Nhất Hôn Khuynh Tâm

Chương 3: An bài




Cô trả lời rất nhanh, Phó Ninh Xuyên ngẩn ra một giây mới hỏi: "Tan làm rồi sao?" Hứa Niệm nghe tiếng truyền tớ liền nhẹ nhàng ừ một tiếng.

"Anh hiện tại có cuộc họp không thể đưa em trở về," hắn nói, " Mặt khác có chút chuyện định nhờ em hỗ trợ, anh để quên tư liệu họp ở bàn sách trên phòng ngủ có thể trở về lấy giúp anh được không? Chìa khóa hôm trước anh đã đưa em cầm, anh sẽ ở trường học chờ em."

Hứa Niệm Hi lúc này đang đứng trước cửa lớn tòa soạn, gió thổi bay mái tóc dài, nghe vậy liền duỗi tay ngăn cản một chiếc taxi.

"Được, còn bao nhiêu phút nữa anh mở họp?"

" Bốn mươi phút."

Bốn mươi phút cũng đủ để từ nơi này về đến nhà rồi đem đến trường học, Hứa Niệm Hi đọc địa chỉ cho bác tài rồi nhanh chóng đóng cửa xe.

"Vậy anh chờ một chút, em sẽ mau chóng đến."

"Được!" Phó Ninh Xuyên gật đầu, cắt đứt điện thoại.

***

Hiện tại là thời gian tan tầm nhưng may mắn trên đường cũng không quá đông, vài phút liền đến cửa tiểu khu, Hứa Niệm Hi thanh toán tiền xe liền đi vào nơi ở Phó Ninh Xuyên đã sống nhiều năm, đi thang máy lên lù. Tầng lầu không quá cao thực nhanh liền nghe âm thanh báo dừng của thang máy, Hứa Niệm Hi đứng ở trước cửa tìm trong túi, sờ soạng một lúc lâu mới tìm được một chuỗi chìa khóa.

Chưa từng mở qua đương nhiên có chút không quen. Cầm chìa khóa mở cửa liền thấy một đôi dép đi trong nhà của nữ nhân đặt ngay ngắn trên giá để dép, Hứa Niệm Hi đi vào chân sau đó lập tức hướng phòng ngủ đi đến.

Ánh sáng chiếu vào làm mọi ngóc nghách trong phòng ngủ đều sáng rực, cô bước nhanh đến bàn làm việc liền thấy một chồng tài liệu được xắp sếp gọn gang. Cầm tài liệu trong tay, đối với cuộc sống một mình của nam nhân này Hứa Niệm Hi không thể không cảm thán Phó Ninh Xuyên thật sự quá sạch sẽ một chút cũng không giống cách sống vừa bẩn vừa loạn của nam sinh trong ký túc xá mà cô luôn ấn tượng. Mỗi một thứ đều được đặt một cách gọn gang, ngăn nắp, không sợ lúc cần đến liền tìm không ra.

Chuyển mắt đến góc màn hình máy đặt trên bàn làm việc, nơi đó chỉ có một tấm ảnh chụp trong chuyến du lịch duy nhất của hai người trước khi kết hôn cũng là tấm ảnh chụp chung duy nhất. Địa phương đến cũng rất gần, hai người đứng dựa vào lan can, Hứa Niệm Hi đứng bên canh Phó Ninh Xuyên khẽ mỉm cười. Cô còn nhớ rõ bức ảnh này là hắn nhờ khách du lịch chụp hộ, hắn nói cảnh đẹp như vậy không chụp làm kỉ niệm chẳng phải quá tiếc hay sao? Sau đó nàng cũng không nghĩ tới tìm hắn xem bức ảnh này. Lúc này nhìn tới liền vươn tay cầm bức ảnh lên.

Trên ảnh chụp nữ nhân cười ôn hòa mà rụt rè mà nam nhân đứng bên cạnh lại không nhìn thẳng vào ống kính, một đôi mắt đen nhàn nhạt nhìn sườn mặt cô.

Ảnh chụp đúng lúc bắt được khoảnh khắc này. Cô không nghĩ tới hắn lại nhìn mình.

