Nhật Kí Hôn Nhân Của Tôi Và Thần Tượng

Chương 22




Bao Tử tuy chỉ là một diễn viên phụ thứ 18 không được công chúng biết đến, nhưng cô cũng biết tức giận đấy có biết không? Ngay trước ống kính của mấy anh quay phim, tất cả 360 góc độ té ngã của cô đều đã bị quay lại hết, lại còn đủ các tư thế bi thảm nhất nữa, thật chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ QAQ.Đương nhiên chuyện đó chưa phải lý do chính khiến cô không vui, sau khi đi lướt qua ông chồng đang vô tình cười nhạo mình, trái tim cứng rắn của cô lập tức vỡ ra thành trăm mảnh, tan nát cõi lòng.

Tổ quay phim nhạy cảm cũng đã nhận ra không khí giữa hai vợ chồng có phần khác lạ, vội vàng giơ máy lên quay, xem xem Hoắc ảnh đế làm thế nào để dỗ vợ = v =.

Mãi cho đến khi hai người quay về căn phòng nhỏ, Bao Tử vẫn sa sầm mặt như cũ. Hoắc Sâm: Σ (゚д゚lll)

[Các anh em hãy cứu tôi!!]

[Xin hỏi...]

[Nếu chọc cho vợ giận thì phải làm sao?]

Đáng tiếc lúc này Hoắc ảnh đế không có điện thoại, cũng chẳng có máy tính nên không thể lên mạng ẩn danh tìm sự trợ giúp của cư dân mạng được.

[Đây mới thật sự là một câu chuyện xưa đau buồn này.]

[Hoắc ảnh đế, xin hãy nén bi thương.]

[Chuyện đã đến nước này, anh chỉ còn cách tự làm tự chịu thôi.]

"Vợ ơi, anh sai rồi." Hoắc Sâm sử dụng chiêu thứ nhất – chủ động nhận sai, mong nhận được khoan hồng.

Kết quả...

"Anh không sai, là em sai.Em không nên dành hết sự tin tưởng của mình cho anh như vậy, chuyện này cũng giống như việc đầu tư đó, tuyệt đối không được để toàn bộ số trứng gà vào trong cùng một cái giỏ."

Hoắc Sâm: QAQ

Anh quay phim: "..." Tôi không nói gì hết, tôi sẽ yên lặng mà quay thôi.

"Vợ ơi, anh chỉ muốn đùa với em thôi mà = v =." Chiêu thứ hai – Ra vẻ đùa giỡn, lấp liếm mọi chuyện.

Kết quả...

"Ồ, chả trách mà trước đây không ai thèm yêu anh (¬_¬)."

Hoắc Sâm: TAT

[Vợ, oan cho anh lắm!]

[Là anh muốn giữ mình trong sạch mà!]

[Bánh bao, sao em có thể dễ dàng giận anh như vậy?]

[Anh không phục chút nào hết!]

"Vợ ơi, đừng chiến tranh lạnh nữa mà, sẽ làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tình cảm vợ chồng đó ~" Chiêu thứ ba – Mặt dày làm nũng.

Kết quả...

"Ai bảo anh là em đang chiến tranh lạnh? Em chỉ muốn có một không gian riêng để tự liếm đi vết thương của mình, nhân tiện suy nghĩ về cuộc đời mà thôi."

Hoắc Sâm: "..."

[Game over!]

---

Anh quay phim trước khi rời khỏi phòng thì thật sự không nhìn nổi nữa, thân là đàn ông thì nên giúp đỡ nhau một chút, bởi vì anh ta cảm thấy có thể tương lai mình cũng sẽ rơi vào tình cảnh này, nên lén nói với Hoắc Sâm: "Anh Hoắc, nói gì thì nói, hai vợ chồng đều là đầu giường gây lộn cuối giường làm lành thôi mà."

Sau khi nói xong ý kiến của mình, anh quay phim liền âm thầm lặng lẽ đi ra.

Hoắc Sâm: "..."

[Quả thật thì đó chính là biện pháp tốt nhất rồi.]

[Nhưng...]

[Đang ở bên ngoài mà...]

[Ngại lắm ngại lắm ngại lắm (//∇//).]

Buổi tối lúc đi ngủ Bao Tử không còn tự động chui vào lòng Hoắc Sâm như mọi ngày nữa, mà nằm quay lưng lại với Hoắc Sâm.

Lúc này Hoắc Sâm chẳng quan tâm mình đang ở đâu nữa, làm lành với vợ mới là chính sự.Hắn cởi cúc áo ra, từ từ tiến sát vào người vợ, sau đó bắt đầu động tay động chân.

Ngang hông bỗng nhiên có một bàn tay không an phận mò đến, Bao Tử không nhịn nổi mà có phản ứng, giật mình trợn mắt quay đầu nhìn cái người gây họa kia.

Bao Tử: "(☆_☆)"

[Trời đất ơi! Dáng vẻ tủi thân của chồng mình nhìn quyến rũ quá đi!]

