Nhất Hôn Khuynh Tâm

Chương 32: Bắt Gặp




Nhất Hôn Khuynh Tâm

Edit: Doãn Uyển Du

Beta: Doãn Tư Mặc

Chương 32: Bắt gặp

Lúc Hứa Niệm Hi tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu có chút đau, cô định duỗi tay xoa xoa nhưng lại không động đậy được.

Đang giãy giụa muốn mở mắt ra liền cảm giác trên huyệt thái dương đang có người ấn, cô hơi giật giật, sau một lúc lâu liền mở to mắt.

“Buổi sáng tốt lành.” Cô nhìn vào đôi mắt anh, nhẹ giọng nói.

“Buổi sáng tốt lành.”

Nhân lúc này Hứa Niệm Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đã lên cao, xem ra không còn sớm nữa. Hôm nay là ngày nghỉ, Hứa Niệm Hi không phải đi làm, trong đầu liền nghĩ xem mình có thể làm gì?

“Hôm nay anh có việc gì không?” Dù sao cũng là ngày nghỉ, Hứa Niệm Hi quang minh chính đại mà nằm ỳ trên giường, cô tiến sát vào lòng anh, ngịch nghịch ngón tay anh hỏi.

Phó Ninh Xuyên tùy ý nhìn cô, nghĩ nghĩ rồi nói: “ Anh phải đi công ty một chuyến.”

Hứa Niệm Hi ồ một tiếng, chợt bắt lấy cánh tay anh hưng phấn hỏi: “Vậy hôm nay em cùng anh đến công ty được không?”

Đột nhiên nhớ tới lần trước không đi được, cô thực ra là vẫn rất hiếu kì, muốn qua đó xem xem.

Yêu cầu của cô, anh đương nhiên sẽ không cự tuyệt, gật gật đầu rồi đáp ứng: “Được.”

Hứa Niệm Hi cười, cúi đầu tiếp tục nghịch ngón tay anh.

Hai người lăn qua lăn lại trên giường một lúc mới dậy, cô rửa mặt xong liền đi làm bữa sáng, sau khi bước ra thì thấy anh vẫn đang ở trong toilet, vì thế đi qua gõ cửa gọi anh.

“Ăn cơm thôi.”

Lúc này anh vừa mới rửa mặt xong, nghe thấy tiếng gõ cửa liền đi mở cửa. Trên mặt vẫn còn đầy giọt nước vẫn chưa kịp lau, anh hỏi: “Nấu xong rồi sao?”

Cô gật gật đầu, ngửa đầu nhìn anh, đột nhiên duỗi tay lấy chiếc khăn lông treo bên cạnh: “Em lau giúp anh.”

Khăn lông rất mềm, cô cầm trên tay bắt đầu lau từ trán xuống, dáng người anh rất cao, cô trực tiếp kéo anh để anh cong lưng một chút.

Bọt nước rất nhanh liền được lau sạch, cô cười tủm tỉm đem khăn lông đặt vào bồn rửa giặt sạch sẽ, sau đó một lần nữa treo lại chỗ cũ.

“Xong rồi, đi ăn cơm thôi.”

Bị cô nắm tay, Phó Ninh Xuyên tâm thần nhoáng một cái, vài giây đã ra tới ngoài cửa, anh nhìn bóng lưng cô, bỗng nhiên dừng bước.

Cô cũng dừng lại theo, kì quái mà quay đầu lại: “Sao lại.....”

Nhưng mà lời nói còn chưa nói xong liền bị anh nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, Hứa Niệm Hi thất thần chưa kịp phản ứng lại, trước mặt liền có một bóng ảnh chiếu xuống, theo sau là một chút ấm áp trên môi.

“Anh........” cô kinh ngạc mở to mắt.

Cái người làm xong những việc này rất hiển nhiên là tâm tình rất tốt, chủ động kéo cô đến bàn ăn, sau khi hai người ngồi xuống, anh mới mở miệng nói.