Khi Niệm Hi đang miên man suy nghĩ, di động đột nhiên vang lên khiến cô không tránh khỏi giật mình, vội vàng trả bức về vị trí cũ, cầm điện thoại lên tiếp cuộc gọi đến.

"Tìm được rồi sao?" Người gọi là Phó Ninh Xuyên, Hứa Ninh Hi ừ một tiếng, dưới chân hướng cửa phòng đi ra.

" Em hiện tại ra cửa, thực nhanh liền đến."

" Không cần gấp gáp, còn khoảng nửa giờ." Phó Ninh Xuyên trầm mặc vài giây, " Trên đường chú ý cẩn thận."

Động tác đi giày ngừng một chút, trong đầu không khỏi nhớ đến ánh mắt hắn nhìn cô trong bức ảnh chụp, hồi lâu mới ừ một tiếng cắt đứt điện thoại.

Có lẽ không cẩn thận xoay đầu, cô hà tất phải suy nghĩ nhiều như vậy.

***

Lúc Hứa Niệm Hi đưa tới chỉ còn khoảng 15 phút, Phó Ninh Xuyên để cô ngồi lên ghế, chính mình thì đi rót cho cô một cốc nước.

"Hội nghị sẽ không quá dài, ở chỗ này chờ ta?" Hắn đặt ly nước trước mặt cô, ánh mắt thâm thúy tràn ngập dò hỏi.

Cô giật mình.

"Cứ như vậy đi!" Hắn cầm tư liệu hướng cửa đi ra, quanh đầu nhìn cô nói: "Đợi một chút chúng ta cùng nhau ăn cơm."

Đóng cửa lại, căn phòng nháy mắt liền trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng điều hòa thổi gió giúp cô đuổi bớt đi một đường nhiệt khí, Hứa Niệm Hi ngồi yên một lát liền thấy chán, đành chơi máy tính của hắn giết thời gian. Phó Ninh Xuyên quả thực sống rất có trật tự hơn nữa lại là một nam nhân chú trọng sạch sẽ, không chỉ có nhà cửa thu dọn thực tốt đến văn phòng cũng rất sạch sẽ.

Nhàm chán xem một ít tin tức mới nhất, thời gian liền nhanh chóng qua đi.

***

Hội nghị rất mau liền bắt đầu, chỉ là một hội nghị nhỏ trong khoa báo cáo tổng kết trước khi tiến hành công tác dạy học. Phó Ninh Xuyên đã báo cáo xong liền ngồi tại vị trí nghe các thầy cô khác. Bọn họ đều là lão sư nghành kỹ thuật, nam lão sư là chủ yếu, nữ lão sư không phải không có nhưng thật ra rất ít, chuyên nghành dạy cũng có chút hơi hướng khoa học tự nhiên.

Hội thự thực nhanh đã diễn ra một nửa, càng đến gần thời gian tan hội nghị Phó Ninh Xuyên càng mất kiên nhẫn.

Hứa Niệm Hi ở trong văn phòng chỉ cách hắn một dãy hành lang, ở trong phòng làm việc của hắn chờ hắn tan làm. Điều này làm Phó Ninh Xuyên thật sự cao hứng thậm chí lúc cuộc họp diễ ra có chút thất thần cũng may không bị ai nhận ra.

Thật vất vả chờ đến lúc tan họp, hắn là người đầu tiên đi ra ngoài làm rất nhiều lão sư thấy khó hiểu. Bình thường đều là hắn ra chậm nhất, hôm nay như thế nào liền gấp như vậy?

***

Hứa Niệm Hi xem trang web một lúc liền nhàm chán, cô đứng bên cửa sổ quan sát, vị trí văn phòng hắn quả thực không tồi, từ cửa sổ troog ra có thể thấy được sân cỏ lớn xanh biếc, có không ít học sinh qua lại.

Nhìn một chút liề thất thần, có người tiến vào cũng chưa phát hiện, mấy nữ sinh đến tìm Phó lão sư không nghĩ tới lại thấy một nữ nhân dáng người mảnh khảnh.

