Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 45: Vô cùng đáng xem




Khi Hứa Thu Ý được đưa đến thì đã là đêm khuya. Toàn thân hắn bẩn thỉu, mặt mũi bụi bặm, chưa lại gần đã bốc lên mùi hôi thối, nhìn kĩ ra thì răng còn bị bẻ gãy một nửa, mỗi lần nói chuyện đều vang lên tiếng gió lọt khe.

Quý Yến Nhiên hỏi: "Không giam hắn một mình sao?"

"Không phải bị người đánh đâu, quản ngục nói đấy là do hắn tự đập mình vào tường." Ngô Sở Tư thấp giọng nói, "Ồn ào lắm, ngày nào cũng muốn tìm cái chết."

Vân Ỷ Phong cười một tiếng: "Cũng đâu phải bị hạ Nhuyễn Cốt Tán hay gì, sao không thử cắn lưỡi đi, đập mãi không chết mà không biết tìm cách khác à."

(*nhuyễn cốt tán: độc làm mềm xương)

Hứa Thu Ý quỳ gối giữa sảnh lớn, nghe hắn nói vậy, bả vai không nhịn được mà run lên, một mực cúi đầu không chịu lên tiếng.

"Nói đi." Vân Ỷ Phong gõ gõ mặt bàn, "Năm đó phụ tử các người đã làm ra chuyện bất nhân gì?"

Hứa Thu Ý không hé nửa lời, dự là còn muốn ngậm miệng đến chết, Vân Ỷ Phong chậc chậc lưỡi, tiến lại gần dò xét trên dưới hắn một phen: "Hứa tứ gia, nghĩ cho kĩ, đúng là ngươi khó lòng thoát khỏi cái chết, nhưng công khai xử trảm hay thiên đao vạn quả đều là chết."

(*thiên đao vạn quả: róc thịt lọc xương)

Hứa Thu Ý đột nhiên thở gấp, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh dày đặc.

"Nếu không nói, đầu tiên ta bẻ hết răng ngươi, khỏi mong tự sát, sau đó phân phó quản ngục kè kè bên ngươi một tấc không rời, ngươi muốn tìm cái chết? Cứ nằm mơ đi." Vân Ỷ Phong lòng vòng quanh hắn, "Chà đạp nhiều cô nương vô tội như vậy, róc thịt lọc xương vẫn là quá nhân từ với ngươi, không bằng róc trước một nửa, để đao phủ nghỉ ngơi, phơi nắng thêm ba ngày rồi róc tiếp. Ngươi yên tâm, Phong Vũ môn có ti tỉ loại dược, muốn kéo dài cái mạng nát nát của ngươi thêm bảy tám ngày cũng chẳng có gì khó khăn đâu."

"Ngươi!" Hứa Thu Ý nghiến răng, quần áo thấm đẫm mồ hôi lạnh, "Ta không biết, không biết gì hết."

"Không biết gì hết?" Vân Ỷ Phong chậc lưỡi, "Ta nói này, hiện tại ngươi là người cô độc rồi, việc gì phải che che đậy đậy cho Hứa gia để cuối cùng chính mình phải tan xương nát thịt kia chứ, Hứa Luân cũng chẳng nhớ đến công đức này của Tứ thúc tốt bụng ngươi đâu, à, quên không nói, hắn còn đang bận bán gia sản lấy tiền cơ."

Ngô Sở Tư đứng ở một bên, dùng cùi chỏ huých huých Vương gia, nhìn thấy chưa, Vân môn chủ lúc này không có giống công tử nhã nhặn nữa, giống lưu manh giang hồ rồi.

Hung ác mà tàn độc, vô cùng đáng xem.

"Còn không chịu nói?" Vân Ỷ Phong kéo một cái ghế đến, thanh âm lạch cạch vang lên trên nền đất, "Vậy đi, trước mắt tìm ngày hoàng đạo lóc thịt ngươi đã, bao giờ lóc thì cột Ngũ đệ của ngươi đứng đó chứng kiến luôn, cho nhìn từ đầu đến cuối, nếu vẫn không thể cạy miệng hắn thì ta sẽ lại nghĩ thêm biện pháp tiếp."

