Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện

Chương 30




Ngày hôm sau là thứ Hai, ngoại trừ Tiêu Vũ, toàn bộ Qúy gia đều đã rời giường chuẩn bị đi học và đi làm.

Tiêu Vũ thường ngủ muộn, hai đứa trẻ không muốn làm phiền cô, Qúy Huyền cũng không làm trái với ý nguyện của hai đứa nhỏ. Vì thế, từ trước tới nay Tiêu Vũ đều ngủ thẳng cánh chim bay, ngủ đến khi tỉnh thì thôi.

Hôm nay khi Qúy Du thức dậy, cô bé thấy mẹ mình đã ở phòng khách, đang được chị Vương massage chân.

Hồi trước cô bé đã hỏi thím Vương đang làm gì, thím ấy nói đây là bài massage để tránh cho mẹ cô bé bị teo cơ.

Hiện tại chắc thím Vương đang thực hiện bài massage đó, Qúy Du vui vẻ chạy tới hỏi: "Mẹ ơi,con muốn học bài massage này."

Tiêu Vũ liếc mắt nhìn con gái, nói:" Con yêu, mẹ cũng muốn con massage cho mẹ, nhưng nó rất vất vả, mẹ sợ con mệt."

Qúy Du giơ cánh tay lên, để lộ cơ bắp nhỏ bé không tồn tại của cô nhóc, nói một cách nghiêm túc: "Mẹ xem này, con rất khỏe."

Qúy Huyền vừa chỉnh lại tay áo vừa đi xuống dưới, thấy Tiêu Vũ thì cũng rất ngạc nhiên,nhưng cũng không nói gì cả mà nhìn về phía Qúy Du, cười nói:"Hôm nay Tiểu Du không cần bà Khổng gọi dậy, ngoan lắm.

Qúy Du lắc đầu nói: "Bà Khổng nói chuyện với em trai ở phòng bên cạnh làm con thức giấc."

Qúy Huyền liền quay đầu nhìn lên lầu, liền thấy Tiêu Nhược Quang mặc một chiếc áo lông trắng,quần jean màu xanh, đầu đội lưỡi trai màu đen đang chạy từ trên lầu xuống.

Khi nhìn thấy Tiêu Vũ, cậu càng vui vẻ hơn, chạy tới: "Mẹ, mẹ ơi, mẹ xem này, hôm qua bà Khổng mua nó cho con đấy."

Tiêu Vũ nghiêm túc nhìn nó,  nói: "Đẹp lắm!"

"Hí hí" Tiêu Nhược Quang cười nhe răng, xoay người định tìm chị gái thì thấy Qúy Huyền đang đứng ở cầu thang, cậu nói lớn:"Cha, chào buổi sáng!"

Quý Huyền gật đầu, ngồi xổm xuống nói: "Lại đây, để cha ôm một cái."

Tiêu Nhược Quang do dự một chút, liền chạy tới, ôm chặt lấy cổ Quý Huyền nói: "Cha,cha! Con mặc thế này có đẹp không?"

Quý Huyền gật đầu nói: "Rất đẹp."

Tiêu Nhược Quang lại cười "Hí hí" một cái, nói: "Con đi khoe chị."

Qúy Du đứng đằng sau, chu môi nói: "Chị thấy rồi! Khó coi."

Tiêu Nhược Quang bị Quý Du nói nhìn khó coi thì bàng hoàng nhìn Quý Du.

Qúy Du bị em trai nhìn thì chột dạ, nói nhỏ: "Thật ra cũng đẹp lắm."

"Hí hí." Tiêu Nhược Quang lại lộ ra hàm răng trắng, nói:"Chị cũng rất đẹp."

Qúy Du nhìn chiếc váy công chúa màu tím của cô bé, đắc ý nói: "Đây là món quà sinh nhật cha tặng chị vào năm ngoái đó."

Tiêu Nhược Quang chết lặng, đôi mắt đỏ hoe và nói một cách ganh tị: "A, thật tuyệt." 

Điều này làm cho Qúy Du hoảng sợ, làm cho Qúy Huyền đau lòng nói: "Tiểu Quang, năm nay cha sẽ mua cho con món quà sinh nhật tuyệt nhất."

"Chị, chị cũng sẽ mua cho em nữa, em muốn cái gì? Búp bê barbie, hộp ma pháp của cô gái xinh đẹp*, chị còn có một ngôi nhà đồ chơi nữa.Em muốn gì?" Qúy Du nói to.

Tiêu Nhược Quang lắc đầu: "Sinh nhật của em đã qua rồi,sinh nhật của em năm nay không có...không thể nhận quà được."

