn hình dáng Lộ Ninh giống như con bướm ở đàng trước đổi một bộ lại một bộ áo cưới.

Vạn Uyển ngẩng đầu nhìn anh ta, thận trọng hỏi: "Sao anh và Lộ Lộ làm đám cưới nhanh như vậy?"

Vương Nghĩa Dương gật đầu một cái, ánh mắt không rời khỏi Lộ Ninh, nhướng mắt rồi chậm rãi mở miệng, "Cô ấy sĩ diện, không muốn để cho người ta chỉ chõ, cô ấy trơ trẽn, anh cũng không cho phép."

Vạn Uyển biết anh ta chỉ là chuyện chưa kết hôn đã có con, nhất thời cảm động, "Nhưng mà chuyện đứa nhỏ không phải cũng có ảnh hưởng tới anh sao?"

Vương Nghĩa Dương nhìn cô, "Tại sao có ảnh hưởng tới anh?" Sau khi tiếp nhận ánh mắt vui vẻ của Lộ Ninh thì cười khẽ, rồi mới nói tiếp, "Bọn anh ba tháng trước đã đăng ký kết hôn, đứa nhỏ hợp pháp."

Lộ Ninh chọn áo cưới đuôi cá trắng tinh, dáng người lắc lư mà đi về phía bên này, Vạn Uyển ngước đầu nhìn cô gái xinh đẹp này, lần đầu tiên biết khái niệm hổ bằng cẩu hữu không đáng tin.

"Sao cậu lại không nói cho mình biết chuyện này?" Vạn Uyển bất đắc dĩ nói.

Lộ Ninh hừ một tiếng, chẳng thèm quan tâm mà đùa bỡn vương miện trên đầu, "Sao cậu không tiếp tục chống đỡ mà đã nối lại với Diệp Dực rồi?"

Vạn Uyển bất đắc dĩ chống cái trán, không tìm được lời phản kích.

Vương Nghĩa Dương ở bên cạnh cười, nhìn hai cô gái cãi nhau thực lực chênh lệch quá xa.

"A đúng rồi, cậu có nghe qua chuyện con gái mà làm dâu phụ ba lần sẽ không ai thèm lấy không?" Lộ Ninh nâng váy ngồi xuống, tựa vào người Vương Nghĩa Dương, tao nhã đếm mấy đầu ngón tay, "Anh họ Tiếu Tồn Chi kết hôn tính là một lần, mình đây tính là một lần, lần sau chính là quan trọng."

Vạn Uyển liếc mắt, "Không cần ngài quan tâm! Sinh đứa bé ngoan ngõan mới chính là quan trọng, chị dâu!"

Lộ Ninh hoàn toàn không giận, ngoắc ngoắc tay bảo nhân viên tới, "Chọn cho cô ấy một cái váy dâu phụ xinh đẹp."

Vạn Uyển biết rõ bụng mình có tí thịt, lại dặn dò nhân viên đừng có lấy kiểu bó sát người, không nghĩ tới thay vài kiểu, tất cả có thể vào mắt Lộ Ninh là y phục bó sát người. Vạn Uyển ảo não nghiêng đầu oán giận cô ấy, "Tại sao cậu lại làm khó dễ dâu phụ?"

"Bởi vì dâu phụ là mặt mũi của cô dâu" Lộ Ninh kéo Vương Nghĩa Dương, chọn một bộ lại một bộ cho Vạn Uyển, "Nói cậu dáng dấp khó coi thì quên đi, nếu mà mặc mà không ra dáng vẻ vậy người ta sẽ nói là do lỗi của mình."

Vạn Uyển giơ tay trắng trẻo lên mặc y phục dâu phụ, không đếm xỉa đến, "Mặc mặc mặc, không phải là bó sát thôi sao! Ai sợ ai!"

