Nhật Kí Chuyển Mình Của Nữ Phụ Ác Độc

Chương 8




Đây là lần thứ hai Tiêu Vũ Đồng gặp tang thi cấp một, nếu lấy được tinh hạch của nó, cô có thể thăng lên cấp một rồi. Tuy không biết sao khi tang thi này nhìn thấy bọn họ không tấn công nhưng lấy tinh hạch của nó là chuyện cô bắt buộc phải làm. Vì vậy nên lúc mọi người còn chưa phản ứng kịp thì cô đã dẫn đầu ra tay. Chỉ là khi đâm nó nhát cuối cùng, không biết tại sao ý nghĩ của cô đột nhiên thay đổi, sau đó đầu cô trở nên vô cùng đau đớn, trước mắt tối đen, ngay sau đó cả người cô không còn sức nữa, lập tức ngã xuống đất.

Từ sau khi tận thế, cô chưa từng chịu loại sỉ nhục này. Lòng Tiêu Vũ Đồng trở nên độc ác. Chỉ là khi thân thể cô có chút sức thì trước mắt đã xuất hiện một đôi giày thể thao, ngẩng đầu lên đã thấy một khuôn mặt diễm lệ, đôi mắt hạnh nhìn cô chán ghét.

Tô Lăng cúi đầu nhìn Tô Vũ Đồng, bực không thể đá vào mặt Tiêu Vũ Đồng mấy đá.

"Cô Tiêu." Chuyện xảy ra ở đây mọi người đều nhìn thấy, khi thấy Tiêu Vũ Đồng bị tấn công, họ đều vọt lại, người xuất hiện đầu tiên là Nghiêm Cảnh Phong, trong mắt xuất hiện sự vội vàng và lo lắng, hận không thể bị thương thay cho Tiêu Vũ Đồng. Theo sau là Diêu Gia Minh.

Tô Lăng nhìn họ, mém chút nữa đã bật cười, rõ ràng cô đã chọn con đường khác với bọn họ, nhưng vẫn gặp được nhau, tốt lắm, tốt nhất đều xông tới, nếu không Tô Lăng cũng không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì nữa.

Quay đầu nhìn khuôn mặt cháy đen của tiểu quái, Tô Lăng lại càng tức giận: "Ngươi thật là ngốc mà, chờ bị người ta tấn công, ngươi không làm gì sao?"

Tiểu quái vẫn thật thà nhìn Tô Lăng như trước.

Tô Lăng biết mình phản ứng quá chậm, cô chỉ lệnh cho tiểu quái giết những sinh vật tiếp cận đây. Nhưng Tiêu Vũ Đông có dị năng hệ lôi, có thể tấn công từ xa, không thuộc phạm vi tấn công mà Tô Lăng ra lệnh.

Tiểu quái cấp một bị sét đánh thành như vậy, có thể thấy Tiêu Vũ Đồng ra tay nặng như thế nào. Sờ sờ tinh hạch trong túi, bên trong là tinh hạch cô tiết kiệm để chuẩn bị thăng lên cấp 1, bây giờ cô không có khả năng mang tiểu quái đi đâu nữa, trừ phi cô dùng tinh hạch khôi phục năng lực và khuôn mặt cho nó. Vì sấm sét là khắc tinh của tất cả những thứ tà ác, nên ít nhiều cũng ảnh hưởng đến năng lực của tiểu quái, nếu không nó cũng không im lặng đứng đó chờ Tiêu Vũ Đồng tấn công đâu.

"Tô Lăng, lại là cô." Một giọng nói sắc bén vang lên, chủ giọng nói đó chính là Diêu Mỹ Mỹ, cô ta nói: "Thì ra cô không chết."

Câu nói của Diêu Mỹ Mỹ làm mọi người đồng loạt hướng về phía Tô Lăng, lúc này họ chỉ thấy Tô Lăng đang đau lòng nhìn về con.... ....tang thi? Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là, Tô Lăng thật ra còn sống........Còn sống? Thật không có khả năng?

Lúc này Tiêu Vũ Đồng đã được Nghiêm Cảnh Phong đỡ đứng lên: "Thế nào, em có sao không?"

Tiêu Vũ Đồng hoàn toàn bỏ lơ ánh mắt đau lòng của Nghiêm Cảnh Phong, mà cô ta đang nhìn thẳng vào bóng dáng của cô gái trẻ tuổi trước mặt mình, kinh ngạc nhíu mày, cô ta chính là Tô Lăng? Không phải bọn họ nói cô ta đã chết rồi sao? Hơn nữa cơn đau đầu vừa rồi là sao? Cô không tin chuyện này không liên quan đến cô gái kia, ánh mắt u ám. Đột nhiên ánh mắt cô dừng lại ở con tang thi phía sau cô ta, trong lòng hơi ngạc nhiên, nhưng sau khi nghĩ ra liền cảm thấy thoải mái, thì ra là thế.

Tô Lăng nghe được lời nói của Diêu Mỹ Mỹ, cô quay đầu lại, nhìn những con người không biết từ lúc nào đã đứng đối lập với mình, cô cười lạnh: "Ha ha, tôi không chết, cô thất vọng lắm sao?" Liếc mắt nhìn Tiêu Vũ Đồng, sau đó nhìn Diêu Gia Minh và Nghiêm Cảnh Phong, cô nở một nụ cười lạnh lùng, xoay người đưa tiểu quái vào nhà.

