Nhất Hôn Khuynh Tâm

Chương 4: Chuyển nhà




Ảnh chụp được giữ thật tốt, hiển nhiên là được chủ nhân dùng tâm tư cất giữ hoặc là căn bản không ngó tới, Phó Ninh Xuyên liếc nhìn ảnh chụp một nam tử cao lớn, trên mặt không có biểu tình gì nhiều, hơi cong khóe miệng lại mang theo chút tà tứ, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng cùng một chiếc quần dài màu đen, dựa vào lan can phía sau nhìn thẳng vào ống kính. Ảnh chụp chỉ có duy nhất mình hắn, liền cả người qua đường cũng không có, Phó Ninh Xuyên Xuyên ngước mắt trộm nhìn cô một chút, vẫn chưa nói cái gì.

"Đưa cho em đi!" Lúc tấm ảnh rớt ra, Hứa Niệm Hi kinh ngạc một chút, cô cư nhiên quên mất trong quyển sách này còn kẹp ảnh chụp, còn tưởng là ảnh chính mình trước đây nhưng hiển nhiên không phải. Nhìn vào nam nhân trong tấm ảnh, Hứa Niệm Hi mặt không biểu tình bắt đầu xé rách, ảnh chụp bị xé rất nhỏ, cô thẳng tay ném toàn bộ vào thùng rác.

Đều là quá khứ, căn bản không cần lưu lại chút hoài niệm này.

Đồ đạc đã thu don tốt, HứaNiệm Hi nhìn xung quanh, ở nơi này lâu như vậy căn bản giờ phải dọn đi vẫn là có chút không nỡ.

"Đi thôi!" Sau một lúc trầm mặc, cô xách theo tui đồ dẫn đầu đi ra ngoài. Phó Ninh Xuyên đi theo phía sau, trong tay cầm giúp cô hai rương đồ nặng hơn.

Hai người khóa cửa xong, dì Lý vẫn còn ở bên ngoài chờ, Hứa Niệm Hi đi qua đưa chìa khóa cho chủ nhà.

"Nhanh như vậy sao?..." Dì Lý xoa xoa hai bàn tay, cười cười nói.

Hứa Niệm Hi vâng một tiếng: "Cháu đã dọn phòng xong xuôi rồi, chìa khóa đưa lại cho dì, chúc chú dì sống hạnh phúc, vui sướng."

Dì Lý liên tục gật đầu, Hứa Niệm Hi ngẫm lại cũng không còn lời gì để nói liền cười cười tính toán rời đi, chủ nhà nhìn theo hai người thẳng đến khi ra khỏi cửa.

Rương lớn đặt ngay ngắn trong cốp xe, Hứa Niệm Hi xách theo túi đồ ngồi vào ghế phó lái, hắn cũng an vị xong xuôi, nhìn kính chiếu hậu bắt đầu lái xe. Trước mắt thấy chính mình cách nhà trọ ngày càng xa cho đến khi khuất hẳn. Trong đầu cô thực loạn cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì. Lúc này sắc trời chưa tối hẳn, ánh hoàng hôn chiếu lên cửa kính có chút mông lung lại ngọt ngào.

Xe dừng đèn đỏ một phút liền tiếp tục vững vàng chạy trên đường, Hứa Niệm Hi từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên không nhúc nhích, đương nhiên là đang suy nghĩ chuyện vừa rồi. Rõ ràng khi thấy tấm ảnh đó, cô quan sát hắn hơi nhăn nhăn mày nhưng vì cái gì không hỏi cô người trong tấm ảnh là ai? Hứa Niệm Hi không biết vì sao trong đầu luôn rối rắm chuyện này, trong suy nghĩ của cô hai người nếu đã kết hôn mặc kệ có hay không tình cảm đều phải trung thực với nhau.

Cô chưa từng nghĩ mình định bắt cá hai tay, tự nhien cũng không muốn bị hiểu lầm.