"Người đừng hòng gạt ta!" Hứa Thu Ý bỗng nhiên ngẩng đầu, ẩn hiện đằng sau mái tóc bẩn thỉu là đôi mắt đục ngầu đỏ sậm, cơ hồ như muốn móc tim hắn ra, "Thu Bình đã chết rồi!"

"À, thì ra Tứ gia cũng biết là Ngũ gia đã chết sao?" Vân Ỷ Phong ngồi xổm xuống trước mặt hắn, "Nói đi, ai báo cho ngươi vậy?"

Hứa Thu Ý đột nhiên biến sắc: "Chuyện này... Ta..."

Quý Yến Nhiên cười nhẹ một tiếng, tiếp tục hăng hái xem Vân Ỷ Phong, không tham gia lời nào. Lão Ngô ở bên cạnh thấy vậy thì cảm khái đầy lòng, hết sức vui vẻ—Coi kìa coi kìa, bảo Vân môn chủ đi thay y phục đúng là sáng suốt mà!

"Được rồi, đêm nay ngươi không muốn nói thì cũng không cần nói nữa." Vân Ỷ Phong đứng lên, "Đợi Trương đại nhân tra ra ai là người mật báo cho ngươi, nếu có thể cạy miệng đối phương thì Hứa tứ gia cứ thế "nghỉ ngơi" được rồi."

Lão Ngô phối hợp với hắn rất ăn ý, một bên vừa dứt lời thì ở bên kia, thị vệ vương phủ đã lấy ra xích sắt lạnh lẽo, leng keng tròng lên cổ, không nói lời nào liền giải Hứa Thu Ý ra ngoài.

Việc này dính líu đến Hoàng thượng, tất nhiên không thể giao lại cho Trương Cô Hạc, Ngô Sở Tư tự mình tra xét và nhanh chóng lần bắt được một quản ngục. Đối phương run lẩy bẩy, chưa bị ép hỏi đã dập đầu nhận tội, nói mấy ngày trước khi đang đánh bạc thì được một người đến cho ít tiền, bảo mình chuyển cho Hứa Thu Ý một tờ giấy nhắn, mà hắn cũng đã mở nó ra kiểm tra, ngoại trừ tin tức về cái chết của Hứa Thu Bình, thì chỉ có một câu nhắc đến cái gì mà... Quan phủ đã biết về sự tình ở thôn Nghê Gia, hiện đang truy cứu.

Vân Ỷ Phong khó hiểu: "Thôn Nghê Gia?"

Ngô Sở Tư nhỏ giọng giải thích: "Chính là nơi Liêu thiếu gia gặp nạn năm đó."

Đã có sơ đoán về nội tình, song khi xác nhận phụ tử Hứa gia quả thật có liên quan đến công trình Bạch Hà năm đó, Vân Ỷ Phong vẫn không nhịn được mà thở dài từ đáy lòng.

Hứa Thu Ý bản chất nhu nhược hèn mọn, đối phương lựa chọn thời điểm này để báo cho hắn rằng quan phủ đã biết về sự tình ở thôn Nghê Gia, chỉ có thể vì muốn kích thích hắn mau chóng kết liễu bản thân tránh kéo dài đau đớn về thể xác, hoặc là để đánh tan giọt hy vọng cuối cùng của hắn, để hắn biết rõ rằng dù có khai hay không thì đây cũng là dấu chấm hết dành cho Hứa gia rồi.

Vân Ỷ Phong nói: "Đối với loại người như Hứa Thu Ý, thì dù có phải chật vật uất ức đến đâu, sống thêm một ngày vẫn tốt hơn là chết sớm một ngày."

Dưới cơn hoảng loạn, hắn quả thật đã chủ động tìm đến cái chết, song rốt cục cũng không đập mình mất mạng, gan làm không có, chỉ có thể tiếp tục run rẩy trong sợ hãi, thẳng đến khi bị giải tới nhà trọ.

"Vương gia, để ta đi thẩm vấn tiếp." Ngô Sở Tư nói, "Hạng người ham sống sợ chết như hắn, đảm bảo sẽ chẳng chống cự được bao lâu."

Quý Yến Nhiên gật đầu: "Trước hừng đông, nhất định phải cạy được miệng hắn khai ra."

Ngô Sở Tư nhận mệnh rời đi, những người còn lại cũng đi làm nhiệm vụ của mình, gian phòng thoáng chốc thanh tĩnh trở lại.

