Nhất Gia Tam Khẩu

Chương 3




Tiếp theo, Bình tỷ nhảy dựng lên chỉ vào ta hỏi cha: “Cái gì gọi là ‘có lẽ’, rốt cuộc là phải hay không? Là phải là không, nói rõ, không cần nói ‘có lẽ’ với tôi!”

Cha trưng ra gương mặt vô tội ủy khuất nói: “Bởi vì anh còn chưa kiểm tra nên cũng không không biết. Nhưng nếu cùng nó xác nhận trước mặt em thì em sẽ càng bi thương, cho nên mới trước cùng em làm quen.”

“Ta….!!!” – Bình tỷ vẻ mặt đầy sát khí, rồi lại như không biết làm sao phát tiết nên ủ rũ: “Trời ạ, ai tới giải thích cho tôi này tột cùng là sao?” Liền ngã người xuống sô-fa.

“Nhất thời khó nói rõ hết được.” Cha cũng làm một bộ biểu tình không biết làm cái gì bây giờ.

Bình tỷ ở trên ghế ngồi không yên, vặn vẹo, rồi đột nhiên yên tĩnh trừng ta: “Cậu thật là con Trúc Khiêm?”

Ta xấu hổ a, ta cũng không muốn như vậy: “Anh trai nói như vậy.”

Bình tỷ chuyển hướng hỏi cha: “Như vậy hắn đích thực là con anh?”

“Nếu A Nguyên nói như vậy kia có lẽ đúng vậy.” Bỗng nhiên cảm thấy biểu tình hiện tại của cha cùng ta đêm qua là giống nhau, ai, chúng ta quả nhiên là cha con.

“Này…này…..này là đạo lý gì a? A? Con của chính mình đều đã mười mấy tuổi mà kẻ làm cha như anh lại không biết?” Bình tỷ ôm trán ngồi trên ghế kêu to, bộ dáng khiến người thương cảm.

Kỳ thật ta cảm thấy được kia cũng không thể trách cha, bởi vì nhiều năm như vậy ta cũng là lần đầu biết cha mình còn sống.

“Anh cũng không biết thôi, sau chuyện năm đó, A Nguyên liền cùng anh tuyệt giao, anh cũng không qua nhà họ thì làm sao biết ….sẽ có đứa nhỏ a…” Biểu tình của cha thật sự là kích động.

“Này…. này này…..này là ai cùng ai a?” – Bình tỷ ôm tay: “A Nguyên là ai? A Nguyên không phải anh trai cậu ta sao? Anh trai hắn cùng hắn là con ngươi có quan hệ gì?”

“Anh trai nó là bạn học sơ trung của anh.” Cha hổ thẹn.

“Bạn học của anh thế nào lại là anh trai con anh?” Không thể trách Bình tỷ rối loạn, đến ta đây cũng loạn nữa là.

“Bởi vì ta cùng ma ma của A Nguyên…….. Chính là cái kia.” Cha tiếp tục hổ thẹn, ai………..

“Tình một đêm? Khi nào ngươi ở sau lưng ta làm loạn??” Bình tỷ tựa hồ đã loạn thật rồi.

“Mình, anh không có a, khi đó anh còn chưa quen em.” Ai……..

“………” Bình tỷ vẻ mặt trống rỗng, sau đó lẩm bẩm: “Nói cũng phải, nhưng là………. nhưng là anh bao nhiêu tuổi, con anh năm nay bao nhiêu tuổi? Khi đó anh bao nhiêu tuổi??”

“Anh năm nay hai chín, nếu tính không nhầm lúc đó anh mười lăm, trung gian mười tháng hoài thai, có lẽ năm nay nó mười ba.” Cha thành thật trả lời.

“………………………………” Trong phòng một mảnh lặng im.

Thật lâu sau Bình tỷ nói: “Ta choáng váng đầu, ta đi nghỉ trước.” Liền vào phòng ngủ.

Còn lại hai cha con ta trong phòng khách hai mặt nhìn nhau.

“Cha, thực xin lỗi, đã đem phiền phức tới cho cha.” Ta thật sự cảm thấy không tốt, vợ của cha hình như đã bị đả kích nặng.

“Không có việc gì, Bình Bình rất kiên cường.” Cha tuy nói vậy nhưng biểu tình vẫn rất lo lắng.

“Vậy…. Cái kia.” – Cha tựa hồ đang tìm từ thích hợp – “Đã lâu như vậy rồi, A Nguyên sao lại cho con tới tìm ta?”

“Con……Con không nghe lời, cùng anh trai cãi nhau.”

“Nghe khẩu âm, con hình như là lớn lên tại đây?” Cha nhìn ta.

“Dạ, con sống ở tiểu khu Hoa viên bốn mùa.”

Nghe ta nói cha hiểu rõ gật gật đầu: “Vũ Nhiên, gọi là Vũ Nhiên đi.”

“Dạ.”

