Nhật Kí Mua Nhà Của Cô Nàng Nam Tính

Chương 40: lão cố và lão mã






Buổi sáng lúc Lâm Viện và Xán Xán đi, Lưu Húc nghe được Lâm Viện nói bóng đèn buồng vệ sinh bị chớp, Lưu Húc liền đem thang khiêng vào phòng, kiểm tra bóng đèn một chút, không bao lâu thì rời đi.



Tới buổi chiều lại đến, còn mua bóng đèn, mang theo một đống công cụ.



Lâm Phong tuy cảm thấy tiếp xúc như vậy không tốt, nhưng là phụ nữ, nói tới sửa bóng đèn, trong nhà quả thật không có người sửa chữa, nên để ông vào làm.



Lưu Húc vóc dáng không cao, không có vẻ đẹp trai như Vệ Đông Hoa, Vệ Đông Hoa đã hơn bốn mươi tuổi, bảo dưỡng rất tốt, mái tóc đen bóng, ra ngoài quần áo ăn mặc phẳng phiu.



Nhìn lại, Lưu Húc có vẻ khó coi hơn nhiều, thậm chí trên người còn mặc bộ quần áo lao động màu vàng, quần còn dính bùn, có lẽ vừa mới từ công trường đến, có dáng một người nông dân.



Lâm Phong thấy ông thay bóng đèn xong, nhưng chưa rời đi, mà lấy ra một đống công cụ, lần trước bão, quên đóng cửa sổ, cửa sổ cũng không vững chắc, bị gió thổi đến thổi đi, làm mặt kính thủy tinh vỡ nát.



Lâm Phong trong lòng rất cảm kích ông, Lưu Húc mỗi lần đến đều vùi đầu làm việc, ít nói, ban đầu Lâm Phong nghĩ Lưu Húc áy náy, nhưng nhiều năm như vậy, ông vẫn như thế, làm cho Lâm Phong cảm thấy không được tự nhiên. Vì lúc trước bà và Vệ Đông Hoa ly hôn, với Lưu Húc ít nhiều cũng có chút quan hệ, Lưu Húc là nhân viên lâu năm của cửa hàng mỹ phẩm Đông Phong, biết nhau, quan hệ cũng không tệ lắm, khi Lâm Phong biết Vệ Đông Hoa có tiểu tamở ngoài, còn vào thời điểm mang thai, bà lập tức choáng váng, trong cửa hàng cũng ngơ ngẩn, trong một lần kiểm tra hàng hóa thìbị té xỉu, Lưu Húc đến dìu bà, nhìn qua có vẻ như hai người đang ôm nhau trong gara.



Trương Dong dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo, ỷ vào mang thai nói là con trai, Lâm Phong còn chưa ly hôn bà tađã thường xuyên lui tới, nhìn thấy cảnh tượng này, lặng lẽ chụp ảnh, đưa cho Vệ Đông Hoa xem.



Vệ Đông Hoa tự cho bản thân là đúng lý hợp tình, nên nhìn thấytấm ảnh chụp liềnbị chọc tức, vì Lâm Phong thường ngày là một người vợ thiên y bách thuận, thật không ngờ lại cùng với nhân viên trong công ty mình có gian tình, lúc ấy muốn đánh tới nhà người ta, cuối cùng Lâm Phong đau khổ thỉnh cầu, đồng ý ly hôn, thậm chí không cần gia sản, Vệ Đông Hoa mới không nổi giận, chỉ khai trừ Lưu Húc.



Trong mắt Vệ Đông Hoa, mình ly hôn là hợp tình hợp lý khibất kỳ ai biếtvợ mìnhngoại tình, cho dù ông cảm thấy việc này kỳ quái, tính tình con người Lâm Phong như thế nào lạixem trọng Lưu Húc, nhưng lúc ấy làmvậy là tốt nhất, chính mình không chỉ có có thể lấy Trương Dong, còn không bị chia gia sản, hơn nữa nghĩ đến Lâm Phong ngăn cản mình đến nhà Lưu Húc gây phiền toái, ông liền tức giận, hay là bọn họ thật sự có gì đó?