Vân Ỷ Phong duỗi duỗi người một chút: "Thật sự không đến xem sao?"

"Lão Ngô dư sức xử lý được chuyện này." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, đi nghỉ đi."

Vân Ỷ Phong nhắc nhở: "Nhưng lão Ngô hiện tại đã về Phong Vũ môn, là người của ta."

"Cho nên cứ để hắn bán mạng cho ngươi đi." Quý Yến Nhiên để hắn ngồi xuống ghế, "Nói chính sự."

Vân Ỷ Phong nói: "Hửm, chuyện gì?"

"Chuyện thôn Nghê Gia." Quý Yến Nhiên nói, "Ngươi định bắt đầu từ đâu?"

"Hẳn là không đến mức toàn bộ người dân thôn xóm đều đã bị nhấn chìm đi?" Vân Ỷ Phong nói, "Chắc chắn phải có một phần lắng nghe lời vận động và dời đi từ trước rồi, những năm qua Vương gia có từng điều tra về những người này không?"

Quý Yến Nhiên gật đầu: "Có điều tra qua, nhưng không làm kĩ."

Trước giờ hắn chưa từng nghi ngờ Lý Cảnh, một chút cũng không, vì vậy vẫn luôn cho rằng lúc xả kênh, trong thôn đã không còn lại ai. Mà đã như vậy, thì điều tra còn có nghĩa lý gì. Sau này tìm đến những thôn dân ngày đó, sở dĩ cũng vì điều tra bên triều đình không hề có tiến triển nên muốn đến hỏi thăm quần chúng một chút, xem xem liệu có phải trong lúc thuyết phục các nông hộ rời đi, Liêu Hàn đã xảy ra mâu thuẫn với ai hay không. Kết quả tìm đến ba bốn hộ, các đại thẩm đại thúc đều khen ngợi Liêu Hàn kiên nhẫn ôn hoà, dù gặp phải lưu manh vô lại, bị ném trứng thối đầy mình cũng không cho phép thủ hạ ra tay đả thương người dân, cực kì khiêm tốn lễ phép.

Quý Yến Nhiên nói: "Không phải hắn không biết nổi giận, mà hắn sợ sẽ gây ra rắc rối cho hoàng huynh."

Thiếu niên ngây ngô chưa đủ lông đủ cánh, bị bao nhiêu ánh mắt theo dõi chằm chằm sát sao, dù chỉ là xô đẩy thôn dân một cái, hôm sau nhất định sẽ dấy lên tin đồn Lý Cảnh ngang ngược, dung túng cho thân tín đánh người tàn bạo ngay giữa đường, đánh người ta đến hộc ba lít máu.

"Ta biết phải làm thế nào." Vân Ỷ Phong nói, "Phong Vũ môn làm việc thì Vương gia cứ yên tâm đi."

Quý Yến Nhiên cười cười: "Vậy muốn về nghỉ ngơi chưa?"

"Còn phải xem tâm tình Vương gia đã tốt lên chưa đã." Vân Ỷ Phong vỗ vỗ vai hắn, "Lão Ngô bỏ ra rất nhiều tiền thuê ta, dặn đi dặn lại đêm nay nhất định phải làm cho Vương gia vui vẻ mới được."

Tiêu vương điện hạ vuốt vuốt cằm, thế à?

Sau đó thừa nhận rất chi tiết: "Chẳng tốt tẹo nào."

"Được rồi." Vân Ỷ Phong xoay người ra ngoài, không bao lâu sau trở lại với một bộ đồ mới, dang rộng hai tay, "Thế nào, xanh không? Thích không? Tâm tình tốt lên chưa?"

Quý Yến Nhiên ngồi trên ghế, dò xét một phen rồi đánh giá: "Xanh quá."

Vân Ỷ Phong nhanh nhẹn rời đi, ống tay áo phất lên như vung màu xanh mơn mởn đầy xuân sắc ra đầy phòng.

Một lát sau trở lại.

"Bộ này thì sao?"

"Quá vàng."

...

"Vậy bộ này."

"Hôm trước mặc rồi."

"Không phải, kia là trắng thuần, đây là trắng ánh xanh."

"Nhìn không ra."

Vân Ỷ Phong ngờ vực: "Thật hay giả vậy, lẽ nào Vương gia có bệnh?"

Quý Yến Nhiên lập tức sặc nước trà: "Nói cho tử tế, không được tuỳ tiện chửi mắng người."