“Cám ơn em,” Anh an tĩnh chăm chú nhìn cô, “Bà xã”

Lúc hai người đến công ti cũng không có chuyện gì cần phải xử lí, vì thế Phó Ninh Xuyên dứt khoát cùng Hứa Niệm Hi đi thăm quan tòa nhà, thuận tiện.... để nhân viên làm quen cô một chút.

Một lần nữa trở lại văn phòng, lúc này Phó Ninh Xuyên mới có việc rời đi, nghe nói là Phó Thừa Nghiệp ghé qua, đang tuần tra công ti.

Vì thế văn phòng chỉ còn lại một mình cô, Hứa Niệm Hi nhàm chán mà ngồi trên chỗ ngồi của anh, bật máy tính tìm kiếm một vài bộ phim mạng nổi gần đây, tùy ý kích mở một tập xem.

Bộ phim này có chút vô vị, Hứa Niệm Hi cứ xem cứ xem liền thấy buồn ngủ, cô dứt khoát tắt máy tính, nằm xuống bàn nghịch điện thoại.

Chưa được một lúc, cô liền khép mắt ngủ thiếp đi. Điện thoại lẳng lặng nằm ở một bên, màn hình dần dần tối om.

Phó Nhất Phong vừa đến công ti liền nghe nói Phó Thừa Nghiệp cùng Phó Ninh Xuyên đều đang cùng nhau khảo sát công ti, anh ta mày nhăn lại hỏi bọn họ đang ở đâu, rất nhanh liền đi lên lầu.

Đến lúc hai người đang cùng nhau khảo sát công ti, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, nhìn qua không khí rất là hòa hợp. Phó Nhất Phong định tâm, lập tức đi qua.

“Ba, sao ba lại đến đây?”

Phó Thừa Nghiệp nghe thấy tiếng của Phó Nhất Phong, nghêng đầu nhìn qua: “Ba đến xem tình hình hoạt động của công ti.”

Phó Nhất Phong gật gật đầu, trực tiếp làm lơ sự tồn tại của Phó Ninh Xuyên: “Vậy sao ba không sớm gọi điện thoại cho con, con có thể qua đây cùng ba.”

Phó Thừa Nghiệp lắc đầu: “Có gì mà phải cùng chứ? Huống hồ vừa nãy có Ninh Xuyên đi cùng ba.”

Nghe vậy Phó Nhất Phong có chút không vui, đây có nghĩa là có Phó Ninh Xuyên thì có anh ta hay không cũng không sao cả???

Trầm mặc vài giây, Phó Nhất Phong tiếp tục mở miệng: “Sau này, lúc ba tới công ty.....”

Lời còn chưa nói xong, đột nhiên có giọng nói chen ngang, Phó Nhất Phong nhíu mày nhìn qua.

“Ba, nếu không có việc gì thì con đi trước,” Phó Ninh Xuyên nhàn nhạt nói, “Niệm Hi cùng con tới, cô ấy đang ở văn phòng.”

Phó Thừa Nghiệp rất nhanh liền hiểu ra, vỗ vỗ vai Phó Ninh Xuyên: “Đi đi, nếu Niệm Hi có hứng thú, đưa con bé đi tham quan công ty một chút, con cũng vậy, sau này rảnh rỗi thì đến công ty nhiều một chút, đừng tưởng treo cái tên là có thể không đến, công việc dạy học quan trọng, công ty cũng quan trọng như vậy, biết không?”

Phó Ninh Xuyên gật gật đầu, xoay người rời đi.

Hành lang chỉ còn lại hai người, Phó Nhất Phong nhìn bóng dáng anh đã hoàn toàn biến mất mới bất mãn mà nói: “Ba, trước đây lúc anh ta không quản gì không phải đều là con xử lý sao? Ba có ý kiến gì có thể nói với con, dù sao anh ta cũng không quản lý được cái gì, dứt khoát hủy bỏ chức vị giám đốc của anh ta đi.”

Phó Nhất Phong tích tụ điều này đã từ rất lâu, chỉ bởi vì Phó Ninh Xuyên lớn hơn anh ta nên được ổn định ngồi cái ghế tổng giám đốc sao? Rõ ràng là anh ta đã bỏ ra rất nhiều công sức.