Lưu Húc không hiểu chuyện gì đã bị đuổi việc, sau này biết rõ ngọn nguồn, vẫn luôn áy náy, ông biết bà chủ vì sao không cho ông chủ đếnnhà mình làm ầm ĩ, tình nguyện ly hôn, bởi vợ ông bị ung thư vú, là ác tính, hóa trị, tóc đều rụng hết, bác sỹ nói không còn bao nhiêu ngày, nếu lúc này để vợ ông biết tin tức như vậy, không khác nào trực tiếp giết bà.




Bà chủ là người tốt.



Nửa năm sau, vợ ông đi rồi, mất trong lúc ngủ, dù vợ bệnh, ông vẫn cùng vợ ngủ chung giường, buổi tối vợ phải đi tiểu đêm và vân vân, cũng có thể chăm sóc, ông và vợ nói chuyện với nhau như mọi ngày, nói xong liền ngủ, lúc tỉnh lại vợ đã đi rồi, bên nhà vợ hỗ trợ làm lễ tang. Đã không còn làm việc ở Đông Phong, lại vì vợ chữa bệnh mà tốn nhiều tiền, mắc nợ rầu rĩ, đành phải đến thuê người thân máy đào, làm một công nhân lái xe lao động giản đơn, tích lũy dần đã có tiền mua cho bản thân máy đào, lại phát hiện thị trường khai quật rất tốt, cân nhắc việc làm đại lí.



Ông vì tự mình sử dụng máy, từng sinh sống ở công trường, biết chi tiết, người cũng linh hoạt cần cù, dần dần trở thành đầu lĩnh trong thương trường tây nam, mở một công ty. Bây giờ điều kiện của ông rất ổn, tuy bộ dáng không khác gì người nông dân, nhà cửa rất lớn, mua nhà ở cho cha mẹ, trong nội thành cũng có hai cửa hàng lớn, bên thành thị Tây Nam đều có các cửa hàng đại lý công ty ông.



Nhiều năm qua cũng có người thân giới thiệu cho đối tượng, nhưng ông vẫn rất cảm kích bà chủ, lúc trước hai người thật sự không có gì, chỉ là khi người khác giới thiệu đối tượng cho ông, ông theo bản năng lại nhớ đến bà chủ Lâm Phong, tuy ông đã không phải là người lái xe của của hàng mỹ phẩm nhỏ kia nữa, nhưng loại cảm giác này luôn không gạt đi được, dứt khoát không tìm nữa, sống độc thân.



Thấy Lưu Húc đập gõ đùng đùng, Lâm Phong rót ly nước đưa cho ông.



Lưu Húc nhận lấy uống hết một hơi, trả lại ly cho Lâm Phong, Lâm Phong nhận lấy cái ly không cẩn thận chạm vào bàn tay thô ráp kia của Lưu Húc, giống như điện giật, vội rút về.



Mặt cũng không kiềm được mà đỏ lên, bà thì thào nói, “Lưu Húc, ông không cần như vậy, kỳ thực lúc trước tôi không phải vì giúp ông, chỉ là không có ông, Vệ Đông Hoa cũng muốn ly hôn. Tôi chỉ không muốn ông ta làm ầm ĩ khó coi, ông không nợ mẹ con tôi gì cả, ông sau này hay là không cần đến đây nữa.”



Lưu Húc đang dùng lực đóng đinh, nghe thấy lời của Lâm Phong, ông đóng chậm nhịp vài cái, lại nhanh hơn vài cái, đem cây đinh đóng vào, hoàn thành xong mới dừng lại.



“Tiểu Phong, tôi chỉ tiện đường đến đây, huống hồ tôi nhìn thấy Viện Viện trưởng thành, tôi không có con gái, nên xem nó như con gái mình, sẽ không có ý khác, bà không cần đảm nhận.” Nói xong lại xoay người tiếp tục cầm cây đinh khác dùng búa đóng lên.