Vạn Uyển đổi một cái váy màu hồng nhiều tầng thì giống như biến thành một người khác, thậm chí có khí chất bướng bỉnh mà ngày thường không nhìn ra. Lộ Ninh nhếch miệng cười, "Cũng không tệ lắm! Vậy cái này được không?"

Vạn Uyển nhìn mình trong gương, chú ý đến đôi bắp chân to ngắn, "Cậu nói cái này làm sao lại không thể biến thành dạng thon thả như cậu?"

Lộ Ninh quay một vòng, chân thon dài hoàn mỹ là tất cả các cô gái hâm mộ, rất tự hào mà nói, "Cậu cho rằng tất cả con vịt vừa sanh ra là thiên nga à?"

Vạn Uyển im lặng nhìn cô, cô gái này, từ nhỏ đến lớn đều tự kỷ.

Điện thoại của Vương Nghĩa Dương vang lên, siết chặt tay Lộ Ninh rồi đi qua một bên nghe điện thoại.

Lộ Ninh đến trước gương giúp Vạn Uyển chỉnh tóc, dịu dàng mà cẩn thận, khóe miệng chứa đựng nụ cười, "Vạn Uyển à. . . . . ."

Vạn Uyển chỉ váy mình, mở to hai mắt, không thể tin mà nói, "Không phải là cậu muốn mình đi ra ngoài với dáng vẻ này chứ?"

Lộ Ninh giơ ngón tay cười vui vẻ, "Cậu nhìn xem, mình còn chưa nói ra mà! Đi, mua ly điểm tâm ~ cậu biết mình chỉ uống quán nào."

Vạn Uyển nhìn bên ngoài vùng vẫy không muốn đi, Lộ Ninh đã lấy ra một áo lông tới, "Nếu không gọi điện thoại cho Diệp Dực nhờ giúp đỡ?"

Vạn Uyển dứt khoát mặc áo lông vào, rồi đẩy cửa xông ra.

Lộ Ninh là một người thông minh hay bắt bẻ, sự thật này tới chỗ nào cũng có thể chống lại khảo nghiệm.

Lần này địa điểm chọn áo cưới cũng là đến nơi xinh đẹp, lựa chọn công ty Hôn Khánh là nổi tiếng đứng đầu thành phố S, phải có nơi quay phim độc lập. Ở cái địa phương này, thì không thể nào có xe buýt cùng xe taxi mà Vạn Uyển nghĩ tới.

Vì vậy. . . . . .

Vạn Uyển có chút thấp thỏm cầm lấy chìa khóa xe Lộ Ninh nhét vào trong túi áo lông, cũng đã nhiều năm không có lái xe, không biết lên đường sẽ trở thành hình dáng gì.

Xe của Lộ Ninh là một chiếc MI­NI đỏ tươi, mặc dù so với vóc người Lộ Ninh kém rất nhiều, tối thiểu Vạn Uyển ngồi vào sẽ không quá lớn. Vạn Uyển mở dụng cụ hướng dẫn ra, quả nhiên liền nhìn thấy vài ngăn Lộ Ninh cất đồ la liệt.

Chuyển động tay lái rồi đi vào trong nội thành.

Đúng lúc giờ cao điểm, ba con đường vào trong nội thành đã bị chận lại, Vạn Uyển chỉ có thể đau khổ gục lên trên tay lái chờ đợi, chạy chậm rãi lên trước theo dòng xe.

Thấy dòng xe chạy lên cầu hoàn toàn bị chận, Vạn Uyển thở dài một tiếng ngã lên trên ghế dựa, tay đụng vào cái nút bên cạnh, một ngăn kéo nhỏ bắn ra.

Vạn Uyển xoa tay, cong lưng chuẩn bị đóng ngăn kéo, lại thấy ở bên trong có một cuốn album, cuốn album là giấy kiếng cách tờ truyền thống nhất, mới vừa chạm vào, đã rớt đồ trong đó ra.

Hai người đàn ông này đứng ở cửa lớn trường học, mặc quân trang học viên, một nho nhã một lạnh lùng. Vạn Uyển cầm cuốn album lên, nhận ra người ở bên trong là Diệp Dực và Vương Nghĩa Dương.

