Nhật Kí Thần Linh

Chương 31: Tha cho mình đi! Mình còn nhỏ lắm nha!!!




Thân yêu!

Tha cho mình đi! Mình còn nhỏ lắm mà!!!

Nếu được… Lăng hiện tại rất muốn vẻ mặt thật nghiên túc thật nghiêm túc nói như vậy với… cô nàng nào đó có cái tên Erica Blandelli… đang ngồi bên cạnh mình. Cũng chính là cái kẻ đang ôm thật chặt thật chặt lấy cánh tay của cậu. Vẻ mặt còn giả vờ giả vịt tỏ vẻ đang lắng nghe lời dạy của ông thầy trên bục giảng kia.

Móa! Tại sao cậu biết cô ta đang giả vờ giả vịt?

Bởi lẽ cô ấy vừa tinh nghịch nháy nháy mắt trêu chọc cậu a!

Này không phải đang giả vờ giả vịt nghe giảng thì còn là gì!!!

Rất muốn càu nhàu, muốn khinh bỉ, muốn phản kháng lại đối phương. Khả năng…

Những điều đó cũng chỉ là “Nếu” mà thôi!!!

Cái cậu quan tâm nhất bây giờ là…

Tại sao cô ta lại đến ngồi bên cạnh cậu?

Tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?

Tại sao một kẻ mới mấy hôm trước còn không biết tiếng Việt là thứ gì hiện tại lại có thể nói lưu loát được như vậy?

Tại sao lại nói yêu thích cậu? Tại sao lại muốn “đuổi ngược” cậu?

Thích thì thích thật đấy! Cảm giác vui sướng khi biết có người yêu thích mình nó rất lớn! Quan trọng nhất là đối phương cũng không tệ! Ừ? Không phải là không tệ mà là quá tốt rồi~

Có điều nên biết hoa hồng thì có gai, những thứ càng đẹp đẽ thì thường độc tính lại càng mạnh. Cậu cũng không cho rằng lần gặp trước vẫn thái độ bình thường, lời nói chẳng được mấy câu như cô ta. Vậy mà lần gặp mặt thứ hai…

Lại có thể như vậy!

Lại có thể “trắng trợn” được như vậy!!!

Được rồi~

Là một người đàn ông con trai. Nếu như lời đối phương là thật lòng. Vậy… cậu thật đúng là mặc cảm với cách tỏ tình cầu yêu của cô ấy!

Có điều…

Tạm hoãn không nói tới những chuyện “nho nhỏ” khi trước này. Hiện tại chúng ta có thể chú ý hơn đến tình hình thực tế đang xảy ra được không?

Bởi vì…

Hai cái thứ… mềm mềm gì gì đó trên ngực của ai đó nó cứ… “rung rung” lên cánh tay cậu là tại vì răng?

Rất thoải… Ừm! Rất khó chịu biết không??? Cậu chàng khuôn mặt “cau có” biểu đạt ý nghĩ của mình. Ánh mắt láo liên chột dạ nhìn xung quanh.

A rồi…

Tại sao vẻ mặt của tất cả mọi người lại kì quái như vậy?

Từ khi nào mà mọi thứ lại luôn diễn ra “không” theo ý muốn như vậy?

Lăng theo bản năng hồi ức lại mọi chuyện đã xảy ra.

Thế giới này thay đổi thật quá điên cuồng! Xin hãy để cho cậu lẳng lặng… lẳng lặng kể lại câu chuyện bi thương vừa diễn ra trên người mình cho mọi người cùng nghe.

Chuyện kể rằng…

Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa…

Ở một vương quốc nho nhỏ nọ…

Vào một ngày đẹp trời… ở một lớp học nhỏ… trong một ngôi trường nhỏ… có một anh chàng học trò nho nhỏ…

Bất thình lình từ trên trời rớt xuống một cô gái- một nàng thiên sứ có cánh xinh đẹp tuyệt trần, tính tình như ác ma đâm sầm vào người cậu học trò. Nàng nói thật to, thật rõ, tuyên bố thật hùng hồn rằng nàng yêu thích cậu ngay trước mặt tất cả đám bạn học bên cạnh. Dù cho trước đó cả hai chưa nói chuyện với nhau nổi chỉ một lần. (ngôn ngữ không thông)

Chưa kịp rõ ràng chuyện gì đang xảy ra.

Ái… Đuỳnh!!!

Thầy đồ vào lớp!!!

Tất cả giờ ngoan ngoãn im lặng nghe giảng bài ~

Khả năng trên mặt nghe giảng chứ phía bên dưới giờ sóng ngầm bàn tán mãnh liệt lắm. Cậu học trò biết vậy nhưng chẳng còn cách nào khác. Mấy lần muốn hỏi rõ đối phương lại bị cái thái độ nghiêm túc học tập của ác ma thiên sứ kia làm chùn bước. Và quan trọng nhất là…

Cậu đang do dự!