Lâm Phong chỉ cảm thấy nói không nên lời, lại buồn phiền, phụ nữ có cảm giác rất nhạy cảm, tuy Lưu Húc vẫn không thừa nhận, mỗi lần mình nhờ, ông đều đáp ứng, thấy gạo nhà mình ăn gần hết, ông lại mang qua, thậm chí có đôi khi đến chậm, còn giải thích trong khoảng thời gian này đi đâu công tác.



Hơn nữa trước kia ông gọi mình là chị Lâm, nhưng không biết khi nào đã đổi thành Tiểu Phong, ông mỗi lần nói thăm Viện Viện, đứa nhỏ Viện Viện kia đối nhân xử thế rất lạnh lùng, hiếm khi không chán ghét một người.



Lâm Phong rất sợ hãi loại cảm giác này, lúc trước Vệ Đông Hoa nói xấu mình và Lưu Húc có tư tình, nếu thực cùng một chỗ, đó không phải chứng minh điều họ nói là đúng sao. Hơn nữa bà rất sợ, cùng Vệ Đông Hoa kết hôn nhiều năm như vậy, họ là tự do yêu đương đến với nhau, cùng giúp đỡ lẫn nhau, từ lúc kiếm việc thời phổ thông đến lúc làm chủ của cửa hàng Đông Phong, cùng nuôi dưỡng một đứa con gái đến năm tuổi, nếu đây không gọi tình cảm thì là gì? Nhiều năm như vậy mà bước đến ly hôn, thời gian thanh xuân xinh đẹp nhất của mình dều dành cho người đàn ông kia, lại bị ruồng bỏ, còn hối hận như vầy, thời gian không chờ, mình đã có tóc bạc, còn có tư cách gì theo đuổi tình yêu.



Bà sẽ không để mình lại bị thương tổn, ở cùng một chỗ mà té ngã, tình nguyện từng ngày dựa vào nhớ lại chuyện cũ mà sống, cũng không đồng ý tiếp nhận Lưu Húc.



Lưu Húc làm việc càng nhanh, vung cây búa, không nói nữa, Lâm Phong cũng ngậm miệng không nói, nhất thời không khí có chút xấu hổ, lúc này di động lại vang.



Điện thoại Lâm Phong còn chưa tắt, điện thoại liền lạch cạch rơi trên đất, cả người sắc mặt trắng bệch, một chút huyết sắc cũng không có, lung lay sắp đổ.



Lưu Húc nghe động tĩnh không thích hợp, quay đầu lại nhìn Lâm Phong môi chuyển sang tím, phảng phất nhớ lại thời điểm năm đó bà và Vệ Đông Hoa quyết định ly hôn.



Ông chạy nhanh qua đỡ lấy bà.



“Sao vậy, Tiểu Phong?”



“Viện Viện bị thương, Viện Viện ở bệnh viện, tại sao có thể như vậy? Tôi muốn đến bệnh viện, tôi phải lập tức tới bệnh viện…” Lâm Phong chân mềm nhũn, lại giãy dụa muốn đi.



“Tiểu Phong, bà không cần gấp, Viện Viện ở bệnh viện nào, tôi đi cùng bà, sau đó bà càng không thể nóng vội, nhất định phải chịu đựng.” Thời khắc mấu chốt, đàn ông vẫn có lý trí hơn, Lâm Phong phần lớn thời gian đều chìm trong hối hận, sống trong quá khứ, nhưng Lâm Viện là toàn bộ, duy nhất của bà, bà thừa nhận mình không chăm sóc tốt cho con gái, nhưng nếu cần bà chết vì con gái, bà nhất định cũng không chút do dự.



Lưu Húc buông công cụ, tay còn chưa kịp rửa, liền đưa Lâm Phong đến bệnh viện, dưới lầu ngừng một chiếc Audi Q7 chính là của ông, Lâm Phong hiếm khi chú ý đến Lưu Húc, cũng hồ đồ không biết ông như thế nào, trong ấn tượng của bà ông chỉ là một tài xế, nhìn thấy xe này, cũng nghĩ là giúp ông chủ giữ, huống hồ lúc này bà làm sao có tâm tư hỏi điều này, tâm trí bà đều bay đến bên người con gái rồi.