"Có thể, Tiểu Quang của chúng ta muốn cái gì cũng được."  Qúy Huyền lập tức trả lời.

"Không được" Tiêu Vũ đang nhắm mắt hưởng thụ tận hưởng sự phục vụ của chị Vương, mở miệng phản bác những lời Qúy Huyền nói.

Hai chân của cô đã có cảm giác, nhưng cô chưa nói cho ai, cảm thấy được massage như thế này rất thoải mái.

Tiêu Nhược Quang ngoan ngoãn gật đầu: "Tiểu Quang biết."

Qúy Huyền sờ đầu cậu, nói: "Vì sao không được? Trừ bỏ hai món đồ chơi anh mua  lúc ở bệnh viện, con nó đâu được mua những món đồ chơi khác đâu."

Tiêu Vũ chẳng thèm mở mắt, vẫn duy trì thái độ tận hưởng kia, trả lời:" Quan niệm giáo dục khác nhau, quan niệm của em là, dù em có thể mua đồ chơi cho con,nhưng thằng bé không thể đòi hỏi em phải mua cho nó, nếu thằng bé thật sự thích thì phải đổi bằng sức lao động của chính nó. Đây là trao đổi tương đương... "Lúc này, Tiêu Vũ mở mắt và nhìn Qúy Du,nói:" Mai mốt, Tiểu Du cũng phải làm như vậy "

Quý Huyền nhíu mày liếc nhìn Tiêu Vũ một cái nói: "Hóa ra là thế!Tiểu Quang của chúng ta thật hiểu chuyện, không có việc gì, đây là cha muôn mua cho con, không phải Tiểu Quang đòi cha phải mua."

Tiêu Nhược Quang hai mắt sáng ngời, liếc trộm xem Tiêu Vũ liếc mắt một cái, thấy Tiêu Vũ không có phản đối, lập tức cao hứng mà nói: "Vâng ~!"

Tiêu Vũ không có ý kiến gì, nguyên thân dạy Tiêu Nhược Quang như vậy, ngoài trừ việc để cho không Tiêu Nhược Quang mèo nheo* khi ra ngoài, cũng là vì cuộc sống thiếu thốn đủ điều.Thế nhưng điều kiện sinh hoạt hiện tại vô cùng tốt, Tiêu Vũ tự nhiên sẽ không ngăn cản cậu tận hưởng những thứ tốt hơn

(*Ở bản cv ghi là "trừ bỏ không cho Tiêu Nhược Quang kiều khí bên ngoài", "kiều khí " có nghĩa là tính cách được nuông chiều mà editor không tìm được từ thay thế, cao nhân nào chỉ cho editor với ~)

Chỉ là mấy đứa trẻ cứ thích đòi hỏi mọi thứ, Tiêu Vũ không hề có hảo cảm gì, đòi hỏi một hai lần thì không sao, người nhà cũng không có ý kiến mà chiều bọn nhỏ. Nhưng nếu để việc đòi hỏi mọi thứ thành thói quen, những đứa trẻ sẽ trở nên nhõng nhẽo,đòi hỏi ngay cả với người lạ. Trong gia đình, một đứa trẻ đua đòi quá nhiều cũng không phải là một đứa trẻ ngoan.

Nhưng nếu đứa trẻ thật sự thích cái gì đó, có thể sử dụng sức lao động của mình để đổi lấy. Như thế đứa nhỏ sẽ biết quá trình lao động để đổi lấy thứ mình muốn, nếu không thì cũng sẽ biết làm sao thuyết phục người nhà mua cho mình.

Nói thì nói vậy, dạy cho trẻ con điều này cũng không đơn giản. Tiểu Quang đã từng lăn ra khóc lóc ăn vạ vì muốn ăn kẹo que,hay ở khu vực đồ chơi của siêu thị khóc lớn khi không được mua đồ chơi,nói gì đi chăng nữa, thằng bé vẫn chỉ một đứa trẻ.

Qúy Du nghe xong không nói gì, có chút không vui, khẽ kháng nghị: "Mẹ ơi, trước kia những thứ con thích cha đều mua cho con."

"Về sau những thứ con muốn, cha con vẫn sẽ mua cho con, thậm chí sẽ có người khác mua cho con. Tuy nhiên.....mẹ sẽ không như vậy." Tiêu Vũ nói rất nghiêm túc,nhìn Qúy Du hỏi:"Như vậy con có ghét mẹ không?"

Qúy Du lắc đầu, dụi mắt nói: "Con,con sẽ dùng tiền tiêu vặt để mua."