Không nghĩ tới lúc đi học Diệp Dực chói mắt như vậy, Vạn Uyển không kìm hãm được mà sờ lên, rồi thổi phù một tiếng bật cười.

Điện thoại di động rung vài lần mới phát hiện, Vạn Uyển bắt máy điện thoại di động, là Diệp Ngôn gọi tới, ống nghe bên kia ầm ĩ, tiếng gầm rú cùng chấn động lúc Diệp Ngôn chạy trốn, Vạn Uyển gần như không nghe được cô ấy đang nói cái gì, "Chị Diệp Ngôn?"

"Vạn Uyển! !" Diệp Ngôn rống lớn, "Không được quay về. . . . . . Mau. . . . . . Đóng kỹ các cửa"

Vạn Uyển cầm điện thoại di động cố gắng cách xa lỗ tai, cũng lớn tiếng trả lời, "Tôi biết rõ rồi, chị yên tâm."

Diệp Ngôn qua một lúc mới nói tiếp, "Cô lớn tiếng như vậy làm gì. . . . . . Nghe thấy!"

Vạn Uyển 囧, vừa định nói tiếp, thì nghe bên kia điện thoại truyền đến còi báo động bén nhọn cùng thanh âm rống giận tập họp của đàn ông, sau đó liền cúp.

Vạn Uyển bất đắc dĩ nhìn trận xe ở trước mặt vẫn như cũ không có động tĩnh gì, suy nghĩ một chút, ngón tay nhấn lên màn hình điện thoại, nhấn điện thoại của Diệp Dực, sau khi vang lên hai tiếng, Vạn Uyển có chút hốt hoảng mà cúp. Nhịp tim đập nhanh, thậm chí ở trong xe cũng có thể nghe được nhịp tim của cô đập thình thịch, Vạn Uyển che mặt, cho dù bên cạnh không có ai cũng không dám soi gương nhìn bộ dạng đỏ mặt của mình. Thật là mất thể diện.

Bế tắc trước mặt dường như đã giảm bởi vì có mấy cảnh sát giao thông tới.

Vạn Uyển vỗ vỗ mặt, tập trung tinh thần, theo dòng xe chạy lên vòng ba, một đường thông suốt đến nội thành.

Xe thả chậm tốc độ, Vạn Uyển dựa vào trí nhớ tìm kiếm một quán nhỏ đặc biệt tầm thường, thật vất vả ở một chỗ quẹo cua thì phát hiện cánh cửa hàng rào đó bò đầy Hoa Tử Đằng, Vạn Uyển thở ra một hơi dài.

Cả cửa tiệm nhìn từ bên ngoài hoàn toàn không thể phát ra hiện bố cục tinh xảo bên trong. Đẩy hàng rào ra, dọc theo con đường nhỏ đủ loại hoa màu tím nhỏ và phải đi vào bên trong khoảng năm sáu phút mới có thể nhìn thấy một căn nhà nhỏ hai tầng màu trắng. Trong tiệm vẫn chỉ có một nhân viên và một người làm bánh, nhìn thấy Vạn Uyển là một người khách lạ cũng tuyệt đối không kinh ngạc, bưng ly trà lài, "Điểm tâm của Lộ tiểu thư sắp xong rồi, ngài chờ một chút."

Vạn Uyển nhìn đồng hồ, nhớ tới khuya về nhà không có ai, nghĩ phải mua vài nguyên liệu để nấu cơm ăn, "Còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Nhân viên phục vụ cười trả lời, "Khoảng chừng một tiếng."

"Gần đây có siêu thị lớn không?"

"Có" Nói xong liền xé một trang giấy vẽ một bản đồ đơn giản cho Vạn Uyển, "Rất dễ tìm"

Vạn Uyển nhìn ghi chú trên bản đồ, cũng không xa lắm, dứt khoát không lái xe nữa.