[Trời đất ơi, chồng mình cởi đồ ngủ ra nhìn còn quyến rũ hơn nữa!!!]

[Trời đất ơi, chồng mình...]

[Đợi đã!]

[Lại bị sắc dụ rồi QAQ.]

Lúc này không tấn công thì còn đợi đến bao giờ?

Lợi dụng lúc vợ còn đang ngơ ngác, Hoắc Sâm liền nâng người cô lên rồi cúi xuống hôn.

Trong bóng đêm, căn phòng rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng môi lưỡi quấn quýt của hai vợ chồng, hôn càng lúc càng sâu, dường như cả hai đều không để ý đến địa điểm.Nhưng lúc tiến thêm một bước, Bao Tử mới giật mình: "Ưm..Đừng! Đang ở bên ngoài mà!"

Hoắc Sâm: "..." Cảm xúc đang bùng cháy dữ dội trong lòng lập tức bị dập tắt hoàn toàn. [Không chịu đâu ( ̄^ ̄)ゞ]

[Quần cũng cởi được một nửa rồi, thế mà em lại bắt anh dừng lại.]

Rốt cuộc thì lý trí vẫn chiến thắng, hai vợ chồng ôm nhau ngủ, chiến tranh lạnh cũng theo đó mà kết thúc.Mà từ đó Hoắc Sâm đã mang về cho mình một bài học, đó là khi nào chọc cho vợ giận thì cùng lắm cứ bán thân xin tha thứ là xong, dù sao thì vợ mình cũng là người rất dễ bị sắc đẹp của mình hấp dẫn mà ( ̄▽ ̄).

---

Sáng sớm, các nhân viên thấy hai vợ chồng Hoắc Sâm lại hòa thuận như ban đầu rồi, tâm trạng của cả hai lại rất tốt nữa chứ.Ôi chao, thật sự không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nữa, chỉ có mỗi anh quay phim là biết thôi, có lẽ lời khuyên của anh ta có tác dụng rồi.

Vẫn như cũ, ngày ghi hình thứ năm không có chủ đề gì đặc biệt, chỉ đơn giản là dọn dẹp chỗ ở của mình thôi, sau đó từng người sẽ chia sẻ cảm xúc của mình về trải nghiệm lần này.

Hai vợ chồng ngốc chỉ tóm tắt về hành trình tuần này của mình bằng một chữ - Mệt!

Còn về phần nhận xét đối phương thì...

Hoắc Sâm: "Vợ tôi giỏi nhất! (●°u°●)​"."

Bao Tử: "Ba ngày đầu thì không sao, còn ngày thứ tư, tôi muốn cảm ơn tổ chương trình vì đã cho tôi nhận ra được một điều, đó là sau này nhất định phải ít đi ra ngoài chơi với Hoắc Sâm thôi, nếu không ngay cả lý do tại sao mình chết cũng không biết luôn mất!"

Hoắc Sâm: "ಥ_ಥ"

[Vợ, tại anh không có kinh nghiệm mà!]

[Em phải cho anh cơ hội thay đổi chứ!]

Tổ chương trình: "Bạn có cảm thấy là chồng bạn đã sai khi không đỡ bạn dậy khi thấy bạn ngã hay không?"

Bao Tử: "Cũng không hẳn, thật ra đôi khi đó cũng là thú vui giữa hai vợ chồng, tôi chỉ cảm thấy khó chịu khi nghe anh ấy cười trêu tôi thôi, với lại ngã nhiều quá làm tôi thấy rất mất mặt, cho nên mới thẹn quá hóa giận như vậy!"

Hoắc Sâm: "..."

Tổ chương trình: "..." Thật không thể hiểu nổi hai người này!

...

Phỏng vấn xong, tổ chương trình lại nói trước về chủ đề của tuần tới: "Không biết trong tay hai bạn còn dư lại bao nhiêu tiền? Tuần tiếp theo chúng ta sẽ đi Tiệp Khắc, chi phí cho chuyến đi chính là số tiền mà các bạn đã kiếm được tuần này.

Hoắc Sâm: "..."

Bao Tử: "..."

[F*ck, các anh đúng là quá âm hiểm!]

[Hôm qua còn bảo chúng tôi đi hẹn hò nữa chứ!]

[May là chúng tôi đủ thông minh, chỉ tiêu tiền cho việc ăn và trượt băng thôi ( ̄▽ ̄).]

Tổ chương trình: "Bây giờ mời hai bạn hãy đưa tiền trước cho chúng tôi."

Bao Tử: "Chúng tôi còn tận 5685 đồng cơ (≧∇≦)."

---

Biết được nội dung tuần tiếp theo, bánh bao ngốc cảm thấy hưng phấn lạ thường, sự hưng phấn này kéo dài mãi đến khi về nhà vẫn chưa hết.Hoắc Sâm không hiểu sao vợ mình lại vui thế, chẳng lẽ trăng bên nước ngoài tròn hơn trăng ở đây à?