Tiêu Vũ tiếp tục nhắm mắt hưởng thủ, nói:"Tất nhiên là được." Tiền tiêu vặt rất dễ tiêu hết trong ngày.

Qúy Huyền: "......" Tiền tiêu vặt của con bé rất nhiều, rất nhiều.....

Qúy Du lại vui vẻ, vào lúc ăn sáng, Qúy Du mới nhớ tới và hỏi: "Mẹ ơi, sao hôm nay mẹ dậy sớm vậy?"

Tiêu Nhược Quang cũng nhìn về Tiêu Vũ, mẹ cậu trước đây không thích ngủ nướng, sau khi bị thương mới bắt đầu thích ngủ nướng, lúc mới bị thương thì gọi thế nào cũng không tỉnh. Khi đó không có tiền nhập viện, đều là do chú tài xế ứng ra, về sau chú cảnh sát nói chú tài xế đó uống rượu, nói cho mẹ con cậu biết rằng có thể yêu cầu bồi thường với công ty bảo hiểm trước. Tiêu Nhược Quang nghe không hiểu, mẹ cậu thì khi đó hồn như ở trên mây, cuối cùng có một chú luật sư tốt bụng giúp đỡ làm mọi thủ tục.

Tiêu Nhược Quang thấy sau khi mẹ bị thương, đã có rất nhiều người tốt đến, đôi lúc họ sẽ cho cậu sữa, đôi lúc là bánh kẹo. Dần dần, họ không còn cho mẹ con cậu cái gì nữa. Cậu không hiểu vì sao họ không tặng nữa.Lúc này, Tiêu Nhược Quang không biết có thứ gọi là nhiệt phai, mặc dù đó chỉ là sức nóng trong địa phương.

Nhưng cho dù họ không còn cho cậu cái gì nữa, cậu vẫn cần phải tiếp tục sinh hoạt. Lúc đầu, cậu toàn mua những thứ tốt và tiền đã cạn kiệt nhanh chóng. Sau đó, cậu phát hiện cứ như thế thì tiền ra đi nhanh chóng, cậu bắt đầu ăn uống tiết kiệm.

Nhưng, mấy ngày trước khi xuất viện, mẹ câu không thích cử động, không quan tâm đến việc gì, mỗi ngủ đều rơi vào trạng thái nhắm mắt ngủ, sau đó đột nhiên lại tràn đầy sức sống, tuy nhiên mẹ vẫn thích ngủ, hôm nay mẹ dậy sớm như vậy là để dẫn cậu đi chơi?

Tiêu Nhược Quang hoàn toàn quên mất việc mình phải đi mẫu giáo vào hôm nay, càng đả kích hơn là, Qúy Du hỏi xong, Tiêu Vũ trả lời rằng: "Hôm nay mẹ sẽ đến trường cùng con."

Tiêu Nhược Quang: "......" Trời nắng một cái sét đánh.

Miếng bánh mì trong tay Tiêu Nhược Quang rơi xuống đất trong tích tắc. Qúy Huyền nhìn cậu con trai đau lòng đến phát khóc của mình liền nói: "Hôm nay cha sẽ đưa con đến trường."

Tiêu Vũ lập tức nói:" Hôm nay anh sẽ cùng em đến trường của Qúy Du."

Tiêu Nhược Quang rũ cái đầu xuống, chỉ để cho Tiêu Vũ nhìn thấy đỉnh đầu của cậu, với mái tóc xoăn mềm mại.

Qúy Huyền: "...." Thằng bé đang vô cùng đau lòng.

Tiêu Vũ không nhịn được cười, nói: "Tiểu Quang làm sao thế?"

Tiêu Nhược Quang rũ đầu lắc lắc, nói: "Tiểu Quang không sao ạ."

Qúy Huyền ngồi cạnh Tiêu Nhược Quang, anh thấy cậu con trai của mình nắm chặt tay nhóc,miệng lẩm bẩm nói cái gì đó.

Anh cúi đầu xuống nghe, nghe được Tiêu Nhược Quang đang nói: "Nạp điện, nạp điện, nạp điện, mình lại là một đứa bé ngoan."

Qúy Huyền:"....." Sao con trai anh lại ngoan đến như vậy?

(Sao Tiểu Quang lại ngoan đến như vậy.....)

Tiêu Vũ cười to, sau đó xoa xoa đầu Tiêu Nhược Quang đầu,nói: "Con trai ngốc, con muốn đi cùng cả nhà thì cùng đi thôi. Đôi khi, con muốn cái gì, con phải nói ra,không cần để trong lòng. Làm nũng với cha mẹ mình chính là quyền lợi của con."