Con đường này rất thú vị, lưng phố an tĩnh thanh thản, đường phố chính cực kỳ náo nhiệt, nhưng mà khoảng cách một chữ T đầu đường, giống như cách hai thế giới.

Vạn Uyển cúi đầu đối chiếu vị trí trên bản đồ tìm kiếm siêu thị, trên đường thổi tới vị thịt nướng nồng nặc, Vạn Uyển còn chưa có ăn cơm trưa, nên bụng kêu ùng ục.

Thấy dấu hiệu siêu thị rõ ràng gần trong gang tấc, Vạn Uyển đứng ở cửa tiệm thịt nướng do dự.

Đẩy cửa gỗ ra, chuông giắt ở phía trên vang mấy tiếng. Vạn Uyển men theo thanh âm nhìn sang, một đám đàn ông lộ ra, cao hơn Vạn Uyển chừng hai cái đầu, thân hình thuộc về dạng to lớn.

Vạn Uyển không chú ý đến bọn họ, chỉ chú ý trong nháy mắt bọn họ mở cửa, vị thịt nướng càng nồng nặc.

Ngược lại ánh mắt một đám đàn ông sắc bén, chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra Vạn Uyển, nhất thời mọi người không nói chuyện. Một đám này nếu ồn ào còn đỡ, đột nhiên yên lặng ngược lại khiến cho Vạn Uyển chú ý đến.

"Các người. . . . . ." Vạn Uyển nhìn mặt một người trong đó, cố gắng hồi tưởng, trong đầu thoáng qua bộ dáng Diệp Dực gầm nhẹ, chỉ vào hắn ta và nói, "Các người là bọn cướp chạy trốn ở trong ngõ hẻm lần trước!"

Tên nhóc kia lần đầu tiên bị con gái dùng tay chỉ nên mang theo tức giận, sợ không dám nhúc nhích, "Sư huynh. . . . . . Sư huynh cứu em!"

Người đàn ông đứng ở phía sau cùng tiến lên một bước kéo tên nhóc kia ra phía sau, hắng giọng nói, "Đây chỉ là hiểu lầm, cô ấy không có nói với cô sao?"

Vạn Uyển đã bị lửa giận làm cho đầu óc hôn mê, căn cứ vào lệ thường, đám cướp bình thường bị tóm được đều muốn dàn xếp ổn thỏa rồi chạy, vì vậy phản ứng đầu tiên là đi lên nắm lấy tay áo của tên nhóc kia, "Anh không được chạy" vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Người đàn ông nhìn thấy Vạn Uyển hoàn toàn không có ý nghe mình nói, nghiêng đầu ra dấu với mấy người bên cạnh, mấy người liền lục tục lên xe.

Vạn Uyển nhìn thì nóng nảy, dứt khoát ném điện thoại di động hai tay nắm lấy tay anh ta.

"Báu vật, cuộc sống của cậu sau này, không thể bỏ mặc con gái đến gần chúng ta bắt nạt nha!" Mấy người đàn ông trên xe quay cửa kính xe xuống cười trêu chọc.

"Đủ rồi" Người đàn ông tiến lên một bước, thấy hành động của Vạn Uyển làm cho người đi đường vây xem, thậm chí biết cô lấy điện thoại di động ra nói gì. Người đàn ông nghiêng người ngăn cản tầm mắt của người bên ngoài, đưa tay hơi dùng sức ở chỗ cổ tay Vạn Uyển, Vạn Uyển liền buông lỏng tay ra, tình thế bắt buộc, hôm nay lúc đi ra không ngờ tới xảy ra chuyện như vậy, đều là lái xe biển số quân đội, chọn đại một người là có thể tra rõ bộ đội ở khu nào.

Vạn Uyển cũng không phải là dễ chọc, mặc dù buông lỏng tay ra, nhưng thừa dịp trong nháy mắt anh ta hoảng hốt, giơ tay lên tát anh ta một cái, "Lưu manh, ít động tay động chân, sau đó anh hãy chịu đựng cho tốt."