Cuộc điện thoại vừa rồi là Xán Xán gọi, Trương Dong và Vệ Đông Hoa vốn muốn đi tìm Lâm Phong, nhưng nghĩ Lâm Phong phải đến đây, đi trên đường lại chuyển hướng về, mặt dày ở lại nơi này chờ.




Trương Dong cũng không nhàn rỗi, gọi điện thoại cho Vệ Minh Châu, luôn miệng, “Bảo bối đừng lo lắng, mẹ rất nhanh sẽ đón con, con buổi tối muốn ăn gì, lát nữa mẹ mua cho con…”



Nghe được Trương Dong nói điện thoại, mọi người thật sự bày ra vẻ mặt không vui.



Trên trán Xán Xán quấn băng gạc, giờ phút này tâm tình xúc động chỉ cảm thấy từng cơn từng cơn đau, cô lúc này đặc biệt có thể cảm nhận được cảm giác của Lâm Viện vừa rồi.



Cố Hữu Tài cũng từng nghe con gái nói qua, trong nhà cô nàng Tiểu Viện này chỉ có một người mẹ, mẹ cô ấy còn vô cùng yếu đuối, cũng không chăm sóc con gái, Tiểu Viện là tự chăm sóc bản thân, rất đau lòng, tuy con gái đã khoẻ mạnh không sao, ông gọi điện cho vợ báo bình an, vẫn tiếp tục chờ, cũng chưa đi vội.



Mã Liệt phải ở bên Xán Xán đương nhiên cũng không đi.



Mà Ngô Ngọc Mai cảm thấy chuyện này ít nhiều gì cũng có quan hệ với Mã gia bọn hộ, dù sao Vệ Minh Châu là con dâu trước đây, như vậy đi cũng không hợp tình, cũng ở lại, Ngô Ngọc Mai ở lại, Mã Văn Hùng đương nhiên cũng không thể không biết xấu hổ mà đi.



Lưu Tử Quân lại cả người ngơ ngác canh giữ ở bệnh viện.



Mã Liệt lớn như vậy cũng chưa từng gặp qua một Lưu Tử Quân thế này.



Lúc Xán Xán đi ra vừa lúc nghe thấy Lưu Tử Quân nói A Viện là vợ anh, cô mới chú ý đến, có vẻ nhìn hơi quen mắt, nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra lần trước người mình đá chính là anh…



Mã Văn Hùng đã lâu chưa bị dằn vặt như vậy, trái tim đập thình thịch, thấp tha thấp thỏm, lại bởi vì chuyện của chị dâu mà bị vợ ghét bỏ, giờ phút này ngồi trong góc, mặt nhăn như ăn tỏi, chết tiệt hơn nữa, buổi tối cơm còn chưa kịp ăn, bây giờ đương nhiên cảm thấy ê ẩm, rang khôn chưua nhổ bị đau, đau đến miệng ông muốn méo đi.



Ngô Ngọc Mai là người tỉnh táo nhất ở hiện trường, nhìn thấy bộ dáng Lưu Tử Quân, thật sự kinh ngạc, thằng nhóc này tâm địa không xấu, nhưng từ nhỏ đã không biểu hiện tâm tình, hiếm khi nghiêm túc như vậy, xem ra đã thông suốt, bèn ngồi bên cạnh an ủi.



Cố Hữu Tài nhìn thấy Tiểu Mã tiếp cận con gái mình, cũng thức thời để cho bọn trẻ trò chuyện, an vị tới bên cạnh Mã Văn Hùng, nhìn thấy mặt Mã Văn Hùng méo mó, hỏi, “Ông anh, răng đau a?”



“Sao anh biết?” Mã Văn Hùng cau mày hỏi.