Tiêu Nhược Quang mở mắt to nhìn Tiêu Vũ với đôi mắt mở to, mặt mày ngơ ngác.

Tiêu Vũ duỗi tay bóp bóp mặt cậu, nói: "Ăn nhanh đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát."

Tiêu Nhược Quang gật đầu, cầm cái muỗng, không cần người đút, tự mình ăn hết phần cơm. Ăn xong, nhận khăn ấm từ bà Khổng lau miệng xong liền chạy đến bên Tiêu Vũ, giật giật ống tay áo của cô nói: "Con muốn đi cùng cả nhà."

Tiêu Vũ mặc bộ quần áo mới mua hôm qua, một chiếc áo sơmi tay rộng màu xám bạc phối với chiếc váy màu đen dài tới đầu gối. Với khuôn mặt trẻ con của mình, tạo cảm giác hiền lương thục mẫu.

"Thím Khổng, phiền thím chuẩn bị cho cháu cái xe."

"Đã chuẩn bị xong." Khổng Ngọc Tình nói: "Buổi sáng đã dặn lão Trịnh chuẩn bị xe, chỉ chờ mọi người đi ra thôi."

Dù không biết mục đích của Tiêu Vũ là gì, Qúy Huyền vẫn dời lịch công tác đi theo ba mẹ con tới trường.

Trường tiểu học của Qúy Du tên là trường tiểu học thành phố 13, nghe có vẻ rất bình thường, nhưng thật ra đây là trường tiểu học quý tộc nổi tiếng của thành phố. Cả trường có ba khu, bao gồm cả tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông. Nếu có thành tích tốt thì có thể học thẳng đến hết trung học phổ thông mới thôi,thành tích của trường trung học phổ thông thành phố 13 cũng không kém gì trường trung học phổ thông hạng nhất, ở đây đều có học sinh giỏi nhất đồng thời cũng có học sinh kém nhất.

Học sinh giỏi là để nâng cao thành tích trường, hấp dẫn người khác. Học sinh kém là để cha mẹ bọn họ đóng góp tiền tài, xây dựng cơ sở vật chất.

Xe của Qúy Huyền cũng không thể nói là bắt mắt,nhưng Tiêu Vũ ngồi trên xe lăn với một cái hộp lớn đặt trên đùi làm nhiều người để ý. Đưa Qúy Du đến lớp, con bé học lớp 2 năm nhất, chủ nhiệm lớp họ Vu, là một giáo viên dạy Ngữ Văn.

Cô giáo Vu rất nghiêm khắc trong việc giảng dạy. Khi thấy Qúy Du bước vào,cô ấy nói với vẻ không vui: "Qúy Du, hôm nay em lại trễ rồi."

"Hừ" Qúy Du hừ một tiếng, xoay người định rời đi.

"Quý Du." Tiêu Vũ gọi con bé lại.

Qúy Du nắm lấy dây đai ở hai bên của cặp và quay lại nhìn Tiêu Vũ, trên mặt có chút ủy khuất.

Tiêu Vũ làm lơ coi như không nhìn thấy, mỉm cười nói với cô bé:" Tới chào cô và nói xin lỗi với cô vì đã tới muộn đi."

Quý Du nhìn Tiêu Vũ một hồi lâu, miễn cưỡng mà nhìn chủ nhiệm lớp nói: "Con xin lỗi."

Chủ nhiệm lớp vô cùng ngạc nhiên, Qúy Du ngày thường sẽ không bao giờ nghe lời như vậy,cô ấy nhìn Tiêu Vũ với vẻ thắc mắc. Tại sao cô học trò xấu tính lại nghe người này nói?

Tiêu Vũ khẽ mỉm cười, nói cô chủ nhiệm: "Xin chào, tôi là mẹ của Qúy Du, tôi nói chuyện với cô một chút được không?"

Cô chủ nhiệm nhìn Tiêu Vũ, lại nhìn Qúy Huyền đứng đằng sau cô, lúc này mới gật đầu. Cô ấy gọi một cô học trò lên bục đọc sách giáo khoa, sau đó đi ra ngoài nói chuyện với Tiêu Vũ.

"Phụ huynh có điều gì muốn trao đổi với tôi sao?"

"Qúy Du ở trường không có bạn bè sao?" Tiêu Vũ hỏi.

🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍

#1 Lượng bài tập của editor bắt đầu tăng đột biến rồi, editor quyết định sẽ thay đổi lịch đăng truyện, 3 ngày/1 chương. "(*>﹏<*)′ 

#2 Tiêu Vũ bắt đầu xử lý vấn đề quan hệ xung quanh của Qúy Du rồi!!!!!