Nghe vậy, Phó Thừa Nghiệp nhìn anh ta một cái, lời nói thấm thía: “Ninh Xuyên làm việc vẫn ổn hơn con, con cũng đã rèn luyện trong công việc lâu như vậy rồi, sao làm việc vẫn nóng nảy như vậy, chỉ vì cái lợi trước mắt,”

Phó Nhất Phong nghẹn lại: “Ba đây là không tin tưởng con sao?”

Phó Thừa Nghiệp lắc đầu: “Ba chỉ mong con học hỏi Ninh Xuyên nhiều hơn, bất luận là làm việc gì đều phải ổn trọng, tránh nóng nảy cùng vì cái lợi trước mắt, việc gì cũng cần có kế hoạch có trật tự, không thể nghĩ đến đâu làm đến đó, không đầu không đuôi.”

“.............”

“Vẫn là cố học tập, công ty này sớm hay muộn ba cũng phải giao lại, đến lúc đó ba sẽ không chiếu cố ai, thuận theo tự nhiên chọn người có năng lực.”

Dứt lời, Phó Thừa Nghiệp liền rời đi, Phó Nhất Phong sắc mặt trầm trầm, ngón tay nắm chặt.

Lúc Phó Ninh Xuyên trở lại văn phòng, thấy cô nằm trên bàn ngủ rất ngon, anh đứng ở một bên nhìn một lát, nhớ tới phòng nghỉ có thể ngủ liển muốn ôm cô đến phòng nghỉ.

Ai ngờ cô chỉ ngủ có chút mơ màng, chạm vào liền bừng tỉnh, anh nhìn hai mắt mơ màng của cô, nhàn nhạt nói: “Vào trong ngủ nha?”

Cô có chút sững sờ, một lúc lâu mới có phản ứng, lắc lắc đầu: “Không sao, em không ngủ nữa.”

Anh nghe vậy hơi nhíu mày, thấy cô đứng dậy nhường chỗ cho anh, sau đó liền ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.

“Lại đây,” Anh bỗng nhiên gọi cô lại, “Đến đây.”

Cô nhướng mày, nghi hoặc mà bước tới: “Chuyện gì?”

Anh không trả lời, mà chỉ ngồi xuống, sau đó kéo cánh tay cô để cô ngồi lên đùi mình.

“Anh.......” Cô cả kinh, bất an mà vặn vẹo thân mình.

“Đừng đi qua đó,” Anh bật máy tính, mắt nhìn thẳng, “Ngồi đây đi, chúng ta đợi một lát nữa mới đi, muốn ngủ có thể tiếp tục.”

“...........”

Anh kỳ thật không có trông chừng cô, tự mình xem tài liệu công việc trên máy tính, cô vốn dĩ đã muốn rời đi, nghĩ tới nghĩ lui vẫn ngoan ngoãn ngồi im không nhúc nhích.

Trong phòng bật máy lạnh, gió lạnh từ từ thổi ra xua tan ngày hè nóng bức. Cô nhàm chán mà dựa vào ngực anh nghịch điện thoại, xem một vài tin tức thời sự.

Anh bận rộn một lát, nhìn cánh tay cô rũ xuống tựa hồ lại buồn ngủ, vì thế động động cánh tay điều chỉnh cho cô một tư thế thoải mái.

“Buồn ngủ thì ngủ một lát đi.” Cúi đầu nhìn cô, Phó Ninh Xuyên nhẹ giọng nói.

Hứa Niệm Hi quả thực là có chút buồn ngủ, có lẽ là do mùa hè, cứ đến mỗi mùa hè là cô đều cảm thấy luôn luôn ngủ không tỉnh lại được, lúc này cũng không cự tuyệt mà gật đầu, đôi tay ôm lấy eo anh.

“Ngủ đi!” Anh nói, “Lát nữa anh gọi em.”

Chớp chớp mắt, cô ừ một tiếng,lúc tầm mắt anh rời đi, ngẩng đầu hôn vào cằm anh.

“Lát nữa nhớ gọi em.” Cô hôn xong lập tức né tránh, toàn bộ mặt đều chôn ở ngực anh. Phó Ninh Xuyên nhìn dáng ngủ như con đà điểu của cô, bật cười.