"Vừa rồi,..." Cô thanh thanh giọng nói, cũng mặc kệ Phó Ninh Xuyên có nghe thấy hay không liền muốn nói rõ ràng, "Là bạn trai cũ của em bất quá cũng đã chia tay được mấy năm rồi," Hứa Niệm Hi nhấp môi, lại tiếp tục "Đều là người ngoài."

Cái gọi là bạn trai cũ tự nhiên đã là quá khứ, hơn nữa những chuyện hắn làm trong quá khứ làm cô không nghĩ được lý do chính đáng nào để quay lại. Dòng suy nghĩ qua đi, Hứa Niệm Hi nghe hắn ừ một tiếng rồi sau đó lại tiếp tục "Đều là người ngoài, vì cái gì muốn anh quan tâm?"

Cô hoàn toàn im miệng không nói.

***

Tới nhà mới, Hứa Niệm Hi vội vàng thu thập đồ đạc, cũng không nghĩ đến chuyện cùng hắn ngủ chung một cái giường vì thế cô tự giác mà vào phòng dành cho khách. Căn phòng đã có sẵn chăn nệm, chỉ cần sắp xếp xong đồ đạc liền tốt, Hứa Niệm Hi ngồi ở mép giường, nhớ tới buổi tối mấy ngày trước ở trên này lăn lộn liền có chút không thể nhìn thẳng. Nhưng chung quy vẫn là muốn ngủ, cô yên lặng thở dài một tiếng bắt đầu từ trong rương hành lý lấy quần áo.

Cửa chỉ khép hờ, để lại một khe hở.

Phó Ninh Xuyên đứng ở cửa, hắn không có vào trong giúp cô cũng không có về phòng đi làm chuyện của mình, cứ như vậy đứng trước cửa phòng dành cho khách, thông qua khe hở lén lút mà nhìn lén. Vợ của hắn chính thực dọn vào nhà, tuy rằng còn chưa cùng giường nhưng đã là một bước tiến lớn.

Cô thu thập mọi thứ rất có trật tự, từ góc nhìn Phó Ninh Xuyên đang đứng có thể vừa vặn thấy được dáng vẻ phía sau của cô, dáng lưng mĩ miều hơi cong, một vài sợi tóc rũ xuống bên thái dương. Thu thập xong xuôi trời cũng đã tối, hai người đều đã ăn cơm liền tính toán cùng nhau ra ngoài một chút.

Nhà của Phó Ninh Xuyên có vị trí rất tốt, vừa đúng trung tâm thành phố, giao thông hay phương tiện đi lại cũng thực tiện. Hai người chậm rãi đi cạnh nhau, không dựa gần, cũng không có nắm tay. Phó Ninh Xuyên ăn mặc thoải mái tay bỏ vào trong túi quần, ánh mắt luôn làm bộ không để ý nhưng thực ra luôn dừng trên người nữ nhân yên tĩnh bên cạnh.

Hắn thực sự không thú vị chút nào sao? Vì cái gì cô ngay cả một câu cũng không chủ động mở miệng? Chẳng lẽ là đối diện với hắn liền không nói nên lời?

Điều này làm Phó Ninh Xuyên cảm thấy là một vấn đề nghiêm trọng, vợ chồng với nhau sao lại có thể suốt một đường đều không nói một tiếng, vì thế hắn che miệng ho nhẹ, giống như lơ đãng mà chuẩn bị mở miệng.

"Em..." Lời nói còn chưa xong liền thấy người không nên thấy, Phó Ninh Xuyên sắc mặt chợt chuyển lạnh lùng nhìn Chu Khả đang vui vẻ đi tới, trong lòng có vẻ không kiên nhẫn khi bị quấy rầy.

"Thật trùng hợp!" Chu Khả hôm nay đi dạo một chút không nghĩ tới liền gặp được người mình thầm mến, nàng một mặt đầy tươi cười tự giác lơ đi Hứa Niệm Hi bên cạnh. Chu Khả lời này là đang nói với mình Phó Ninh Xuyên đáng tiếc hắn cũng không muốn tiếp lời bởi vậy cũng chưa nói cái gì.