"Này, thái độ của cô là sao vậy?" Từ sau khi tận thế xảy ra, Diêu Mỹ Mỹ chưa bao giờ thấy ánh mắt công chúa nhìn thần dân của Tô Lăng, quả thật chính là tội ác tày trời. Cô ta đi tới trước mặt Tô Lăng cản đường, ác độc nói: "Cô thật là tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, trước đây là cô cầu xin chúng tôi mang theo cô đi khỏi trường học, nếu không lúc đó cô đã chết rồi. Bây giờ thì sao? Có chút bản lãnh thì không biết chúng ta là ai sao?"

Tô Lăng nhìn Diêu Mỹ Mỹ với ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc: "Tôi biết cô, sẽ làm bộ như không biết tôi, nên tôi mới bỏ đi tránh để cho cô mắng chửi."

"Tô Lăng cô có ý gì?" Lần này là Ngô Kiều lên tiếng, giọng nói hơi lạnh lùng.

"Chờ một chút!" Tiêu Vũ Đồng không biết trước đây họ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Tô Lăng thật sự được bọn người Nghiêm Cảnh Phong cứu, lúc này thái độ vong ân phụ nghĩa của Tô Lăng, làm cho một người chính nghĩa như Tiêu Vũ Đồng ngứa mắt. Cô ta tự cho mình là một kẻ có ơn tất báo.

Đã sớm nghe nói con gái của Tô liên trưởng là một người chanh chua, không hề biết phải trái, bây giờ gặp mới thấy đúng. Tiêu Vũ Đồng lập tức không thích cô ta, hơn nữa khi cô ta nghĩ tới người mình yêu là vị hôn phu của cô gái này, không biết anh ấy đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ.

Nếu Tô Lăng biết ý nghĩ của Tiêu Vũ Đồng, chắc Tô Lăng sẽ phun cho cô ta một bãi nước miếng. Nguyên chủ đúng là thích tên Hạo Dương đó, nên vô cùng kính trọng tên kia, tính tình của bản thân chưa từng bộc lộ trước mặt tên kia lần nào, thậm chí còn tỏ ra mình là một cô gái hiền lành, dịu dàng. Có thứ gì tốt đều nghĩ tới tên Hạo Dương kia. Cô không biết sao qua suy nghĩ của Tiêu Vũ Đồng lại biến thành tra tấn.

Tiêu Vũ Đồng lên tiếng, Diêu Mỹ Mỹ vốn đang muốn nói chuyện, lại lập tức ngậm lại, ánh mắt đảo một vòng, khóe miệng cười tươi, đứng một bên xem náo nhiệt.

Nghiêm Cảnh Phong và Diêu Gia Minh thấy Tiêu Vũ Đồng nói chuyện, nhìn nhau một cái, bọn họ biết lần này Tiêu Vũ Đồng xuất hiện thật ra là để tìm Tô Lăng, lúc trước bọn họ nghĩ Tô Lăng đã chết, làm sao biết được lại gặp được cô ta ở đây. Xem ra cô ta sống cũng tốt lắm, tuy ngạc nhiên nhưng họ cũng thở phào nhẹ nhàng.

"Có chuyện gì?" Tô Lăng thật sự không muốn quan tâm đến Tiêu Vũ Đồng, dù sao nguyên chủ cũng không muốn có bất cứ quan hệ gì với cô ta.

Nghe được lời nói miễn cưỡng và không tôn trọng của Tô Lăng, làm cho không ít người trở nên không vui, phần lớn là nam giới, nên nhìn Tô Lăng càng đáng ghét. Tiêu Vũ Đồng không làm gì cô ta, cô ta sĩ diện cái gì? Có chút bãn lĩnh, cô ta có thể giỏi hơn Tiêu Vũ Đồng sao?

Tô Lăng thấy trong mắt Tiêu Vũ Đồng có một chút miệt thị, tuy giấu rất kĩ, nhưng Tô Lăng cô liếc một cái đã nhận ra.

"Không có gì, con tang thi phía sau cô là tang thi cấp một!" Lời nói của Tiêu Vũ Đồng hoàn toàn là lời nhắc nhở tốt bụng bình thường, lại rất khẳng định, làm sự chú ý của mọi người lại hướng về con tiểu quái thật thà đang da tróc thịt bong.

Tô Lăng nhìn ánh mắt của họ đang hướng về con tiểu quái sau lưng mình, biết nó là tang thi thật, ánh mắt cô trở nên độc ác đứng lên, khóe miệng tươi cười, chậm rãi nói: "Thì sao?"

"Tô Lăng, cô điên rồi, nó là tang thi, nó là quái vật, hơn nữa nó còn ăn thịt người, chạy qua đây nhanh, để Tiêu Vũ Đồng giải quyết nó." Diêu Gia Minh nghe thấy hoảng sợ, nhìn xa còn anh ta còn tưởng nó là con người chứ, thấy Tiêu Vũ Đồng tấn công nó, anh ta cũng chỉ nghĩ nó là người xấu, cũng không suy nghĩ sâu xa gì, hơn nữa Tiêu Vũ Đồng đột nhiên bị tấn công, sau đó Tô Lăng tưởng chừng đã chết đột nhiên xuất hiện, nên anh ta cũng coi thường con tiểu quái có đôi mắt đen thui kia.

Bây giờ Tiêu Vũ Đồng cũng rất tốt bụng gật đầu với Tô Lăng, sau đó cầm kiếm của mình lên, chuẩn bị tấn công nó. Rõ ràng cô ta không đạt được mục đích thì quyết không bỏ qua