“Anh trai con, hắn…khỏe không?” Cha hỏi

“Rất tốt.” Ai, như bây giờ thật không giống cha con, xa lạ a.

“Kết hôn?”

“Không có.” Thế nào lại có cảm giác cha nhẹ nhàng thở ra.

“Vũ Nhiên năm nay học năm mấy?”

“Năm nhất.”

“Trường nào?” Cha hỏi

“Trung học Thứ Ngũ.” Ta đáp

“Thành tích….có tốt không?” Cha tiếp tục hỏi,

“Có lẽ.” Ta tiếp tục đáp.

Sau đó cha không hỏi, ta cũng không biết nên nói gì.

Thật lâu sau cha cứng ngắc nở nụ cười: “Ta đi lấy chăn cho con, hôm nay con tạm thời ngủ ở sô-fa đi.”

Ta biết chỉ có thể là vậy nên ngoan ngoãn gật đầu.

Sau trong phòng truyền tới tựa hồ là khóc âm của Bình tỷ, khiến lương tâm ta rất khó chịu, ai….. Sớm biết vậy sẽ không cùng anh trai cãi nhau, mà cho dù có cãi nhau, cũng sẽ không nên tới tìm ba ba, dù sao anh trai tuy rằng tức giận, làm bộ đáng thương một chút cộng thêm làm nũng anh nhất định sẽ tha thứ cho ta thôi.

Kết quả cứ như vậy, một đêm trằn trọc trong phòng khách nhà ba ba.

Ngày hôm sau, Bình tỷ dậy làm bữa sáng từ rất sớm, ta nhìn thấy ánh mắt cô ấy hồng hồng.

Ta đứng lên, Bình tỷ cười cười lấy khăn mặt mới cho ta còn có bàn chải đánh răng, để ta đi rửa mặt.

Cha cũng thức dậy, sau ba người cùng nhau trầm mặc ăn điểm tâm trong phòng khách.

Xem cha tinh thần rất không tốt, ta cảm thấy được món cháo nấu đến nát nhừ này rất khó ăn, nhưng vẫn là ăn xong rồi.

Buông đũa, ta nói: “Con đi học đây, sau khi tan học sẽ trở về nhà.”

Cha muốn nói cái gì, mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn là không nói ra miệng.

Ta cười cười: “Về sau con sẽ không đến đây.” Sau đó hướng Bình tỷ nói: “Coi như ta chưa từng tới, dù sao ta và các ngươi cũng không quen.”

“Vũ Nhiên, kỳ thật……” Bình tỷ nói, lại không nói xong.

Lòng ta thực trầm trọng khoác ba lô, cùng cha và Bình tỷ chào hỏi, sau đó ra cửa đi thẳng.

Tuy rằng sau khi tan học lại đây cũng không cảm thấy nó thực xa, nhưng là ngày đó đi học lại tới muộn.

Cũng may ta là học sinh ngoan, lão sư không nói gì, để ta vào.

Buổi học ngày hôm đó cơ bản ta không nhớ gì, tan học, ta cúi đầu chậm chạp bước ra cổng trường.

Khi đến cổng trường, ta mê mang nhìn bốn phía, không biết nên đi đâu, sau đó, thấy được anh trai đứng trước cổng trường.

Tâm tình lập tức vừa ê ẩm lại vừa ngọt ngào, ta khóc chạy về phía anh trai, lớn tiếng hô to: “Ô ô ô, anh trai.” Bổ nhào vào trong ngực hắn.

“Tan học còn không mau về nhà, đi chậm như vậy làm gì?” Anh trai nổi giận mắng.

“Ô ô ô, em không biết nên về làm sao.” Ta khóc

“Ngày hôm qua không đi tìm ba ba của em sao?” Anh trai thở dài

“Ô ô ô, hắn có vợ khắn không cần em.” Ta tiếp tục khóc

“Vợ của em thì sao?” Anh trai cười khổ

“Ô ô ô, cùng anh cãi nhau xong liền chia tay.” Ta càng khóc lợi hại hơn

“Như vậy, theo anh về nhà được?” Anh trai cười khổ nói

“Xem ở tình thế người khác cũng không muốn ta, miễn cưỡng về với anh cũng được!” Ta vừa khóc vừa cười trả lời.

“Lớn như vậy còn khóc, xấu chết nga.” Anh trai lấy khăn tay lau nước mắt cho ta.

“Ai kêu anh đuổi em đi, nửa đêm bên ngoài lạnh lắm nga, nhà chú Phương hàng xóm so với anh còn tốt hơn.” Ta oán giận.

“Ba ba em không muốn em, người ta chú Phương cũng không thích em.” Ánh mắt anh trai rõ ràng là khinh bỉ.

“Dù sao anh thích.” Ta có chứng cứ nha, khẩn trương chạy tới trường chờ ta chính là bằng chứng. Anh trai vẫn là rất thương ta ~~~