Điều này làm Chu Khả vô cùng xấu hổ nhưng nàng là một nữ nhân khôn khéo biết tiến biết lùi, không hề tức giận chào hỏi một lần nữa: "Tản bộ sao? Hôm nay thời tiết không tồi thích hợp đi ra ngoài giải tỏa."

Như cũ không ai nói chuyện.

Chu Khả cũng được coi là một nữ nhân có mị lực, thường ngày đi trên đường đều sẽ có nam nhân quay đầu nhìn vài lần chỉ có nam nhân trước mắt chưa từng thưởng thức nàng, đến một câu cũng không muốn cho nàng thể diện. Chu Khả cảm thấy thật mất mặt. Đầu óc xoay chuyển tính toán lúc này mói một vài chủ đề nam nhân hứng thú nhưng thực hiển nhiên Phó Ninh Xuyên thực không cho mặt mũi dắt tay Hứa Niệm Hi vòng qua người nàng rời đi.

"Nếu Chu tiểu thư không có chuyện gì chúng ta liền đi trước."

Phó Ninh xuyên không nghĩ sẽ tiếp tục đứng đó nghe Chu Khả nói chuyện, hắn khó lắm mới có cơ hội cùng vợ nhà mình cùng ăn tối sau đó lại tản bộ không thể để kẻ không thức thời quấy rầy. Cầm lấy tay Hứa Niệm Hi, hắn nhấc chân chuẩn bị vòng qua người kia nhưng Chu Khả làm sao để hai người rời đi, mặt mang theo ý cười nhưng ánh mắt lóe lên sựu ghen ghét, duỗi ta ngăn nhai người dừng lại, nàng cuốn cuốn đuôi tóc, tầm mắt dừng trên người Hứa Niệm Hi:

" Tôi có một số việc muốn nói với Niệm Hi, có thể mượn cô ấy nói vài lời được không?"

Phó Ninh Xuyên tất nhiên không muốn, âm thanh lanh lung nói: " Chu tiểu thư nếu có chuyện gì cứ việc nói thẳng, tôi là chồng của cô ấy nghe một chút chuyện vẫn là có tư cách đi!"

Chu Khả sắc mặt xấu hổ, một bụng lời nói chưa kịp xuất đã bị một tiếng "chồng" chặn ngược vì thế hung hăng liếc Hứa Niệm Hi một cái.

"Nếu Phó tiên sinh không chịu nhượng bộ vậy ta cũng liền nói thẳng", sau một lúc lâu nàng mỉm cười, tay miết miết màu son đỏ tươi trên môi, tầm mắt lại một lần nữa dừng trên người Hứa Niệm Hi "Ta là muốn nói chính mình đang làm thực tốt Mõ Thanh thư cùng Thiêm Thủ Hội lại bị chủ biên cố ý để lại cơ hội tốt này cho cô, hắn đều không cho người khác liền cho cô, cô nhìn xem chủ biên đối với cô xem ra thực tốt.!"

Lời này ngoài mặt thì khích lệ kỳ thật là muốn bỏ đá xuống giếng, Chu Khả nói xong cười đắc ý: "Tôi đã xong, lần sau gặp mặt!"

Nàng xoay người rơì đi, Phó Ninh Xuyên nắm tay Hứa Niệm Hi chuẩn bị tiếp tục tản bộ liền nghe người bên cạnh vẫn luôn trầm mặc cất tiếng nói nhàn nhạt đáp lễ người sau lưng: "Tôi đương nhiên sẽ quý trọng cơ hội chủ biên cho ta, không giống người nào đó làm rối tinh rối mù khiến chủ biên đối với khách hàng thực ngượng ngùng."

Nói Xong cô cũng không đợi Chu Khả phản ứng liền chủ động nắm tay Phó Ninh Xuyên đi về hướng bên trái, hai người đi một hồi lâu mới nghe đằng sau có tiếng dậm chân đầy bực bội, Hứa Niệm Hi không phúc hậu mà cười ra tiếng.

Thỉnh thoảng đáp lễ lại cũng thực sự thú vị!