"Cái kia..." Trong một phút xuất thần Hứa Niệm Hi đột nhiên hoàn hồn xoay người đối mặt.

Nữ sinh có chút khẩn trương, vốn là muốn tìm Phó lão sư bàn giao một số công tác được phân công nhưng nhìn đến gương mặt xa lạ trước mắt tự nhiên nghĩ đây cũng là lão sư trong trường, nói không chừng là do mình chưa thấy qua.

Hứa Niệm Hi tự nhiên cũng hiểu được, đạm đạm cười: " Ta không phải lão sư trường này."

Nữ sinh gật gật đầu, nhẹ nhàng thở ra, khẩu khí cũng trở nên dịu đôi chút, thấy cô ở trong văn phòng Phó Ninh Xuyên đương nhiên hai người quen biết nhau vì thế liền đem tư liệu đặt ở trên bàn làm việc.

"Nếu thế chờ Phó lão sư trở về giúp chúng em nói một chút lần trước chưa xong hiện tại đã bàn giao xong xuôi."

Hứa Niệm Hi gật đầu: "Được!"

Rõ ràng chuyện này mấy nữ sinh liền tính toán rời đi nhưng một cô bé cột tóc đuôi ngựa bông nhiên xoay người lại đối với Hứa Niệm Hi nheo nheo con mắt nghi hoặc, nhấp nhấp môi hỏi: " Chị, chị là... người ấy của Phó lão sư sao?"

Lời này làm Hứa Niệm Hi có chút nghẹn, biểu tình có chút cứng đờ, im lặng vài giây cô mới hơi hơi mỉm cười: " Ta là... Phó thái thái."

Cũng không tính toán sẽ giấu diếm, cô thực rõ ràng nói ra mối quan hệ với Phó Ninh Xuyên. Nữ sinh giật mình, ánh mắt không khỏi có chút thất vọng, nàng đang muốn rời đi liền thấy Phó lão sư xuất hiện ở cửa.

"Chào Phó lão sư." Mấy nữ sinh ngoan ngoãn chào một tiếng. Phó Ninh Xuyên gật gật đầu, thần sắc thực lạnh nhạt, hắn thấy cô đang ngồi trên bàn làm việc vì thế nghiêng người tránh cho mấy nữ sinh rời đi. Văn phòng chỉ còn lại hai người, Hứa Niệm Hi thấy hắn chậm rãi đến gần, ngón tay cuộn lên cư nhiên có chút khẩn trương, không biết vừa rồi cô trả lời có bị hắn nghe thấy không...

" Hội nghị kết thúc rồi?" Vì tránh cho xấu hổ, cô thuận miệng tìm cái đề tài.

Phó Ninh Xuyên e hèm, dọn dẹp lại giấy tờ trên bàn sau đó cầm điều khiển từ xa tắt điều hòa, khóa kỹ cửa sổ, cầm lấy áo khoác treo trên ghế/

"Đi thôi!"

Hứa Niệm Hi có chút ngốc ngốc hỏi: "Đi chỗ nào?"

Trong mắt ẩn sâu tiếng cười, Phó Ninh Xuyên nhìn thấy biểu tình này thực sự cảm thấy rất đáng yêu nhưng lại nhịn xuống cảm giác xúc động muốn xoa xoa đầu cô vì thế sửa thành nắm lấy cổ tay cô, nhàn nhạt trả lời:

"Đương nhiên là... mang Phó thái thái đi ăn cơm."

"..." Hứa Niệm Hi đỏ mặt.

***

Hai người đi tới một quán bít tết, Hứa Niệm Hi không thích ăn sống vì thế Phó NInh Xuyên giúp cô kêu chín phần chín. Bò bít tết thực nhanh đã dọn lên, Phó Ninh Xuyên cầm đĩa của cô đặt trước mặt mình, dùng dao nĩa xắt thành từng khối từng khối vừa ăn sau đó mới đổi trở về.

Căn bản không cần chính mình tự làm, Hứa Niệm Hi im lặng ăn từng khối bít tết ướp hồ tiêu, ngực tràn đầy thỏa mãn.