Cố Hữu Tài học bộ dáng Mã Văn Hùng, miệng méo lệch đi nói, “Anh đều như vầy, không phải răng đau chỉ có thể là anh muốn đi diễn trò, nghe nói đoàn diễn tình yêu nông thôn đang tuyển diễn viên, anh diễn cái miệng méo mó như vậy thật ra rất thích hợp đó.”



Mã Văn Hùng nhìn thấy vị thân gia tương lai này, răng càng đau, nghĩ thầm anh mà đi diễn Triệu Tứ cũng không cần hoá trang.



Cố Hữu Tài thuận tay lấy ra một bình nước đưa cho Mã Văn Hùng, “Uống miếng nước, ngậm một hồi, sẽ không đau.”



Mã Văn Hùng thật sự đau vô cùng cũng không nghĩ nước này ở đâu ra, bây giờ mọi người cũng không để ý tới mình, răng đau này là bệnh cũ, đành phải tiếp nhận nước, uống một hớp lớn, lạnh lạnh, vừa ngậm vào miệng, răng càng đau, bất quá ngậm một hồi, nuốt xuống, quả nhiên cảm thấy tốt hơn nhiều.



Răng không đau, tâm tình liền thoải mái, nhìn người cũng thuận mắt, Mã Văn Hùng vẻ mặt ôn hoà nói, “Thân gia, nước này không tồi a, là nước suối trên núi của các người sao?”



“Không phải a, của vừa rồi đến nhà vệ sinh, nước suối ở trên đường đã uống hết rồi.” Cố Hữu Tài thành thật nói.



Mã Văn Hùng nghe xong nhất thời có cảm giác một miệng đầy tiêu độc, cảm giác miệng mình giống WC, bị dội xuống một dòng nước.



“Đây là bệnh răng cũ, xem ra phải nhổ rồi.” Mã Văn Hùng không muốn đề cập đến vấn đề nước nữa, nói nữa ông rất bực bội a.



“Nhổ răng làm gì, anh lớn tuổi như vậy rồi, có răng thật không dễ dàng gì, nhổ một răng lại ít đi một răng.” Cố Hữu Tài nghiêm túc nói.



Mới nói mấy câu, Mã Văn Hùng lại bị chọc giận tiếp, cái gì là lớn tuổi như vậy? Cái gì là có răng thật không dễ dàng? Tôi tuổi lớn lắm hay sao? Tôi giống như người cần dùng răng giả sao? Nói đùa, thân gia này thật hết nói, không khỏi đen mặt nói, “Tôi nhàm chán, đã muốn nhổ răng.”




Cố Hữu Tài nghe xong, có vẻ đăm chiêu gật đầu, “Cũng đúng, trong thành phố không có chỗ chơi, không thể câu cá trồng quả, là rất nhàm chán. Bất quá ông anh, anh chỉ có 32 cơ hội nhàm chán, phải biết quý trọng a.”



Mã Văn Hùng mặt đã tái đi, lúc này răng thật ra không đau, tim lại đau a, vì sao gọi là 32 cơ hội nhàm chán, đây là nguyền rủa ông đem tất cả răng nhổ đi sao?



Ông nghiêng người không đáp lại đối phương, may mắn, lúc này mẹ của Lâm Viện đã tới.



Lưu Húc cùng đi với bà.



Trương Dong liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lâm Phong, nhìn thấy bà mặc bộ váy mộc mạc, vẫn là kiểu dáng nhiều năm trước, váy dài, bây giờ đã không còn lưu hàng, hoa văn cũ lỗi thời, hơn nữa trên đầu tóc rõ ràng đã bạc, bên cạnh bà lại là Tiểu Lưu lái xe cho công ti chồng bà lúc trước, hồi đó bà đương nhiên sau khi nhìn thấy một màn kia, biết hai người này thực tế không có vấn đề gì, bây giờ sao có thể hai người họ lại đến cùng nhau? Đây thật đúng là khôi hài.



Nhìn thấy trên người Tiểu Lưu kia là trang phục công trường, Trương Dong giờ khắc này thậm chí đã quên con gái còn đang ở cục cảnh sát, tâm tình đột nhiên không hiểu sao tốt lên.