Tâm tình Hứa Niệm Hi rất tốt, trong miệng khẽ ngâm một điệu nhạc, Phó Ninh Xuyên một đường làm mặt lạnh đi theo nhưng thực ra đang lén lút nhìn nữ nhân cao hứng trước mắt.

Vợ hắn thật uy vũ!

Hai người đi một đoạn Hứa Niệm Hi liền thấy bên đường có người bán kẹo bong gòn, cô vẫn luôn rất thích loại kẹo ngọt ngào này ánh mắt lộ rõ khát vọng tính toán đi qua mua nhưng đoạn đường này có chút đông, Hứa Niệm Hi bị hắn ấn ở tại chỗ chờ đợi còn mình thì xuyên qua dòng người hối hả đi tới đối diện.

Nhìn hắn xếp hàng, nhìn hắn mua đồ ăn cho cô, trong ngực nàng hiện lên một cảm giác ấm áp khó nói. Kỳ thật bên cạnh có thêm một người cũng không có gì không tốt.

Đang lúc miên man suy nghĩ, bên cạnh liền xuất hiện thêm một người, giọng nói bén nhọn làm cô nhảy dựng " Nam nhân kia là ai?"

Cô hoàn hồn, người trước mắt chính là người mẹ kế chán ghét của cô, Hứa Niệm Hi nhăn mày lại, khẩu khí có chút không tốt: "Dì nói ai?"

Lư Vân Tuệ đi dạo phố không nghĩ tới liền thấy một người gọi là con gái cùng một nam nhân khác nắm tay tản bộ, trong lòng nàng chỉ có một người con rể là Lạc Sanh, tất nhiên là không cao hứng.

"Nói ai?" Lư Vân Tuệ chỉ vào đường cái đối diện, cất tiếng cười châm chọc:" Hứa Niệm Hi, dì nói cho con biết, dì đã sớm nói qua con muốn làm gì ta đều không quản nhưng nhất thiết phải cùng Lạc Sanh kết hôn, có nghe thấy không!"

Bốn tiếng cuối cùng cố tình cường điệu, đáng tiếng Hứa Niệm Hi thực sự chưa từng để trong lòng, vốn dĩ ngày trước đã bị Lư Vân Tuệ làm phiền, lúc này cô tâm tình vui vẻ muốn tản bộ một chút liền bị người mẹ kế này phá hư.

"Dì nói cho con biết, dù là mẹ kế nhưng trên pháp luật ta cũng là mẹ con!" Lư Vân Tuệ cười lạnh, liếc mắt nhìn sang bên đường một cái liền đi khỏi.

Hứa Niệm Hi đứng tại chỗ liền đến cả Phó Ninh Xuyên đứng trước mặt cô cũng không chú ý.

"Ăn đi!" Nhìn kẹo bông gòn xuất hiện trước mắt, Hứa Niệm Hi giật mình, ngước mắt thấy sắc mặt hắn nhàn nhạt, buồn bực trong lòng liền tan hơn nửa. Đến tột cùng cô vì cái gì phải để đám người râu ria phá hỏng tâm trạng?

Hít một hơi, cô tiếp nhận kẹo bông gòn ăn một chút, còn hỏi hắn có muốn hay không. Cô biết hắn không thích ngọt cũng chỉ hỏi tượng trưng nhưng hắn thực sự cúi đầu, đôi mắt đen nhìn thẳng cô.

Hứa Niệm Hi có chút thẫn thờ tự giác dùng tay lấy kẹo đưa đến miệng hắn, kẹo bông mềm mại nhanh chóng hòa tan, ngón tay tức khắc cảm nhận được độ ấm trong miệng hắn, còn có chút ướt.

Tay cô run lên, giây tiếp theo liền bị hắn vững vàng nắm lấy.

***

chauuquangg: Edit xong liền đăng nên mình vẫn chưa soát lại câu cú hay lỗi chính tả,nếu muốn lưu loát hơn chắc phải chờ mình edit hoàn mới ngồi xuống beta lại tử tế. Nếu các bạn thấy có gì chưa ổn thì bình luận góp ý cho mình nha! À đừng quên vote để mình có động lực ra chương mới mỗi ngày nhé. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!