Nhất Gia Tam Khẩu

Chương 6




Bất quả thực hiển nhiên là nguyện vọng của anh trai sẽ không bao giờ thành hiện thực, hơn nữa, liền giống như Bình tỷ đã nói cái kia “Rất nhanh sẽ đúng thôi.”, hai tháng sau cuộc ‘gặp gỡ’ kia ba ba liền lưng đeo một túi du lịch thật to ngồi trước cửa ngôi nhà với cửa khóa mật mã kia của chúng ta.

Lúc ta đi chợ mua rau về nhìn thấy ba ba, tuy rằng có chút giật mình, nhưng không có rất ngạc nhiên.

Ba ba nhìn thấy ta rõ ràng rất kinh hỉ.

Ba ba nói, ngày đó sau khi trở về Bình tỷ liền đưa đơn ly hôn, ba ba biết không thể giải thích gì hơn với Bình tỷ, nên ba ba không có quyền từ chối.

Khiến ta ngạc nhiên chính là, ba ba không giấu ta việc hắn thích anh trai, có lẽ ba ba cũng nhìn ra ta đã biết được đi.

Bỗng nhiên cảm thấy rất không cam tâm, bất quá cũng không có để ý quá cảm giác không cam tâm này.

Nghĩ nghĩ,cứ như vậy để ba ba vào nhà là hành vi rất không sáng suốt, cho dù có vào cũng sẽ bị anh trai xách cổ đuổi ra, với người như anh trai phương pháp tốt nhất chính là thực hiện chính sách ai binh.

Sau đó, ta cùng ba ba hiệp nghị một chút, ba ba đáp ứng tiếp tục lưng đeo hành lý trường kỳ kháng chiến ‘đóng đô’ trước cửa nhà ta, nhưng là không vào trong nhà.

Tám giờ tối, anh trai trở về, liền nhìn thấy ba ba đang ngồi xổm trước cửa.

Nghe được tiếng bước chân, ta liền ra mở cửa.

Sau đó nhìn thấy anh trai lạnh mặt hỏi ba ba: “Ngươi tới làm gì?”

Ba ba thực đáng thương nói: “Ta cùng Bình Bình ly hôn, phòng ở cấp cho Bình Bình, ta bị đuổi ra ngoài.”

Anh trai trừng mắt nói: “Ngươi ly hôn cùng bị đuổi ra đâu liên quan tới ta?”

Ba ba nhìn ta đang đứng ngoài cửa nói: “Không có chỗ ở nên ta cũng chỉ có thể đi tìm con của ta.”

Nhìn anh trai vẻ mặt như vừa nuốt phải ruồi bọ, ta xoay mặt ra chỗ khác cười trộm, sau đó lại quay ra nhìn anh trai.

Anh trai lạnh lùng liếc ba ba một cái nói: “Vậy ngươi muốn Vũ Nhiên thu lưu ngươi.”

“Nhưng Vũ Nhiên nói, nó sợ ngươi không đồng ý nên không cho ta vào.” Ba ba đáng thương nhìn anh trai.

Anh trai lạnh lùng nhìn ba ba nói: “Cũng biết ta sẽ không cho ngươi vào, ngươi còn chơi xấu như này làm gì?”

Anh trai nói rồi liền chuẩn bị vào nhà.

Ba ba một phem túm chặt lấy anh trai vội vàng nói: “Nhưng ta ly hôn một phần cũng là do ngươi a.”

“Ngươi ly hôn quản gì tới ta, có chơi xấu cũng không tới mức này đi?” Anh trai căm tức nhìn ba ba bám trụ cánh tay.

“Nếu ngươi không cùng Vũ Nhiên cãi nhau, Vũ Nhiên cũng sẽ không đi tìm ta, tự nhiên ta sẽ không cùng Bình Bình ly hôn.” Ba ba, cách nói của ba thực khiến ta nghiêm trọng khinh bỉ.

Anh trai dùng biểu tình không thể tưởng tượng nổi nhìn ba ba, nộ khí hét to: “Lúc trước khi sinh đứa nhỏ sao ngươi không nói là không nên sinh Vũ Nhiên ra?” Anh trai nói xong bỗng ảo não quay ra nhìn ta, tựa hồ ý thức được mình vừa mới nói cái gì. Bất quá, ta có thể hiểu được tâm tình hiện giờ của anh trai.

Ba ba lại vẻ mặt vô tội nói: “Đứa nhỏ cũng không phải ta sinh a.”

Này này này…….. Quả thực làm người ta giận sôi!!!

Bất quá thực hiển nhiên là những lời này đối anh trai rất hữu hiệu, anh trai không nói, hơn nữa biểu tình căm tức mới rồi giống như bị chậu nước dập tắt.

Ta thấy anh trai ánh mắt lạnh lùng, trừng ba ba lạnh lùng nói: “Buông tay.”

Ba ba tựa hồ bị dọa rồi, nột nột buông tay. Anh trai vươn tay đem ta từ sau cánh cửa kéo ra, sau đó sập cửa thật mạnh.

“Anh.” Ta sợ sợ hô to.

Anh trai trừng mắt nhìn ta: “Nếu em dám nói giúp hắn, buổi tối hôm nay liền ăn đầu Vũ Nhiên chưng tiêu cùng canh Vũ Nhiên hầm.” (này…QT nó thế, ta hem hiểu nha!)