"Chửi mắng cái gì, lão Trương ở Phong Vũ môn trời sinh không phân biệt được xanh đỏ, dân gian gọi là mù màu đó." Vân Ỷ Phong đứng dậy, "Vương gia đợi ta thêm một lát."

Quý Yến Nhiên muốn giữ người lại nhưng không được, trơ mắt nhìn hắn một lần nữa bay ra khỏi khách phòng.

Thật sự cứ như "bay", dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển lướt qua như cơn gió, khiến người ta sinh ra cảm giác dù hắn có bước đi trên nước cũng sẽ không lưu lại bất kì gợn sóng nào.

Cửa phòng lại bị đẩy ra đánh ruỳnh, "Bộ này thế nào?"

Đối mặt với loại khảo vấn đến từ thâm tâm này, Tiêu vương điện hạ không có đủ dũng khí thừa nhận, hắn không thể không đi quanh đối phương ba bốn vòng, ánh mắt bắt đầu từ bả vai trượt xuống, do dự hơn nửa ngày mới gian nan lên tiếng chấp nhận sự thật tàn khốc: "Hình như ta thực sự có bệnh, bệnh này trị được không?"

"Lừa ngươi thôi, ta còn chưa thay, vẫn là bộ ban nãy." Vân Ỷ Phong nói, "Nhưng Vương gia nhìn lâu như vậy mà cũng không nhận ra, bệnh xác thực không nhẹ đâu."

Quý Yến Nhiên: "..."

Thị vệ ngoài phòng hai mặt nhìn nhau, Vương gia với Vân môn chủ rốt cục là đang làm gì vậy, nửa đêm nửa hôm đi thay hết bộ này đến bộ khác.

Quý Yến Nhiên dở khóc dở cười chặn cửa: "Thôi đủ rồi."

Vân Ỷ Phong rất có đạo đức nghề nghiệp: "Khi nào tâm tình Vương gia tốt lên rồi mới là đủ."

"Còn chưa tốt, mai lại thay tiếp." Quý Yến Nhiên khoác vai kéo hắn ra ngoài, "Đêm nay thì chưa cần vội, cùng ta nói chuyện là được rồi."

Vân Ỷ Phong sảng khoái đáp ứng, xét thấy lão Ngô nay đã về Phong Vũ môn, buổi đêm nay không thu phí cũng được.

Hai người mang theo một vò rượu, tìm đến nơi nóc nhà thanh tĩnh của nhà trọ.

Có gió, nhưng không quá lạnh.

Trên cao là ngân hà lấp lánh, ẩn hiện ánh sao.

Vân Ỷ Phong hỏi: "Vương gia muốn nói chuyện gì?"

Quý Yến Nhiên rót rượu: "Ngươi muốn nghe chuyện gì?"

"Ta?" Vân Ỷ Phong nói, "Ta muốn nghe về Hoàng thượng."

"Hoàng huynh là một minh quân, đối xử với ta cũng rất tốt." Quý Yến Nhiên nhìn ra xa xăm, "Cách đây vài năm ở Tây Bắc, ta đổ bệnh nhưng không chịu về quân doanh, cương quyết mang binh xông vào đại mạc, không ai khuyên nổi. Về sau lão Ngô bất đắc dĩ vụng trộm gửi tin về cho mẹ ta, kết quả bị hoàng huynh biết được, cùng ngày hôm đó, hắn gửi tới Nhạn thành một lúc mười tám thánh chỉ, không phải lệnh cho ta nghỉ ngơi, mà lệnh cho phó tướng và mọi người không được phép cản ta, chỉ buộc tất cả quân y và đầu bếp phải đi cùng ta, cõng theo toàn bộ thuốc men nồi lò, còn có thị vệ khiêng giường lớn, lão Ngô khiêng lều vải, ngươi xem có đáng giận hay không?"

Vân Ỷ Phong cười nói: "Sau đó thì sao?"

"Về sau ta đành thành thành thật thật trở về nghỉ ngơi." Quý Yến Nhiên kể lại cũng thấy đau đầu đến bật cười, "Nói đến giày vò, ta còn xa mới là đối thủ của hắn."

Nói xong lại quay đầu sang: "Cũng còn xa mới là đối thủ của ngươi."

-

vtrans by xiandzg