"Đừng nhảy nhót nữa, lại đây ngồi đi, anh chẳng hiểu em đang vui cái gì nữa!" Hoắc Sâm ngồi trên salon, giọng điệu có phần bất đắc dĩ.

"Lần đầu tiên em được ra nước ngoài đó, sao không kích động được cơ chứ!"

"..."

"Bánh bao."

"Dạ."

"Chúng mình đã đi Paris hưởng tuần trăng mật đấy."

"Trời!!!"

Bao Tử rất bi thương, vì cô đến từ ba năm trước nên không biết chuyện này QAQ.Cuối cùng, Bao Tử cực kỳ quyến rũ (X) uốn éo cái mông (X) đi tới trước mặt Hoắc Sâm, dạng chân ngồi trên đùi hắn, kề sát vào tai hắn, hà hơi một cái, cố tình làm bộ nũng nịu: "Anh dẫn người ta đi hưởng tuần trăng mật một lần nữa đi mà ~"

Hoắc Sâm chấn động, sau đó cởi cúc áo sơ mi của mình ra, để Bao Tử đứng lên rồi bế bổng cô đi vào phòng ngủ.

"A Sâm, anh muốn làm gì?"

"Trải nghiệm cụ thể những hạng mục công việc cần làm khi đi hưởng tuần trăng mật."

"..."

Hai tiếng sau...

"Aaaa, cứu tôi với ~"

"Hừ, em có hét rách họng thì cũng không có ai đến cứu đâu!"

"Rách họng, rách họng."

"..."

"Anh sẽ thu xếp thời gian để đưa em đi hưởng tuần trăng mật một lần nữa."

Bao Tử nhìn Hoắc Sâm đang lại chuẩn bị muốn nuốt cô vào trong bụng, sợ hãi lắc đầu: "Không không không, em không muốn làm phiền anh."

"Không phiền chút nào hết."

"..."

[Tiếp tục lăn lộn lăn lộn...]

Đàn ông khỏe mạnh thật đáng sợ.

Lúc Bao Tử tỉnh lại thì thấy bên cạnh không có ai, trời cũng đã tối, bụng đói kêu ọc ọc.

Mau dậy ăn cơm nào = v =.

Được một lát thì đã thấy Hoắc Sâm bưng đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, bánh bao ngốc có tư tưởng là ai mà có đồ ăn ngon thì sẽ coi người đó như cha mẹ, nên là cô lập tức chạy ào đến trước bàn ăn, sau đó tặng cho Hoắc Sâm một nụ hôn lấy lòng: "Chồng, anh thật là giỏi =w=."

Hoắc Sâm hờ hững liếc mắt nhìn vợ, kiêu ngạo nói: "Vừa rồi ở trên giường có thấy em nói vậy đâu."

Bao Tử: "..."

[Được tiện nghi còn khoe mẽ.]

[Nếu anh mà không làm cơm tối cho em...]

[Thì anh nghĩ là em sẽ khen anh chắc (¬_¬)?]

"Vợ, ngày mai anh dẫn em đi chơi."

"Không thèm!"

"..."

"Em không dám đi chơi với anh đâu, anh không biết ra dáng bạn trai gì cả!"

"..."

[Buồn quá đi...]

[Lầm lỡ một lần, cả đời tiếc nuối.]

[Vợ ơi, hãy tin anh đi mà!!!]

"Vợ ơi em biết không, thế nào là một người đàn ông thuộc về mình? Đó là anh ta giao cả trái tim cho em, giao nhà cửa cho em, tất nhiên còn giao cả tiền cho em nữa.Còn thế nào là một người phụ nữ thuộc về mình? Đó là cô ấy giao cả trái tim cho anh, giao thân thể của mình cho anh, đem hết thảy những hờn ghen yêu ghét giao cho anh nữa.Một người đàn ông có thể trao cho người phụ nữ mọi thứ, mà người phụ nữ có thể trao cả tâm hồn cho người đàn ông, cộng thêm sự tin tưởng lẫn nhau, đó chính là tình yêu đấy = v =."

"Ồ."

"Vậy bây giờ em phải đặt niềm tin lên nơi anh chứ."

"...Thôi được rồi, thế ngày mai đi đâu chơi?"

"Đi gặp ba mẹ anh = v =."

"..."

[Cái này gọi là đi chơi à?]

[Quả nhiên em không nên tin anh.]

[Đi gặp cha mẹ chồng.]

[Căng thẳng quá căng thẳng quá căng thẳng quá!!!]

"Em đừng căng thẳng, cũng đâu phải là lần đầu tiên em gặp ba mẹ anh, ba mẹ anh yêu thương em lắm đó."

"Thật không?"

"Thật mà, dù sao ba mẹ cũng không có yêu cầu gì cao cả, chỉ cần con dâu là nữ thôi, thế là được rồi."

"..."