Bị anh trai trừng mắt này mới phát hiện kỳ thực lần cãi nhau trước, ánh mắt anh trai khi đó được coi là vô cùng nhu hòa, trời ạ, cái ý tưởng gì…, ánh mắt lần đó kỳ thực đã khiến lòng ta có bóng ma, vì thế lần này mới phát hiện anh trai hôm nay chỉ có thể dùng từ ‘đáng sợ’ để hình dung. Ba ba, đều tại ngươi rồi.

Chỉ thấy sau lưng giống như bị người dùng nước đá đảo một chuyến, ta ân cần tiếp nhận bao công sự trên tay anh trai, xoay người hướng sô-fa đi tới.

Anh trai đâu vào đấy đổi giày, tiến phòng bếp, rửa tay, vo gạo, nấu cơm, sau đó nhìn xem đồ ăn ta mua về, chọn hảo nguyên liệu, rửa sạch, thái, trộn đều, xào rau.

Cơm chín, bày đồ ăn ra bàn, anh trai hô to: “Rửa tay, ăn cơm.”

Ta nhìn anh trai như có mây đen che đỉnh, lo lắng nghĩ tới ba ba ngồi ngoài cửa, có điểm nuốt không trôi.

Cơm chiều cứ thế nặng nề trôi.

Tiếp theo anh trai rửa bát, quét dọn phòng bếp, sau đó kêu ta đi tắm rửa.

Khi ta tắm xong ra ngoài, anh trai vào tắm. Nhìn anh trai đi vào, ta lén lút mở cửa, ba ba đáng thương như vậy co ro ngoài cửa.

Chú Phương ở đối diện nghe thấy ta mở cửa, cũng chạy tới hỏi: “Vũ Nhiên, người này sao lại thế này?”

Ta xấu hổ cười cười trả lời: “Đó là ba ba cháu, bất quá anh trai khôngh cho ba vào, cháu cũng hết cách.”

Chú Phương nhìn ba ba cười nói: “Vũ Nhiên, ba ngươi xem ra còn trẻ hơn anh trai ngươi, ha ha.”

Đúng lúc đó, thanh âm anh trai đang tắm rửa theo bên kia truyền ra, mang theo lửa giận tràn đầy: “Kha Vũ Nhiên, mau vào nhà cho anh.”

Ta quay đầu nhìn anh trai một thân đầy nước bọc một cái khắn tắm đứng ở cửa, đối ta gầm lên: “Còn không mau vào.” Hô to xong rồi, rất nhanh xoay người đi vào.

Nghe được cánh cửa phòng tắm nhà chúng ta ‘Sập’ một tiếng đóng lại, chú Phương làm cái động tác đưa tay kéo khóa miệng, ta với chú Phương thè lưỡi, sau đó đồng thời lùi về phía sau cửa đi.

Ba ba có điểm tuyệt vọng nhìn hai cánh cửa đóng chặt.

Một lát sau, anh trai mặc áo khoác tắm đi ra ngồi trên ghế sô-fa, tâm phiền ý loạn lấy điều khiển chuyển loạn kênh.

Ta ngồi bên cạnh đáng thương hô: “Anh.”

“Không có việc gì đừng gọi bậy.” Anh trai lớn tiếng đánh gãy.

Không có biện pháp, ta vì thế nằm ườn ra ghế vặn tới vặn lui, anh trai trừng mắt liếc một cái: “Không có việc thì đừng lộn xộn.”

“Anh, hôm nay nhiệt độ rất thấp, chúng ta chỉnh điều hòa cao một chút được không?” Ta ghé vào trên đùi hắn hỏi.

Anh trai không nói hai lời, từ ngăn bàn nhỏ gần sô-fa lấy ra điều khiển điều hòa đưa ta.

Xem ra không hiệu quả, ba ba ngươi chịu đựng a.

“Anh, tối nay em ăn không nhiều lắm, cảm giác bụng vẫn có điểm đói.” Ta ôm bả vai anh nói.

Anh trai đứng dậy vào bếp mang ra một tô cơm còn nóng đưa ta, đồng thời đưa ra một đôi đũa.

Ô………. Cho dù cho ta ăn ta cũng ăn không vô rồi, xem ra anh trai rất hiểu ta. Cho nên, ba ba a, phá không được hậu phương rồi, làm sao a?

“Không muốn ăn thì bỏ vào trong nồi ủ đi.” Anh trai quét ánh mắt ta đây biết tuốt nhìn ta vẻ mặt khổ sở cầm bát cơm.

“Có thể không để nồi ủ không? Kỳ thật có một nơi giữ ấm rất tốt nha.” Ta vẻ mặt chờ mong nhìn anh trai.

Anh trai hừ lạnh một tiếng, làm bộ nghe không thấy.

“Nột, anh, em ra ngoài cửa ăn được không?” Ta ủy khuất mếu máo.

“Em nếu bước chân ra ngoài, hôm nay đừng nghĩ được vào.” Anh trai trừng ta.

Sờ sờ cái mũi, vào phòng mặc thêm áo khoác. Sau đó anh trai mắt lạnh nhìn ta mặc thêm áo khoác bên ngoài áo ngủ, cầm bát cơm ra cửa.

Thời điểm ta mở cửa, rất rõ ràng nhìn thấy anh trai thở dài một hơi.