Cơn mước xong xuôi Phó Ninh Xuyên liền đưa cô về nhà, nương theo bóng đèn già soi cầu thang hai người đi tới chỗ trọ của cô. Tới tầng nhà mình liền thấy dì Lý kỳ quái đi qua đi lại: " Dì Lý, dì làm sao lại đứng ở chỗ này?"

Dì Lý nhìn thấy biểu tình nghi hoặc của cô, đôi mắt trộm ngó nam nhân cao lớn phía sau rôi sau đó không đổi sắc mặt mà nói dối: "Dì tới tìm con nói chút chuyện."

Hứa Niệm Hi gật đầu.

"Chú dì muốn di dân ra nước ngoài, ngày mai liền đi, căn nhà này liền không thể cho con thuê được nữa..." Dì Lý giải thích, " Chuyện này quyết định gấp gáp, cho nên con..."

Dì Lý ngượng ngùng cười, Hứa Niệm Hi thực hiểu ý tiếp lời: "Như vậy sao, cháu lập tức đi thu dọn đồ đạc."

Dì Lý gật đầu.

Hứa Niệm Hi lấy chìa khóa ra mở cửa, nếu không nghe thấy tiếng giày phía sau Hứa Niệm Hi cơ hồ đều đã quên còn có Phó NInh Xuyên, cô ngã xuống ghế sô pha, nhìn lên trần nhà. Đột nhiên chuyển gấp, cô phải đi chỗ nào ở qua đêm nay?

Phó Ninh Xuyên ngồi lên một cái ghế khác, trong lòng không ngừng tán dương kỹ năng diễn xuất cuat di Lý quả thực rất đạt, nếu không phải hắn biết rõ sự tình không chừng cũng sẽ bị lừa.

Không sai, việc này là do Phó Ninh Xuyên an bài. Con trai dì Lý đúng lúc lại là học sinh của Phó Ninh Xuyên, muốn bịa đặt một cái lý do nào đó để làm Hứa Niệm dọn đi quả thực là chuyện qua dễ dàng.

Nghĩ đến điều này, khóe môi hắn hơi giật giật, nhân lúc cô không thấy liền cười trộm sau đó giống như lơ đãng hỏi: " Niệm Hi, dọn đi luôn sao?"

Hứa Niệm Hi quay đầu nhìn hắn gật đầu.

" Cái này... Hôm nay thời gian cũng không còn sớm, em ở lại khách sạn khiến anh cũng không yên tâm..." Hắn nhàn nhạt đề nghị " Hay là tới nhà của anh đi!"

Cô sửng sốt.

"Bây giờ thuê phòng tóm lại cũng không tiện", Hắn tiếp tục hướng dẫn từng bước: " Ở nhà đi, vừa lúc hiện tại tại đem đồ đạc chuyển qua luôn."

Hứa Niệm Hi phát hiện, trừ bỏ phương án này cô thật sự không có lựa chọn nào khác. Đừng nói khách sạn, trên mạng luôn cảnh báo khách sạn như thế nào như thế nào, cô yêu sạch sẽ như vậy cũng không muốn ở tại nơi vô số người ở qua dù là đổi chăn nệm. Xem ra chỉ còn mỗi biện pháp dọn đến nhà hắn. Hứa Niệm Hi đáp ứng liền nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Này là phong thuê nên cũng không có đồ dùng gì của chính mình bởi vậy cũng không cần chuyển bằng xe. Phó Ninh Xuyên đi theo cô vào phòng ngủ hỗ trợ thu dọn quàn áo cùng một ít đồ đạc.

Đồ vật từng món đều được thu dọn hoàn chỉnh, Hứa NIệm Hi đem mấy quyển sách trên bàn bỏ vào trong túi, không biết sao tay cầm không chắc, một quyển sách suýt nữa rơi xuống đất, Hứa Niệm Hi theo bản năng bắt lấy, lại có một tấm ảnh rơi từ trong đó ra. So với Hứa Niệm Hi nhanh tay hơn, hắn khom lưng nhặt lên.