Vệ Đông Hoa ở cái chỗ xấu hổ này chờ Lâm Phong đến, thật sự chờ rất không thoải mái, trong lòng thống hận mẹ con Lâm Phong gây chuyện, đã ly hôn còn đến quấy rầy nhà mình, bây giờ nhìn thấy Lâm Phong đến, đồng thời lại thấy Lưu Húc, lúc trước nói vợ mình ngoại tình kỳ thực tự đáy lòng Vệ Đông Hoa không tin, nhiều năm như vậy vợ vẫn chưa tái hôn, càng thêm thuyết phục lúc trước chỉ là hiểu lầm, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dáng công nông của Lưu Húc, cư nhiên thật sự đứng bên cạnh vợ trước của mình, ông liền thập phần không vui, bất quá lại có cảm giác ưu việt, hoàn hảo mình đã ly hôn với Lâm Phong, thấy bà bây giờ già thành cái dạng gì, lúc trước còn trẻ xinh đẹp, bây giờ không trang điểm, không biết cách ăn mặc, lại cùng một cu ly công trường ở cùng một chỗ, thật tình làm cho ông khinh bỉ.



Kỳ thực ở độ tuổi này của Lâm Phong, phụ nữ như vậy mới là bình thường, với cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp của Trương Dong, còn giống phụ nữ hai mươi mới kỳ quái, nhưng Vệ Đông Hoa mỗi ngày đã có thói quen thẩm mỹ này, đương nhiên cảm thấy Lâm Phong rất già rồi.



Trước đây Lâm Phong nhìn thấy Vệ Đông Hoa, khẳng định trước tiên ánh mắt sẽ dõi theo ông, nhưng hôm nay bà lại hoàn toàn không để ý đến Vệ Đông Hoa, trực tiếp chạy đến trước mặt Xán Xán, nhìn thấy Xán Xán cũng bị thương, càng thêm lo lắng.



“Viện Viện sao rồi?” Lâm Phong nói còn chưa xong nước mắt liền rơi như không đòi được tiền, một chuỗi rơi xuống, quả nhiên là một người đàn bà rất thích khóc.



“Dì, a Viện bị thương xương sống, dì đừng nóng vội, cô ấy nếu đi ra nhìn thấy dì khóc như vậy, sẽ rất khó chịu.” Xán Xán đối với ai cũng có biện pháp, nhưng mỗi lần gặp mẹ của Viện Viện thì chân tay lại luống cuống, mẹ của Viện Viện thật sự là một người hay khóc, thời điểm gì, nói gì cũng có thể làm cho bà có cảm giác muốn khóc.



“Viện Viện sao lại bị thương?” Lưu Húc thay Lâm Phong hỏi.



“Bị người đánh bị thương.” Xán Xán nói đến đây, nghĩ mình không có chuyện gì, Lâm Viện cư nhiên gắng gượng lâu như vậy, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào.



“Người đó đâu? Báo án chưa?” Lưu Húc không giống như Lâm Phong khóc, bắt được mấu chốt để hỏi.



Trương Dong đã khẩn cấp đến nhảy dựng lên.



“Chỉ là chị em tranh chấp vài câu, không cẩn thận đụng chạm, làm gì phải báo án chứ.”



Bà vừa nói vừa lấy tay nhéo chồng, ý bảo chồng nói chuyện…



Vê Đông Hoa ho khan một tiếng mở miệng nói, “Tiểu Phong, Minh Châu và Viện Viện gặp nhau, ồn ào vài câu, bà cũng biết tính cách của Viện Viện kia cố chấp, căn bản không để ý đến người khác, cho nên Minh Châu bị kích thích không cẩn thận đụng chạm chút, không phải cố ý, bà đừng khóc, bây giờ Minh Châu còn đang ở cục cảnh sát, bà gọi điện thoại, bảo người ba thả nó ra đi, nó từ nhỏ chưa từng ở qua chỗ đó đang sợ hãi.”