Cùng lúc đó trong nhà.

Kéo ống quần ra, Vệ Gia Lam thấy nơi có vết thương cũ đã hoàn toàn khỏi rồi, đến vết sẹo cũng không có lưu lại, cô ta nhấp môi cười cười.

Ngả ra sau, Vệ Gia Lam dựa vào sô pha, xem đi xem lại bức ảnh trong di động không biết bao nhiêu lần.

Những ngày này cô ta đến cửa hàng photo vài lần để photo rất nhiều ảnh chụp, vài tấm làm thành poster dán trên tường, vài tấm mua thêm khung ảnh tinh xảo đặt vào, sau đó rất chuyên nghiệp mà trang trí một cái tường đầy ảnh, treo cả những khung ảnh đó lên.

Toàn bộ căn nhà đều có anh vây quanh, cô ta chỉ cảm thấy trong ngực tràn đầy thỏa mãn vô hạn.

Hồi tưởng lại chuyện mấy ngày trước, lúc đó cô ta tựa hồ nhìn thấy Hứa Niệm Hi tức giận rời đi, mặc kệ bọn họ đã hòa hợp hay chưa, cô ta đều đã thành công bước thêm một bước.

Đầu tiên, cô ta thành công đụng phải anh, tuy rằng bị đẩy ra. Thứ hai, cô ta thành công tạo ra một chút rạn nứt nhỏ giữa hai người, tin rằng trải qua sự nỗ lực cuối cùng, chia rẽ bọn họ căn bản là không phải việc khó!

Lúc này, Vệ Gia Lam gợi lên khóe môi, tự phụ mà cười rộ lên.

Cô ta sẽ đem về thôi, thứ vốn dĩ thuộc về cô ta, một phân cũng sẽ không nhường cho người khác.

Ở nhà ngây người một lát, Vệ Gia Lam nhàm chán cực kỳ, vì thế định ra ngoài mua chút đồ, cô ta đứng trước tủ quần áo lựa chọn rất lâu, sau một lúc mới mặc một chiếc váy hoa hoét, cầm lấy ví tiền đi xuống lầu.

Gần tiểu khu có một siêu thị lớn, rất tiện lợi, Vệ Gia Lam sau khi tiến vào trực tiếp lấy cái giỏ, bước về phía khu rau củ quả tươi sống.

Trên đường đi có lấy thêm vài thứ thường ngày thích ăn, cô ta vừa nhìn trái nhìn phải vừa bước về phía trước.

Ai ngờ càng đi, lượng người bỗng nhiên càng đông lên, cô ta có chút chán ghét người khác đụng vào người mình, đặc biệt là những người đang đẩy xe, vì thế cau mày nhích người sang bên cạnh.

Ngay vào lúc này, dưới chân cũng không biết là vướng vào thứ gì, người cô ta không cẩn thận ngửa về phía sau, vừa vặn đụng vào xe phía sau.

Đồ bị lật, cô ta bị ngã.

Ví tiền trong tay trong nháy mắt bị văng đi, giỏ đồ cùng với đồ đạc cũng bị đổ ra, Vệ Gia Lam đau đến thở ra một ngụm khí lạnh, suýt chút không nhịn được mà phát ra tiếng chửi thề.

Đỡ lấy kệ hàng để đứng dậy, Vệ Gia Lam nhặt lại đồ và ví tiền của mình, vừa rồi dùng lực, bức ảnh của Hứa Niệm Hi nhét ở trong ví đều bị rơi ra ngoài, từng vết cắt trên tấm ảnh khiến nguuời ta không dám nhìn thẳng, hiển nhiên là từng bị chủ nhân dùng lực trút giận.

Nhặt lại đồ xong, Vệ Gia Lam thấp giọng mắng vài câu, tâm tình mua sắm trong nháy mắt liền biến mất không còn một chút, cô ta dứt khoát đi đến quầy thu ngân.

Nhưng chưa đi được mấy bước, cánh tay đột nhiên bị một người nắm lấy, Vệ Gia Lam cả kinh quay đầu lại.

“ Ai?”