Thời cơ còn chưa đúng!

Móa! Bỏ qua cái câu chuyện ngu ngốc chết tiệt vừa kể ở trên đi. Này nguyên do chính thật ra là vì hành động của cô nàng khi đi tới gần cậu khi nãy rất là quỷ dị. Lăng vốn dĩ ngồi ở dãy ghế thứ 5 từ trên xuống, không cao cũng không thấp và tất nhiên đã có đủ người ngồi. Ấy vậy mà…

Nàng ta vừa đến. Một lời chưa nói. Chỉ có ánh mắt ấy…

Ánh mắt ấy khẽ chớp… Lại chớp chớp!!!

Lăng cảm nhận được từ đôi mắt của nàng ta chợt nhiên phát tán ra một luồng sức mạnh kì dị. Và thế là ngồi bên cạnh cậu- đám bạn học lập tức đứng hết dậy rời đi sang hàng ghế khác ngồi. Tiếp đó tất nhiên là cô nàng ung dung ung dung ngồi xuống. Đôi tay ôm thật chặt thật chặt lấy cánh tay cậu như hoàn cảnh hiện tại. Cậu không chút phản kháng!

Mọi chuyện chính là như vậy đó ~

Chính vì một cái chớp mắt phát tán ra kì dị sức mạnh kia đã làm cho cậu chùn bước. Làm cho cậu phải suy nghĩ thật kĩ trước khi muốn lên tiếng đặt câu hỏi. Người khôn ngoan cần biết lúc nào nên nói, lúc nào không nên nói.

Nàng ta cũng là người có siêu năng lực sao không?

Siêu năng lực của nàng ta là do bẩm sinh, là do học tập hay là…

Giống như cậu,… cũng là kẻ chuyên cướp đoạt quyền năng của các vị thần.

Nói như vậy lần trước chiếc xuồng ca nô kia đúng lúc xuất hiện giải nguy cho cậu hẳn cũng không phải là đơn giản ngoài ý muốn gặp gỡ. Đối phương rất có thể chính là hướng vị thần biển khi đó mà tới. Chuyện sau đó đơn giản chỉ là họ đến muộn, cậu thì may mắn hớt tay trên thành công mà thôi.

Việc cậu có năng lực siêu nhiên, thậm chí việc cậu đã cướp đoạt quyền năng của vị thần kia khả năng rất lớn… Không đúng!!! Phải nói là chắc chắn đã bị đối phương biết được mới đúng.

Nhất là việc chỉ sau 5 ngày, nàng ta từ một người không biết chút gì tiếng Việt biến thành nói năng lưu loát chẳng khác nào một người Việt Nam chính cống. Cộng thêm việc bỏ công bỏ sức để tìm ra cậu, giờ còn hoàn thành xong mọi thủ tục để chuyển tới học tại trường của cậu, tới học chung lớp với cậu. Năng lực lớn khiến cậu chàng giờ phút này cũng không khỏi… hãi hùng khiếp vía.

Thế giới này quả nhiên rất nguy hiểm!!!

Người tài ba ở đâu đâu cũng có!!! Quả nhiên đắc ý quên mình tuyệt đối là sẽ chết rầm rầm ngay lập tức. Còn may là từ trước đến giờ cậu vẫn chưa làm điều gì kinh thế hãi tục cả.

Ừm! Ngoại trừ cần cù hơn người bình thường một tí. Thời gian ngăn ngắn hai lần diệt hai vị thần~

Nhưng cái này có thể trách cậu sao?

Móa! Tất nhiên là không thể!

Vì vậy tính ra thì cậu vẫn rất bình thường~ (tự an ủi)

Nói tới…

Đối phương tìm cậu để làm gì? Nói những điều “vớ vẩn” lúc nãy trên bục giảng để làm chi?

Tương lai của cậu sẽ ra sao?

Trong lòng cậu giờ rối bời vô cùng.

Tất cả chỉ có thể chờ đợi… chờ đợi cậu vuốt lại suy nghĩ cho rõ ràng trước khi phải đối mặt với sự thật! Ít nhất thì ý nghĩ của cậu lúc này là như thế.

Chính là như vậy đấy!!!

Bỏ qua ánh mắt kì quái của mọi người xung quanh, lờ đi cảm giác sung sướng khi hai thứ mềm mềm kia tiếp tục cọ cọ lên người. Lăng giờ ánh mắt nghiêm túc như một vị đắc đạo cao tăng, đầu óc cực nhanh chuyển động a chuyển động, đắn đo suy nghĩ tất cả mọi chuyện.

Tiết học chầm chậm trôi qua…

Cái gì đang chờ đợi cậu ở phía trước???

“Thánh” may ra mới biết!



Kết thúc chương 31.