Ngô Sâm ở trạng thái không phòng bị tát một cái, không chỉ có quần chúng vây xem kêu lên một tiếng, mà người trên xe cũng hít vào một hơi. Ngô Sâm liếc nhìn Vạn Uyển, rồi mím chặt môi, một tay từ eo nâng lên, trực tiếp gánh Vạn Uyển lên trên bả vai, mở cửa xe rồi nhét vào, "Trở về chỗ ở."

Vạn Uyển chợt bị ôm đi nên trước tiên nghĩ đến bắt cóc, quan sát tên nhóc ngồi bên cạnh và người đàn ông ở phía trước, thức thời mà im lặng, chuẩn bị nghĩ cách chạy trốn.

Ngô Sâm thông qua kiếng chiếu hậu nhìn cô, đọc thuộc vẻ mặt phân hóa của loài người nên anh ta lập tức biết cô gái này đang tính toán cái gì. Có chút bất đắc dĩ cầm điện thoại nhấn một số, còn cố ý mở phím hands-free ra, mắt liếc về phía Vạn Uyển ngồi phía sau.

Điện thoại chỉ vang một tiếng, đối phương liền nhận.

"A lô ~" thanh âm mang theo hài hước cùng bất cần đời, tiếng thứ nhất Vạn Uyển đã biết là Tả Diệc, lớn tiếng kêu, "Tả đội trưởng, cứu mạng!"

Tả Diệc ở đầu điện thoại kia nhất thời yên lặng, tiếp nhận video trò chuyện. Ngô Sâm cầm điện thoại di động hướng về phía Vạn Uyển, "Đội trưởng, chuyện cụ thể trở về rồi hãy nói, hiện tại cô ấy muốn đưa con nhóc đến cục cảnh sát."

Vạn Uyển đối diện với ánh mắt đùa bỡn của Tả Diệc thì hơi kinh hoảng, nghe Ngô Sâm nói như thế thì lập tức bĩu môi, xì một tiếng, "Diệp gia thì không thể để xảy phiền toái?"

Ngô Sâm không nói lời nào, biết cô gái này nhìn thấy đội trưởng thì đã bình tĩnh rồi, lấy điện thoại về phía mình, "Đang trên đường trở về chỗ ở, cô ấy thì làm thế nào?"

Tả Diệc lại lên tiếng, "Chờ đó, tôi gọi điện thoại cho Diệp đoàn trưởng nói rõ tình huống, bảo bối nhà mình đến chỗ chúng ta làm tù binh tóm lại không tốt."

Ngô Sâm cúp điện thoại.

Tả Diệc cầm điện thoại di động chọt đầu ngón tay mấy cái, bấm nội tuyến quân sự, "Cho tôi kết nối với Diệp đoàn 108."

Trong chốc lát, thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Diệp Dực truyền tới, "Nhiệm vụ khẩn cấp hay là chuyện riêng tư?"

Tả Diệc trực tiếp cho truyền đọan hình ảnh mới vừa rồi của Vạn Uyển, vệ tinh quân sự trong một giây liền truyền xong, "Cô gái nhà cậu, tìm tới địa bàn tôi, còn đánh đội viên tôi" Tả Diệc than thở, "Đội viên tâm can bảo bối của tôi, lên chiến trường một gánh mười cũng dùng một màu, cô gái này, cho một cái tát rồi hô lên."

Diệp Dực nhìn chằm chằm hình ảnh trong máy vi tính rồi hít sâu một hơi, cắt đứt lời nói của Tả Diệc, "Trước thả ở chỗ cậu, có thể điều động đưa trang bị của cậu ba ngày sau lại tới lấy."

Tả Diệc cười hắc hắc, "Anh em à, cậu quá khách khí rồi, không phải là con gái à, bảo đảm cho cậu chăm sóc tốt đấy!"